Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tuy chén canh Quý Huyền đưa cho Tiêu Nhược Quang bị cậu hiếu thảo bưng cho Tiêu Vũ nhưng anh không tức giận, chỉ giương mắt mong chờ nhìn con trai uống canh hỏi : " Uống ngon không con?"

Tiêu Nhược Quang vừa uống vừa trả lời : " Ngon, canh ngon lắm ạ."

Bộ dạng kia làm Quý Huyền lòng đau như cắt, anh vuốt đầu Tiêu Nhược Quang, hiền lành nói : " Uống từ từ, uống từ từ thôi."

Tiêu Vũ cười nhạo nhìn anh : " Có phải anh đói đâu lo chả thế! "

Quý Huyền : " .... uống canh của cô đi"

Tiêu Vũ quay đầu uống nốt canh, Quý Huyền đã quen bị Tiêu Vũ nói đểu, anh hỏi Tiêu Vũ : " Buổi sáng chưa ăn sáng sao? Sao thằng bé lại đói như vậy"

Khổng Ngọc Tình cũng lập tức nói : " Đúng vậy, tiểu thiếu gia sao lại đói như vậy, có phải ngay cả tối qua cũng chưa ăn gì không?"

Tiêu Vũ vừa ăn canh vừa trả lời : " Có ăn chứ, mỗi tội hơi thanh tạm tý thôi."

Quý Huyền hỏi lại : " Thanh đạm là sao?"

Tiêu Vũ nghĩ nghĩ rồi nói : " Sữa đậu nành hay uống cộng thêm bánh màn thầu, cũng coi như thanh đạm đi!"

Quý Huyền quay đầu nhìn Tiêu Nhược Quang, nhẹ giọng hỏi cậu bé : " Tiểu Quang, không phải ba đã đưa thẻ cho con sao? Vì sao không đi mua đồ ăn ngon?"

Tiêu Nhược Quang gật đầu nói : " Có mua ạ! Nhưng thẻ đó không dùng được."

Quý Huyền sửng sốt : " Sao lại không dùng được?"

" Tại vì ông bán sữa đậu nành nói chỗ bọn họ không cho quẹt thẻ ạ!" Tiêu Nhược Quang vô cùng hiển nhiên đáp

Quý Huyền : " ...."

Tiêu Vũ nghe vậy cười lên tiếng : " Con trai của mẹ thật thông minh!"

Tiêu Nhược Quang đỏ mặt cúi đầu : " Cảm ơn mẹ!"

Quý Huyền : "!!!" What? Chuyện qué gì vừa xảy ra vậy? Sao người phụ nữ này lại có thêm cảm tình của Tiểu Quang rồi?

Khổng Ngọc Tình : "!!!" Cái này thì liên quan gì đến thông minh?

Quý Du thấy vậy thì chạy lại ngay : " Mẹ mẹ mẹ, vậy con có thông minh không?"

Tiêu Vũ mặt mày nghiêm túc : " Em Tiểu Quang biết mua sữa đậu nành, còn biết bác bán sữa không cho quẹt thẻ. Vậy còn con biết cái gì nào?" Nói xong liền thuận tiện quay lại uống ngụm canh lớn, uống ngon chết mất! Cô có thể làm hai chén lớn nha.

Quý Du nghiêng đầu nghĩ ngợi, rất lâu sau mới trả lời lại : " Con.... con biết kính trọng cô giáo Y, con là học trò ngoan đúng không mẹ?"

Tiêu Vũ nói luôn : " Đây chẳng phải là chuyện con vẫn thường làm sao, không kể đó là chuyện con nên làm nữa, cho nên không thể tính là chuyện đáng khen được."

Quý Du nhíu mày : " Nhưng mà những đứa trẻ khác kính trọng giáo viên đều được mẹ khen mà!"

Quý Huyền cũng nói : " Sao cô lại nói như vậy, tuy đúng là vậy nhưng chuyện này vẫn nên khích lệ trẻ con một chút."

Khổng Ngọc Tình cũng lên tiếng : " Đúng vậy, phu nhân nói như vậy lỡ như tiểu thư không có động lực làm nữa thì sao, hơn nữa nếu cô bé cho rằng dù làm cũng không được khen vậy thà rằng đừng làm còn hơn."

Tiêu Nhược Quang chớp chớp mắt nai, kì quái nhìn mọi người nói : " Nhưng mà mẹ mới nói kính trọng là việc nên làm chứ đã nói hết là không kính trọng sẽ bị phê bình đâu ạ! Ví dụ như đánh đòn chẳng hạn!"

Quý Du : " !!!" đánh đòn!!

Quý Huyền : "...." có lý

Khổng Ngọc Tình : "...." sao bà lại không nghĩ đến nhỉ?

Tiêu Vũ mỉm cười với Quý Du : " Vậy con còn làm gì đáng khen nữa không?"

Quý Huyền : "...." cô ta còn không thèm phủ nhận luôn.

Quý Du nghe thấy hai chữ đánh đòn thì hoảng lên, nhưng nghe thấy Tiêu Vũ hỏi, lại nghĩ đến cô bé sẽ được mẹ khen thông mình nên lại bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

Quý Du nghĩ mãi không ra nên hỏi mẹ : " Mẹ ơi, vậy con phải làm gì mới được xem là đứa trẻ thông minh ạ?"

Tiêu Vũ mỉm cười cực kì hoà ái nói : " Con làm văn đi! Viết một bài có tên là 《 em yêu mẹ em 》"

Quý Du trừng lớn mắt : " Nhưng cô giáo có giao bài này về nhà đâu ạ!"

Tiêu Vũ thần bí nói : " đương nhiên rồi, những đứa trẻ khác còn đang tập đánh vần, làm gì có bạn nào bằng tuổi con mà đã biết chữ, chỉ có con là biết, lại còn tự sáng tác văn, trời ạ! Phải là đứa trẻ thông minh tới cỡ nào chứ?"

Quý Du gật đầu tán đồng : " Thật ạ? Làm vậy con sẽ thông minh hơn em phải không mẹ?"

Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu : " Ừ, tối nay con viết một chút tâm trạng phấn khích khi được ăn cơm chiều với mẹ, để tý nữa mẹ bảo vú Khổng kiểm tra giúp con nha!"

Quý Du gật đầu, Tiêu Vũ lại quay đầu uống một hụm canh to, nói tiếp : " Sau khi vú Khổng kiểm tra xong nhớ cầm đi cho cô Y xem với, thảo nào cô ấy cũng khen con cho coi. Không có bạn nhỏ lớp một nào mới học ghép vần đã có thể sáng tác văn như con đâu."

Khổng Ngọc Tình vốn vẫn đang ngu ngơ ngồi nghe, vừa nghe đến chuyện mang văn đi đọc cho hồ ly tinh nghe thì lập tức nói ngay : " Tiểu thư, để lát nữa vú Khổng cùng con làm văn, đây là bài tập đầu tiên mẹ giao cho con, chúng ta phải nghiêm túc làm mới được!"

Quý Du gật đầu chắc nịch : " Nhất định ạ!"

Quý Huyền : ".... chúng ta.... ăn tối thôi!"

Vì thế mà Khổng Ngọc Tình cực kì vui sướng đi lấy ghế tựa thoải mái cho Tiêu Vũ ngồi, còn đem tất cả đồ ăn ngon bày đến trước mặt cô. Còn mình thì đứng bên giúp hai đứa nhỏ ăn cơm, vẻ mặt hí hửng.

Quý Huyền : "....." nhìn mấy đĩa rau xanh trước mặt rồi lại nhìn nhìn mấy món trước mặt Tiêu Vũ, nào là canh xương hầm, nào là thịt kho tàu, ngay cả con gà nhà dưới quê gửi lên cho thím làm gà luộc tẩm bổ cho mình cũng bị đưa đến trước mặt Tiêu Vũ.

Quý Huyền bỗng nhiên cảm thấy quá mệt tim, không thiết tha gì hết, hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi đấy!

Ngày hôm sau, Quý Du tung tăng chạy về, vừa chạy vừa hét lớn : " mẹ ơi, mẹ, đúng là hôm nay con được cô giáo Y khen thông minh nè mẹ ơi."

Tiêu Vũ mới từ phòng phục hồi chức năng ra, cả người toàn mồ hôi.

Nhìn Quý Du chạy tới liền mìm cười đáp : " Cô giáo Y nói gì vậy con?"

Quý Du lập tức kể : " Cô Y nói, cô ấy rất hâm mộ mẹ, mong con cũng sẽ viết một bài có tên là 《 em yêu cô giáo Y》"

Phản kích cô ư? Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu : " Cái này có gì khó đâu."

Quý Du nghiêng đầu hỏi : " Vậy con phải viết như thế nào ạ?"

Tiêu Vũ nói : " Con hãy viết cô giáo Y bổ túc cho em, cô lớn lên thật xinh đẹp, em yêu cô giáo Y."

" Viết vậy là được ạ? " Quý Du vừa hỏi xong cũng đúng lúc Tiêu Nhược Quang được Quý Huyền dắt đi dạo trở về.

Thấy Quý Du, Tiêu Nhược Quang vui vẻ chạy lại : " Chị ơi, chị về rồi ạ?"

Quý Du gật đầu, kiêu ngạo nói : " Hôm qua chị viết văn được cô giáo khen rất giỏi đấy nghe!"

Quý Huyền lập tức nói : " Không được kiêu căng."

Quý Du hừ khẽ, quay đầu đi không thèm nhìn Quý Huyền, Tiêu Nhược Quang liền nói : " Chị thật giỏi!"

Quý Du lúc này đã phổng mũi lên tận trời, sờ sờ đầu Tiêu Nhược Quang, xem thường nhìn Quý Huyền nói : " Vẫn là em trai tốt nhất."

" Chị đang cùng mẹ nói chuyện gì vậy?" Tiêu Nhược Quang chớp chớp mắt hỏi

Quý Huyền cũng tò mò, Quý Du không định giấu diếm nên kể lại toàn bộ chuyện vừa rồi.

Tiêu Nhược Quang nghe xong thì bi thương nhìn Quý Du : " Vì sao lại nói chị yêu cô giáo? Em chỉ yêu mẹ nhất thôi!"

Quý Du lắp bắp : " Chị, chị cũng yêu mẹ mà! Hôm qua chị mới viết văn nói yêu mẹ xong!"

Tiêu Nhược Quang vẫn thương tâm như cũ : " Nhưng mà hôm nay chị lại viết chị yêu cô giáo, nhất định mẹ sẽ rất đau lòng."

Quý Du quay đầu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ lập tức thu hồi vẻ mặt xem kịch, khuôn mặt thương tâm muốn chết nói : " Không cần để ý đến mẹ đâu."

Quý Huyền : "....."

Quý Du chớp chớp đôi mắt đào hoa, quyết tâm nói : " Vậy hôm nay con cũng viết thêm cả mẹ nữa, viết em yêu cô giáo Y nhưng em yêu mẹ em hơn! Như vậy được chưa ạ?"

Tiêu Vũ lắc đầu bảo : " Đây là bài văn về cô giáo, sao có thể nhắc đến mẹ được! Như vậy là lạc đề rồi."

Quý Du cũng cảm thấy như vậy, nhưng lại nghe Tiêu Nhược Quang lên tiếng : " Em vẫn sẽ viết thế!"

Quý Du nháy mắt bị kích tướng, lớn tiếng nói : " Chị cũng sẽ viết thế! " sau đó quay đầu nói với Tiêu Vũ : " Không sao đâu mẹ, cái này không phải bài tập, nên vẫn có thể viết được!"

Tiêu Vũ nháy mắt với Quý Huyền, sau đó bày ra bộ mặt hiên ngang lẫm liệt nói : " Làm vậy ngại quá đi mất, nhưng sao trong lòng mẹ cứ vui vui nhỉ?"

Quý Du nháy mắt như được bơm thêm máu gà, không phải chỉ là thêm từ thôi sao! Có khó gì đâu cơ chứ!

Quý Huyền : "....."

Khổng Ngọc Tình ở sau chứng kiến toàn bộ quá trình liền chạy nhanh đi lấy sổ ghi lại, hoá ra còn có thể làm như vậy nha!

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio