Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Thật ra đây chẳng phải đàn dương cầm gì hết, chỉ là đàn điện tử giáo viên hay dùng để đàn cho lũ trẻ nghe mà thôi.

Tiêu Vũ vuốt phím đàn, trong lòng bất giác trào dâng cảm xúc khó tả.

Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Vũ chạm vào đàn điện tử, nhưng lại là lần đầu tiên cô chơi nó. Xem ra muốn hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ không phải là một chuyện dễ dàng.

" Chơi một lúc đi!" Quý Huyền cắm điện vào giúp cô.

Tiêu Vũ duỗi ngón tay, nhẹ nhàng ấn hai phím, tiếng đàn điện tử sống động vang lên.

Quý Huyền dẫn hai đứa nhỏ sang bên cạnh tìm chỗ ngồi, Tiêu Vũ vươn hai tay, ngón tay bắt đầu nhảy múa trên từng phím đàn đen trắng đan xen.

Tiêu Vũ vừa đàn vừa quay đầu nhìn cha con, lộ ra nụ cười tươi tắn dịu dàng, hàm răng trắng tinh, đôi môi chúm chím, khoé miệng cong lên thành một độ cong tuyệt đẹp.

Trong lòng Quý Huyền bỗng chốc nhảy dựng, hốt hoảng quay đầu nhìn hai đứa nhỏ. Chỉ thấy vẻ mặt hai đứa si mê ngắm nhìn mẹ. Quý Huyền cười bất đắc dĩ. Có lẽ trong lòng lũ trẻ, mẹ mãi mãi là siêu nhân toàn năng không ai sánh bằng.

Quý Huyền ngẩn ngơ một hồi, đến lúc quay đầu lại đã thấy Tiêu Vũ đang nghiêm túc chơi đàn.

Đến tận khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, Tiêu Vũ mới nhẹ nhàng dời tay ra khỏi phím đàn. Hai đứa nhỏ đứng dậy vỗ tay, đồng thanh hô: " Mẹ thật lợi hại! Mẹ đàn giỏi quá!"

Quý Huyền đứng dậy đi tới, rút phích cắm rồi xoay người đẩy Tiêu Vũ ra khỏi phòng âm nhạc.

" Thấy sao?" Tiêu Vũ hỏi

Quý Huyền cúi đầu, nhìn kiểu tóc trên đầu Tiêu Vũ, thấp giọng đáp: " Không bằng lúc trước"

Tiêu Vũ giơ tay, nhìn Ban Trinh Diệp cùng thầy giáo trở về xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, bình tĩnh trả lời: " Chắc do ngón tay chưa được linh hoạt bình thường."

" Ừ!" Quý Huyền nói

Quý Du cùng Tiêu Nhược Quang ngay lập tức hô: " Mẹ đàn thật giỏi! Đàn thật hay."

Quý Huyền cảm thấy giai điệu rất quen tai, bèn lên tiếng hỏi: " Bản nhạc lúc nãy là khúc gì vậy?"

" Là《Hành khúc tang lễ》 trong 《 Bản Sonata Si giáng thứ》của Chopin" Tiêu Vũ nói.

Quý Huyền cười khẽ: " Khó trách lại nghe quen như vậy. Khi chúng ta mới bên nhau, cô luôn chơi bản nhạc này."

" Đúng vậy, nhưng mục đích đã khác." Tiêu Vũ nói. Khi hai người mới ở bên nhau, "Tiêu Vũ" đàn là đàn cho ba mẹ đã mất của mình. Còn bây giờ cô đàn, là đàn cho cô gái ấy rời đi.

" Quý Huyền, mua cho tôi cây đàn điện tử đi! Tôi muốn luyện tập." Tiêu Vũ ngoảnh mặt nhìn cây đàn một lần nữa, nhẹ giọng nói. Tiêu Vũ chưa định phục hồi hai chân ngay bây giờ, vì nếu nhanh quá thì không thể lấp liếm bằng một hai câu là xong được.

Nếu không phải do liệt nửa người trên quá khó sinh hoạt thì Tiêu Vũ cũng không định hồi phục một cách thần tốc như vậy.

" Được." Quý Huyền đáp ứng, anh đã từng thích Tiêu Vũ, nếu không thì đã chẳng có Quý Du ra đời, mặc dù cái tình yêu này cũng chỉ tồn tại ngắn ngủi có mấy tháng.

Anh nhớ như in năm ấy khi ông nội đưa cô đến trước mặt mình, cưới cô khi cô vừa tròn tuổi. Lễ cưới diễn ra ba ngày ba đêm. Hai người mặc dù không lãnh chứng nhưng có tổ chức đám cưới đàng hoàng, mở tiệc chiêu đãi họ hàng đôi bên, trở thành vợ chồng chính thức dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người.

Lúc đó, anh thích cô. Sau đó bọn họ mới cùng đi lãnh chứng. Lãnh chứng khi cô đủ , nhưng anh, đã không còn yêu cô nữa.

Từ ngày biết có Quý Du, cô bắt đầu lạnh nhạt anh, thậm chí sau khi Quý Du ra đời, tâm trí chỉ còn vương vấn trên sòng bạc. Quý Huyền không hiểu trong một năm đó, rốt cuộc trong lòng Tiêu Vũ đã xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng, bọn họ vẫn ly thân khi Quý Du lên tuổi. Hiện giờ, Quý Huyền không biết liệu cô có thể làm một người mẹ, một người vợ được nữa hay không?

Hai ngày sau khi về nhà, Quý Huyền đã sai người mang đàn trở về. Tiêu Vũ vẫn dành phút mỗi ngày để luyện tập phục hồi chức năng cho đến khi phần thân trên và đôi tay hoàn toàn bình phục.

Tiêu Vũ dừng tất cả các bài tập phục hồi cho phần dưới cơ thể, chỉ chú tâm bắt đầu luyện tập dương cầm.

Nhờ hôm đàn ở nhà trẻ mà Tiêu Vũ đã nắm rõ trình độ của bản thân. Quả thật không tốt bằng quá khứ, ngoại trừ lý do khách quan do đôi tay chưa đủ linh hoạt, thì Tiêu Vũ biết, một phần là do cảm giác xa lạ của linh hồn cô đối với dương cầm.

Cô không phải cô gái coi dương cầm như mạng sống, không phải Tiêu Vũ với hơn năm kinh nghiệm chơi đàn, cô chỉ là linh hồn lang thang đến từ một thế giới khác.

Sự xa lạ đối với dương cầm và khó khăn khi mới luyện tập làm Tiêu Vũ ngộ ra, rằng vẫn còn một chặng đường rất dài mới có thể đạt đến mục tiêu. Mà cô, ngoại trừ liều mạng luyện tập thì không còn con đường nào khác. Thậm chí, cô không biết liệu mình có đạt đến trình độ đó được hay không. Nếu cô không làm được, thì đối mặt với cô sẽ là cái chết. Nếu nhất định phải chết, vậy cô sẽ cố gắng hết sức mình. Nỗi đau khi bị gãy hai chân cô còn có thể chịu được thì không lý nào lại không thể chơi tốt dương cầm.

Tiêu Vũ vuốt ve đàn dương cầm trước mặt, Khổng Ngọc Tình vừa lúc đi ra hỏi : " Phu nhân, chúng ta thực sự thêm ớt vào thức ăn sao?"

" Thêm" Tiêu Vũ lạnh lùng nói, cô muốn báo thù, mặc dù việc thực hiện nguyện vọng của nguyên thân quan trọng hơn hai chữ báo thù.

Đáng tiếc, nguyên chủ không biết khi cô ấy rời đi, hai đứa nhỏ đã phải trải qua những gì?

Quý Du bị Y Lam Nhã dạy hư. Một người đàn ông bận rộn sự nghiệp tất nhiên sẽ ít có thời gian quan tâm đến con cái. Huống hồ, người mẹ kế trông còn có vẻ rất yêu quý đứa trẻ, đứa trẻ cũng vô cùng yêu thích mẹ kế. Bề ngoài nhìn như một gia đình hoà thuận, nhưng đứa trẻ đó đã được định sẵn sẽ làm rất nhiều việc không thể cứu vãn trong tương lai.

Ba mẹ..... là người thầy đầu tiên của trẻ nhỏ.

Tiêu Nhược Quang thì sao? Bị nguyên chủ đưa đến cô nhi viện, rõ ràng chỉ cần đưa thằng bé trở về, thằng bé sẽ có một người cha thương yêu nó, sẽ không phải tiếp tục chịu đựng cảnh sinh hoạt nghèo túng. Đáng tiếc đến tận lúc rời đi cậu vẫn không biết ba mình là ai, thậm chí còn cùng chị gái ruột tàn sát lẫn nhau.

Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra với hai đứa nhỏ, Quý Huyền phẫn nộ tìm cách đối phó với nam chính. Năng lực của Quý Huyền không thấp, đáng tiếc, anh thua do sống quá ngay thẳng. Cũng không phải anh không đủ mưu mẹo trong kinh doanh, chỉ có điều, anh sai ở cách nhìn người, cuối cùng trở thành một trong những miếng mồi ngon bị nam chính nuốt chửng.

Quý gia tan cửa nát nhà cũng không tốt hơn Tiêu gia năm ấy là bao.

Tiêu Vũ, nếu cô biết trước một tương lai như vậy, cô vẫn sẽ chỉ nghĩ về dương cầm thôi sao? Tôi biết, cô có lý do bất đắc dĩ mới cố chấp với dương cầm như thế, nhưng mà, thực sự không có cách nào vẹn cả đôi đường ư?

" Y hồ ly không ăn được cay, chuyện này ở Quý gia ai cũng biết. Nhỡ đâu cô ta khóc lóc kể nể trước mặt thiếu gia thì phải sao đây?" Khổng Ngọc Tình sốt sắng.

Tiêu Vũ cười lạnh : " Không sao, chưa biết ai khóc giỏi hơn ai đâu!" Cô sẽ bắt đầu thật chậm rãi! Trở thành nghệ sĩ dương cầm được cả thế giới công nhận, bảo vệ hai đứa nhỏ, ngăn không cho Quý Du giẫm lên vết xe đổ, thậm chí tìm cho ra sự thật.....

giờ đúng, trong phòng khách vang lên tiếng hét lớn quen thuộc của Quý Du.

" Mẹ ơi, con về rồi, cô Y đến chưa ạ?" Quý Du chạy ào vào nhà. Tuần này ngày nào tan học cô bé cũng được tài xế đón luôn để sang trường đón em trai, sau đó cùng nhau về nhà. Vì vậy đã lâu rồi cô bé không được chơi với cô giáo Y, chỉ gặp cô lúc học nên cô bé rất nhớ cô Y!

" Chắc sắp đến rồi." Tiêu Vũ mỉm cười sờ đầu Quý Du: " Cô ấy sẽ đến sớm thôi."

Tiêu Vũ vừa nói xong thì trông thấy Quý Huyền bước vào, sau lưng anh là Y Lam Nhã, Quý Huyền đưa cặp cho người hầu: " Tôi gặp cô ấy trên đường, nên cùng nhau về luôn, nghe nói hôm nay nhà ta mở tiệc đón tiếp Y tiểu thư?"

Khổng Ngọc Tình hoảng sợ chạy ra bẩm báo: " Phu nhân, không hay rồi, hôm nay đầu bếp không cẩn thận làm toàn món cay" Bà khó xử nhìn Y Lam Nhã, lắp bắp nói tiếp : " cái này... làm sao bây giờ?"

Y Lam Nhã nghe xong vô cùng bực mình, đang chuẩn bị nổi đoá thì trông thấy Tiêu Vũ nước mắt lã chã, hai mắt điềm đạm đáng thương nhìn Quý Huyền cùng Y Lam Nhã: " Làm sao giờ...tôi không ngờ lần đầu tiên mình làm, mà....mà lại hỏng hết rồi."

Y Lam Nhã co rút khoé miệng :" Phu nhân đừng tự trách mình, chỉ là ớt thôi mà, tôi có thể ăn được."

Tiêu Vũ nhìn ả: " Thật sao?" Nước mắt im bặt.

Y Lam Nhã: "..... thật" Cô mẹ nó là diễn viên đấy à?

Tiêu Vũ cười khẽ: " Cảm ơn cô!" Bà đây kiếp trước là diễn viên đấy thì sao nào!

Quý Huyền: "....." Cái quỷ gì vậy?

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio