Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

" Mẹ ơi fan hâm mộ là gì ạ?" Tiêu Nhược Quang ngẩng đầu hỏi, Quý Du cũng tò mò nhìn qua.

Tiêu Vũ mỉm cười trả lời: " Hãy nhìn ba con..."

Quý Huyền: "....." Lại là anh?

Tiêu Vũ nói tiếp: " Mỗi lần mẹ đánh đàn, ba con đều nghe rất chăm chú say mê, thể hiện sự yêu thích nồng nhiệt. Đây là fan hâm mộ. Ba chính là fan của mẹ!"

Quý Huyền: "....."

Tiêu Nhược Quang như được khai sáng: " Con cũng là fan của mẹ, con cực kì thích mẹ đàn dương cầm."

Quý Du giơ tay đứng dậy: " Con cũng vậy, con cũng vậy, con cũng là fan. Con thích mẹ đàn dương cầm nhất, còn thích hơn cả Chopin mẹ hay kể nữa."

Tiêu Vũ gật đầu cười: " Đều là cục cưng ngoan của mẹ."

Cô gọi cho đường dây nóng phục vụ khách hàng, trình bày tình huống của mình, chứng thực tài khoản thật ra cũng không quá khó. Tiêu Vũ là cô, cô có thể cung cấp chứng minh thư và các loại chứng từ liên quan. Không mất quá nhiều thời gian để biến tài khoản của Tiêu Vũ từ một tài khoản chuyên dùng để hóng hớt chuyện sang một tài khoản chữ V chính thức.

" Thật hoài niệm." Tiêu Vũ sờ vào tích V nhỏ trên màn hình.

Quý Huyền lấy làm lạ: " Hoài niệm? Không phải đây là lần đầu tiên em chứng thực tài khoản sao?"

Tiêu Vũ giải thích: " Tôi dùng từ không chuẩn. Sao anh cứ phải bắt bẻ từng chữ một để nắm thóp của người ta thế nhể?"

Quý Huyền: "....."

Tiêu Vũ đăng lên Weibo tag @" Những điều bạn chưa biết": 【Người anh em, dùng tôi để lừa tiền xong không chia cho tôi là không phúc hậu đâu nha!】

Sau đó còn thêm cái icon đầu chó, xem đi xem lại hai lần, cảm thấy không có vấn đề gì nữa mới nhấn nút đăng tải.

Tiêu Vũ thờ dài một hơi, quay sang bảo với Quý Huyền: " Đúng là gian nan, nếu bọn họ sớm cho mẹ con tôi lên hot search thì tôi chắc chắn sẽ không tìm anh."

Quý Huyền cười khẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: " Sau đó thì sao, em nghĩ sau khi tôi nhìn thấy vợ cũ cùng một cậu bé giống y hệt mình trên hot search thì tôi sẽ không tìm thấy em chắc?"

Tiêu Vũ sửng sốt? Ủa, không đúng! Vậy.... tại sao đời trước nguyên chủ không tìm được Quý Huyền?

Tiêu Vũ lục lại kí ức trong đầu, và rồi thấy rằng đời trước không có ai đăng câu chuyện của bọn họ lên mạng.

Suy nghĩ cẩn thận, cô phát hiện trong trí nhớ có một người đàn ông tên là Nguỵ Kiến Hoa. Anh ta là một nhân vật hơi có tiếng tăm trong ngành truyền thông, đang ở độ tuổi hoàng kim. Anh ta đến bệnh viện vào một buổi sáng đầu tháng để thanh toán viện phí cho Tiêu Vũ khi cô sắp bị đuổi khỏi bệnh viện.

Bởi vì Nguỵ Kiến Hoa luôn chú ý đến tin tức của Tiêu Vũ, các đồng nghiệp của anh ta đã thông báo cho anh ta ngay khi nhận được tin. Sau khi biết tin về Tiêu Vũ, anh ta đã ngăn chặn việc mua lại tin tức, chính vì vậy mà đời trước Tiêu Vũ chưa bao giờ xuất hiện trước mặt công chúng.

Tiêu Vũ thở dài, nói như vậy, Nguỵ Kiến Hoa đời này không tìm thấy cô là do cô đã bị Quý Huyền đưa đi trước. Trong trường hợp này, anh ta hẳn vẫn đang tiếp tục làm việc và đồng nghiệp hoặc những người khác không biết anh ta quan tâm đến Tiêu Vũ nên mới không thông báo cho anh ta việc này.

Tin về Tiêu Vũ hot với tốc độ chóng mặt, chắc hẳn bây giờ cái người tên Nguỵ Kiến Hoa kia cũng đã xem được tin tức.

" Em đang suy nghĩ gì vậy?" Quý Huyền cau mày hỏi cô.

Tiêu Vũ lắc đầu: " Không có gì, chỉ là không thích bị người khác lợi dụng."

Quý Huyền gật đầu, sau đó dẫn hai đứa nhỏ đi học. Tiêu Vũ ăn sáng xong thì đi tập phục hồi chức năng.

Tốc độ hồi phục của cô làm chị Vương cũng phải tin cô bị chuẩn đoán sai. Tiêu Vũ giờ đã có thể thong thả đi bộ. Chị Vương đã quen dần với sự thay đổi mỗi ngày của Tiêu Vũ.

Vào giữa trưa, cô thấy Weibo của mình lại leo lên hot search, tài khoản đăng tin tức kia cũng lên theo, khu bình luận bên dưới hỗn loạn, mọi người bình luận sôi nổi: " Đây là ý gì?"

" Cái này có vẻ hấp dẫn đấy!"

" Ai tới giải thích hộ tôi chuyện gì đang xảy ra với? Ông đây vừa ủng hộ tệ xong."

" Làm sáng ra đã khóc sưng cả mắt."

Tiêu Vũ bình thản tập đi, mặc kệ Weibo đang hỗn loạn, cô có thể cảm nhận được tốc độ hồi phục của mình còn tốt hơn nhiều so với những gì chị Vương nhìn thấy.

Nếu không có bàn tay vàng của thì với thương thế của Tiêu Vũ, dù có thể hồi phục nhờ phục hồi chức năng thì vẫn không thể chơi dương cầm. Trong vụ tai nạn xe hơi đó, cô bị gãy rất nhiều xương trên cơ thể, và đốt ngón tay là một trong số đó. Sau tai nạn xe hơi, cô và dương cầm đã định sẵn sẽ vô duyên.

May mắn có giúp cơ thể cô khôi phục về trạng thái tốt nhất, để cô có thể dốc toàn lực phấn đấu trở thành nghệ sĩ dương cầm.

Sau khi tập phục hồi chức năng xong, Tiêu Vũ đi tắm rồi xuống nhà, cô ngồi trước cây đàn điện tử, bắt đầu làm ấm cơ thể trong vòng nửa giờ.

Đúng vậy, chơi dương cầm cũng phải làm ấm cơ thể, giống như các vũ công phải căng cơ trước khi khiêu vũ, các vận động viên bơi lội phải làm ấm cơ thể trước khi bơi.

Nghệ sĩ dương cầm phải làm ấm cơ thể trước khi đàn, làm như vậy mới có thể tiến vào trạng thái tốt nhất.

Mỗi ngày Tiêu Vũ đều dành phút để làm ấm cơ thể, chủ yếu là luyện âm giai( scale) và rải hợp âm( arpeggios). Sau đó cô sẽ dùng - giờ để luyện các bài tập kĩ thuật, bắt đầu từ luyện ngón tay rồi đến các bài tập luyện ngón( etude) trên đàn hoặc các bài tập phù hợp. Tiếp đó cô sẽ dành một chút thời gian để thực hành các tiết mục hoàn chỉnh. Các ca khúc Tiêu Vũ dùng để luyện tập về cơ bản đều là bản gốc chưa qua chỉnh sửa.

Ba Tiêu nói rằng phiên bản gốc chưa qua chỉnh sửa và các phiên bản sửa đổi từ các nhà soạn nhạc đương đại không chỉ ảnh hưởng đến người học đàn mà còn gây tranh cãi. Tất nhiên, một phiên bản được sửa bởi một nhạc sĩ có thẩm quyền cũng cực kì hữu ích, nhưng cố gắng đừng để nó kìm hãm sự sáng tạo của bạn. Và ngược lại, đừng để bản thân trở thành nô lệ của phiên bản gốc, vì vậy mới nói, việc chơi dương cầm không hề là một việc dễ dàng.

" Tiêu tiểu thư, cô có điện thoại." Chị Vương ở bên nhắc nhở.

Tiêu Vũ đàn xong đoạn nhạc cuối cùng, chị Vương không hiểu dương cầm, " Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo" []. Đối với chị, ca khúc Tiêu Vũ đàn hoàn toàn không khác so với những gì chị nghe được trên ti vi.

[] Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo: Ý chỉ người ngoài nghề chỉ quan tâm đến bề nổi vấn đề hay kết quả, chỉ có người trong nghề mới quan tâm tới những vấn đề cốt lõi để đánh giá khách quan.

Lúc Tiêu Vũ cầm điện thoại lên thì cuộc gọi đã tắt, nhưng không lâu sau lại có cuộc gọi khác gọi đến.

" Xin chào, xin hỏi cô có phải Tiêu Vũ không?" Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ.

Tiêu Vũ ừ một tiếng, phía đối diện thấy Tiêu Vũ không định nói tiếp nên mở lời trước: " Là thế này, tôi là đồng nghiệp của " Những điều bạn chưa biết" trên internet......"

" Ồ, là tên lừa đảo kia sao? Đồng nghiệp? Là sao, chắc nhẽ các người là công ty?" Tiêu Vũ nói.

Đầu dây bên kia im lặng khoảng chừng vài giây: " Không phải vậy, thật ra chúng tôi đã muốn liên hệ với cô từ lâu, nhưng chúng tôi không tìm thấy cô ở bệnh viện."

" Nếu tìm không thấy thì đăng chuyện của tôi lên mạng làm gì?" Tiêu Vũ lạnh lùng hỏi, tay trái gõ nhịp trên mặt đàn.

" Ấy...." Người phụ nữ sững người, vội vàng nói: " Chúng tôi đã từng phỏng vấn cô, chắc cô không nhớ, lúc ấy là hộ lý thay cô trả lời. Chúng tôi đã nói sẽ phát cái này lên mạng để giúp cô kêu gọi tiền ủng hộ, lúc ấy cô cũng có mặt."

" Ồ~!" Tiêu Vũ ngừng động tác trên tay: " Tôi biết sao? Nếu tôi biết thì tại sao không sử dụng tài khoản ngân hàng của tôi? Cô gái, lúc ấy tôi bị thương, nếu tôi có ý thức tỉnh táo thì tại sao cô không phỏng vấn trực tiếp tôi? Cô không phỏng vấn tôi chứng tỏ trạng thái lúc đó của tôi không có khả năng tiếp thu phỏng vấn, không thể nói chuyện, hoặc nói cách khác là tôi không có bất kì giao tiếp gì với thế giới bên ngoài, phải không?"

"......"

" Còn nữa, vì sao tin tức về việc ủng hộ tiền không được đưa lên sớm hơn? Sao cứ phải đợi đến lúc tôi biến mất khỏi bệnh viện thì mới đăng? Cô có liên hệ với tôi trước khi tin tức này được đăng lên không? Cái này là hành vi xâm phạm quyền riêng tư của người khác? Đây là một vụ lừa đảo với mục đích lấy hình ảnh tôi đi kêu gọi tiền ủng hộ. Không đăng tin tức sớm có phải vì tin tức của tôi vẫn còn hot tại địa phương vào thời điểm đó? Cô sợ rằng người khác có thể dễ dàng tìm thấy địa chỉ bệnh viện?" Giọng nói của cô bình tĩnh, không hề nghe ra sự tức giận.

" Đương nhiên không phải, chúng tôi....."

" Tôi biết, mấy người muốn nói mấy người chắc chắn sẽ cho tôi tiền. Nhưng số tiền vào thẻ mấy người là bao nhiêu chúng tôi làm sao biết được?"

Đầu dây bên kia bắt đầu phát bực: " Cô đừng có ỷ thế coi thường người khác"

" Cô có biết tại sao tôi chắc chắn cách làm của mấy người là lừa đảo không?"

"....."

" Bởi vì vào ngày tháng , khi hai người nói chuyện trong phòng bệnh, tôi đã tỉnh táo." Tiêu Vũ cười to:" Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?"

"......"

" Bắt nạt nhà tôi chỉ có mình đứa trẻ con, cho nhiều hay ít nó không biết phải không? Sau khi đăng lên nếu nhà tôi không tìm đến thì mấy người định ăn hết? Còn nếu tìm đến thì định cho một ít tiền? Dù sao thằng nhỏ mới chỉ tuổi? Chắc hẳn cô không biết thế giới vẫn còn kì tích rồi?"

Nói xong Tiêu Vũ nghe thấy âm thanh ngắt kết nối từ đầu dây bên kia. Tiêu Vũ sờ cằm, nói với chị Vương: " Cô ta chắc ngạc nhiên lắm đây."

Chị Vương: "...... cái kia, là lừa đảo sao?"

" Cũng không thể nói là lừa đảo, vẫn có người thực sự có lòng. Chẳng qua dù tổ chức nào đi chăng nữa thì vẫn có một, hai con sâu mọt."

Chị Vương nhìn cô bình tĩnh như vậy thì cũng không xem đây là chuyện lớn, không tiếp tục hỏi thêm.

Qua một giờ, Tiêu Vũ mở lại Weibo, thấy " Những điều bạn chưa biết" đã trả lời bài đăng của cô.

Nội dung khá đơn giản, nói Tiêu Vũ chắc sợ bọn họ tham tiền của cô. Bọn họ nói rằng mình là tổ trung thực, sẽ không làm những việc thiếu đạo đức như thế. Lúc đó dùng tài khoản công ty là vì mặc dù Tiêu Vũ đã tỉnh nhưng cô không có phản ứng với thế giới bên ngoài. Nếu lúc đó dùng thẻ của cô thì sợ cô không rút tiền ra được.

Mà người thân duy nhất của cô chỉ là một đứa trẻ, bọn họ dùng tài khoản công ty đi kêu gọi tiền trước, sau nó mang tiền đến bệnh viện sau. Như vậy có thể tránh được tình huống tiền bị kẹt trong tài khoản, không nghĩ tới làm vậy sẽ khiến Tiêu Vũ hiểu lầm, bọn họ thành thật xin lỗi. Nói tóm lại, bọn họ sẽ công bố số tiền một cách minh bạch.

Phía dưới là hoá đơn chi tiết về số tiền ủng hộ, dòng cuối cùng bọn họ nói sẽ gửi số tiền này đến bệnh viện cho Tiêu Vũ, xin cô hãy yên tâm.

Ái chà!

Tiêu Vũ nhìn bài viết, đọc xong đến cô còn phải bất bình thay cho " Những điều bạn chưa biết"

Chẳng nhẽ cứ yếu là đúng? Yếu là vua sao? Đương nhiên không rồi, người ta tốt bụng giúp đỡ cô, cô còn kể nể trách móc người ta, hơn nữa thông qua bài viết này có thể cảm nhận được, cô gái bị xe đâm kia đáng ghét đến mức nào.

Còn chẳng biết tại sao lại bị xe đâm? Nói không chừng là do không tuân thủ luật an toàn giao thông, sợ rằng còn có người tiếc thay cho bác tài xế tội nghiệp cũng nên?

Bài thanh minh lúc sáng chắc tưởng là trò đùa nên mọi người mới đáp lại cho vui, đúng là kẻ trong mắt chỉ có tiền.

Ngay cả Tiêu Vũ cũng có thể suy nghĩ như vậy, không khó để hình dung cư dân mạng không hiểu vấn đề sẽ phản ứng mạnh mẽ đến mức nào?

Suy đoán của Tiêu Vũ quả không sai, trên mạng bây giờ đang mắng cô ngập trời.

Thậm chí bắt đầu chửi đích danh, vô số người @ tên cô để nguyền rủa.

Chị Vương đang mát xa cho cô, đọc được những dòng này thì vô cùng bất bình: " Đúng là quá quắt, rõ ràng là đám người kia nói dối."

Tiêu Vũ cười nhạt, nói với vẻ đắc ý: " Chúng ta đến công ty Quý Huyền đi!"

Chị Vương: "????"

//

Công tử: Mình là một người không biết tý gì về piano, mình dịch từ tiếng Trung qua tiếng anh rồi mới tìm từ tiếng việt, vì vậy mấy từ chuyên ngành mình có để trong ngoặc đơn. Nếu có ai là dân piano đi ngang qua đây, các bạn đọc thấy mình sai hoặc giải thích sai xin cho mình bình luận nhé. Mình cảm ơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio