Hơn mười ngày sau.
Trong Bách Xuyên Viện ở núi Thanh Nguyên.
Kỷ Hán Phật nhận được kết quả cuối cùng về chuyện trong Nhất Phẩm Phần Hi Lăng. Vương Ngọc Cơ, Phong Từ giả mạo Cát Phan và lính canh lăng với ý đồ dựa vào mưu trí và khả năng của Phương Đa Bệnh cùng Lý Liên Hoa hòng tìm kiếm Ngọc ấn của tiền triều được cất giấu trong Hi Lăng, hai người này đã bị kẻ nào đó cướp đi trên đường bị dẫn về Bách Xuyên Viện, hơn mười đệ tử Phật Bỉ Bạch Thạch tử thương; Ngọc ấn bị hủy trong tay Hoắc Bình Xuyên, bí mật nơi Địa Cung Hi Lăng đã được báo cáo lên triều đình; Hoắc Bình Xuyên đưa Hoàng Thất về tới viện tử, đang kể lại cho Bỉ Khâu nghe những chuyện xảy ra trong Nhất Phẩm Phần; thê tử của Dương Thu Nhạc ở trấn Phác Sừ là Tôn Thúy Hoa vì quá vất vả mệt mỏi sau khi bị thương nên dẫn tới sốt cao mà chết; Phương Đa Bệnh bị thương, Lý Liên Hoa bình an vô sự. Cát Phan bị người ta ám hại mà chết trên đường tới Hi Lăng, khi Hoắc Bình Xuyên tới nơi thì câu đố ở Nhất Phẩm Phần đã được giải. Rốt cuộc vai trò của Lý Liên Hoa trong chuyện này vẫn còn là điều mơ hồ.
Kỷ Hán Phật trong lòng biết rất rõ kẻ nào đã cướp Vương Ngọc Cơ và Phong Từ đi.
Quan hệ giữa lầu Liên Hoa và Địch Phi Thanh tới nay vẫn chưa được làm rõ, nhưng điều ấy đã không còn là điều đáng quan tâm nữa.
Ở mé Tây của Bách Xuyên Việt có một căn nhà nhỏ độc lập, cửa sổ ở bốn mặt trổ rất cao, trên bệ cửa sổ bày vài chậu hoa, có chút khác biệt so với những căn phòng không hề được trang trí ở ba mé còn lại. Hoắc Bình Xuyên thay một bộ y phục sạch sẽ, cung kính nhấc khuyên cửa lên gõ mấy cái, nói:
- Hoắc Bình Xuyên.
Trong phòng vang lên tiếng sách gấp lại, có người dịu giọng lên tiếng:
- Vào đi.
Hoắc Bình Xuyên đẩy cửa bước vào. Trong phòng đặt một tấm bình phong nhỏ. Bách Xuyên Việt mặc dù thanh bần đơn giản, tấm bình phong này lại được phết sơn đen bóng, bên trên vẽ Bách hạc triều phụng (), các góc đều sờn rách, có lẽ là vật lâu năm, nhưng vẫn có thể nhận ra sự tinh tế xa hoa năm xưa. Sau bình phong, sách trong phòng chất cao như núi, trên bàn trên ghế toàn sách cả, đặt rất lộn xộn nhưng lại được lau chùi sạch sẽ. Có một người ngồi giữa đống sách, thấy Hoắc Bình Xuyên vào thì ngẩng đầu lên.
() Là bức tranh vẽ một trăm con hạc chầu quanh chim phượng hoàng.
- Nghe nói đã thấy Bà Sa Bộ?
Hoắc Bình Xuyên gật đầu, ngồi xuống cạnh một chồng sách, tỉ mỉ kể lại cho người kia nghe những gì mình nghe được thấy được trong Hi Lăng. Người trong phòng nghe chăm chú, thỉnh thoảng hỏi xen một hai câu, Hoắc Bình Xuyên cũng trả lời đầy đủ. Người này họ Vân, tên Bỉ Khâu, là đệ nhất quân sư của Lý Tương Di trong Tứ Cố Môn năm xưa. Nghe xong câu chuyện của Hoắc Bình Xuyên, y thở dài thườn thượt, mỉm cười rất ấm áp.
- Giang hồ sóng sau xô sóng trước, xem ra người tên Lý Liên Hoa này không chỉ là thần y… Có thể bắt sống Hoàng Thất đạo trưởng, thực sự là một chuyện lớn.
Vân Bỉ Khâu năm xưa đi theo Lý Tương Di khi mới chỉ hai mươi ba, lấy danh hiệu là “Mỹ Chư Cát”, nay đã mười năm trôi qua, y cũng đã hơn ba mươi tuổi, có điều nhìn y áo vải giầy cỏ, hai bên tóc mái điểm bạc, mặc dù khí chất hồn hậu nhân từ, nhưng khá tiều tụy già nua so với tuổi thực.
- Điều đệ tử quan tâm là kẻ lấy đi Quân Âm Thùy Lệ và kẻ ra tay cứu người trong rừng sam rốt cuộc… - Hoắc Bình Xuyên trầm ngâm. - Rốt cuộc có phải cùng một người không?
Vân Bỉ Khâu đáp:
- Kẻ thi triển Bà Sa Bộ trong rừng sam nếu có công lực nghiền nát tảng đá lớn thì không tới mức không phong nổi khí mạch của Phong Từ, chắc không phải là một người đâu.
Hoắc Bình Xuyên thở dài.
- Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, ở nơi hiểm trở như Hi Lăng lại xuất hiện liền hai cao thủ.
Vân Bỉ Khâu mỉm cười, chuyển đề tài.
- Hoàng Thất nói đã gặp Giác Lệ Tiếu trong Hi Lăng?
Hoắc Bình Xuyên gật đầu.
- Nghe nói nhan sắc của người này rất mê hoặc.
Sắc mặt Vân Bỉ Khâu trắng nhợt, y khẽ ho hai tiếng.
- Khụ khụ… Năm xưa cùng Môn chủ gặp nàng ta một lần trong Kim Loan Minh đại điện, nàng ta đúng là… đúng là… - Y ngập ngừng, không biết nghĩ đến chuyện gì mà im bặt không nói nữa.
Hoắc Bình Xuyên quan tâm hỏi:
- Chứng hàn của Nhị viện chủ đã đỡ hơn chút nào chưa?
Vân Bỉ Khâu cười điềm đạm, nhưng trong nụ cười mang ý tự trào.
- Không đâu. Chuyện ở Hi Lăng không thể xem thường, hôm nay ta có viết hai phong thư, ngươi giúp ta gửi tới Chưởng môn Tử Hà của Võ Đang và Bang chủ Giác Lệ Tiếu của bang Ngư Long Ngưu Mã.
Hoắc Bình Xuyên vâng dạ, Vân Bỉ Khâu chậm rãi nói tiếp:
- So với việc đánh động thăm dò thì chi bằng cùng hai vị trong Bách Xuyên Việt ngồi lại bàn bạc, tìm hiểu xem rốt cuộc Dương Thu Nhạc, Hoàng Thất, Bích Ngọc Thư Sinh Vương Ngọc Cơ, Đoạn Đầu Đao Phong Từ, cùng bang Ngư Long Ngưu Mã có quan hệ thế nào với Hi Lăng, hãy hỏi cho rõ.
Hoắc Bình Xuyên nghiêm sắc mặt đáp:
- Nhị viện chủ nói phải, người trong Phật Bỉ Bạch Thạch không cần vòng vo, nên hỏi thẳng mới phải.
Vân Bỉ Khâu cười.
- Tứ Cố Môn môn hạ không cần giữ lễ, mặc dù tính tình ngươi như thế nhưng cũng nên ít nói những lời kiểu phụ họa ấy đi.
Hoắc Bình Xuyên hổ thẹn chỉ muốn vâng dạ, nhưng lại không thể vâng dạ, vẻ mặt gượng gạo.
- Vị thần y Lý Liên Hoa đó, Bình Xuyên thấy thế nào? - Vân Bỉ Khâu hỏi.
Hoắc Bình Xuyên trầm ngâm đáp:
- Bình Xuyên thực sự có chút… không phán đoán được, lúc thì như thông tuệ tuyệt đối, lúc lại vô cùng hồ đồ… Võ công dường như rất kém, nhưng lại dễ dàng khống chế kẻ địch giành thắng lợi về mình, thứ lỗi cho Bình Xuyên ngu độn, không thể phán đoán được bản chất con người này.
Ánh mắt Vân Bỉ Khâu thoáng sáng lên.
- Hắn có dùng binh khí không?
Hoắc Bình Xuyên lắc đầu.
- Không thấy dùng.
Vân Bỉ Khâu cau mày. Lý Liên Hoa không giống với những gì y nghĩ trước đó, ngay cả y cũng không thể đoán biết được.
- Thế thì lạ thật… ngươi không nhận ra võ công của hắn thuộc môn phái nào sao?
Hoắc Bình Xuyên cân nhắc suy nghĩ rất lâu.
- Hình như chẳng thuộc môn phái nào cả, chỉ là điểm huyệt cực chuẩn, nhưng nội lực kém vô cùng.
Vân Bỉ Khâu gật đầu.
- Hắn tự xưng là y thuật thần thông, điểm huyệt chuẩn là điều hợp tình hợp lý.
Lúc này, trong phòng khách Phương thị, người được Mỹ Gia Cát năm xưa phán định là “y thuật thần thông” đang tập trung tinh thần bắt mạch cho người khác, trên mặt nở một nụ cười mỉm nho nhã, như rất chắc chắn về bệnh tình của bệnh nhân. Phương Đa Bệnh ngồi bên cạnh hắn quạt lò cho ấm thuốc đang sắc, tức tối nhìn dì bé của Phương thị, võ lâm đệ tam mỹ nhân Hà Hiểu Phương đang yểu điệu đưa tay cho Lý Liên Hoa bắt mạch. Dì bé này nhỏ hơn mẹ hắn mười tuổi, nghe nói chủ nhân của lầu Liên Hoa vân cát tường tới, đột nhiên mắc thứ bệnh kỳ lạ nói ngất là ngất, ngất luôn vào lòng Lý Liên Hoa, lúc này nàng đang dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn. Phương Đa Bệnh nhận thấy vẻ nuối tiếc trong ánh mắt của nàng. Vị thần y trong truyền thuyết này mặc dù diện mạo cũng tạm được, nhưng không được phong lưu, đặc biệt, tuấn mỹ vô song như trong tưởng tượng của nàng.
- Bệnh tình của Hà… phu nhân… Hà cô nương… - Lý Liên Hoa dịu dàng nhìn Hà Hiểu Phượng. - Không có gì đáng ngại cả, chỉ cần uống thuốc là khỏi.
Phương Đa Bệnh gật đầu lia lịa, càng ra sức quạt lò sắc thuốc mạnh hơn. Thực ra y không hiểu, dì bé xưa nay vẫn luôn tự phụ là anh minh lại không phát hiện ra điểm khác lạ của kiểu y thuật kì dị chưa bắt mạch xong đã sắc thuốc này, một lòng một dạ chăm chú quan sát vị thần y đó, không hiểu trong đầu đang suy nghĩ gì. Y nhìn chất dịch đen sì trong ấm thuốc trên lò, không kìm được mà nghĩ tới chuyện cách đó không lâu y có hỏi Lý Liên Hoa một vấn đề.
- Liên Hoa chết tiệt, sao ngươi biết trúng tà thuật của Hoàng Thất phải điểm Tứ Thần Thông, Ấn Đường, Ế Minh, Thập Tuyên để giải trừ?
- Hả…? - Lúc đó Lý Liên Hoa chậm rãi đáp. - Hình như ta từng thấy có người dùng cách đó để chữa bệnh điên.
Phương Đa Bệnh trừng mắt há miệng, Lý Liên Hoa nghiêm túc nhìn y, thành khẩn bảo:
- Đúng là ta đã từng nhìn thấy có ai đó đã dùng cách ấy để chữa bệnh điên mà...
Lý Liên Hoa còn chưa nói xong, Phương Đa Bệnh đã ôm đầu rên:
- Ta vĩnh viễn không bao giờ nghe ngươi nói một từ nào nữa, vĩnh viễn không bao giờ tin nửa câu ngươi nói nữa!
Tiếp tục trừng mắt nhìn ấm thuốc dần cô đặc lại, y thầm cầu nguyện trong lòng rằng dì bé sau khi uống thứ thuốc này vào bụng, hai tháng sau có thể dậy khỏi giường và nhớ rằng việc ngất xỉu vào lòng Lý Liên Hoa là việc nguy hiểm tới nhường nào.