“Binh!” Trong quán nước, đột nhiên có người vỗ bàn đứng dậy. Đám thực khách trong quán ngẩng đầu lên định trợn mắt quát chợt câm như hến. Trong tay người vừa mới vỗ bàn cầm một thanh trường kiếm. Ông nội ơi, y đúng là vừa nện vỏ thanh kiếm xuống, tức thì mặt bàn xuất hiện một cái lỗ. Nhất thời trong quán im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Lại thấy người đó túm lấy tiểu nhị trong quán, hét lên:
- Lưu Như Kinh đã chết? Hắn chết như thế nào hả?
Tất cả mọi người trong quán đồng loạt nhìn về phía tiểu nhị. Gã lắp bắp đáp:
- Khách quan không biết sao? Lưu Như Kinh của Mã Gia Bảo chết hôm qua. Nghe nói chết rất lạ, chỉ còn lại một bàn tay và nhúm tóc ở trên giường, tất cả các bộ phận khác đều biến mất. Trong phòng toàn máu là máu. Lạ nhất là thằng bé ngốc của Mã gia ở trong phòng của Lưu Như Kinh bị máu dính đầy người. Việc này tất cả mọi người đều biết…
- Lưu Như Kinh một thân võ công, chưa nói y còn biết thương pháp. Thương là thứ binh khí dài, làm sao bị người ta chém đứt cánh tay được? – Người nọ vẫn nói lạnh lùng như cũ. – Đường đường là một trong “Tứ Hổ Ngân Thương” như y tại sao… tại sao…
Nói tới đây giọng gã trở nên nghẹn ngào không thốt nổi nên lời. Trong đám khách có người khẽ thở dài. Người ngồi cùng bàn với gã chợt lạnh lùng lên tiếng:
- Người đã chết thật rồi.
Người nọ buông áo tiểu nhị ra, ngồi phịch xuống ghế. Tiểu nhị kia như được ân xá vội vàng lùi vào bếp thật nhanh, có lẽ không dám thò mặt ra nữa. Lúc này, hai người một áo xám một áo tím ngồi cạnh nhau. Người áo xám vừa mới túm áo tên tiểu nhị hồ như đã bị câu nói của người áo tím kéo phịch xuống ghế.
Người áo xám họ Vương, tên Trung. Người áo tím họ Hà, tên Chương. Bọn họ cùng Lưu Như Kinh và một người nữa làm nên cái gọi là “Tứ Hổ Ngân Thương” . Mười năm trước, bọn họ được xưng tụng là bốn viên mãnh tướng số một của Tứ Cố Môn, ra tay với người khác chỉ biết tiến chứ không biết lui. Một người đã chết trong trận quyết chiến giữa Tứ Cố Môn và Kim Loan Minh. Ba người còn lại ly tán sau khi Tứ Cố Môn tan rã. Vương Trung bỏ thương học kiếm, khai sáng ra môn “Chấn kiếm” . Hà Chương trở thành một viên quan bình thường dưới trướng Hoa Nhị Thanh Thiên, làm bổ đầu chuyên đi bắt người. Lưu Như Kinh trở về nhà họ Mã ẩn cư, trong mười năm qua rất ít khi xuất hiện. Gần đây, Vương Trung Hà và Hà Chương nghe giang hồ đồn đại, nói Môn chủ Lý Tương Di của Tứ Cố Môn và Minh chủ Địch Phi Thanh của Kim Loan Minh biến mất sau trận quyết chiến nhưng chưa chết. Nhận được tin này, cả hai đều kích động. Ba người hẹn gặp nhau tại Mã Gia Bảo, bàn cách tìm kiếm Môn chủ. Không ngờ ba huynh đệ còn chưa gặp mặt nhau thì Lưu Như Kinh đã bị người ta hãm hại.
- Đi Mã Gia Bảo!
Uống xong ly trà, người áo tím tên Hà Chương bỏ lại một thỏi bạc rồi bước thẳng ra ngoài. Vương Trung cầm kiếm đi theo, liếc nhìn lại ấm trà một cái. Trà ngon còn đến hơn phân nửa. Hai người nhanh chân thúc ngựa lao đi. Mọi người trong quán trà nhìn theo, thở phào một hơi. Đúng lúc đó có người lên tiếng:
- Gần đây Mã Gia Bảo náo nhiệt thật. Lúc trước vì tiểu ông tử Tú Tần, Mã Gia Bảo đã dốc sức tìm kiếm thần y. Bây giờ, Lưu sư phụ vừa mới chết lại có hai hung thần tới đó…
Một người khác che miệng nói thật nhỏ:
- Ngươi không biết gì cả. Nói không chừng trong bảo có người ghen ghét Lưu sư phụ nên mới tìm thầy thuốc vào kê đơn giết chết y… Nay hai viên ôn thần này tới đó, chỉ cần bắt được viên thầy thuốc kia là sẽ biết được kẻ nào đứng đằng sau sai khiến…
Mã Gia Bảo.
Sáng sớm ngày hôm trước.
Bảo chủ Mã Hoàng của Mã Gia Bảo cúi xuống nhìn đứa con đang mút ngón tay, khẽ nhíu mày.
- Lý Liên Hoa chưa tới?
Một tên hộ vệ của Mã Gia Bảo vội lên tiếng đáp:
- Vẫn chưa tới ạ.
Mã Hoàng mặt cau mày có nhìn Mã Tú Tần.
- Không biết đệ nhất giang hồ thần y nổi tiếng có tài cải tử hoàn sinh này có thể chữa khỏi bệnh cho Tú nhi không…
Mới nói tới đó, từ ngoài cửa có âm thanh vọng nào:
- Lý thần y tới… Lý thần y tới…
Mã Hoàng mừng rỡ đứng dậy phủi tay rồi nói liên hồi:
- Ngưỡng mộ từ lâu… ngưỡng mộ từ lâu…
Ngoài cửa có một đám người chen chúc nhau đi vào. Một đại hán mồ hôi đầm đìa lên tiếng:
- Lý thần y đến…
Mã Hoàng ngạc nhiên hỏi:
- Người đâu?
Trong đám đông bỗng có người thét to:
- Một, hai, ba… Thả.
Trong đám người đột nhiên có một bao tải rơi xuống. Trong bao có người kêu một tiếng, giãy giụa như tìm không ra miệng bao. Một người đứng cạnh liền xé rách cái bao. Người bên trong thò đầu ra cười khổ.
- Xấu hổ quá… Xấu hổ quá… Tại hạ là Lý Liên Hoa…
Mã Hoàng nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng trước mặt rồi run run chỉ đám thủ hạ của mình.
- Tại sao lại đối xử với Lý thần y như vậy? Lôi ra đánh hai mươi trượng! – Nói xong y vội vàng chắp tay với Lý Liên Hoa. – Đồ tôn hành động thiếu suy nghĩ với thần y. Mời ngồi… mời ngồi.
Y liếc mắt nhìn vị Lý thần y tiếng tăm lừng lẫy, thấy hắn chừng hai mươi bốn, hai lăm tuổi, phong thái có phần văn nhã, dáng vẻ rất giống thần y thì cũng khá vừa lòng.
- Bẩm Bảo chủ, Lý thần y ôm chặt lấy cột kiên quyết không chịu đến xem bệnh. Thuộc hạ mang vạn lượng vàng tới lại bị thần y bất cẩn đá thẳng xuống sống. – Một gã thanh niên cao to lên tiếng. – Thuộc hạ nghĩ tiền đã mất nên người nhất định phải mời về, cho nên… cho nên…
Mã Hoàng tức giận nói:
- Cho nên ngươi nhét Lý thần y vào bao tải sao? Ở đâu ra cái cách mời khách như vậy?
Lý Liên Hoa ho khan một tiếng, sắc mặt hơi có phần xấu hổ. Tên đại hán kia vội vàng lên tiếng kêu oan:
- Tại Lý thần y trốn vào trong bao tải chứ thuộc hạ nào dám… Thuộc hạ chỉ cùng với mọi người đưa bao tải về phủ mà thôi.
Mã Hoàng ngẩn người rồi phất phất tay.
- Ra ngoài đi.
Y quay lại nhìn vị “thần y đệ nhất giang hồ” Lý Liên Hoa, nở nụ cười thật thân thiết.
- Lý thần y! Đây là “tiểu khuyển” . Mất bao công sức mời thần y đường xa tới đây chính là để chữa bệnh cho “tiểu khuyển”.
Vừa mỉm cười vừa hơi khúm núm với Lý Liên Hoa mới chui ở trong bao ra, Mã Hoàng kể lại chứng bệnh của nhi tử nhưng không thấy thần y đặt câu hỏi. Y thầm nghĩ, Đúng là thần y, thoáng cái là hiểu rõ ngay tình trạng bệnh tật của Tú nhi. Xem ra ta nói nhiều quá rồi.
Năm nay đứa con Mã Tú Tần của Mã Hoàng được bảy tuổi nhưng tính cách vô cùng kỳ lạ. Từ năm hai tuổi cho tới giờ thằng bé không hề thích nói chuyện với người khác, chỉ thường xuyên ở một mình trong phòng gấp giấy. Thằng bé có thể gấp một tấm giấy trắng cả ngàn lần mà không hề thấy chán. Nó rất thích Lưu Như Kinh, thi thoảng có nói một hai câu với Lưu thúc thúc, thường xuyên ở trong phòng của y để chơi chứ ít khi ở cùng Mã Hoàng. Mã Tú Tần liếc nhìn Lý Liên Hoa rồi nhẹ nhàng đưa tay chỉ chỉ đỉnh đầu nó. Lý Liên Hoa sờ thử đầu mình, phát hiện trên đỉnh đầu hắn có một sợi vải liền vội vàng nhặt xuống. Hắn chực mở miệng nói thì Mã Tú Tần đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang quan sát cái gì.
Đó là lần đầu tiên Lý Liên Hoa và Mã Tú Tần gặp nhau. Buổi chiều hôm đó, Lý Liên Hoa và Mã Hoàng ngồi uống trà còn Mã Tú Tần tới phòng Lưu Như Kính chơi đùa. Mã phu nhân đi tìm con, phát hiện Mã Tú Tần người đầy máu đứng ở cửa phòng của Lưu Như Kinh. Trong phòng máu tươi dính khắp nơi, bên mép giường vẫn còn nguyên cánh tay phải, nhưng Lưu Như Kinh đã hoàn toàn biến mất.
Buổi chiều ngày hôm sau, bằng hữu tốt nhất năm xưa của Lưu Như Kinh là Vương Trung và Hà Chương tới Mã Gia Bảo. Lý Liên Hoa nói hắn bị hoảng sợ, phát ốm phải nằm trên giường. Trong lúc này, Mã gia đang bận rộn túi bụi. Một thứ cảm giác hoảng sợ và nghi ngờ bao trùm lên tất cả mọi người. Cả ngôi viện trang nhã như ngập chìm trong một làn khí quỷ quái khiến người ta lo lắng không thôi.
Trong ngày Vương Trung và Hà Chương tới Mã Gia Bảo, khi màn đêm buông xuống, Mã phu nhân đột nhiên ngã bệnh, hôn mê bất tỉnh. Lý Liên Hoa cũng bị ốm nằm trên giường nên không thể cứu chữa. Mã Hoàng vội vàng cho mời thầy thuốc tới xem bệnh thì được biết là trúng độc, nếu không có thuốc giải sẽ rất nguy kịch. Người của Mã Gia Bảo còn chưa kịp thở ra, sáng sớm ngày hôm sau, tỳ nữ phát hiện Mã Hoàng cũng Mã phu nhân sóng vai nằm trên giường và… cả hai đã tắt thở. Toàn bộ đồ vật trong phòng còn nguyên vẹn, cửa phòng đóng chặt. Chỉ có điều cánh tay phải của Mã Hoàng bị người ta dùng dao sắc chém mấy nhát nhưng chưa đứt, vẫn dính vào người. Trong phòng đầy máu, giống hệt khi Lưu Như Kinh bị hại. Điều lạ là chỉ có Mã bảo chủ bị chém còn Mã phu nhân hoàn toàn không bị thương tổn chút nào. Hơn nữa, nhìn tình hình có thể đoán Mã Hoàng bị người ta chém lúc đã hôn mê, vì không hề có dấu vết chống cự.
Từ lúc sáng sớm, Mã Gia Bảo đã rối loạn. Nếu hôm qua chỉ là sợ hãi thì hôm nay đã biến thành kinh hoàng. Thậm chí có một vài tôi tớ chạy ra khỏi bảo. Một số đệ tử của Mã Hoàng liền tiến hành tranh quyền đoạt thế khiến cho yên bình mấy chục năm nay của Mã Gia Bảo hoàn toàn biến mất. Trong vòng ba ngày, Lưu Như Kinh, Bảo chủ, phu nhân Bảo chủ đều thiệt mạng với tình trạng giống hệt nhau. Chẳng lẽ sau khi hóa thành ác quỷ, Lưu Như Kinh ra tay lấy mạng vợ chồng Bảo chủ sao? Việc này truyền ra ngoài, lập tức người trong giang hồ đồn đại rằng Mã Gia Bảo có quỷ cụt tay. Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, khắp giang hồ đã xôn xao đủ mọi giả thuyết.