Liên Hoa - Mễ Hoa

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mỗi việc An Nguyên Kỳ cạo râu thôi đã làm người người trong Kinh thành bàn luận náo nhiệt.

Nguyên nhân là khi ở trong triều đình, Hoàng đế hỏi hắn sao lại chịu cạo râu đi rồi, hắn bất lực than thở một câu: “Nếu phu nhân một hai phải thế, thần không làm nàng đổi ý được.”

Chỉ trong chốc lát mà mọi người ai cũng biết An Trình chiều vợ đến mức nói gì nghe nấy.

Gặp mặt đồng liêu trên tiệc rượu, bên cạnh bọn họ đều có kỹ nữ xinh đẹp bầu bạn, An Tướng quân cũng không ngoại lệ.

Người đẹp ôm ấp, uống rượu mua vui, vậy mà hắn tỉnh bơ đẩy người ta ra.

Có kẻ nói với hắn: “An Tướng quân à, Vân Cơ là mỹ nhân nổi danh lầu Phong Nguyệt. Ngài có biết kỹ thuật phục vụ của nàng không, chậc chậc, cơ hội tốt thế này sao ngài không thể nghiệm một phen...”

Nghe nói, An Nguyên Kỳ cười nhạt một tiếng: “Thôi, ta và phu nhân mới cưới không bao lâu, phu nhân còn trẻ tuổi, làm nàng tức giận thì không đáng chút nào.”

Mà thật ra đương lúc ấy ta và hắn đã lập gia đình được nửa năm rồi.

An Nguyên Kỳ nói vài ba câu đã biến ta thành “hổ cái”. Hắn bằng lòng để cho tất cả mọi người đều biết là hắn thật thích vợ hắn.

Từ đó cuộc sống của ta tốt hơn hẳn. Ngay cả khi thỉnh thoảng đi dự tiệc trong cung cũng không còn ai dám cười nhạo ta, càng không có ai dám lỗ mãng với ta nữa.

Sau đó ta biết được những mệnh phụ kia, tất cả đều được phu quân của họ báo cho, bảo rằng phải kính trọng ta có thêm.

Ngay cả vị tiểu Quận chúa họ Tiêu kia cũng không gây phiền phức cho ta nữa. Nàng đã rời Kinh rồi. Nghe nói Tiêu lão Vương gia đưa nàng đi phủ Bắc Mạc tìm cư sĩ Tấu Ngọc học phép tắc.

Tấu Ngọc cư sĩ là nữ cư sĩ tài hoa hơn người ở phủ Bắc Mạc nơi Tây Bắc, danh tiếng nổi khắp thiên hạ.

Ta luôn thấy chuyện này có gì đó không đúng. Cho đến khi A Tử kể ta nghe là trước đây tiểu Quận chúa đã lì lợm la liếm An Trình. An Nguyên Kỳ khinh thường để ý nàng, cho đến khi thành hôn rồi thì nàng lại tỏ ra có hứng thú với ta. An Nguyên Kỳ sợ nàng tiếp tục gây sự mới mở miệng làm Tiêu lão Vương gia đưa nàng đến phủ Bắc Mạc.

Nhánh họ hàng của lão Vương gia này đã thuộc đời thứ bảy của Hoàng thất, tuy là tông thất nhưng không được Hoàng đế trọng dụng.

Một khi An Nguyên Kỳ đã mở miệng thì lão không dám đắc tội, vội vàng đưa tiễn đứa con gái nhỏ gây chuyện thị phi này đi.

Người đời cho rằng An Tướng quân chiều vợ hết mực, chỉ có ta là không tin.

Nếu hắn đã biết chuyện tiểu Quận chúa khiêu khích ta, vậy thì cũng nên biết Trưởng Công chúa Hòa Tĩnh giải vây cho ta.

Ngày ấy, ta nhìn thấy một trang giấy viết thư ở trong phòng hắn.

Bên trên là đầu thơ mà Trưởng Công chúa làm: "Thương mang vân hải xuất nguyệt minh, trường phong vạn lý phong hỏa hành, nguyện đắc thử thân nhập ngọc môn, nam nhân ứng đắc đái ngô câu."

Chữ viết trên trang giấy như mây trôi nước chảy, Nhan gân Liễu cốt.

Ta xác thật không nhầm, đây là chữ của Trưởng Công chúa.

Ta đồng thời xác nhận, giữa An Nguyên Kỳ và nàng có một đoạn quá khứ không ai biết.

Ta càng xác nhận rằng, An Nguyên Kỳ có quan tâm đến nàng.

Bởi vì trang giấy trắng này có màu sắc không đều, tinh mắt sẽ phát hiện được đó là tác phẩm có từ lâu rồi.

Sau khi nhìn thấy nó ở thư phòng, ta hiểu ra Trưởng Công chúa giải vây cho ta không bắt nguồn từ lòng tốt thuần túy, có lẽ nàng chỉ không muốn cô gái khác nhúng chàm thơ của nàng và An Nguyên Kỳ mà thôi.

An Nguyên Kỳ nhìn vật nhớ người, đột nhiên ta thấy đau xót trong lòng.

Cũng phải thôi, Trưởng Công chúa hoàn mỹ, cô gái cao quý như thế thì làm sao hắn không động lòng cho được?

Lúc ta thấy đầu thơ đó thì An Nguyên Kỳ cũng có mặt ở thư phòng. Ta vốn không suy nghĩ nhiều như vậy, kinh ngạc thốt lên: “Ơ, đây là đầu thơ lúc trước Trưởng Công chúa làm...”

Lời còn chưa dứt hắn đã thản nhiên che lại trang giấy đó. Hắn đứng dậy, ung dung vuốt ve mấy sợi tóc không chỉnh tề trên trán ta.

“Phu nhân, đói bụng không? Thành nam có một nhà làm đậu hủ thúi họ Dương, ăn ngon lắm, ta đưa nàng đi nếm thử.”

Sau đó ta chưa từng nhìn thấy trang giấy ở thư phòng kia thêm lần nào.

Ta tìm cơ hội hỏi A Tử, giữa hắn và Trưởng Công chúa tột cùng đã xảy ra những chuyện gì.

A Tử từng là người trong cung, đương nhiên cái gì cũng biết, đối với ta có sao nói vậy.

Lại nói đến quan hệ giữa ta và A tử rất tốt. Nàng là người hiểu lý lẽ, ngay từ đầu đã kể với ta rằng Hoàng đế vốn tặng nàng cho An Trình, nửa đời sau chắc chắn có thể trông chờ những ngày tháng phú quý.

Ai ngờ An Trình chẳng có hứng thú gì với nàng.

Nàng vì thế mà nỗ lực, hao phí tâm tư muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn. Chỉ cần bò lên được giường của hắn thì không phải ngày lành đã tới rồi sao.

Đáng tiếc, cuối cùng nàng đã từ bỏ.

Nàng ngầm nói với ta: “Phu nhân, ta mệt mỏi lắm. Ta còn tưởng có thể ở trong phủ đánh đàn, trải qua cuộc sống nhàn nhã thích ý, kết quả lần nào đến gần Tướng quân là bị giáng chức lần đấy, rơi thẳng xuống vị trí nha hoàn làm việc nặng. Mỗi ngày đều phải làm việc mãi không hết, quét rác múc nước giặt quần áo, hơn một năm ta không chạm vào cây cầm, về phòng chính là mệt đến mức ngả đầu ngủ được ngay, tay ta đều bị chai hết cả rồi.”

“Ta thề, không bao giờ dám có ý tưởng không an phận với Tướng quân nữa.”

Tình sử của An Nguyên Kỳ cùng Trưởng Công chúa rất đơn giản.

Trưởng Công chúa Hòa Tĩnh không giống với những quý nữ Hoàng thất nũng nịu khác. Từ nhỏ nàng đã có chính kiến riêng, thẳng thắn mạnh mẽ.

Khi các Hoàng tử tập võ luyện kiếm trong cung thì Hoàng muội này luôn đi học theo.

Mọi người đều nghĩ là tính tình nàng trẻ con nên mới tò mò thôi.

Ai ngờ nàng vậy mà kiên trì luyện tiếp, giương cung bắn tên bách phát bách trúng, quyền cước công phu lợi hại.

Những năm Hoàng đế mới đăng cơ bận việc triều chính, rất nhiều địa phương có việc quan trọng mà không thể nào phân thân đi xử lý, thế là nàng chủ động xin ra trận.

Hoàng đế mười phần bất lực với đứa em gái này, có răn dạy cũng vô dụng. Sau vài lần nàng trộm trốn ra ngoài đi theo quân đội, Hoàng đế thấy nàng không gây chuyện phiền toái, cũng rất biết điều nên để nàng tự do.

Lần đầu Trưởng Công chúa lập công là lãnh đạo cấp dưới vận chuyển lương thảo đến quân đoàn Tây Bắc.

Khi đó Hàn Vương cấu kết với đám cường đạo hung hãn, ý muốn cướp đoạn trên đường, ngăn cản đội ngũ vận chuyển lương thảo.

Đã có rất nhiều người chết đi, chính Trưởng Công chúa một thân nam trang, tay cầm trường kiếm giết đỏ cả mắt.

Cường đạo man rợ đông đảo khó mà ngăn cản nổi, sau đó An Trình thân là giáo úy kỵ binh dẫn người đến cứu.

Thiếu niên tư thế oai hùng, tài nghệ mạnh mẽ, khí chất bất phàm, Trưởng Công chúa cực kỳ tán thưởng.

Hàn Vương sau này lại tạo phản, Hoàng đế đích thân ra trận, Trưởng công chúa cũng đi theo.

Thường xuyên qua lại nên quen thuộc với An Trình, kề vai chiến đấu, nhiều lần vào sinh ra tử.

Trưởng Công chúa từ tán thưởng dẫn đến ái mộ.

Khi khôi phục thân phận nữ nhi, nàng bày tỏ cõi lòng với An Trình.

Ngay từ đầu An Trình cũng không biết nàng là Công chúa Hoàng gia, nàng chỉ báo tên tuổi bên nhà ngoại mà thôi.

Hai người họ sớm chiều chung đụng ở quân doanh Tây Bắc, hẹn thề với nhau, ôm ấp thân mật.

Năm Thiên Khải thứ mười hai, An Trình nhận chức Bình Tây Tướng quân. Trong lòng Trưởng Công chúa tràn đầy vui mừng, bày tỏ với Hoàng đế là thâm tâm phải gả cho hắn.

Hoàng đế đương nhiên không có ý kiến, sớm đã hiểu rõ tâm tư của đứa em gái này.

Trưởng Công chúa nghĩ đó là lúc tiết lộ thân phận.

Vì thế nàng kéo tay An Trình đi đến tường thành, ngày ấy gió cát đầy trời, nàng nhìn thấy tròng mắt An Trình dần lạnh lẽo.

Bắt đầu từ ngày ấy, An Trình xa lánh nàng.

Sau khi hồi Kinh, Hoàng đế muốn ban hôn cho bọn họ thì An Trình cự tuyệt.

Hắn nói trong nhà có một mối hôn sự cũ là lệnh của cha mẹ, không thể đổi ý.

Trưởng Công chúa vẫn còn mong đợi, nói với An Trình: “Hôn ước từ thời trước là chuyện bất đắc dĩ, ngươi yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với nàng, tuyệt đối không khi dễ nàng.”

An trình trầm mặt, nói: “Công chúa hiểu lầm, ý ta là muốn cưới nàng ấy làm vợ.”

Trưởng Công chúa trố mắt, cuối cùng không biết phải làm sao: “Vậy, ta là Công chúa cao quý, chẳng lẽ phải để nàng ta lấy thân phận bình thê gả đến đây sao, chẳng ra thể thống gì cả, sẽ bị người ta chê cười.”

“Công chúa, vợ của ta chỉ có một người.”

Đã nói đến nước này, sắc mặt Trưởng Công chúa tái nhợt, nước mắt đột nhiên rơi xuống, bắt lấy tay hắn: “An Trình, sao ngươi lại như vậy, vì sao lại đối xử với ta thế này?”

“An Trình, ngươi thay đổi rồi. Trước kia ngươi không để râu, ngươi biết ta không thích đàn ông có râu, ngươi cạo đi được không, ta giúp ngươi.”

Người thông minh như nàng sớm đã phát hiện An Trình thay đổi, hắn lạnh lùng xa cách rõ ràng đến vậy, ngần ấy năm nàng lại giả vờ không hay biết.

“An Trình, nói cho ta nguyên nhân để ta hết hy vọng đi.”

Hắn lặng im. Bi kịch của Trưởng Công chúa đã định, rốt cuộc nàng vẫn khôi phục được một chút lý cuối cùng, tự nhắc nhở bản thân nàng là Công chúa, không nên cầu xin người khác thấp hèn như thế.

An Trình nhẹ cười, giọng nói bình tĩnh lại lạnh nhạt như băng: “Không có nguyên nhân, thần chưa bao giờ nói rằng muốn cưới Công chúa, là do Công chúa suy nghĩ nhiều.”

...

Rốt cuộc nguyên nhân An Trình không chịu cưới Trưởng Công chúa là gì?

A Tử suy đoán: “Hoàng tộc đế vương thay đổi khó dò, hơn nữa trong triều còn có truyền thống con cháu Hoàng thất không thể nắm quyền, Tướng quân không muốn làm phò mã, có lẽ là do không muốn mất đi binh quyền.”

Ta cũng suy đoán: “Nhưng mà ta cảm thấy An Nguyên Kỳ không phải loại người đó, e là còn có ẩn tình khác.”

“Thôi, còn ẩn tình gì nữa, chẳng lẽ Công chúa từng quật mộ phần tổ tiên nhà ngài ấy à.”

A Tử nhẹ nhàng bâng quơ một câu mà chuông cảnh báo trong đầu ta xao động. Quật mộ phần tổ tiên nhà hắn?

Cũng khó trách, phu nhân từng nói với ta là nhà họ An từng bị liên lụy bởi án Lương Vương mười năm về trước.

Triều đại nào mà không có hoàng tử tranh quyền, lại nói Lương Vương là con vợ cả tiên đế, bị người ta vu hại là mưu nghịch, đó là một bản án thê thảm.

Lúc đó nhà họ An chẳng qua là nhà quan huyện Thanh Hà bình thường thôi.

Chức quan của An đại nhân là một huyện thừa nho nhỏ, đây cũng là nguyên nhân khiến phu nhân không hài lòng mối hôn sự của tiểu thư Tú Nghiên.

Họa của nhà họ An nằm ở chỗ vườn lê của bọn họ.

Sản lượng lê của nhà họ An tốt lắm, vàng óng ánh, vừa to vừa ngọt... An đại nhân dựa vào thân phận huyện thừa của chính mình mà đăng báo tri phủ, muốn mang lê đi tham dự tuyển chọn cống nạp.

Có thể làm buôn bán quả lê với Hoàng gia thì vinh hoa phú quý sắp tới rồi.

Thực may mắn là bọn họ được chọn, nghe nói quả lê được đưa vào phủ Lương Vương, do chính Lương Vương quyết định sau khi thưởng thức qua.

Nhà bọn họ tiến cống lê ba năm, kết quả là ba năm sau Lương Vương suy sụp, có người nói Lương Vương mưu phản, hạ độc ở cống phẩm.

Cống phẩm vào Kinh qua tay Lương Vương nhiều lắm, cũng không rõ là cống phẩm nào xảy ra vấn đề. Có điều miễn là quan viên từng qua lại với Lương Vương đều bị tru sát, không có ngoại lệ.

Quả lê nhà họ An là do tri phủ báo lên. Tri phủ An Dương có quan hệ tốt với Lương Vương liên lụy toàn bộ chín đời, huyết tẩy cả phủ.

Nhà An đại nhân thì đỡ hơn chút, chỉ có họ hàng chung đời bị xét nhà, thân thích xa hơn không bị liên lụy.

Nhưng kết cục vẫn thảm thiết, cha và chú bác của hắn lập tức bị chém đầu, mẹ và thím biết sẽ bị lưu đày thì thắt cổ tự sát ngay.

Trong nhà còn sót lại mấy đứa trẻ, mỗi đứa lần lượt nhờ cậy họ hàng phương xa.

An Nguyên Kỳ đi nương nhờ nhà dượng họ Triệu.

Sau khi Hoàng đế mới đăng cơ, triều đình ổn định, án oan Lương Vương được sửa lại, cái gọi là mưu phản hóa ra là Hoàng tử tranh quyền, tay chân tương tàn.

Án oan sửa lại thì đã sao, oan hồn vô tội đã mất nói đến cùng là không quay về được nữa.

Ta nghĩ, ta có thể hiểu được An Nguyên Kỳ.

Cha mẹ uổng mạng, cửa nát nhà tan, vốn nên có kẻ thù giết cha, nhưng ai mới là kẻ thù giết cha hắn đây?

Không, hắn không có kẻ thù giết cha.

Hắn thậm chí còn lên chiến trường chém giết, bảo vệ cái triều đình này.

Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là không cưới con gái của Hoàng thất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio