Đêm đó thôn Long Sơn vô cùng bất an. Mọi ngôi nhà đều cửa đóng then cài cẩn thận. Đến chó trong sân dường như cũng linh cảm được điều gì, bèn chui tọt vào ổ, sống chết không chịu ra. Nguyên nhân gây nên những hoảng sợ và bất an kia chính là: Bốn người nhận nhiệm vụ đi tìm Thiết Tượng đã nối gót anh ta biến mất như thể đang trốn biệt khỏi nhân gian.
Lúc ấy, sân nhà Sơn Giang đầy chật những người. Thân nhân họ hàng của bốn người đàn ông mất tích cộng thêm vợ Thiết Tượng lũ lượt kéo tới nhà trưởng thôn đòi giải thích. Khoảng sân vốn rộng lớn là thế, nay bỗng trở nên chật ních. Sơn Giang chỉ còn biết ngồi trên bậc thềm cau có rít thuốc.
“Trưởng thôn, có phải chồng tôi chẳng về nữa không?” Vợ Thiết Tượng ngồi ở góc tường ủ dột lau nước mắt: “Sớm biết thế, tôi chẳng đời nào để ông ấy ra ngoài. Giờ còn lại chúng tôi mẹ góa con côi, sau này biết sống làm sao!”.
“Cũng do Thiết Tượng nhà cô nữa, làm chồng chúng tôi phải đi tìm, cô còn mặt mũi ngồi đấy khóc lóc à?” Một người đàn bà to béo da đen đứng vụt dậy, chỉ thẳng vào mặt vợ Thiết Tượng chửi mắng: “Cái đồ đáng muôn lần chết nhà cô, hại chồng mình chưa kể, còn lôi cả người nhà người ta có đi không có về, cái đồ xui xẻo đáng chết!”.
“Vợ Đại Kiều nói năng cho có đức một chút, đừng mở miệng là chết với chóc.” Sơn Giang đứng phắt dậy bước tới trước mặt mọi người, khẽ hắng giọng: “Chúng ta đừng vội nghĩ đến tình huống xấu nhất, có khi bọn Đại Kiều rơi vào bẫy thú cũng nên. Rồi tôi sẽ đích thân lên núi tìm kiếm, thế là được chứ gì. Mọi người cứ về nhà đi, nửa đêm nửa hôm, các người không buồn ngủ thì lũ trẻ cũng phải ngủ chứ”.
“Được! Thôi thì có lời của trưởng thôn, chúng tôi tin ông một lần.” Vợ Đại Kiều kéo hai đứa trẻ đang buồn ngủ díp mắt bước thẳng ra phía cổng.
“Tôi không về, còn chưa gặp được con thì tôi chưa về!” Bà cụ tóc bạc phơ ngồi thụp trên nền đất cất tiếng, nói sao cũng chẳng chịu đứng lên.
“Mẹ Nhị béo, chị dâu của em, em xin chị, cứ về đi đã!” Sơn Giang không chút kiên nhẫn quỳ trên nền đất ra sức khuyên nhủ: “Em bảo đảm sẽ tìm thằng Nhị béo về trả cho chị”.
“Chú à, không phải tôi muốn làm khó chú, chỉ là tôi có đúng duy nhất thằng Nhị béo, nó mà mệnh hệ gì thì tôi sống sao nổi…” Mẹ Nhị béo òa lên khóc nức nở.
“Chị dâu, chị yên tâm! Anh trai em nhất định sẽ tìm được Nhị béo về.” Cô Tuệ bước tới đỡ mẹ Nhị béo dậy: “Chị cứ về trước đi, lát nữa em và anh trai sẽ cùng lên núi tìm người, được không?”.
“Hả? Cô?” Mẹ Nhị béo trợn mắt nhìn cô Tuệ: “Cô ăn sung mặc sướng ở bên ngoài, hơn ba mươi năm chẳng về làng thăm anh lấy một lần, liệu còn nhớ ngọn núi làng ta đi đứng thế nào không? Rõ là lẩn thẩn! Cô ấy, thích chơi bời hưởng thụ ở đâu thì cứ việc về đó mà chơi đi!”.
“Chị…” Cô Tuệ tức giận đến cứng họng, đùng đùng bỏ vào nhà, ngồi phịch xuống giường gạt nước mắt.
“Hứ! Nếu chẳng gặp được con, tôi chết cũng không về!” Mẹ Nhị béo bướng bỉnh lại ngồi thụp xuống đất.
“Đúng! Bác Nhị nói phải! Chưa gặp được chồng tôi cũng không về!” Vợ Đại Kiều vốn đã ra đến cửa bỗng vòng lại.
“Vợ Đại Kiều, cô còn đổ thêm dầu vào lửa!” Sơn Giang thở dài, bất lực nhìn đám người vốn đã định rời đi giờ đều quay lại.
“Ha ha… Người nhà quê quả thật vô tri ngu muội!” Bất chợt, một giọng nói vang lên giữa không trung khiến mọi người giật mình ngẩng đầu nhìn.
Vừa ngước mắt lên họ đã thấy cô bé được Tuệ Tâm đưa về đang ngồi vắt vẻo trên mái hiên, đôi mắt u tối nhìn xuống đám đông. Ngay sau đó, đôi đồng tử lạnh lẽo kia bắt đầu nháng lên những tia xanh lam, trong khoảnh khắc thu hút toàn bộ ý thức của tất cả mọi người.
“Ta muốn các người nhớ kỹ: Bốn người chồng và con các người đã làm việc xấu trời không dung đất chẳng tha. Hiện tại bọn họ đang phải chịu báo ứng, ai cũng không giúp được, mà cũng không hề liên quan đến bất cứ người nào khác, đều do tự họ tìm đến mà thôi. Chỉ có các người biết chuyện nên phải giữ mồm giữ miệng, không được hé ra một tiếng. Đợi ngày mai tỉnh dậy, các người nên làm gì thì cứ làm cái đó. Được rồi, về nhà hết đi!” Cổ Liên khẽ giơ tay, cả đám người ngơ ngẩn như đang mộng du, từ từ rời khỏi sân nhà Sơn Giang. Sơn Giang lảo đảo trở về phòng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Chính là Mê hoặc nhãn phải không? Quả nhiên danh bất hư truyền.” Cánh cửa bật mở, Bạch Hạo Đan bước ra, theo sau là Lam Úy.
“Cô Tuệ thế nào rồi?” Cổ Liên từ trên mái hiên nhẹ nhàng lướt xuống.
“Tỷ yên tâm, Hạo Đan cung chủ đã thôi miên khiến cô ấy ngủ say rồi.” Lam Úy mỉm cười với Cổ Liên.
“Ừ, rất tốt!” Cổ Liên khẽ cười, sau đó quay người, hai tay bắt chéo trước ngực, các ngón tay tạo hình Lan hoa chỉ[], miệng khẽ nhẩm thần chú. Lập tức trên tay Cổ Liên từng luồng sáng xanh lam phát ra như pháo hoa bay thẳng lên trời, lấy nhà Sơn Giang làm trung tâm mà xòe nở khắp bốn phía, từ từ bao phủ cả ngôi làng.
[] Cách tạo hình của bàn tay, ngón giữa áp sát vào ngón cái.
“Đây là gì vậy? Đẹp quá!” Lam Úy thích thú chạy vòng quanh sân, không ngừng giơ đôi tay nhỏ hứng những giọt sáng màu xanh lam đang rớt xuống như mưa.
“Đó là Cơn mưa mê hoặc tỏa ra từ mắt ta, cũng là một phần của Mê hoặc nhãn.” Cổ Liên từ từ bay lên trên ngôi làng, đôi môi xinh xắn khẽ niệm những câu chú mê hoặc gieo rắc khắp không gian: “Từ bây giờ, ta muốn các người xóa sạch mọi ký ức trong một tuần gần đây. Các người chỉ cần nhớ, một tuần trước bốn người Đại Kiều và Thiết Tượng cùng lên núi, từ đó không thấy quay về, mọi tìm kiếm đều không có kết quả, nên một tuần sau phải bỏ cuộc, hiện tại trong thôn đã không còn ai nhắc đến chuyện này nữa. Được rồi, tất cả mọi người, chúc ngủ ngon!”.
Chùm pháo hoa màu xanh lam đẹp mắt từ từ biến mất. Ngôi làng lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Hạo Đan và Lam Úy cùng nhún chân bay lên, theo sau Cổ Liên lướt về phía khu rừng rậm trên ngọn núi tối tăm.