Sáng sớm hôm sau, Cổ Liên ngồi bên cửa sổ phòng khách thẫn thờ nhìn cơn bão tuyết cuộn xoáy bên ngoài. Những bông tuyết hình hoa hồng hết lớp này đến lớp khác rơi xuống dày đến một mét, phủ trĩu nặng những cây nhỏ trong sân.
“Tỷ”, Lam Úy tàng hình giữa không trung nhẹ nhàng bay tới trước mặt Cổ Liên, thấy vẻ lặng lẽ thất thần của cô, khẽ thở dài: “Cơn bão tuyết kia không biết còn rơi đến bao giờ? Qua một đêm mà dày hàng mét, cứ theo tốc độ này, chẳng mấy chốc cả thành phố sẽ bị tuyết phủ kín cho xem, liệu có cách gì khiến cô ấy dừng lại không?”.
“Có, có hai cách…”, Cổ Liên đặt hai tay lên thành của sổ, gối đầu trên cánh tay nhìn về phía Lam Úy đang tàng hình: “Thứ nhất, chỉ cần ta chết, nộ khí của Tuyết Ly tiêu tan, tuyết sẽ tự động ngừng rơi. Thứ hai, rút mảnh sứ oán hận trên đầu cô ấy ra, làm suy yếu pháp lực hiện thời của cô ấy. Nhưng, để làm được như vậy, phải tiêu hủy Yên chi huyết trước, khiến cô ấy không có chỗ trú ngụ, sau đó sẽ dùng pháp lực phong toả cô ấy. Có điều, dựa vào sức lực hiện thời của ta, chắc chắn không thể làm được”.
“Còn có muội mà, muội có thể đi tiêu huỷ Yên chi huyết.” Lam Úy vỗ ngực tự nhận nhiệm vụ: “Sau đó tỷ có thể dùng thần chú phong tỏa cô ấy”.
“Nha đầu ngốc, đâu dễ thế”, Cổ Liên bật cười: “Muội nghĩ xem tại sao Yên chi huyết lại tồn tại được đến tận bây giờ mà không chút mảy may sứt mẻ. Vì nó là linh vật song song vừa được chúc phúc vừa bị nguyền rủa. Có khả năng làm hại đến nó ngoài Tuyết Ly ra, chỉ có nhị hoàng tử thiên triều năm đó đầu thai mới làm được thôi, nhưng…”.
“Nhưng sao ạ?”, Lam Úy sốt sắng hỏi.
“Liên Liên, ăn sáng thôi!” Vừa lúc đó, cô Tuệ bưng khay điểm tâm từ trong bếp bước ra: “Mau đi rửa tay, để cô Tuệ lên gọi phu nhân nào!”.
“Bà nội còn chưa dậy ạ?”, Cổ Liên đứng dậy bước tới bên bàn: “Sao hôm nay bà dậy muộn thế nhỉ?”.
“Chẳng biết nữa, đêm qua hình như bà ngủ muộn thì phải”, cô Tuệ quay người bước lên lầu. Đúng lúc cô Tuệ mở cửa thì điện thoại phòng khách bỗng “renggg…” lên một hồi chuông. Cổ Liên quay người cầm ống nghe, sau đó ra hiệu cho cô Tuệ tiếp tục công việc của mình.
“A lô, xin chào! Cháu là Hàn Cổ Liên”, Cổ Liên nhìn chằm chằm dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, bất giác nhíu mày.
“A lô, Cổ Liên phải không? Anh là Lạc Á Phong, em còn nhớ anh chứ?” Đầu dây bên kia vọng đến giọng đàn ông trầm tĩnh: “Anh muốn gặp em được không?”.
“Vì việc của Tô Na ạ? Được! Anh đến nhà em đi, em sẽ nói kỹ với anh.” Không đợi người kia đáp, Cổ Liên đã đặt ống nghe xuống.
“Tỷ, cái người tên Lạc Á Phong đó sao lại muốn gặp tỷ?”, Lam Úy bay vèo tới, nhìn chiếc điện thoại với vẻ chán ghét: “Nhục Tường Vi trên người anh ta chắc ăn gần hết phần lưng rồi! Kinh quá!”.
“Uý Uý, muội yên tâm! Cái thứ đó chẳng những không thể truyền nhiễm mà người bình thường còn không thể cảm thấy cơ”, Cổ Liên cười nhẹ, đưa cho Lam Úy miếng bánh mỳ kẹp thịt xông khói: “Nói một cách khác, ngoài bản thân anh ta và người bị Huyết Tường Vi chiếm cứ thì những người bình thường khác không nhìn thấy cũng chẳng sờ được”.
“Nhưng muội có phải người bình thường đâu! Muội có thề nhìn thấy mà”, Lam Úy bĩu môi bay lượn qua lượn lại trong phòng: “y da, thật chẳng muốn chút nào. Cứ nghĩ đến là nổi hết da gà”.
“Ha ha, thực ra ta để anh ấy đến còn vì mục đích khác”, Cổ Liên cầm cốc thủy tinh lên uống một ngụm sữa: “Ta muốn thuyết phục anh ấy đập vỡ Yên chi huyết của Tuyết Ly. Chỉ có anh ấy mới làm được việc đó”.
“Ý tỷ nói anh ta chính là chuyển thế của nhị hoàng tử năm xưa?”, Lam Úy trợn tròn mắt đầy hiếu kỳ.
“Đúng vậy! Mối duyên oán nghiệt của anh ấy và Tuyết Ly đã kéo dài hơn bốn vạn năm, đến lúc phải kết thúc rồi!”, Cổ Liên thờ dài: “Chỉ là không biết nên dùng cách gì để kết thúc thôi”.
“Lam Liên tiên tử, hãy mở rộng lòng từ bi, ký lai chi, tắc an chi[].” Giọng nói quen thuộc bỗng vang lên, Cổ Liên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Phương Tĩnh Hương đang chầm chậm bước xuống từ trên lầu.
[] Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.
“Ngươi không phải là bà ta, ngươi là ai?”, Hàn Cổ Liên nhanh chóng lật ngửa bàn tay, một ngọn lửa xanh lam bỗng bừng lên trong đó: “Mau ra khỏi thân thể bà ta!”.
“Ha ha… Lam Liên tiên tử, ta không phải loài yêu ma quỷ quái, cô yên tâm!”
Những tia sáng xanh lục bất chợt nháng lên, trên trán Phương Tĩnh Hương xuất hiện ba chiếc lông công, nơi đó lấp lánh quầng sáng lung linh sắc màu.
“Khổng Tước Đại Minh Vương!”, Cổ Liên giật mình, vội vã lùi lại phía sau, tăng thêm khoảng cách đồng thời một tay đẩy Lam Úy vào không gian hư vô, rồi cúi mình thi lễ: “Lam Liên tiên tử Hàn Cổ Liên kính chào Đại Minh Vương Bồ Tát!”.
“Cốc Liên, từ lúc nào cô trở nên xa lạ với người trong Phật giới đến thế?”, Đại Minh Vương nhíu mày, ngồi xuống chiếc ghế sô pha: “Cô xuất thân từ hồ bảo liên trước ngai Phật Tổ, chúng ta đều nhìn thấy cô lớn lên, Phật Tổ còn đặc biệt yêu thương cô hơn vài phần, vậy vì lẽ gì sau khi vào Thiên giới, cô bắt đầu xa lánh Phật giới?”.
“Bồ Tát chắc cũng rõ cái khó của ta?”, Cổ Liên lướt tới ngồi đối diện Đại Minh Vương: “Bồ Tát nếu biết chắc sẽ không đổ lỗi cho ta. Nếu là ngài, thử hỏi liệu ngài có chịu đựng nổi những gì ta đã chịu hay không?”.
“Một tiên nữ giỏi hùng biện, ta nói không lại rồi. Nhưng Phật giới thì không bỏ mặc cô như vậy. Để tìm kiếm kẻ đứng đằng sau màn kịch hãm hại cô, ta đã từ bỏ nguyên thân khổng tước mà đầu thai chuyển thế xuống hồng trần.” Khuôn mặt hiền từ của Đại Minh Vương hướng về phía Hàn Cổ Liên.
“Minh Vương từ bỏ nguyên thân?”, Cổ Liên kinh ngạc. Từ bỏ nguyên thân đồng nghĩa với việc phải chết đi, đặc biệt với thể dạng linh thú như Đại Minh Vương, đầu tiên phải thiêu huỷ thân mình trước khi xuất hồn, quá trình này đau đớn vô kể.
“Ha ha… Phật viết ‘Ta không vào địa ngục, ai sẽ vào địa ngục?’. Nếu như hy sinh một mình ta mà có thể đổi lấy sự bình an trong thiên hạ thì dẫu phải xuống đến mười tám tầng địa ngục ta cũng cam lòng.” Đại Minh Vương đứng dậy nâng khuôn mặt hơi tái của Cổ Liên lên, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vỗ về: “Con à, chúng ta đều biết con bị hàm oan, nhưng vì dân chúng trong thiên hạ, ta vẫn mong con hãy nhẫn nhịn thêm một thời gian. Nước chảy mãi đá cũng phải lộ ra, ta tin chẳng bao lâu nữa mọi sự sẽ được sáng tỏ”…