Mưa thu dai dẳng, vừa sáng sớm đã bắt đầu rơi xuống trắng xóa, lúc này lại càng mau hạt thêm.
Tiểu Hương một tay cầm ô, tay kia bưng bát cháo hạt sen đi về phía khu phòng của Cốc Liên thì bỗng trượt chân, mọi thứ trước mắt lộn tùng phèo. Vào đúng thời điểm gay cấn đó, bỗng một cánh tay đưa ra ôm chặt lấy eo cô ấy từ phía sau. Tiểu Hương ngã trọn vào lòng chủ nhân cánh tay đó.
“Á!” Tiểu Hương hoảng hốt, vội vã quay đầu: “Biểu… thiếu gia[]!”.
[] Biểu thiếu gia: Thiếu gia anh họ/họ hàng.
“Cô là a hoàn của Liên Liên đấy nhỉ!” Vòng ôm của Âu Dương Nghi Phong siết trên eo Tiểu Hương càng chặt hơn: “Lần sau phải cẩn thận, không có lại ngã đấy”.
“Biểu… thiếu gia!” Tiểu Hương đỏ mặt muốn giãy ra khỏi vòng ôm của Âu Dương Nghi Phong: “Tiểu Hương… Tiểu Hương phải đưa bữa sáng cho tiểu thư!”.
“Đừng vội, chúng ta nói chuyện chút đã!” Âu Dương Nghi Phong nở nụ cười xấu xa, đưa tay đặt lên ngực Tiểu Hương xoa nắn.
“Thiếu gia, xin đừng!” Tiểu Hương kiên quyết dứt mình ra khỏi Âu Dương Nghi Phong, đi như chạy về phía khu phòng. Trong khi đó ở phía đằng sau, Âu Dương Nghi Phong đứng nhìn theo dáng người con gái ấy mà cười phá lên từng tràng dâm dục…
Một tiếng “boong” lớn bất chợt vang lên khiến Cốc Liên đang ngồi bên cửa sổ ngắm mưa phải giật bắn mình (do muốn ngắm trò vui nên hôm nay Cốc Liên không sử dụng thế thân – một nhân cách khác của cô). Đứng dậy bước ra phía ngoài thềm, nhìn thấy Tiểu Hương mặt mày trắng bệch, toàn thân dính nước mưa ướt lướt thướt, Cốc Liên không thể không nhíu mày. Tiếp đó ánh mắt cô quét sang chiếc chậu rửa mặt đặt trên giá cạnh đó và hiểu ngay tiếng động lớn khi nãy do Tiểu Hương gây ra.
“Tiểu Hương, có chuyện gì vậy? Sao lại bị ướt…” Vừa mở miệng hỏi, bỗng nhìn thấy lớp lớp khí đen đang từ từ xuất hiện trên mặt Tiểu Hương, Cốc Liên liền biến sắc, vội nhào tới trước chụp lấy a hoàn này, ánh mắt sắc lạnh khiến Tiểu Hương bỗng chốc toát mồ hôi sợ hãi: “Nói mau, cô vừa gặp chuyện gì? Nói!”.
“Tiểu thư”, Tiểu Hương ôm chầm lấy Cốc Liên òa lên khóc hu hu: “Là biểu thiếu gia, thiếu gia định… định ức hiếp tôi…”. Có lẽ do bị Âu Dương Nghi Phong làm cho sợ chết khiếp, Tiểu Hương hoàn toàn không hề nhận ra Cốc Liên trước mặt không phải là cô bé ngây thơ đáng yêu mà mình đã nuôi nấng chăm chút bấy lâu nay: “Vừa rồi tôi vào bếp lấy đồ ăn sáng cho tiểu thư, gặp phải biểu thiếu gia, cậu ấy… cậu ấy muốn…”. Tiểu Hương không nói tiếp, chỉ khóc ngất.
“Tiểu Hương, nhìn vào mắt tôi này!” Cốc Liên nâng cằm Tiểu Hương lên, trong đôi mắt tối sẫm lấp lánh tia bức xạ khác thường. Ngay tức khắc ý thức của cô a hoàn dần dần bị hút vào trong đó: “Tiểu Hương, cô đang nằm mơ, đợi cô tỉnh lại mọi sự sẽ ổn cả, cô chưa hề gặp Âu Dương Nghi Phong, chưa bao giờ”.
Thấy điệu bộ Tiểu Hương như thể đang mộng du, từ từ quay về phòng mình, Cốc Liên mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay bật đánh “tách” một tiếng về phía phòng Tiểu Hương, tức thì một lớp sương khói mỏng manh bỗng xuất hiện bao kín quanh căn phòng ấy. Lam Úy như một quầng sáng xanh chập chờn tiến tới, ngó theo làn khói mỏng kia với vẻ hiếu kỳ.
“Kết giới sương mù? Tỷ tỷ, tỷ đã nhìn thấy gì mà phải dùng kết giới cao cấp đến thế bảo vệ một a hoàn?”
“Muội không nhìn thấy đám khí đen trên mặt Tiểu Hương sao?” Đôi mắt Cốc Liên ánh lên sắc lạnh lẽo: “Đó là tử khí âm phủ, chỉ có người sắp chết mới xuất hiện tử khí trên mặt!”.
“Nói như vậy thì thời hạn của Tiểu Hương sắp đến rồi? Tỷ tỷ, tỷ bảo vệ cô ta như vậy chẳng phải muốn chống lại Diêm Vương sao?” Lam Úy lo lắng nhìn Hàn Cốc Liên: “Dù sao bây giờ tỷ cũng chỉ là người phàm, gây căng thẳng với Diêm Vương đối với tỷ thật chẳng có lợi gì!”.
“Úy Úy, muội không hiểu, Tiểu Hương tuy nhìn ngoài có vẻ vô tư, không mang tâm địa gì, nhưng muội biết tiền kiếp cô ấy là ai không?”
“Là ai?” Lam Úy nuốt nước miếng.
“Tiền kiếp cô ấy là người bạn tốt nhất của ta thời còn trên Thiên đình – Đào Hoa tiên nữ Tĩnh Nhiên.”
“A?” Lam Úy kinh ngạc mở tròn mắt: “Vậy… vậy cái cô a hoàn ngốc đó lại là… Đào Hoa tiên nữ!”.
“Không cần kinh ngạc như vậy, cô ấy thời trên Thiên đình vô cùng đức hạnh.” Cốc Liên mỉm cười, quay người bước về phòng, ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt đã khôi phục lại vẻ điềm nhiên: “Dù sao muội nói cũng có lý, vào thời điểm này ta quả không nên gây chiến với Diêm Vương. Nhưng ta thấy rất lạ, đáng lẽ bốn năm trước Diêm Vương phải báo cáo lên Thiên đình rồi mới phải, lại để cho ta tha hồ làm loạn chốn nhân gian hay sao?”. Cốc Liên vẻ căng thẳng, nắm thật chặt chuỗi hạt ngọc trai trong tay, khiến chúng vỡ vụn: “Úy Úy, đây là ngọc trai Nam Hải quý hiếm, hãy uống hết đi, có thể tăng pháp lực cho muội đấy”.
“Tỷ tỷ, đây chẳng phải chuỗi ngọc tỷ thích nhất sao? Sau này cô ấy hỏi thì làm thế nào?” Lam Úy lo lắng nhìn Cốc Liên đang bỏ bột ngọc vụn vào một chiếc tách rồi chế nước.
“Yên tâm, ta sẽ gài ký ức giả khiến cô ấy nghĩ rằng chuỗi hạt do cô ấy tự làm hỏng.” Cốc Liên đưa tách nước trong tay cho Lam Úy: “Uống đi, đêm nay chúng ta phải chia nhau hành động, ta đã nghĩ ra một vở kịch tuyệt hay, nhưng…”.
“Nhưng sao hả tỷ tỷ?” Lam Úy ngửa cổ uống một hơi hết sạch chỗ nước ngọc trong tách.
“Chắc ta phải giúp Nhạc Mai Song xử lý thi thể Âu Dương Nghi Lộ, mà nếu làm vậy thì về sau kịch hay sẽ chẳng có để xem nữa rồi, haizzz…” Cốc Liên thở dài, hết sức thất vọng.
“Tỷ tỷ có thể nghĩ theo một cách khác!” Lam Úy lắc lắc cánh tay Cốc Liên an ủi: “Tỷ xem, nếu bây giờ Nhạc Mai Song nhìn thấy cái xác vốn đã bị bọn họ chôn kín lại vô cớ tái hiện, tỷ bảo bà ta có thể không sợ chết khiếp được sao?”.
“Đúng thế! Sao ta không nghĩ đến chứ!” Cốc Liên lập tức lên tinh thần, bất ngờ ôm choàng lấy Lam Úy, ra sức hôn vào hai má cô bé: “Úy Úy! Ta yêu muội quá rồi đó!”.
“Tỷ tỷ, bỏ muội ra nào! Nước miếng của tỷ dây hết ra mặt muội rồi!” Lam Úy hét lên thảm thiết…
…
Cùng lúc đó, trong phòng Nhạc Mai Song, Hàn Ấu Kỳ tựa mình vào thành giường không nói một lời, đôi mắt lạnh lẽo nhìn bà vợ cả đang ngồi bệt dưới đất ra sức rửa tay, rửa mãi.
“Làm sao đây?” Bỗng nhiên Nhạc Mai Song ngẩng đầu nhìn Hàn Ấu Kỳ, giọng điệu hoảng hốt: “Tiểu Lộ chết rồi, chúng ta làm sao giải thích với Tiểu Phong và chị gái tôi đây?”.
“Còn giải thích gì nữa! Sự việc đã đến nước này rồi, là bà giết người, không phải tôi!” Hàn Ấu Kỳ tiện chân đá văng chiếc chậu trên nền đất.
“Hàn Ấu Kỳ, ông là đồ thối tha không bằng loài cầm thú!” Nhạc Mai Song đứng phắt dậy, gằn giọng: “Nó mới mười sáu tuổi, ông lại… lại…”.
“Là nó tự xông vào, sao tôi phải từ chối chứ!” Hàn Ấu Kỳ bước đến tóm hai vai Nhạc Mai Song, quăng vợ về phía góc giường: “Nhưng mà, kỹ nghệ giường chiếu của nó quả không tệ, hơn bà hồi đó nhiều”.
“Hàn Ấu Kỳ, đồ đồi bại!” Nhạc Mai Song điên giận đùng đùng, chộp lấy cây kéo nằm trên tủ đầu giường xông về phía Hàn Ấu Kỳ.
“Cái gì, bà đã giết cháu gái mình mà vẫn chưa thấy đủ hay sao, lại còn định giết cả chồng!” Hàn Ấu Kỳ kịp thời giữ được tay vợ, giằng lấy chiếc kéo và tiện tay cho bà một cái bạt tai thật mạnh: “Tôi cảnh cáo bà, đừng có chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ đưa ngay bà ra cáo quan đấy! Hừ!”. Dứt lời, Hàn Ấu Kỳ ném chiếc kéo xuống đất, đang định nói gì thì đúng lúc bà Vương từ bên ngoài chạy vội vào.
“Lão gia, biểu thiếu gia tới!”
“Thật hả? Để ta ra xem!” Vuốt lại mái tóc rối bời, Hàn Ấu Kỳ thở mạnh một tiếng sau đó bước ra ngoài: “A! Tiểu Phong, có việc gì à?”.
“A! Chào chú! Cháu đến tìm Tiểu Lộ, con bé có ở đây không ạ?” Âu Dương Nghi Phong đưa mắt quét vào trong phòng.
“À, có… có. Dì cháu vừa mua cho nó hai bộ váy áo, đang thử trong phòng.” Hàn Ấu Kỳ kéo Âu Dương Nghi Phong ra ngoài: “Đàn ông chúng ta đừng can dự vào mấy việc đàn bà đó, đi thôi, chú vừa thửa được mấy món đồ của Tây hay lắm, để chú cho cháu xem!”.
“Được ạ!” Âu Dương Nghi Phong lập tức bị thu hút bởi mấy từ “đồ Tây” kia, nên không hề để ý đến ánh mắt hoảng loạn của Nhạc Mai Song vẫn lấp ló sau rèm cửa…