Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Nhìn theo phương hướng của Jason, An Nhược Mạn bất lực thở dài một tiếng.
Nhất thời, trong gian phòng chỉ còn lại hai người An Nhược Mạn cùng Hạ Tử Dục.
Hạ Tử Dục nằm trên giường truyền nước biền, chân mày cũng khẽ nhíu, giống như giữa hai hàng chân mày có tâm sự không cách nào buông xuống.
Cánh tay cùa cô chậm chạm vươn sang, nhẹ nhàng khẽ dùng ngón tay vẽ lại khuôn mặt anh.
Đã bao lâu, đã bao lâu không được tỉ mỉ ngắm anh như vậy.
Dù cho không muốn thừa nhận, nhưng cũng không cách nào tự lừa mình dối người, chỉ cần anh xuất hiện, mọi sự đề phòng của cô liền bị đánh bại.
Nhìn vết thương trên khuôn mặt của anh, nước mắt dâng lên đôi mắt, cũng không biết vì khó chịu hay đau lòng.
Hạ Tử Dục, anh có biết anh có bao nhiêu tàn nhẫn hay không.
Tôi đã gân như quên được anh,
nhưng anh tại sao vẫn xuất hiện trước tầm mắt của tôi chứ.
Anh có biết hay không, đề quên được anh có bao nhiêu khó khăn.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, rơi xuống bàn tay anh, Hạ Tử Dục từ từ tỉnh lại.
Nhìn thấy An Nhược Mạn đang giúp anh lấy khăn lông chườm trán: “Nhược Mạn…” anh thều thào.
Nghe thấy anh gọi tên mình, An Nhược Mạn vội vàng lên tiếng: “Anh tỉnh rồi?”
Hạ Tử Dục cũng có chút choáng váng, nắm chặt lấy cánh tay An Nhược Mạn: “Không được đi…”
An Nhược Mạn gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ đi, anh cứ nghỉ ngơi cho thật tốt!”
Lời này của cô giống như có ma lực, sau khi nghe xong Hạ Tử Dục lại một lần nữa thiếp ngủ.
Nhìn thấy anh nắm chặt bàn tay mình, đôi mắt An Nhược Mạn nói không nên sự lấp lánh trong đó.
Chính vào lúc này chuông cửa lại vang lên lần nữa, An Nhược Mạn
cho rằng Jason đã trở lại, dốc hết sức lực mới có thể thoát khỏi cánh tay của Hạ Tử Dục, lau khô nước mắt trên mặt sau đó khập khiễng bước về phía cánh cửa.
Sau khi mờ cửa liền sững sốt không thôi.
Mật khẩu là nhé cả nhà
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!