Chương :
“Không ai có thể nắm chắc được chính sách của nhà nước hiện nay, nếu như đột nhiên xảy ra biến động; đến lúc đó người chịu thiệt chính là chúng ta, cho nên cứ kiên nhẫn chờ thêm một thời gian nữa rồi lại bàn bạc chuyện này!” Mục Cảnh Thiên nói, đồng thời cũng không muốn cùng Lăng Tiêu Vân tiếp tục đề tài này.
Nếu Mục Cảnh Thiên đã nói như vậy thì Lăng Tiêu Vân cũng không còn gì để bàn bạc thêm, chỉ có thể gật đầu: “Được, chuyện này anh vs ba em cứ theo tình hình mà làm; em cũng không muốn xen vào, em tin rằng hai người sẽ giải quyết được!”
“Được!” Mục Cảnh Thiên lạnh nhạt gật đầu, nhìn không thấu cảm xúc hiện tại của hắn.
Lăng Tiêu Vân nhìn hắn, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, liền tùy tiện nói: “Đúng rồi, ba em từng nhắc qua anh đã rất lâu rồi không ghé qua nhà dùng cơm, ba nói anh dành chút thời gian rảnh thì nhớ ghé qual”
Lăng Tiêu Vân nũng nịu nói.
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên nhíu mày, suy nghĩ một lát liền nói: “Được, anh biết rồi; đợi sau khi cuộc thi New Talent kết thúc, anh sẽ sắp xếp thời gian rảnh để ghé qua thăm bác trai!” Mục Cảnh Thiên nghiêm túc nói, đối với chuyện này, hắn ta không từ chối, nhưng chỉ tiết phải làm như thế nào, thì đó là chuyện của bản thân hắn.
Nghe những lời này của Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân mới có thể yên tâm một chút.
“Được, em sẽ chuyền lời cho ba biết!” Lăng Tiêu Vân mỉm cười nói.
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn cô sau đó im lặng.
Bữa cơm này đã khiến cho Lăng Tiêu Vân giải tỏa không ít tâm sự.
Khi Mục Cảnh Thiên tiễn Lăng Tiêu Vân trở về, Lăng Tiêu Vân thuận tay ôm lấy hắn: “Cảnh Thiên, tối nay anh có thời gian rảnh không?” Lăng Tiêu Vân nũng nịu nói.
Nhìn bộ dạng hiện tại của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên liền biết ngay cô ta đang suy tính điều gì trong lòng; nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có tâm trạng.
“Tối nay anh còn có hai bữa tiệc chiêu đãi cần tham gial”
Nghe như vậy, Lăng Tiêu Vân có chút không hài lòng bĩu môi, vươn tay ôm lấy cổ Mục Cảnh Thiên: “Nhưng anh đã lâu không ở bên em rồi?”
“Thế nào? Muốn?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày, trêu chọc nói.
Lăng Tiêu Vân ngại ngùng đỏ mặt sau khi nghe câu nói của Mục Cảnh Thiên: “Đáng ghét!”; tuy ngoài mặt phủ nhận những lời này nhưng thật sự đã ngầm thừa nhận.
“Vậy khi nào anh có thể bên em?” Lăng Tiêu Vân tiếp tục hỏi hắn.
Nhìn bộ dáng hiện tại của Lăng Tiêu Vân, trong tâm trí Mục Cảnh Thiên hiện tại chỉ hiện lên khuôn mặt của Hạ Tử Hy, người phụ nữ này có lẽ sẽ không bao giờ để lộ dáng vẻ như vậy.
Đúng là gặp quỷ mài!
Suốt ngày hôm nay, trong tâm trí hắn không ngừng xuất hiện khuôn mặt của Hạ Tử Hy.
Nhìn thấy cánh tay của Lăng Tiêu Vân không ngừng vuốt ve trên thân thể mình, hơn nữa còn cố tình thần bí hướng xuống phần thân dưới của hắn từ từ vuốt xuống, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Tiêu Vân, hiện tại là ban ngày!”
“Anh sẽ để tâm đến những chuyện này sao?” Lăng Tiêu Vân mị hoặc nhìn Mục Cảnh Thiên, nhưng cánh tay vẫn không ngừng lướt xuống phía dưới.
Càng ngày càng trở nên to gan.