Liên Minh Phe Thất Tình

chương 6: thời kỳ sương giá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày X thảng X. Trời nắng.

Mình không muốn nhắc tới Tạ Tử Tu nữa. Mình mong rằng trong cuộc đời mình chưa bao giờ xuất hiện người này.

Chỉ thế thôi.

Nhan Miêu không hỏi anh đi tìm Đỗ Duy Duy làm gì, Tạ Tử Tu cũng không chủ động nhắc tới.

Tạ Tử Tu có rất nhiều thứ nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cô, dường như cô vẫn giữ trạng thái gần như không biết gì về cấp trên của mình.

Tiễn Tạ Tử Tu đi rồi, Nhan Miêu nhìn cà bàn thức ăn, ăn tạm một ít, rồi cứ thế bò ra bàn ngẩn người suy nghĩ.

Nhìn mông lung một lúc lâu, di động của cô cũng đổ chuông, Nhan Miêu chậm rãi đưa ánh mắt rã rời của mình tập trung nhìn vào màn hình di động, cái tên nhắp nháy trên màn hình khiến cô có chút bất ngờ.

"Tạ Thiếu Duy?"

Từ lần đó trở đi, đã rất lâu rồi hai người bọn họ không liên lạc với nhau, dù Tạ THiếu Duy có đủ loại tính xấu nhưng dẫu sao cùng là người thẳng thắn, nói không gặp thì cũng không gặp lại thật.

Chàng trai đã lâu không gặp ở đầu dây bên kia nói: “Cô có thề xuống đây được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô”.

Nhan Miêu có chút khó xử: “Hả, cậu biết đó, tôi đã đồng ý với anh Tạ là không thể gặp riêng cậu nữa? Không thì anh ấy khó xử lắm”.

Tạ Thiếu Duy cười giễu: “Anh ta? Cô vẫn còn xem trọng anh ta thật à?”.

A, không thì sao? Lời của sếp không phải thánh chi thì sao?

Cuối cùng thì Nhan Miêu vẫn xuống nhà. chàng thanh niên cao lớn đứng dưới khu nhà trọ, áo vest ngoài không cài cúc, quần bò mài nhạt màu, ống tay áo sơ mi cuộn ra ngoài, trông bộ dạng không dễ chơi chút nào.

Đã lâu không gặp, trông cậu ta vẫn thế, kiêu ngạo, nóng nảy, xấu tính.

Lúc đi tới chỗ cậu, chẳng biết có phải ảo giác không, Nhan Miêu cảm giác hình như mặt cậu ta đỏ lên.

“Sao vậy, muộn thế này còn tới tìm tôi?”.

Tạ Thiếu Duy “hừ” một tiếng: “Tôi tới nói cho cô biết bộ mặt thật của Tạ Tử Tu”.

Sao chứ, lẽ nào cậu ta bóc lớp da mặt của Tạ Tử Tu xuống mang cho cô xem?

“Anh ta là người như thế nào, cô căn bản là không có khái niệm”.

Nhan Miêu đắn đo một lát: “Anh ấy là cấp trên tốt”. Dù có cảm thấy không thể tin tưởng đến cỡ nào, thì trước mặt người ngoài vẫn phải đẩy cấp trên của mình lên.

Tạ Thiếu Duy nhíu mày: “Cô có biết lần trước ai là nội gián bán tài liệu của công ty các cô ra không?”.

Nhan Miêu không khỏi ngẩng đâu lên nhìn cậu: “Là ai?”.

Chuyện khi đó, cô là nghi phạm duy nhất, Tạ Tử Tu lại ra sức bảo vệ cô, đương nhiên cuối cùng chỉ có thể chẫm dứt ở đáy.

Tuy Tạ Tử Tu không hề tính toán, không cần bất cứ bằng chứng nào để chứng minh sự trong sạch của cô, nhưng trong lòng cô vẫn thấy không yên.

Giọng Tạ Thiếu Duy rít lên như bị đau răng: “Cô đấy, thật không biết nên nói cô ngây thơ hay nói cô ngốc mới đúng nữa. Cô cho rằng có người bán đứng Tạ Tử Tu mà còn có thể bình an vô sự, không bị lôi ra à?”.

Đừng dùng câu phản vấn có được không.

Tạ Thiếu Duy lại cười mỉa: “Còn không phải là chính anh ta à”.

Trong chốc lát, Nhan Miêu chỉ thấy trời đất đảo lộn, liền lùi lại một bước: “Sao có thể thế được!”.

Tạ Thiếu Duy cau mày, thành thật đáp: “Tôi không phải người tốt đẹp gì, nhưng tôi chịu trách nhiệm với những gì mình nói ra. Nếu không tin thì cô có thể hỏi Tạ Tử Tu, xem anh ta có dám thừa nhận không”.

Nhan Miêu sững sờ một lát, vẫn không thể tin đây là sự thật: “Cậu hiểu nhâm rồi. Sao lại thế được chứ? Anh Tạ tổn thất nhiều lắm đó, có ai lại bán đứng mình chứ, chuyện này không hợp lý đâu...”

Chân mày Tạ Thiếu Duy càng cau chặt hơn, đỏ mặt phát cáu: “Hừ, nếu anh ta không làm như thế, có lẽ chúng ta đã ‘hẹn hò’ rồi”.

“Tôi đã nói với cô rồi, anh ta tìm đủ mọi cách để đoạt hết những thứ của tôi, từ nhỏ tới lớn, không có chuyện gì chúng tôi không đối nghịch với nhau. Cô không chịu gặp lại tôi, không biết anh ta đắc ý tới cỡ nào đâu, tổn thất chút đó có là gì”

“Lúc ấy tôi đã cảm thấy lạ rồi, sao tin tình báo có thể tới thuận lợi như thế. Hóa ra là tên khốn ấy đã đặt sẵn thòng lọng để tôi đưa cổ vào. Tên tiểu nhân đề tiện này, để đạt được mục đích mà không từ thủ

đoạn nào”.

“Tôi mắc câu thì thôi, đã đánh cược thì phải nhận thua, nhưng anh ta dựa vào cái gì mà lợi dụng cô chứ?”.

Nhan Miêu im lặng rất lâu, cũng chỉ biết đáp: “Anh Tạ không thế đâu”.

Tạ Thiếu Duy bắt đâu bực mình: “Này, nếu tôi không có bằng chứng, cũng sẽ không tới đây nói với cô mấy chuyện này đâu, rốt cuộc là cô tin tưởng gì ở anh ta chứ?”.

Nhan Miêu miễn cưỡng đáp: “...Anh Tạ... đối xử rất tốt với tôi”.

Tạ Thiếu Duy nổi nóng: “Anh ta khiến cô thành kẻ đứng mũi chịu sào, cô còn đội ơn đội nghĩa anh ta, cô uống nhiều thuốc quá à? Anh ta phải thế nào cô mới thấy anh ta xấu hả?”.

Nhan Miêu đứng trong gió lạnh một lúc lâu tới khi cả người đều lạnh cóng mới nói: “Chuyện đã qua hết rồi. Trên thương trường khó tránh khỏi những chuyện như thế này, tôi cũng chẳng chịu tổn thất thực tế nào."

Tạ Thiếu Duy nói: “Cô ngốc thật đấy. Anh ta có thể lợi dụng cô một lần thì có thể lợi dụng cô nhiều lần nữa, chỉ cần cô có giá trị, anh ta sẽ coi cô là công cụ, chuyện này mà cô còn không hiểu sao?”.

Nhan Miêu vào nhà rồi mà vẫn thấy tay chân mình lạnh ngắt, đành phải chà xát một lúc, rồi chui ngay vào chăn co người lại để lấy hơi ấm.

Tạ Thiếu Duy nói: “Anh ta dựa vào cái gì mà lợi dụng cô?”.

có lẽ thứ anh ta dựa vào là liên minh giữa bọn họ, là cấp trên và cấp dưới rồi.

Cô hơi giận Tạ Tử Tu.

Anh ta không nên đùa giỡn với cô như thế. Dùng quyền lợi đồng minh, nhưng không có tình nghĩa đồng minh chút nào.

Nhưng cô còn giận bản thân mình hơn. Sự theo đuổi của Tạ Tử Tu hoàn toàn không đứng đắn, nếu cô từ chối thẳng thừng thì đã chẳng xảy ra chuyện gì.

thế nhưng cứ hoảng hốt sợ hãi tiếp nhận thái độ thân mật bất ngờ của Tạ Tử Tu, do dự ngập ngừng, lung lay không quyết, ngày nào cũng nghĩ này đoán nọ, những người quan tâm cô cũng đều lo lắng thay.

Phải, dù rất ngượng khi thừa nhận, nhưng thật ra bản thân cô cũng lén lút ôm nỗi chờ mong với lời tỏ tình không lý do này.

Chỉ là thứ chờ mong này cũng quá ngốc nghếch, quá xấu hổ.

Thời gian cô quen Tạ Tử Tu đã sớm biết anh ta là người như thế nào, biết rõ anh ta soi mói thành thói chủ nghĩa hoàn mỹ, cao không với tới... thế nên từ đó tới tận giờ cũng không dám có ý nghĩ không an phận.

Thế mà bị anh ta tùy tiện đùa giỡn chút thôi đã hoang tưởng bay bổng, chân không chạm đất. Cái gì mà lý trí, biết mình biết ta, tự lượng sức mình, chỉ bị hôn một cái liền biến mất sạch sẽ.

Bản thân cô cũng tự thấy rất xấu hổ, thế nên chỉ có thể gục mặt vào đâu gối.

Hôm sau đi làm, Nhan Miêu lấy lại tinh thần, cố gắng không để mắt thâm quầng vì thiếu ngủ ảnh hưởng tới tiêu chuẩn chuyên nghiệp của mình.

Tạ Tử Tu đón cốc cafe cô đưa tới, nhìn cô: “Tối qua ngủ không ngon à?”.

“Vâng, thời tiết không tốt lắm”.

Tạ Tử Tu cười: “Tôi cũng ngủ không ngon”.

“Dạ”.

“Muốn biết tại sao không?”.

Nếu dám nói mấy câu trêu ghẹo buồn nôn như “vì nhớ’ em tới nỗi không ngủ được”, cô sẽ quăng cả cốc cafe vào mặt anh ta.

May mà Tạ Tử Tu không tiếp tục câu chuyện nữa, chỉ nheo mắt lại nói: “ừm, sao hôm nay em lại mặc bộ này?”.

Bộ vest quần dài kiểu cũ của cô lại lung linh xuất hiện.

“Bộ này rất hợp với quy định”

Tạ Tử Tu một tay chống cằm, “ờ” một câu như đang suy nghĩ.

Trước đây cô vẫn để ý hình tượng của mình trong mắt Tạ Tử Tu, dù keo kiệt cũng muốn cố gắng ăn mặc đẹp một chút, có khi phối đồ không hợp lắm là cả ngày thấp thỏm không yên.

Giờ cô chẳng thèm để tâm. Cứ mặc mấy bộ màu mè kiểu dáng từ thời Nhan ma ma để chọc mù mắt anh ta là được rồi.

“Nếu anh Tạ thấy không vừa lòng, có thể bỏ đi phần phí trang phục, hoặc đổi thư kí khác”.

Tạ Tử Tu nghe vậy thì nhướn mày lên, cười nói: “Thư kí Nhan, em nặng lời rồi, tôi không có ý kiến gì, thế này cũng rất đẹp”.

Gã này đúng là đã quen ba hoa chích chòe.

Tạ Tử Tu lại mỉm cười: “Em mặc gì cũng rất đẹp”.

“...”

Để mấy lời ngọt ngào này cho đối tượng khác đi. Đi chung với cái mặt của anh ta, cô gái nào mà chẳng cam tâm để anh ta lợi dụng chứ.

“Đúng rồi”, Tạ Tử Tu đột nhiên nói, “Hôm nay có thể tan làm sớm một chút, tôi đưa em tới chỗ này hay lắm”

Nhan Miêu rót cho anh cốc cafe: “Không cần đâu”.

Anh ta nhướn mày: “Hả?”.

“Chúng ta đừng như thế nữa, anh Tạ”.

Tạ Tử Tu nhìn cô, im lặng một lát rồi cười nói: “Cái gì?”.

“Thật đấy, tôi thấy không hợp”.

Tạ Tử Tu vẫn nhìn cô, gương mặt vẫn không lộ ra hỉ nộ ái ố, rốt cuộc cũng chỉ mỉm cười: “Sao lại nói thế?”.

“Chúng ta vốn dĩ không hợp. Bản thân anh cũng biết. Anh biết rõ điều này hơn tôi”.

Tạ Tử Tu cười khẽ: “Hình như trước đây thái độ của em đâu như thế này”.

“Giờ tôi nghĩ rõ ràng rồi, tôi làm thư kí cho anh thôi là được rồi”.

Tạ Tử Tu đặt một tay lên bàn, đâu ngón tay gõ lên mặt bàn một lát, như cười như không, rồi cười nói: “Lý do ở đây là gì, để tôi đoán một chút nhé”.

“Tạ Thiếu Duy, Nhan Tử Thanh, hay là cả hai?”.

Nhan Miêu thẳng thắn đáp: “Cả hai”.

Lần này Tạ Tử Tu càng nhướn cao chân mày hơn, mãi không nói gì, nhưng cuối cùng vẫn rất quân tử, chỉ cười cười, nói: “Thế không sao, em ra ngoài đi”

Lần này hết giờ làm việc, Nhan Miêu không dùng phúc lợi nhân viên đi nhờ xe của cấp trên nữa, mà có lẽ từ nay về sau sẽ không thể đi nhờ xe được nữa.

Khỏi cần nói, lần này cô chắc chắn đã đắc tội nặng với Tạ Tử Tu rồi, mà Tạ Tử Tu có tiến hành đả kích báo thù cô hay không, cô vẫn không thấy sợ thật.

Muốn kiếm có trừ tiền lương của cô, không có cửa đâu.

Còn chưa ra tới cửa công ty đã thấy chiếc xe thể thao quen mắt đậu ở bên kia đường. Cậu chàng đang đút tay vào túi quần đứng dựa vào cửa xe hôm nay ăn mặc rất đứng đắn, áo T-shirt quần jean chỉnh tề, nhưng dù có chỉnh tề tới mức nào cũng hoàn toàn không thể tạo được hình tượng “thanh niên tốt”.

Nhan Miêu nghĩ một lát, vẫn đi tới đánh tiếng chào hỏi: “tới tìm tôi hả?”.

“ừ”.

“có chuyện gì à?”.

Tạ Thiếu Duy hơi mất tự nhiên, nhíu mày nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi. Tôi đói lắm rồi”.

“Chuyện này...”

Với hoàn cảnh của hai người bọn họ mà nói, nếu cứ cùng đi ăn tối mập mập mờ mờ như thế, không tránh khỏi quá ám muội.

Tạ Thiếu Duy liếc nhìn sau lưng cô một cái, rồi nói: “Tạ Tử Tu tới kìa”.

Câu này còn có tác dụng hơn “sói tới rồi”, Nhan Miêu lập tức mở cửa xe ra, chui tọt vào ngồi không hề đắn đo.

Tạ Thiếu Duy khởi động xe, vừa nhấn mạnh chân ga vừa làm bộ mặt bướng bỉnh như trẻ con, bỏ tên kẻ thù chung của bọn họ lại xa tít tắp: “Tạ Tử Tu chắc phải tức chết mất”.

Tuy làm cấp trên của mình tức chết thực sự là đại nghịch bất đạo, nhưng Nhan Miêu cảm thấy, người như Tạ Tử Tu ít nhiều cũng nên trải nghiệm chuyện “không thuận lọi” và “không được vừa lòng” một chút, có vậy thế giới này mới có thể coi là công bằng.

Hai người tới Tự Phúc Lâu Nhan Miêu thích nhất, Tạ Thiếu Duy tới thẳng chỗ đại sảnh chọn hải sản, cậu ta rất giống Tạ Tử Tu, đặc biệt là khuôn mặt, chẳng qua trên mặt lúc nào cũng mang vẻ bực bội bất mãn mà thôi.

Bị cậu ta nhăn nhớ soi mói hết lượt như thế, nếu hải sản mà có lòng tự trọng chắc cũng xấu hổ chết mất.

Tạ Thiếu Duy cau mày nói với cậu nhóc đang khua khua kẹp thức ăn đằng sau tẩm kính: “Cái gì đây, cua nhỏ thế này thì bảo người ta ăn kiểu gì hả?”.

Nếu thế này mà gọi là nhỏ, thì thứ cua bình thường cô ăn là mi ni à?

Cái tính tự cao tự đại này, thực sự không hổ là anh em ruột với Tạ Tử Tu.

Miễn cưỡng xem như chọn xong món, vì gần như món nào Tạ Thiếu Duy cũng có ý kiến nên phải gọi một đống món lên để đề phòng.

Hai người ngồi đối diện nhau, cách một bàn đây thức ăn, không nói thì hình như kỳ cục quá, nhưng nếu tìm một chủ đề mà nói thì hình như còn kỳ cục hơn.

Hai mặt nhìn nhau mất mười mấy giây, Tạ Thiếu Duy mặt đỏ bừng, im lặng bóc một con cua.

"..."

Cũng đâu cần bóc tới độ ác ôn dữ dằn như thế chứ.

Nhan Miêu còn đang tính xem nên hạ đũa ở chỗ nào trước thì miếng thịt cua thơm ngon đã được đặt vào trong chiếc đĩa trước mặt cô.

“A ”

Tạ Thiếu Duy chỉ nói gỏn lọn: “Cô ăn đi”.

Nhan Miêu nhìn gương mặt trẻ trung, thẳng thắn của cậu ta, đột nhiên có cảm giác kì diệu vượt qua cả sự ngượng ngùng.

“Tạ Thiếu Duy...”.

Cậu thanh niên ngước mắt lên: “Hả?”.

“Tôi thấy chúng ta không hợp làm người yêu của nhau đâu”.

“...”

Dù trực tiếp nói ra như thế, nhỡ may Tạ Thiếu Duy quăng trả một câu “cô nghĩ nhiều quá rồi” thì cô lại biến thành kẻ tự mình đa tình. Nhưng cô thà mất mặt cũng không muốn giống Tạ Tử Tu lợi dụng người khác để làm vũ khí, làm tổn thương người có tình cảm với mình.

Quả nhiên Tạ Thiếu Duy nghe vậy thì chân mày lập tức nhăn tít lại, giận dữ nói: “Này, chuyện hợp hay không hợp ấy phải tìm hiểu rồi mới biết được chứ”.

“Nhưng vấn đề là, dù chúng ta có hợp với nhau cỡ nào cũng vô dụng thôi. Tôi từng nghe nói, người họ Tạ các cậu đều phải kết hôn với người giàu có”.

“Nếu ở bên tôi, cậu có thể chịu được áp lực từ gia đình cậu không?”.

“...”

“Nếu làm trái ý bố cậu, sẽ có chỗ khó xử đúng không?”.

Câu hỏi này quá trực tiếp, hiển nhiên vượt qua cả suy nghĩ của Tạ Thiếu Duy, chân mày Tạ Thiếu Duy càng nhíu chặt, phẫn nộ cắn môi, mặt dần đỏ lên.

Bản thân Nhan Miêu cũng thấy rất xấu hổ, làm con gái, nói ra những câu như vậy thật sự đã quá thoáng rồi.

Nếu lấy luôn việc kết hôn làm tiền đề thì phần lớn những chuyện tình làm gì có chỗ đáng yêu. Đối diện với hiện thực, gần như không có chỗ cho sự lãng mạn.

Chẳng qua Tạ Thiếu Duy còn nhỏ hơn Nhan Miêu một tuổi, cô có ý thức của người làm chị, muốn nhắc nhở cậu ta những vấn đề thực tế mà đứa nhóc như cậu ta không hề để tâm tới.

Được một lúc lâu, Tạ Thiếu Duy mới nói: “Nếu tôi không phải là người nhà họ Tạ, tôi sẽ lấy cô”.

“...”

“Thật đấy”.

Nhan Miêu rất muốn đưa tay xoa mái tóc bướng bỉnh không chịu ép xuống của cậu ta một cái: “Cảm ơn cậu”

Người như cậu ta, dù không đáng yêu cũng không ngọt ngào, nhưng vẫn đáng được khen ngợi và cảm ơn chân thành.

Hai người ngồi đối diện nhau, cảm giác xua tan được mây mờ thật tốt, tuy vẫn có chút ngượng ngùng nhưng Nhan Miêu thấy mình nhẹ nhõm đi nhiều.

Tạ Thiếu Duy lại buồn phiền một lúc, rồi nói: “Cùng ăn cơm với thân phận bạn bè vẫn được đúng không”.

“ừ”.

“nói rồi đấy nhé, dù chúng ta không hẹn hò, cũng phải gặp nhau nhiều lên, giúp tôi chọc tên Tạ Tử Tu kia một chút, để tôi đỡ tức”.

“...”

Tạ Thiếu Duy bắt đầu bực bội: “Này, cô vừa mới đá tôi đấy. Yêu cầu này không quá đáng chứ?”.

Tuy không có nghĩa khí lắm với “đồng minh”, càng không muốn ăn cây táo rào cây sung, nhưng Nhan Miêu vẫn thấy chuyện này rất hả giận, rất hợp lòng người: “Vô tư đi!”.

Thế nên Nhan Miêu lại trở thành đề tài trong công ty một lần nữa.

Ngày nào Tạ Thiếu Duy cũng đưa cô tới công ty đúng giờ, hết giờ làm việc lại tới cửa công ty đón cô, mưa gió chẳng từ. Cậu ta tạm thời thu lại tật xấu hầm hè hùng hổ, bắt đâu ân cần chăm sóc, làm như thật vậy.

Nhất là một hôm gặp Tạ Tử Tu, Tạ Thiếu Duy lại càng ra sức thể hiện, trổ công phu diễn trò tới mười trên mười, kiên quyết cởi áo vest khoác cho Nhan Miêu bằng được.

Nhan Miêu mỉm cười ứng phó, rít lên khe khẽ qua kẽ răng: “Cậu muốn tôi chết nóng hả?”. Trời nóng hầm hập thế này cơ mà!

Khoác “tấm áo tình yêu”, Nhan Miêu mồ hôi ròng ròng bước vào thang máy, Tạ Tử Tu đứng bên cạnh cô, cười nói: “Thư kí Nhan, em không nóng à?”. Nhan Miêu nhễ nhại mồ hôi nở nụ cười vô cùng hạnh phúc: “Sao mà nóng được ạ? Rất ấm áp”.

Tạ Tử Tu nhướn mày, hình như định nói gì nhưng thang máy đã tới nơi, cửa mở ra, các phòng làm việc bên ngoài đã bắt đâu ồn ào, anh ta cũng chỉ mỉm cười, bước ra ngoài trước.

Cuối cùng thì Nhan Miêu cũng có thể thoát khỏi chiếc áo vest chết người kia, vội vàng phẩy gió cho mát, đồng nghiệp chào hỏi cô: “Hôm nay cậu hai nhà họ Tạ lại đưa cô tới

“Ừ”.

Lúc đâu mọi người còn lén lút bàn tán sau lưng cô, rồi lòng hiếu kì cũng dân không được thỏa mãn, thấy cô cũng không để tâm, bèn thẳng thắn tới buôn chuyện công khai.

“Oa...”.

“Tình cảm hai người bền vững thật đấy”.

“Tạ Thiếu Duy ương bướng, ngang ngạnh như thế, cô quản kiểu gì mà cậu ta ngoan ngoãn nghe lời thế nhỉ?”.

Nhan Miêu khiêm tốn: “Cũng đâu có gì”.

có mà cô giúp cậu ta, khiến cậu ta có thể nở mặt nở mày trước mặt Tạ Tử Tu thì có. Nếu Tạ Thiếu Duy dám dở tính dở nết, cô sẽ thẳng tay đánh cậu ta không kiêng nể gì sất.

Tới khi Nhan Miêu đưa giấy tờ vào để Tạ Tử Tu kí tên, tiện thể xác nhận lại chuyến bay và Visa cho chuyến công tác mấy ngày sau với anh ta, Tạ Tử Tu cũng chẳng tỏ thái độ, vẫn như bình thường, sau khi kí tên vào giấy tờ mới nói: “Chuyện về Tạ Thiếu Duy, tôi nhớ trước đây chúng ta đã từng giao hẹn, em thay đổi ý định rồi à?”.

“Vâng ạ”.

Vẻ mặt Tạ Tử Tu như đã sẵn sàng nghe giải thích: “Sao thế?”.

Nhan Miêu đáp: “Lúc ấy là để tránh nghi ngờ, nhưng sau tôi nghĩ, chuyện tiết lộ tin tức của công ty tôi quả thực không làm, thế nên có nghi ngờ gì mà tránh chứ. Cây ngay không sợ chết đứng. Phải không, anh Tạ?”.

“...”

“Anh Tạ, nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài”.

Tạ Tử Tu mỉm cười: “Không có gì. Tôi chỉ muốn nhắc em một tiếng, Tạ Thiếu Duy không thể có kết quả gì với em”.

Tạ Tử Tu cười nói: “Dù sao nó cũng không cưới em đâu. Em đừng ôm hy vọng nữa”.

“...”

“Ở nhà họ Tạ, cưới một người bình dân như em đồng nghĩa với việc bị mất tất cả viện trợ về kinh tế từ bố tôi, em thấy dựa vào sức quyến rũ của em mà đủ khiến nó đi tới bước ấy sao?”.

Nhan Miêu không khỏi hít một hơi lạnh, nếu cô thật sự “hẹn hò” với Tạ Thiếu Duy thì sức sát thương của câu nói này không phải tầm thường rồi.

May mà giờ cô và Tạ Thiếu Duy là một phe liên minh kiểu khác, Nhan Miêu bèn ưỡn ngực lên, đáp lại bằng tư thế tình yêu đậm sâu không hề hối hận: “Tôi không quan tâm”.

Tạ Tử Tu nhướn mày: “Hả?”.

“Hưởng thụ quá trình là được rồi, không kết quả cũng chẳng quan trọng gì”.

“...”

Nhìn vẻ mặt phức tạp của anh ta, Nhan Miêu lại tiếp tục bồi thêm: “Tôi cũng thích anh trai bao nhiêu năm như vậy, không phải cũng không có kết quả giống thế sao?”. Càng nói càng không thể tin nổi.

Tạ Tử Tu liền cười: “Thư ký Nhan lạc quan thật đẩy. Hóa ra là tôi nghĩ nhiều”.

Hôm ấy Nhan Tử Thanh ghé qua thăm cô. Khoảng thời gian này anh rất bận, người gãy đi một chút nhưng tinh thần lại rất tốt, gương mặt tràn đầy sức sống, nhìn ra được ngay là người đàn ông đang chìm trong hạnh phúc.

“Lần trước đi công tác mua được hai gói mực khô, hầm canh ngon lắm, lúc rảnh em nẫu ít canh mà ăn.

Bột collagen() với viên sủi này anh không rõ lắm, Duy Duy bảo con gái uống rất tốt, mua cho em một ít”.

Nhan Tử Thanh lôi từng thứ mang sang đưa cho em gái, cuối cùng còn một chiếc hộp to: “Chiếc váy này Duy Duy chọn cho em đấy”.

Nhan Miêu có chút bất ngờ: “Chị ấy tặng váy cho em à?”.

Chuyện này cảm động quá rồi đấy.

Bên trong chiếc hộp là một chiếc váy dạ hội hở vai hiệu Chloe(), đường cắt đơn giản mà tinh tế, chất lụa organza màu hồng nhạt dưới ánh đèn mang vẻ đẹp sang trọng mà huyền ảo.

Nhan Tử Thanh cười: “có thích không?”.

“Đẹp quá...” Nhan Miêu cẩn thận vuốt ve mép váy, “Nhưng mà em không có dịp mặc rồi”.

“có chứ”, Nhan Tử Thanh nói, “Anh, sắp kết hôn với Duy Duy”.

“...”

Người đàn ông dù núi Thái Sơn có sập cũng không đổi sắc mặt như anh, vậy mà khi nói câu ấy giọng lại run rẩy.

Dù đây là chuyện đưcmg nhiên phải tới, nhưng khi nghe thấy Nhan Miêu vẫn không tránh khỏi cảm giác kinh ngạc “thật thế sao”, dường như có thứ gì đó mơ hồ không rõ ràng, lại đột nhiên thành hình chân thực.

Nhan Tử Thanh nói “sắp kết hôn rồi” trông hạnh phúc như thế, dường như có đem cả thế giới tới đổi với anh, anh cũng không chịu.

Thế nên Nhan Miêu thành tâm thành ý đáp: “Chúc mừng anh”.

Nhan Tử Thanh bật cười có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn em”.

Hai anh em cùng ở nhà ăn bữa cơm gia đình đơn giản, Nhan Miêu bắt tay nấu cơm, Nhan Tử Thanh cũng xắn tay áo lên giúp cô rửa rau, Nhan Miêu liếc mắt thấy đủ loại dấu vết kỳ lạ trên cánh tay anh trai.

“Anh?”.

“Sao thế?”.

“Cái này...” Nhan Miêu tròn mắt nhìn cái dẫu đều tăm táp kia, “Cái này là Đỗ Duy Duy cắn đúng không?”.

Tình trạng răng miệng tốt thật đấy.

Nhan Tử Thanh rất thẳng thắn: “ừ”.

Thái độ như đã thành quen, không thèm để tâm này của anh khiến Nhan Miêu nhất thời kinh ngạc: “Chắc Đỗ Duy Duy không thường xuyên làm thế này với anh chứ?”.

Nhan Tử Thanh cười đáp: “Thường mà”.

Nhan Miêu càng kinh ngạc hơn: “Chẳng lẽ.. chị ta ở nhà vẫn bạo hành anh thế à?”.

Nhan Tử Thanh bật cười: “Làm gì mà nghiêm trọng thế. Cô ấy thích cào cắn người thế đấy, không sao đâu”.

“Sao lại không sao được, không sao thì việc gì anh chịu để chị ấy đánh hả?”.

Nhan Tử Thanh không để tâm thật: “Sức cô ấy chả được bao, có làm gì được anh đâu nào. Thực ra anh vẫn rất thích cô ấy xấu tính như thế”.

“...”

Người này bị nuôi thành tên cuồng bị ngược đãi rồi sao?

“Tối qua chơi điện tử, bất đồng quan điểm, cô ấy còn đè anh lên giường, ngồi trên lưng anh đánh cho một trận nữa”, trông Nhan Tử Thanh như đang nhớ lại chuyện gì đẹp đẽ lắm vậy, “Tính tình cô ấy thế đấy, rất đáng yêu”

có cần bị cải tạo tới nỗi biến thái thế không.

Nhan Miêu cẩn thận hỏi: “Anh chắc chắn mình vẫn ổn chứ?”.

Nhan Tử Thanh cười: “Em đừng lo lắng, cô ấy thích anh mới hành hạ anh như thế”.

Đây là cảnh giới cao nhất của việc tự an ủi mình sao?

“Thực ra Duy Duy rất bảo vệ anh. Từ trước tới nay cô ấy chưa từng làm chuyện quá đáng, nói ví dụ nhé, dù có cãi nhau to thế nào, cô ấy cũng chỉ lấy gối đánh anh thôi. có chừng mực thế mà”.

“Mà cũng chỉ có mình cô ấy mới có thể đánh anh thôi. Nếu thật sự có người khác giở trò với anh, cô ấy là người đâu tiên không chịu”.

“...”

“Tình cảm chính là những chuyện nhỏ nhặt thế đấy, không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Đâu phải cứ nói lời ngọt ngào mới là yêu, cũng không phải cứ bắt nạt chọc ghẹo nhau thì không tính là yêu được”.

Nhan Miêu không khỏi nghi ngờ: “Bắt nạt chọc ghẹo nhau thì có liên quan gì tới tình yêu chứ”.

Chẳng lẽ cô bị Tạ Tử Tu dằn vặt tới cả trăm lần thì có thể nói là Tạ Tử Tu yêu cô sao?

Nhan Tử Thanh rất kiên nhẫn: “có những người như thế. Càng yêu thì càng muốn bắt nạt, không thì tình cảm trong lòng của cô ấy không thể nào bộc lộ ra được. Đây cũng là một cách thể hiện tình yêu”.

Nhan Miêu nhìn anh chăm chú hồi lâu: “...Không phải anh tự tìm niềm vui trong nỗi khổ thật đấy chứ?”.

Nhan Tử Thanh cười lớn, xoa đầu cô: “Chờ khi nào em gặp được, em sẽ hiểu thôi”.

Cô không cần.

Dù có ra sao, bản thân Nhan Tử Thanh vẫn tự cảm thấy hạnh phúc là điều viên mãn tốt đẹp nhất rồi. Chuyện tình yêu như người uống nước, nóng lạnh tự mình biết, Nhan Miêu không hiểu thứ logic đánh qua cãi lại giữa hai người ấy, thế nhưng mục tiêu trước mắt là một lễ cưới long trọng hoàn mỹ.

Giờ làm việc, Nhan Miêu kích loạn xạ hết cái này tới cái kia trên trang web, tham khảo mấy cách tổ chức đám cưới giúp Nhan Tử Thanh.

Nhìn sao thì đám cưới cũng là chuyện tốn kém tiền của, người sắp làm cô dâu chú rể mệt mỏi bao nhiêu.

Đang chống cằm nghiên cứu, đột nhiên thấy một bóng người cao lớn lướt ngang qua trước mặt mình, tim Nhan Miêu đánh “thịch” một cái mà chẳng hiểu tại sao.

Tạ Tử Tu đã đi qua chỗ cô, nhưng rồi lại quay về, gọi: “Thư kí Nhan”.

“Vâng...”.

“Em sẽ đi dự đám cưới chứ?”.

“...”

Quả nhiên là anh ta cũng biết.

Không phải tới lúc này rồi mà anh ta vẫn muốn nhúng tay vào chứ?

Tạ Tử Tu mỉm cười: “tới lúc đấy chúng ta cùng đi nhé”.

“Tôi sẽ chuẩn bị quà cưới”.

Cô thực sự không biết rốt cuộc Tạ Tử Tu đang tính làm gì, lúc nào anh ta cũng như thế, thản nhiên ung dung, như cười như không, bộ mặt có chút tùy tiện lại gian tà, chẳng ai biết được trong lòng anh ta đang nghĩ gì, lời anh ta có ý gì.

Gã này cũng không phải không dám quấy rối ở ngay lễ cưới.

Nhan Miêu đáp: “Xin lỗi, tôi đã hẹn đi cùng với Tạ Thiếu Duy rồi”

Nụ cười của Tạ Tử Tu héo đi, nhướn cao chân mày theo thói quen: “Thế à?”.

“Vâng, tối nay tôi còn phải đi chọn lễ phục cho cậu ấy nữa”.

Tạ Tử Tu nhìn cô một lát, lại mỉm cười: “Vậy thì chúc hai người vui vẻ”.

đềm tổ chức tiệc cưới, Nhan Miêu mặc bộ váy Đỗ Duy Duy tặng, chiếc váy rất vừa vặn, ôm lấy thắt lưng thon nhỏ của cô như nụ hoa chớm nở, để lộ đôi vai trần mỏng manh và tay chân mảnh khảnh, màu hồng nhạt làm tôn thêm nước da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh buông dài, trông Nhan Miêu như con búp bê Trung Quốc bày bán trong cửa hàng đồ gốm.

Nhan Miêu nhìn vào gương, cũng không khỏi nghĩ thầm, phúc lợi ơi.

Đây chắc hẳn là món quà đâu tiên Đỗ Duy Duy tặng cho cô, khéo có khi là món quà duy nhất không mang tính đùa giỡn, thực sự là đáng quý vô cùng.

Đúng là người sáp kết hôn, làm nhiều việc thiện.

Tạ Thiếu Duy tới đón cô như thường lệ, thực hiện chút trách nhiệm của “bạn trai”, đứng dựa vào xe đợi cô ở dưới nhà. Khi Nhan Miêu đi từ trên nhà xuống, dù ánh sáng không đủ nhưng vẫn có thể thấy chân mày cậu ta đang nhăn lại một cách rõ ràng.

“Sao thế?”.

“Cô thế này không hay đâu”.

“Hả?”.

“Cô muốn đẹp hơn cô dâu à?”.

"... Cậu nghĩ nhiều quá rồi, sao có thể thế được."

Chuyện ganh đua với Đỗ Duy Duy không nằm trong kế hoạch sống của cô, Đỗ Duy Duy một nhát giết chết cô là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Nhất định là thế”.

“Tới khi đến đó, cậu sẽ biết tôi an toàn tới cỡ nào”.

Tạ Thiếu Duy kiên trì: “Không đâu, cô nhất định là người đẹp nhất”.

“...”

Tính cố chấp trẻ con này khiến Nhan Miêu cũng thấy ngượng ngùng, thế là kéo mạnh cổ áo của Tạ Thiếu Duy, chỉnh lại quần áo cho cậu ta: “Cậu ăn mặc chỉnh tề một chút thì chết à?”.

Cậu chàng cáu kỉnh đáp: “Tôi không chỉnh tề chỗ nào chứ?”.

Nhan Miêu cố gắng cài lại nút áo cho cậu: “Cậu xem cái dáng như sắp đi tìm kẻ thù của mình đi, đây là lễ cưới của anh trai tôi đấy”.

Mặt cậu ta đỏ lên, cau mày lại: “Phiền chết đi được!”.

“Biểu hiện cho tốt, lát nữa sẽ mời cậu đi ăn. Nếu giở trò làm loạn gì thì coi chừng tôi đánh cậu đấy”.

Vào thời điểm này thì quả bom Tạ Thiếu Duy giận dữ lúc nào cũng có thể nổ tung này còn an toàn hơn Tạ Tử Tu nhiều, ít ra cậu ta còn vui mừng khi Đỗ Duy Duy kết hôn với người khác, còn thành tâm chọn quà cưới nữa.

Nhan Tử Thanh tổ chức đám cưới ở thành phố T, rất nhiều khách khứa tới tham dự, náo nhiệt vô cùng, bởi ngoài danh tiếng của nhà họ Đỗ, các mối quan hệ của Nhan Tử Thanh cũng rất tốt.

Trời chiều ngả bóng hoàng hôn, những ngọn đèn trên bãi cỏ trong biệt thự được bật lên, lấp lánh những sắc màu ấm áp, bản diễn tấu của dàn nhạc càng dịu dàng tình tứ hơn, khi mà những đầu bếp bận rộn, mùi thơm của thức ăn nóng sốt cũng tỏa ra ngào ngạt.

Nhan Miêu đứng trong đám người, nhìn dáng người cao lớn trong bộ vest trắng và nụ cười có chút ngượng ngùng nhưng tràn ngập hạnh phúc của Nhan Tử Thanh.

Ai cũng nhận ra vẻ căng thẳng của anh khi trao nhẫn cưới cho Đỗ Duy Duy, sau đó là nụ hôn của hai người.

Đột nhiên Nhan Miêu không dám nhìn.

Vẻ hạnh phúc ấy của anh khiến người ta khó bề tưởng tượng nổi.

Khi cô dâu chú rể mở champagne, rót tràn tháp rượu, mọi người đều vỗ tay, Nhan Miêu cũng vỗ tới nỗi lòng bàn tay đỏ ửng cả lên, có đôi chút đau lòng, nhưng cũng

thấy thanh thản tới cực độ.

Giờ nghĩ lại, cái liên minh chia uyên rẽ thúy lúc ấy của cô ngốc nghếch và trẻ con biết bao nhiêu. Cô không muốn khiến Nhan Tử Thanh mất đi vẻ mặt này, nếu có thể, cô hy vọng người anh trai từ nhỏ cô đã ngưỡng mộ mãi được hạnh phúc như ngày hôm nay.

Tạ Thiếu Duy ở bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay cô, đúng lúc ấy sau lưng cô có tiếng người nói: “Em đang nghĩ gì thế?”.

Nhan Miêu vội vàng quay đâu lại, đằng sau là người đàn ông cao lớn sắc mặt thản nhiên, ăn mặc trang trọng, có ý rất tôn trọng lễ cưới này, đang mỉm cười nhìn cô.

Nỗi đau đón như khúc nhạc dịu dàng tình tứ thoáng chốc đã ngừng bặt, chế độ cảnh giác của Nhan Miêu “ding” một cái đã được bật lên.

“Anh Tạ”.

Tạ Tử Tu nhìn cô một lát, rồi lại mỉm cười: “Hôm nay em đẹp lắm”.

Tạ Thiếu Duy đứng bên lập tức trừng mắt nhìn Tạ Tử Tu.

Tạ Tử Tu không để tâm tới ánh mắt sục sôi chiến đấu ấy, chỉ mỉm cười ra hiệu cho Nhan Miêu: “Mượn em một lát nhé, tôi có chuyện phải nói với em”.

Nhan Miêu có chút lo sợ đi theo anh ta ra sau bụi đinh hương. Trái với vẻ gày yếu của cô, vẻ cao lớn của Tạ Tử Tu trong bộ vest tối màu có tính áp bức hơn nhiều, dường như chỉ cần một tay là có thể chế ngự được khí thế của cô.

Nhan Miêu đứng dưới tán cây long não sau bụi đinh hương, ngẩng đâu chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt mình, đối phương cười: “Xem ra em và Tạ Thiếu Duy tiến triển khá tốt nhỉ”.

“À... cảm ơn anh”.

Tạ Thiếu Duy vừa mới nắm lấy tay cô, canh thời gian chuẩn thật đẩy.

Tạ Tử Tu nhướn mày, vẻ mặt khó dò: “ô? Thế là, bây giờ em toàn tâm toàn ý yêu Tạ Thiếu Duy hả?”.

Nhan Miêu gật đâu hùng hồn: “Vâng”.

Giờ cô và Tạ Thiếu Duy coi như là liên minh mới, còn vị “đồng minh cũ” lật lọng này, để anh ta sang bên chơi một mình đi.

Tạ Tử Tu lại cười cười: “Em biết tôi rất không tán đồng mà”.

Cái điệu cười này của anh ta gần như được xem là dịu dàng, nhưng có thể khiến lưng người ta rịn mồ hôi chỉ trong chớp mắt. Nhan Miêu gom hết dũng khí: “Nhưng đây không phải chuyện anh có thể nhúng tay vào được, anh Tạ”.

Tạ Tử Tu phì cười: “Cũng đúng, vậy em cứ đi nói thật với Nhan Tử Thanh đi”.

Cả người Nhan Miêu đều bị giật mạnh lại đằng sau: “Tại sao chứ?”.

Nhưng thái độ của Tạ Tử Tu vẫn nhã nhặn khách sáo: “Oán trách bao nhiêu năm thế rồi, cũng giấu anh ta làm nhiều chuyện như thế rồi, cũng nên nói thẳng một lần mới có thể chấm hết được chứ, không phải sao?”.

"... Tôi có kết thúc hay không thì có liên quan gì tới anh?”.

Tạ Tử Tu cười: “Em nói xem?”.

“...”

Tạ Tử Tu chạm lên cánh tay cô: “Đi thôi”.

Cả người Nhan Miêu căng lên, đọ sức với anh ta: “Tôi không muốn”.

Tạ Tử Tu vẫn mỉm cười, nhưng lại tăng thêm sức như không để cô từ chối: “Hoặc chấm dứt với Tạ Thiếu Duy ở đây, hoặc nói thật cho Nhan Tử Thanh biết, em chọn một cái đi”

Hoặc để cô làm tổn thương Tạ Thiếu Duy, hoặc để cô đả kích Nhan Tử Thanh, có là cách nào thì anh ta vẫn không lãng phí giá trị lợi dụng của cô thật.

Nhan Miêu giãy giụa kịch liệt, dù thế nào cô cũng không muốn để Nhan Tử Thanh phải xấu hổ ở nơi đây, trở thành thủ phạm phá hoại đám cưới tuyệt vời này. Mà sức Tạ Tử Tu lại mạnh tới đáng sợ, chỉ túm lấy thôi đã gần như ôm trọn được cô.

“Này, anh đang làm gì thế?!”. Giọng nói giận dữ không hề che giấu của Tạ Thiếu Duy vang lên.

Đỗ Duy Duy vừa đổi lễ phục vội vàng chạy tới cũng nhíu mày, kêu một tiếng: “Oa, em nói này, không phải chứ, nhiều người thế này, chậc chậc...”.

Nhan Tử Thanh cùng lúc chạy đến, nhưng vì là chú rể không tiện vung nắm đấm, đành ngăn ở giữa, cố gắng đảm đương vai diễn người làm chủ một cách khách sáo: “Anh Tạ, xin anh đừng quấn lấy em gái tôi nữa. Giờ nó đang quen với Tạ Thiếu Duy, anh cũng nên biết chừng mực một chút”.

Tạ Tử Tu vẫn bình tĩnh ung dung, chỉ cười nói: “Thư kí Nhan, em nói chuyện này thế nào đây?”.

Lúc này cô không thể đâm sau lưng Tạ Thiếu Duy, khiến cậu ta lại mất hết mặt mũi trước mặt Tạ Tử Tu lần nữa, ít nhất cậu ấy là một người bạn thật lòng của cô.

Tạ Tử Tu đợi hết mười mấy giây, rồi khẽ bật cười, nói: “Em, em nghiêm túc với chuyện này sao”.

Rồi Nhan Miêu nghe thấy Tạ Tử Tu cao giọng, nói: “Nhan Tử Thanh, anh không biết thật ra em gái anh vẫn luôn thích anh sao?”.

“Cô ấy đã yêu thầm anh hơn hai mươi năm rồi, thế mà anh không biết tí gì sao?”.

“...”

Re: Liên minh phe thất tình - Lam Tiểu Miết - Điểm: Đương nhiên, cô sắp nghỉ việc tới nơi thì bất cứ chuyện gì của Tạ Tử Tu cũng chẳng liên quan gì tới cô cả.

Hơn nữa lo cho Tạ Tử Tu thì chẳng bằng lo cho mình còn thực tế hơn đôi chút.

Tạ Tử Tu chỉ cần mềm nắn rắn buông, khiến bố anh ta vui vẻ lại, ít ra cũng có thể sống khá hơn người bình thường nhiều. Nghỉ việc rồi thì cô chẳng khác gì thất nghiệp, còn phải lo lắng mấy chuyện nhỏ nhặt như cơm áo gạo tiền.

Mà cũng chẳng đến lượt cô phải lo lắng thay cho Tạ Tử Tu.

Cả đêm Nhan Miêu không ngủ nổi, cô không tưởng tượng ra bộ dạng nghèo khổ của Tạ Tử Tu, anh ta vẫn luôn kiêu ngạo tới thản nhiên như thế, dường như chẳng chuyện gì có thể khiến anh ta cúi đầu, hoặc chỉ là cau mày.

Cô cũng không muốn thấy anh ta cau mày.

Mãi tới gần sáng Nhan Miêu mới ngủ thiếp đi vì trằn trọc mệt mỏi, thế là ngủ quên mất. Lúc tỉnh dậy chạy bán sống bán chết tới công ty, muộn là chuyện không có gì bất ngờ cả.

Gần đây cứ tới muộn hết lần tới lần khác, cô cũng sắp sa ngã rồi. Thế nhưng bầu không khí trong công ty rất lạ thường, đồng nghiệp túm năm tụm ba lại thì thào bàn tán, thế nên chẳng ai phát hiện ra chuyện cô tới muộn.

Nhan Miêu lại gần thì nghe mọi người đang nói: “Cô đã đọc tin tức trên ‘Báo kinh doanh’ chưa?”.

“Cổ phiếu công ty cũng rớt giá trong một đêm mà”.

“Nói thế thì tin đồn là thật à?”.

“Suỵt, nhỏ giọng chút đi”

Tạ Tử Tu đi ngang qua cách đó không xa, mọi người lập tức im lặng. Chỉ cần anh ta ở đó thì mọi người đều không dám lắm lời, nhưng ít nhiều cũng có tâm lý hoang mang.

Trong lòng Nhan Miêu cũng hơi hoảng. Cô vốn cho rằng phải mấy ngày nữa mới có động tĩnh, nhưng không ngờ chuyện nhốn nháo xôn xao này đã tới từ lâu.

Công việc hôm ấy vẫn diễn ra như ngày thường, hỗn loạn thì có, nhưng lòng người thì chưa tới nỗi rã đám. Tới khi hết giờ làm, mọi người còn nấn ná làm thêm một lát cho xong việc mới lục tục kéo nhau về.

Nhan Miêu nhìn qua khe cửa chớp thấy Tạ Tử Tu vẫn còn ngồi ngẩn ra trong phòng làm việc.

Cổ áo sơ mi và ống tay áo luôn luôn trắng sạch, hai cúc áo trên cùng lười biếng không cài, rất cá tính, anh ta vẫn gọn gàng chỉnh tề như thế. Ánh đèn phủ lên cơ thể, mảng tối trên gương mặt khiến anh trông có vẻ mông lung xa vời.

Có lẽ anh sắp rơi xuống đáy vực rồi, nhưng trong lòng cô, anh ta vẫn là Tạ Tử Tu ở trên cao như xưa ấy.

Nhan Miêu không kìm được mà đứng dậy, đẩy cánh cửa phòng khép hờ ra: “Anh Tạ”.

Tạ Tử Tu đang ngồi dựa vào bệ cửa sổ, nghe tiếng cô bèn quay đâu lại: “Hả? .

Nhan Miêu nhìn anh ta, không biết tại sao còn chưa mở miệng mà trong lòng lại thấy khó chịu.

Một Tạ Tử Tu kiêu ngạo như thế, cô không tưởng tượng ra nổi bộ dạng khom lưng uốn gối của anh ta.

Đột nhiên cô có chút hối hận rằng khi ấy không thể để anh ta kết hôn với Đỗ Duy Duy. Nếu anh ta cưới được Đỗ Duy Duy, có lẽ chuyện đã không như thế này rồi, có lẽ cô còn không muốn thấy sự thất bại của Tạ Tử Tu hơn chính anh ta.

“Anh không sao chứ?”.

Tạ Tử Tu nhìn cô một lát, cười nói: “Sao thế?”.

Nhan Miêu ngập ngừng: “Công ty, có phải xảy ra chuyện rồi không”.

Tạ Tử Tu nhìn cô, nhướn mày: “Em nghe ở đâu nói thế vậy?”.

Này, tới lúc này rồi mà anh ta còn muốn ra vẻ.

“Mọi người đã biết hết rồi”.

Cô đứng, còn Tạ Tử Tu thì ngồi, hai người nhìn nhau trong im lặng, như không thể nói được điều gì.

Mãi một lúc sau, Tạ Tử Tu mới mỉm cười nhẹ nhàng, đáp: “Đừng lo lắng, dù thế nào thì nhất định tôi sẽ không nợ tiền lương của em đâu”.

"..."

Tuy lời hứa này hay đấy, nhưng cô nghe thì chỉ muốn bật khóc.

“Muộn thế này em còn chưa về sao?”.

“Mới làm xong việc thôi”.

Tạ Tử Tu lại mỉm cười đáp: “Thật vất vả cho em”.

“Không sao, đây là phận sự của tôi”.

“Nói ra thì em là nhân viên tốt, chỉ có tôi là cấp trên tồi thôi”.

Mũi Nhan Miêu không kiềm chế nổi mà cay cay, đau lòng không nói nên lời. Dù Tạ Tử Tu không cần sự thương cảm của cô, cô cũng không giúp gì được cho anh ta, nhưng ít nhất cô vẫn có thể đau lòng thay anh ta.

Nếu cô có thể được như Đỗ Duy Duy thì tốt rồi.

Cô chưa bao giờ hy vọng mình là người thành đạt, tài giỏi, có thể giúp anh ta một tay vào thời điểm này như bây giờ.

Tạ Tử Tu liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Muộn rồi, tôi đưa em về nhé”.

“Ả, không cần đâu...”

Tạ Tử Tu cười nói: “Tiết kiệm chút tiền gọi taxi cho em mà”.

Đã lâu lắm rồi cô chưa đi nhờ xe của sếp, lại lần nữa ngồi trong chiếc xe này, ngửi mùi ghế da nhàn nhạt mà ấm áp, mùi thơm quen thuộc, dịu dàng, nhất thời chỉ thấy vô cùng nhớ nhung.

Nhan Miêu đột nhiên nghĩ, nếu lần này Tạ Tử Tu phá sản thật thì sau này anh ta còn xe mà đi không nhỉ?

Nghĩ tới đây, cô không khỏi len lén nhìn người đàn ông ngồi bên, không biết Tạ Tử Tu mà đi xe đạp thì trông như thế nào nhỉ? Nói theo lương tâm thì Tạ Tử Tu đi xe đạp chắc cũng trông đẹp trai, nhưng vừa tưởng tượng như thế thì lại thấy anh ta bi thảm không cách nào đỡ nổi.

Người kiêu ngạo như anh ta sao có thể sống cuộc sống chen chân trên xe bus cho thành cá mòi được chứ?

Phải biết là cậu em trai Tạ Thiếu Duy của anh ta lớn tướng như thế mà còn không biết đi tàu điện ngầm như thế nào đấy.

Hồi cô còn đi học, để tiết kiệm tiền bắt xe bus còn làm trò đi bộ ngàn dặm xa xôi về nhà, nhưng nghĩ tới việc Tạ Tử Tu phải vất vả thì lại thấy rất, rất không đành lòng.

Chiếc xe dừng lại hẳn, Tạ Tử Tu nói: “Tới rồi”.

“Vâng”.

“Lên nhà đi”

“Vâng, chúc anh ngủ ngon”.

Đẩy cánh cửa xe ra lại nghe tiếng cười của Tạ Tử Tu vang lên sau lưng: “Mai phải đi làm đúng giờ đấy”.

Nhan Miêu lên nhà, quay về căn nhà trọ nhỏ bé của cô, đổi dép lê, rồi nhìn xuống nhà qua khung cửa sổ. Đèn xe trong bóng đêm còn bật sáng,

Tạ Tử Tu đậu xe dưới nhà cô vẫn chưa đi.

Nhan Miêu bắt tay lục tung đồ lên, lôi hết các loại tiết kiệm của mình ra, bỏ vào một cái phong bì lớn.

Cô là người tiết kiệm, rất chú ý tới lợi ích kinh tế, thế nên mỗi đồng tiền đều cố đạt được mọi giá trị có thể có, bỏ tiền ra thì nhất định phải mua được thứ đáng đồng tiền bát gạo mới xong.

Nhưng lần này thì khác.

Trong cuộc đời cô, đây là lần đâu tiên bỏ tiền ra mà không hề nghĩ tới việc “có đáng hay không”.

Nghe tiếng ô tô khởi động ở dưới nhà, Nhan Miêu không kịp đổi dép đã vội vàng lao xuống dưới nhà, chạy đuổi theo sau xe anh ta: “Anh Tạ!”

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở ven đưòng, Tạ Tử Tu hạ cửa xe, ngoái đâu lại nhìn cô, có chút bất ngờ: “Sao thế?”.

Nhan Miêu thở hồng hộc, vừa tới trước mặt anh đã đưa thứ trong tay ra.

Người đàn ông nhìn cô, vẫn không giơ tay ra nhận, chỉ mỉm cười nói: “Hả?”.

Nhan Miêu vẫn thở hổn hển: “Cho, cho anh đó”.

“Đây là cái gì?”.

Nhan Miêu chẳng nói chẳng rằng, nhét vào tay anh ta, nhưng trong lòng có chút lo âu.

Không phải ai cũng bằng lòng nhận sự giúp đỡ của người khác trong thời điểm như thế này, đặc biệt lại là người kiêu ngạo như Tạ Tử Tu.

Quả nhiên Tạ Tử Tu mở chiếc phong bì ra, nhìn một lát, bên trong là sổ tiết kiệm, tiền mặt, thậm chí còn có đồ trang sức, chân mày nhướn cao lên: “Hả?”.

Nhan Miêu đáp: “Anh dùng nó đi”

“Tôi?”.

“Giờ anh đang cần tiền, đúng không?”.

"..."

“Anh cầm lấy đi”.

Tạ Tử Tu nhìn cô một lát, dường như đang kiềm chế, nở nụ cười ý nhị mà mơ hồ.

“Cảm ơn em. Nhưng em cũng phải biết, tôi chưa chắc có thể trả lại được. Thế nên em cứ giữ lại mà dùng thôi”.

“Không sao mà”.

Tạ Tử Tu vẫn không động đậy, chỉ nói: “Nếu không có cách trả lại cho em thì chẳng khác nào tôi đang lợi dụng em, thế không hay đâu”.

Nhan Miêu vẫn ngoan cố: “Không sao mà”.

Lần này cô cam tâm tình nguyện, chủ động để anh ta lợi dụng.

Cô cam tâm tình nguyện đưa hết tài sản của mình ra mà không cần Tạ Tử Tu phải báo đáp lại thứ gì ngang giá.

Cô chưa từng phóng khoáng làm ơn không cần báo đáp như thế. Có lẽ dù là người keo kiệt như cô thì trong cuộc đời này vẫn sẽ gặp phải một người như vậy. Là người mà cô chỉ một lòng hy vọng điều tốt cho anh ta, dẫu cho cái tốt ấy chẳng hề liên quan tới cô; cô bằng lòng tặng cho anh ta hết thảy, không hề giữ lại, dù anh ta không thể báo đáp lại cô.

Nếu anh ta thất bại, đương nhiên cô chẳng còn gì. Nếu anh ta thành công, vậy thì anh ta vẫn là Tạ Tử Tu ở trên cao, cô là Nhan Miêu ở dưới thấp.

Nhưng cô thấy như thế cũng rất hay, cô không tiếc nuối.

Cuối cùng Tạ Tử Tu cũng mỉm cười nói: “Vậy thì cảm ơn em nhé”.

Nhan Miêu thở phào một hơi.

“Nhưng thứ này”, Tạ Tử Tu lấy chiếc dây chuyền mặt ngọc bích trong phong bì ra, “Cái này em cứ giữ lại đi”.

Nhan Miêu chẳng hiểu sao mặt mình lại đỏ lựng lên: “Vâng”.

Tạ Tử Tu cười cười nhìn cô: “Cảm ơn em”.

“Vâng”.

Cô thấy rất vui, trên đường về nhà chỉ thấy ánh trăng đẹp chưa từng có, cả đôi chân đang đi dép lê cũng trở nên nhẹ bẫng.

Đây là tình yêu sao?

Cô mất tất cả tài sản, nhưng lại có một giấc ngủ ngon hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian này.

Nhưng khi tỉnh dậy, Nhan Miêu nhìn cái hộp tài sản nhỏ bé đã trống rỗng của mình, không khỏi vùi mặt vào trong gối, hú lên một tiếng tuyệt vọng.

Giờ cô mới cảm nhận được sâu sắc, thích một người thực sự là khổ cực lại tốn tiền. T_T

Nhưng cũng chỉ biết thế thôi.

Dầu sao kiếp này cũng chỉ một lần như thế, có tốn tiền nữa cũng không tốn vào chỗ đó.

Khoảng thời gian này công ty ảm đạm mịt mù, trong lòng mọi người đều rất bất an, nhưng vẫn chịu đựng không nói ra. Chỉ có một bộ phận rất nhỏ bắt đầu tính chuyện tìm việc mới, tìm đường kiếm ăn khác, số còn lại thì vật vờ, vất vưởng.

Trong bầu không khí mơ hồ khiến người ta phải bực bội thế này, lần đầu tiên Nhan Miêu mới cảm nhận được tình cảm mà bình thường chẳng hề cảm thấy.

Tình cảm của mọi người trong công ty dành cho Tạ Tử Tu còn sâu đậm hơn nhiều những gì cô biết.

Làm cấp trên, có thể nhận được tình cảm không hề vụ lợi từ những người khác, Tạ Tử Tu cũng được coi là rất thành công rồi.

Từ góc độ nào đó mà nói, cô cũng được xem là thích một người đáng được thích đúng không?

Thế nhưng cứ cảm khái “Mắt mình tốt thật đấy” vào lúc này thì cũng chẳng có gì đáng mừng cả, công ty sắp phá sản, ai còn để tâm tới chuyện này chứ.

Hôm ấy Tạ Tử Tu lại tổ chức cuộc họp bất thường, thế nên sự ảm đạm trong bầu không khí lại tăng thêm một lớp.

“Này này, anh Tạ sắp nói gì đây nhỉ?”.

"... Anh nói xem?”.

“Chậc... tôi có thể không dự cuộc họp này không nhỉ”

“Giám đốc Lương, anh không thấy xấu hổ khi vắng họp à?”.

“Tôi cũng không muốn đi”.

“Đáng ghét, tôi sắp khóc đây này”.

“Đàn ông con trai như anh khóc cái quái gì hả”.

“Oa...”.

Mây đen phủ kín đâu tất cả những ai tới họp, cả phòng họp như sắp đổ mưa tới nơi. Mọi người ngồi đó thảm thương thê lương, chờ Tạ Tử Tu phát biểu.

“Tôi muốn thông báo với mọi người một tin xấu”.

Trong nháy mắt, tiếng thở dài quả thực có thể thổi bay cả bàn.

“Có lẽ rất nhiều người đều nghĩ rằng mấy ngày tới có thể nghỉ phép dài hạn”.

Tạ Tử Tu nói: “Xin lỗi đã khiến mọi người thất vọng. Sau này phải làm thêm giờ rồi”.

“Tôi và đối tác mới đã hoàn thành việc thu mua cổ phần của công ty, thế nên sau này đại cổ đông thay đổi, chúng ta sẽ không gặp lại một số người nữa, một số quy định cũng phải thay đổi đôi chút, nói cụ thể thì...”.

Có người giơ tay lên ngắt lời anh: “Anh Tạ”.

“Hả?”.

“Công ty, có phải sắp phá sản không?”.

Tuy rất bất ngờ, nhưng đây đúng là câu hỏi nghẹn ở trong lòng tất cả mọi người.

Tạ Tử Tu nhướn mày lên đáp “Ai nói thế? Đương nhiên là không rồi”.

Nhan Miêu bối rối hoang mang, quên cả ghi lại biên bản cuộc họp.

Ra khỏi phòng họp, trong tiếng bàn luận xì xào náo nhiệt, cô càng thấy mờ mịt hơn. Thấy Tạ Tử Tu đang ở trước mặt mình, cũng chẳng biết Nhan Miêu lấy ở đâu ra dũng khí, tóm lấy ngực áo sơ mi của anh, kéo vào phòng làm việc.

“Anh Tạ!”

Tạ Tử Tu dựa lưng vào tường, tuy áo sơ mi bị tóm nhưng vẫn thản nhiên nở nụ cười quyến rũ: “ừ?”.

“Chuyện này là thế nào hả?”.

“Hả?”. Nhan Miêu nóng ruột: “Anh biết tôi đang hỏi cái gì mà!”.

Tạ Tử Tu cười nói: “À, chẳng làm sao cả, chỉ là thả tin đồn ra, lúc cổ phần công ty trượt giá thì chúng tôi nhân cơ hội mua vào thôi”.

“Thế nên từ nay về sau công ty này thuộc về tôi và những người tôi tin tưởng được”, Tạ Tử Tu lại mỉm cười, rũ mi, “Bố tôi đã không quản được tôi nữa rồi”.

“Nói ra thì lần này cũng xem như phải cảm ơn ông ấy, không nhờ ông ấy gây áp lực, sợ là việc này không thuận lợi được như thế”.

Nhan Miêu trừng mắt nhìn anh ta một lát: “Không phải những mối tài chính đã xảy ra vấn đề rồi sao?”.

“Hả?”.

“Tiền thu mua cồ phần ở đâu ra hả?”.

“A ”

"... Vốn đã không có chuyện thiếu hụt tài chính? Đúng không? Vốn đã không có chuyện anh sẽ phá sản đúng không?”.

Tạ Tử Tu cười nói: “À thì, tôi chưa từng nói với em là tôi thiếu tiền mà”.

"..."

Dù không biết rốt cuộc sau lưng bọn họ mưu toan những gì, nhưng nhớ lại tối hôm đó, khi cô rút ruột rút gan ra “dốc túi giúp đỡ”, chắc Tạ Tử Tu phải cố gắng nhịn cười lắm, chuyện này không sai vào đâu được.

Nhan Miêu không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Thế thì, anh, trả lại tiền cho tôi”.

Tạ Tử Tu vô tội đáp: “Là em cứ muốn tôi nhận đấy chứ”.

Nhan Miêu chỉ thấy luồng khí nóng đã bốc thẳng lên tận đỉnh đâu, thoắt cái đã đỏ cả tai. “Cút đi!”.

Nụ cười của Tạ Tử Tu héo đi, nghiêm chỉnh nói: “Thư kí Nhan”.

“Đừng chạm vào tôi!”.

Anh ta còn lại gần thêm chút nữa thì cô sẽ không kiềm nổi mà thượng cẳng chân hạ cẳng tay với anh ta mất.

“Nãy là tôi đùa thôi. Lần này thật sự rất cảm ơn em”.

Nhan Miêu hung tợn ra sức đẩy anh ta ra: “Anh cút đi!!”

Tạ Tử Tu cố gắng giải thích cho cô: “Trước đây không thể nói gì với em được, lý do thì em cũng có thể hiểu. Chuyện này vốn dĩ không thể để người ngoài biết được”.

Nhưng lý do có “hợp lý” tới cỡ nào cũng không thể làm dịu đi tâm trạng của cô bây giờ.

“Thư kí Nhan...”.

Nhan Miêu ném sổ ghi chép vào người anh ta, mặt mày đỏ lên bừng bừng: “Tôi xin nghỉ không lương, ngay và luôn!”.

Tạ Tử Tu ngồi trong xe, chiếc xe chạy chầm chậm bằng tốc độ rùa bò, thở dài: “Thư kí Nhan, sao lần nào em giận dỗi cũng thích đi bộ xa thế hả?”.

Nhan Miêu lạnh nhạt tiếp tục bước đi, cô giận tới nỗi tay cũng phát run chứ đừng nói còn tâm trạng mà đối đáp với anh ta.

“Lừa em là tôi không đúng, nhưng chuyện này cũng là bất đắc dĩ. Tôi mong em có thể hiểu”.

Tâm trạng của cô lúc ấy thì có ai hiểu cho hả?

Đi rồi lại đi, đèn giao thông đoạn đường phía trước bật đỏ. Cuối cùng Tạ Tử Tu cũng dừng xe lại, mở cửa ra, bắt lấy vai cô: “Tôi thấy, chúng ta có thể tìm nơi nói chuyện thích hợp hơn, an toàn hơn ở lề đường được không?”.

Nhan Miêu định cho anh ta một cú ném qua vai theo phản xạ có điều kiện. Thế nhưng động tác vô cùng anh dũng này của cô chẳng hề có tác dụng gì với anh ta. Tạ Tử Tu không những vẫn vững vàng mà còn túm chặt lấy cô, chẳng tốn bao sức đã kéo cô vào trong xe.

Nhan Miêu thực sự phải nghi ngờ thân thủ của mình đã giảm sút, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho việc cô ra sức tiếp tục đánh anh ta. Tiếc là sau khi Tạ Tử Tu ép lại gần cũng chẳng còn mấy chỗ, cũng chỉ có thể đánh được lên ngực của anh ta mà thôi.

Nhan Miêu đành phát hết lửa giận vào đó, dùng hết sức đánh tới nỗi tay mềm nhũn đi. Mà Tạ Tử Tu vẫn bình tĩnh, nụ cười trên gương mặt không hề thay đổi.

Người anh ta làm bằng sắt thép à?

Tạ Tử Tu chờ tới khi cô ngừng tay mới hỏi: “ừm, đã hết giận chưa?”.

Nhan Miêu hận không thể cắn chết anh ta: “Anh đừng có mà mơ”.

Ngay cả khi cô chân thành như thế mà anh ta cũng có thể đem ra đùa cợt được. Còn gì có thể tha thứ

được đây?

Tạ Tử Tu cúi đâu nhìn cô, thái độ có thể được xem là nuông chiều: “Chuyện lần này tôi sai rồi, em muốn sao đây?”.

"..."

“Em muốn sao mới được đây”.

Nhan Miêu đáp lại vẻ dịu dàng rộng lượng này của anh ta bằng cách thở hổn hển: “Tôi muốn nghỉ việc”.

Tạ Tử Tu lập tức nhướn mày lên lật lọng: “Nếu em nghỉ việc thì tôi sẽ không trả lại tiền cho em đâu đấy”.

Tạ Tử Tu cười nói: “Hơn nữa em đã tự nói rồi, trả hay không cũng không sao”.

« ỊỊỊ»

“Lúc đó không có ai làm chứng, cũng không có bằng chứng, thế nên tôi không trả tiền cho em cũng chẳng sao cả”.

“ !!!!!!!!!”

“Em nói xem?”.

Nhan Miêu chỉ thấy mình tức tới độ nghẹn máu trong ngực, một hơi cũng không hít vào nổi, hại cô chỉ có thể câm lặng hỏi trời cao.

Cô còn giận bản thân mình hơn giận Tạ Tử Tu.

Tại sao lần nào cô cũng không rút ra được bài học, bị mắc câu cũng chẳng phải lần một lần hai, thế mà vẫn nhìn nhâm Tạ Tử Tu là sao?

Từ đâu tới chân Tạ Tử Tu ngoài cái mặt dày đó ra thì còn thứ gì là thật chứ.

Vì toàn bộ tài sản đã móc hết ra rồi nên trên người chẳng còn tiền, cô đành phải hủy bỏ kế hoạch đi Tokyo mua sắm với Thư Cán đã mong chờ bấy lâu.

Cô bắt đầu cảm nhận được một cách sâu sắc rằng, chỉ có tiền đã tiêu mới là tiền của mình. Vất vả tích gớp mà không được tiêu pha thì có ích gì, chẳng phải vẫn rơi hết vào miệng hổ sao?

Để đòi nợ, giám sát chặt chẽ kẻ nợ tiền, dù Tạ Tử Tu có muốn đuổi việc thì cô vẫn kiên quyết có chết cũng không thể nghỉ, trước khi lấy lại tiền.

Nhan Miêu vào phòng làm việc của Tạ Tử Tu, nhìn thấy gã đàn ông chẳng có tí cảm giác áy náy nào đang thảnh thơi sung sướng, tinh thần phơi phới ở trong phòng, thì rất muốn đưa cốc cafe đã bỏ thuốc độc vào cho anh ta.

“Chào buổi sáng, thư kí Nhan”.

Vậy mà anh ta còn có thể ăn nói thản nhiên, làm như chẳng có chuyện gì như thế. Làm như quan hệ cấp trên cấp dưới của bọn họ thật sự vui vẻ, hòa đồng thân ái lắm ấy.

Nhan Miêu không thèm làm bộ với anh ta, đặt cốc cafe “cạch” một cái, đi thẳng vào vấn đề: “Anh Tạ, xin hãy trả tiền nhanh lên”.

Tạ Tử Tu mỉm cười ngả người vào lưng ghế, nhướn chân mày mảnh dài lên: “Hả? Trả tiền? Tôi thiếu tiền em hả?”.

“Không phải em tự nguyện sao, chính miệng em nói không sao mà”.

Người như Tạ Tử Tu, một khi đã nổi máu chơi đểu thì đúng là thiên hạ vô địch.

Cũng phải thôi, muốn moi tiền từ tay tên tư bản vô tâm vô tình thế này thì còn khó hơn vắt cổ chày ra nước.

Nhan Miêu lại nhắc nhở bản thân mình không được để tức giận làm mờ đâu óc mà gây ra chuyện thiếu suy nghĩ, ví dụ như cầm bình hoa đập vào đâu đối phương, cô lôi tờ đơn ra cái “xoạt”: “Thế phiền anh ứng trước tiền lương, giờ tôi túng lắm rồi, vì sao thì anh cũng biết rồi đấy, anh Tạ”.

Tạ Tử Tu liếc nhìn một cái, khẽ cười: “Ứng trước tiền lương thì được thôi, chỉ cần lý do đây đủ, cũng phải lưu ý tới hạn ngạch một chút, ứng trước một lúc những hai năm có phải là chuyện đùa không?”.

Tạ Tử Tu lại thản nhiên đưa ra đề nghị khá rộng rãi: “Về công mà nói thì không duyệt được, về tư mà nói, thư kí Nhan, nếu em cần tiền tiêu, có thể vay của tôi bất cứ lúc nào, đừng khách sáo”.

Vay? Cô muốn lấy lại tài sản của mình mà lại biến thành vay? Thế này có còn đạo lý không?

Nhan Miêu nhịn tức, nói: “Thế cũng không tiện, lỡ khi cần dùng gấp mới tìm tới anh thì chưa chắc đã kịp. Vậy nên ứng trước một khoản thì bảo đảm hơn”.

Tạ Tử Tu nói như đang cân nhắc: “Nói ra trong khoảng thời gian em làm việc cho tôi cũng có nhiều công lao, em gặp khó khăn về kinh tế, đây cũng không phải việc tôi muốn thấy”.

“Hay là như thế này nhé”, Tạ Tử Tu rút tẩm thẻ tín dụng ra, mỉm cười đầy tới trước mặt cô, “Đây là thẻ phụ của tôi, có thể sử dụng bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, hy vọng có thể giúp được cho thư kí Nhan”

Nhan Miêu chán nản trên đường về nhà sau giờ làm việc, đã tới nước này rồi, cô quả thực không nghĩ ra cách nào có thể đòi lại tiền từ tay Tạ Tử Tu.

Cô lại không thể rút một mớ tiền trong cái thẻ phụ ấy rồi trốn mất dạng được. Chỉ dựa vào việc quẹt thẻ chi tiêu hàng ngày thì tới ngày tháng năm nào cô mới có thể quẹt đòi lại được đống tiền ấy chứ.

Về tới dướl nhà, Nhan Miêu lại nhìn thấy Tạ Thiếu Duy đang đứng tựa lưng vào cửa ô tô, cau mày như đang suy nghĩ.

Thật tình thì Nhan Miêu thấy, dù thấy tính tình của Tạ Thiếu Duy có xấu xa đi chăng nữa thì cũng tốt hơn Tạ Tử Tu ngàn lần.

“Sao thế?”. Nhan Miêu lên tiếng chào hỏi cậu ta, “Đến thì cũng nên gọi điện trước cho tôi chứ”.

Cứ đứng không như thế không tốn thời gian à.

“À, không có gì”, Tạ Thiếu Duy đứng thẳng dậy, quay đâu nhìn cô, “Rảnh rỗi không có việc gì thì ghé qua xem cô đã tan làm hay chưa thôi”.

Nhan Miêu cẩn thận ngắm nghía cậu ta thật kĩ: “Hình như tâm trạng của cậu không tốt lắm”

Tạ Thiếu Duy cau mày: “Cô cũng thế”.

Ầy, tâm trạng của cô đâu chỉ không tốt lắm đâu, “Đi, tôi mời cậu ăn cơm”

Cùng là người lưu lạc nơi chân trời, gặp nhau thì cùng ăn cơm thôi.

Hai người cùng ngồi xuống một chiếc bàn, gọi phần ăn đơn giản, Tạ Thiếu Duy đút tay vào túi quần, duỗi chân ra: “Cô có chuyện gì phiền lòng à?”.

Nhan Miêu uể oải vân vê đôi đũa trong tay: “Nói ra thì dài lắm”

Tạ Thiếu Duy nhướn mày lên: “Nói đi. Thời gian thì thiếu gì”.

“Ằy dà, nói đơn giản thì Tạ Tử Tu cầm tiền của tôi, rồi không thèm trả lại”

"..."

Nhan Miêu nhìn cậu ta: “Cậu nói xem, tôi có hy vọng đòi lại được không?”.

Tạ Thiếu Duy đáp không cần suy nghĩ: “Không”.

"... Cậu cũng đừng thẳng thắn như thế”.

Tạ Thiếu Duy vô tội: “Tôi không nói dối mà”.

Thế cũng khiến người ta tuyệt vọng lắm.

Nhan Miêu mặt mày đau khổ ăn cơm hải sản, rồi nghe thấy Tạ Thiếu Duy nói: “Bị lừa bao nhiêu tiền, tôi cho cô”.

"... Hả? Sao phải cần cậu cho?”.

Tạ Thiếu Duy nhăn mày đáp: “Chỉ là chuyện nhỏ tôi có thể giúp cô thôi. Có đáng mấy đâu”.

"... Thế liên quan gì tới cậu?” .

Tạ Thiếu Duy hơi cáu: “Đúng, không liên quan gì tói tôi cả, tôi đâu có ý gì khác”.

Nhan Miêu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng và ân hận, thế nên giơ nắm đấm lên, đấm một cái nhè nhẹ lên ngực cậu ta: “Không phải thế, tôi biết cậu có ý tốt. Nhưng mà, cậu cũng không cần phải trả nợ thay Tạ Tử Tu, thế không phải anh ta đuợc lợi sao?”.

Tạ Thiếu Duy trầm mặt ngồi một lúc lâu, đột nhiên nói: “Thực ra tôi hơi hâm mộ tên ấy”.

“Hả?”.

“Có lẽ tôi không bằng anh ta thật”

Được rồi, nếu nói mặt dày, Tạ Thiếu Duy tuyệt đối không thể bì nổi.

“Cô không biết bố tôi là người như thế nào đâu. Tạ Tử Tu đúng là có dũng khí, anh ta dám”.

"..."

“Thế nên anh ta có thể đạt được thứ mình muốn”, Tạ Thiếu Duy nhíu chặt mày, “Mà tôi thì không được”.

Nhan Miêu đành an ủi cậu ta: “Không sao đâu, mỗi người có cách sống riêng của mình, không phải sao? Tôi thấy cậu còn mạnh mẽ hơn anh ta nhiều”.

Hai người lại ngồi ăn cơm một lát, đột nhiên Tạ Thiếu Duy mở miệng hỏi: “Giờ cô đã có người yêu chưa?”.

Nhan Miêu bất ngờ không kịp phòng thủ, giật nảy mình rồi mới đáp: “A, chưa có”.

“Vậy cô có thể chờ tôi không?”.

“Có lẽ có một ngày tôi cũng có thể làm chuyện mình muốn làm, tự do chọn người tôi yêu”

Nhan Miêu hoàn toàn luống cuống: “À...”.

“Nếu lúc ấy cô vẫn chưa có người yêu, tôi sẽ tới tìm cô”.

"..."

Lời ước hẹn trẻ con như vậy khiến người ta không đành lòng nói lời từ chối.

Tạ Thiếu Duy lại thoáng tức giận: “Này, cô nói một câu khách sáo để tôi được thoải mái một chút thì chết hả?”.

Nhan Miêu vội vàng vỗ lên mu bàn tay cậu ta: "... Được rồi, được rồi mà...”.

Dù Tạ Thiếu Duy cao lớn hơn cô rất nhiều, nhưng trước mặt cậu ta, Nhan Miêu vẫn luôn thấy mình là người lớn, mà cậu ta lại là đứa trẻ vẫn còn trong thời kì nổi loạn hoang mang, cần người an ủi.

Nhớ tới lần đâu tiên gặp cậu ta, hoàn toàn không phải là cảm giác này. Rốt cuộc nhận xét người ta khi mới gặp cách xa thực tế bao nhiêu nhỉ?

Chú thích:

() Collagen: là thực phẩm chức năng, thực phẩm thiên nhiên làm đẹp, chống lão hóa da, chữa bệnh khớp.

() Chloe: là một trong những thương hiệu thời trang nổi tiếng của nước Pháp với nhiều sản phẩm phong phú: áo quần, giày dép, túi xách và cả nước hoa...

() Kiwi hay được gọi là quả lý gai, quả dương đào, bắt nguồn từ Trung Quốc. Loại quả này rất giàu chất dinh dưõng, tốt cho sức khỏe. Năm , hạt giống quả này được đưa sang New Zealand, sau đó trở thành “quốc trái” của nước này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio