Quái vật biển có vật sưu tập không?
Tất nhiên là chắc chắn rồi, chúng đã không cần vì trốn tránh thiên địch mà phiền não, cuộc đời dư lại chỉ còn ăn và ngủ, ngủ và ăn.
Biển sâu khá mát mẻ, đen như mực cũng rất hợp thẩm mỹ của chúng, đương nhiên trong đó cũng có vài kẻ là dị loại, nhưng vật sưu tầm vẫn phải có, bằng không lúc tỉnh dậy mà bụng vẫn no, thì phải làm gì đây?
Sứa bờm sư tử là sinh vật dài nhất thế giới, dưới tình huống bình thường, xúc tu có thể dài đến mét, càng đừng nói chi là Nereus cấp quái vật biển, quái vật biển không có sở thích tự đặt tên cho mình, nhưng không phải còn con người đấy ư?
Quái vật biển được tìm thấy trên khắp thể giới, đều được con người đặt tên.
Sứa thích ánh mặt trời, thỉnh thoảng sẽ nổi lên mặt nước, hơn nữa tuy thân thể chúng khổng lồ, lại mê loài cá nhỏ, chủng loại như vậy tương đối nhiều trên mặt biển.
Khi đi săn sứa cần ngụy trang, xúc tu có thể thu nhỏ đến một phần ba ban đầu, trên mỗi xúc tu đều có gai độc, mang chất độc thần kinh.
Khi chúng đột ngột vươn dài xúc tu, thì gai phía trên cũng đồng thời bung ra, lúc buông xuống chắc chắn là một chiếc lưới đánh cá siêu cấp lớn.
Nereus có thể bao phủ hải vực rộng mét vuông, đây là phạm vi tấn công tuyệt đối của nó, xúc tu của sứa tuy mềm mại, rất dễ bị xé rách, nhưng bất kể là cá mập hay cá kiếm đều không có khả năng thoát khỏi, vì tác dụng tê liệt trên gai của sứa bờm sư tử cấp quái vật biển vô cùng nhanh.
Nereus chỉ ăn cá nhỏ, nó sẽ chầm chậm thu lại xúc tu, thả một con mồi thật lớn xuống, sau đó tận hưởng bữa ngon.
Hầu hết thời gian nó đều ở trạng thái trong mờ, đây là kiểu ngụy trang rất tốt, nhưng khi nó thay đổi màu sắc, khó tránh khỏi việc bị vệ tinh chụp được, thế nên ảnh chụp của nó đã vẻ vang mà xuất hiện trên hồ sơ của cơ quan bí mật ở một quốc gia nào đó.
Quái vật biển có thể ngăn chặn và phát ra nhiều loại sóng hạ âm, vô kể sợi quang học được vùi dưới đáy biển, rất nhiều điều về con người chẳng phải chuyện bí mật đối với chúng, vấn đề chỉ ở chỗ có nghe hiểu hay không, dần dà, cái tên Nereus cứ thế lan ra.
Một con sứa có vật sưu tầm là gì đây?
Cá, hơn nữa còn là sống.
Nereus nuôi mười mấy con cá Mục, đúng, bạn không nhìn sai, là nuôi.
Bây giờ nó đang biếng nhác nổi trong biển, cá Mục nhỏ nhắn không ngừng qua xuyên qua các xúc tu, dưới tình huống hoàn toàn không chạm vào gai độc, miệng cá há ngậm rỉa một mạch, sứa bờm sư tử thoải mái đến mức nhè nhẹ co nở thân ô.
Cơ thể quá khổng lồ, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chút việc lạ lùng.
Như một con rùa biển nào đó, trên mai thế mà mọc mười mấy loại tảo biển, còn cả các loại sò, cùng là nuôi cá nhỏ làm thú cưng, đừng có mà xỉ vả bản thân như vậy chứ! Mấy đứa không thích sạch sẽ đúng là đáng sợ!
"Mười sáu cái xúc tu đấy! Tươi sống bị xé đứt nhiều như vậy."
Sứa bờm sư tử đang than phiền với bạch tuộc bự.
Con người kia đến cùng là chui từ đâu ra vậy, có gì đặc biệt để làm vật sưu tầm à?
"Có thể chịu trách nhiệm vệ sinh cơ thể, đúng giờ mát xa như các bé đáng yêu của ta không? Bé đáng yêu nhà ta còn biết bơi ra ngoài dẫn cá nhỏ lên xúc tu của ta, để ta nằm không cũng ăn no được! Con người kia làm được không?"
Abyss dùng xúc tu gãi gãi cái đầu tròn vo.
Vật sưu tầm của nó, đương nhiên là chai lọ.
Con người kia thật ra khá được mà, cho nó mười mấy cái chai đấy!
Đương nhiên đây là lời người cá nói, Abyss không hề nghi ngờ gì về điều này.
Nó vẫn thấy đói bụng, vả lại sức ăn của nó lớn hơn sứa nhiều, chớ nhìn Nereus riêng xúc tu đã có - mét, nhưng cân nặng lại chẳng khác con người là bao, càng đừng nói Abyss con bạch tuộc bự này, ai đói nhanh nhất vốn chẳng cần so.
Sứa bờm sư tử căm phẫn rồi, con bạch tuộc ham mê đuổi theo thuyền loài người này, thế mà ngó lơ nó!
"Abyss!"
"...Có khi không phải vật sưu tầm!"
Bạch tuộc tiếp tục gãi đầu, nó sốt ruột kết thúc cuộc trò chuyện này để đi tìm đồ ăn.
"Không phải vật sưu tầm, vậy thì là gì?" Sứa bờm sư tử rất ngạc nhiên, nó mất mười mấy cái xúc tu, còn không phải bởi người cá không thích con người kia bị "tổn hại" sao? Không thể tổn hại đương nhiên chỉ có vật sưu tầm.
"Có lẽ để ăn!"
Abyss hàm hồ phát ra sóng hạ âm này, rõ ràng nó đã nghĩ đến việc Hạ Ý bị rỉa.
Cả người sứa bờm sư tử rung rung, phập phồng trong nước biển, là đang cười to:
"Vớ vẩn, hắn đủ mấy bữa cơm? Ngay cả kẽ răng ngươi cũng nhét không vừa!"
"Ta không có răng!"
"...Tóm lại không phải..."
Khoan đã, hình như người cá đúng là ăn ít thật!!
"Vậy thì phiền rồi."
Bạch tuộc trái lại thông minh, nó có trí khôn hơn so đa phần sinh vật, đây là giải thích của khoa học, chắc chắn không sai.
Abyss ngước đôi mắt to tròn nhìn mặt biển:
"Con người rất yếu đúng chứ!"
"Chắc là vậy."
"Vậy..." Abyss xòe ra tám cái xúc tu, từ từ chìm xuống tìm thức ăn, "Mong rằng hắn còn sống sót!"
Người cá không ăn đồ chết mà!
Hạ Ý chẳng những còn sống sót, mà còn sống khá tốt.
Hạ Ý phát hiện mình chẳng hề cần phải thở trong nước biển, ngoại trừ áp lực nước, cũng không có gì là không ổn.
Hắn cũng không mọc ra thứ kỳ lạ như mang, tốc độ bơi của hắn có lẽ không quá nhanh, nhưng lại có thể thay đổi trong nước một cách linh hoạt.
Hơn nữa vừa tiếp xúc với nước biển, hắn liền cảm thấy hết sức an toàn, đây là một điều rất lạ lùng, rõ ràng trong biển sẽ có sinh vật cổ quái, sẽ bị tấn công, thể nên hắn cho rằng vì phóng xạ trong không khí còn chưa tan hết, thân thể đã lựa chọn theo bản năng.
Nhưng vậy mà hắn chưa bao giờ khát!
Không có thức ăn, hắn tìm rong tảo, thế nhưng không có nước, con người vốn chẳng thể sống quá ba ngày.
Hạ Ý rốt cuộc nhận ra bản thân đã xảy ra vấn đề.
Sáng sớm, hắn nhặt lên rong biển hái hôm qua, ném vào một hốc nham thạch, buồn rầu nghĩ rong thạch mặc dù không khó ăn, nhưng nó quá mặn, tiếc rằng mấy bữa nay trời không mưa, chẳng ngại dù chỉ vài giọt, miễn là không mặn chết người thì thứ gì cũng được.
Tận thế đến nơi, ai còn kén ăn?
Kết quả là Hạ Ý thất thần, và khi hắn tỉnh táo, là vì bị nước lạnh như băng xối lên bàn chân.
Hạ Ý mờ mịt cúi đầu nhìn, hốc đá nọ đã đọng đầy nước, rong thạch cũng vì thể mà nổi lên tràn ra cùng nước.
Chẳng lẽ đây còn là một nguồn suối?
Hạ Ý giật mình đưa tay chạm vào, ai ngờ đá vẫn là đá, đã vậy nước nhiều đến nỗi tràn ra ban nãy chẳng hề thấy đâu, nếu không phải bàn chân ướt đẫm cùng với rong thạch xòe ra khi bị ngâm nước, thì Hạ Ý thật sự nghi ngờ là mình đang mơ.
Hắn sững ra hồi lâu, mới dần dần sửa sang lại manh mối.
Sau đó nhìn chằm chằm vào hốc đá kia, nghiêm túc nghĩ có nước là tốt rồi, lặp lại nghĩ về nó, dằn vặt hơn nửa giờ, rốt cuộc ủng ục một tiếng, dòng nước chảy ra, lần này Hạ Ý nhìn kỹ vô cùng, nước không phải chảy ra, mà là hư vô xuất hiện.
Hắn chợt kinh hãi, nước cũng lập tức biển mất theo.
Hạ Ý đưa ngón tay, quẹt chút vệt nước đưa vào miệng.
Không mặn, chỉ có mùi đất trên nham thạch.
Tuy rằng sự thật bày ngay trước mắt, Hạ Ý vẫn cứ ngây ra hồi lâu, xem đi xem lại bàn tay mình, hắn không tin sau một giấc ngủ, là có thể trở thành một siêu nhân.
Hơn nữa khả năng còn thực dụng như vậy, chẳng trách hắn không chết đuối, chẳng trách hắn biết bơi mà chẳng cần ai dạy, chẳng trách hắn không bị chết khát!
—— Ngâm cả ngày trong biển, chết khát được cũng lạ.
Nhất định là thân thể đã vô thức thu lấy oxy trong nước biển, rồi tự động lấy đủ nước để duy trì sự sống từ nước biển.
Hạ Ý không cảm thấy vui vẻ, chỉ là cạn lời nghĩ đến một thứ giống vậy.
Hình như hắn, đã biến thành thứ gì giống như máy lọc nước rồi.
===================
Chú thích:
Sợi quang học: Là một loại sợi trong suốt, linh hoạt được làm từ thủy tinh hoặc chất dẻo thấm chất lượng cao, hơi dày hơn sợi tóc người.
Nó có chức năng dẫn sóng hoặc truyền ánh sáng, giữa đầu và cuối sợi này.
Sợi quang là một môi trường truyền thông tin nhanh hơn cáp đồng trục nhiều lần.
(Wikipedia)
Cá Mục: Không phải tên một loài cá cụ thể, mà là chỉ những con cá sống cộng sinh với sứa, chúng chỉ nhỏ vài cm, chịu trách nhiệm dụ mồi cho sứa, và chúng có thể qua lại giữa các xúc tu của sứa mà không bị tấn công.
Có hơn loài cá sống cộng sinh với sứa.
Và cái tên cá Mục này mình đặt dựa theo tên Hán Việt, Mục - 牧, có nghĩa: nuôi, thả.
Ví dụ; du mục, chăn nuôi..