"Một số lượng lớn cá chết đã xuất hiện trên bờ biển Vương quốc Anh gần đây, hàng chục nghìn con cá chết bị sóng đánh dạt vào bãi biển.
Các nhà khoa học phân tích, có thể nhiệt độ nước biển quá thấp, khiến sinh vật biển chết hàng loạt..."
Nữ MC xuất hiện trên màn hình LCD treo trong đại sảnh chờ máy bay của sân bay đang báo tin tức buổi sáng.
Nơi công cộng có chút ồn ào, chỉ cách hơi xa thôi là đã không cách nào nghe rõ tin tức, hơn nữa mắt còn phải tinh, mới có thể nhìn thấy phụ đề.
Trong đám người có một người đàn ông mặc áo khoác len dạ màu xám, đeo khăn quàng cổ đang cầm một quyển báo sáng và lật xem.
Bản tin B, tiêu đề in đậm "Một thị trấn nhỏ bên bờ biển châu Mỹ, rất nhiều chim biển ly kỳ rơi xuống".
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn màn hình TV, nhưng bản tin kia đã kết thúc, nữ MC đang nói về tình hình chiến sự ở Trung Đông.
Người đàn ông như suy tư gì đó mà đọc kỹ lại bản tin chim biển đồng loạt tử vong một lần nữa.
Đây là một trong những sự kiện, về việc các sinh vật tử vong khác thường tại những thành phố vùng duyên hải của các nước trên thế giới trong tuần qua.
Cái gọi là giải thích khoa học, chỉ đơn giản là sự chênh lệch về biến đổi khí hậu, hoặc là nghi ngờ về sóng hạ âm do con người tạo ra.
Nghe thì rất có logic, nhưng mặc cho ai cẩn thận suy xét, thì đều sẽ cảm thấy kỳ quặc.
Làm sao sẽ có chuyện cùng một khu vực, nhưng chỉ có những sinh vật đó chết đi.
Tựa như bản tin này vậy, một đám hải âu loại nhỏ rơi như mưa xuống một thị trấn nhỏ ở châu Mỹ, không hề tìm thấy dấu hiệu trúng độc, hệt như chúng không bay nữa mà rơi thẳng từ trời xuống, cố tình các loài chim và động vật khác trên thị trấn nhỏ này, đều bình yên vô sự.
Và tin tức vừa rồi, có vẻ như những xác chết dạt vào bờ biển Anh, đều là cùng một loại cá.
Thế giới này thực sự là càng ngày càng lạ lùng!
Người đàn ông này tên là Hạ Ý, tuổi, là một trong những thành viên của làng giải trí đông đảo.
Thuộc loại diễn viên mà khi nhắc đến tên hắn, sẽ luôn khiến người ta phải suy nghĩ cả nửa ngày rồi hỏi lại "Đây là ai, là ngôi sao nào hả".
Rõ là từng đóng không ít phim, tiền bối cùng thế hệ thậm chí là cả hậu bối đều đã nổi cả, chỉ có mỗi hắn là không cao không thấp, rất giống với diễn viên hạng ba mà chỉ những ai trong giới mới biết đến hắn vậy.
Hạ Ý đang đợi chuyến bay, ngồi cạnh hắn là một thanh niên mặt tròn đeo kính không gọng, ngáp dài, nét mặt không vui, trông không khác gì dân công sở chạy deadline xung quanh.
Đây là Lý Thiệu trợ lý của Hạ Ý, vừa mới theo hắn ba tháng, trên thực tế cũng là người mới vào nghề vừa qua đào tạo, không kinh nghiệm không năng lực, Hạ Ý vốn chẳng nhiều việc, thế mà đã khiến cậu ta phải bận rộn túi bụi.
Lý Thiệu kiến thức hạn hẹp, đụng chuyện thường hay kinh ngạc bất ngờ, nhưng thời gian sẽ chậm rãi rèn giũa cậu ta, không cần nhiều, chỉ cần lần mò trong cái giới này tám chín năm, thì cậu ta cũng sẽ trở thành một người đại diện suất sắc vững vàng đáng tin, não cong chín khúc quẹo mười tám hướng.
Nhưng tiền đề là, cậu ta phải có thực sự có được cơ hội này.
"Anh Hạ, em đã bảo là đi cùng chuyến bay thuê bao của công ty đi rồi mà, anh cứ không chịu, trễ cả một ngày, không biết mấy người kia lại sắp thì thầm cái gì sau lưng nữa đây!" Nói đoạn Lý Thiệu lại than trách, "Dựa theo lịch trình, trưa nay đến Tam Á, ngồi trên Du thuyền Thalassa xa hoa ra vùng biển tự do vào buổi chiều, bây giờ thì ngay cả thời gian ngắm nhìn phong tình của Tam Á cũng không có, nếu là đi từ hôm qua, là đã có thể..."
Ôi, ăn hải sản nướng dưới rặng dừa, nghĩ thôi là đã thấy thích rồi.
Trợ lý của giới truyền thông quản lý, cũng mệt y như ngôi sao chạy show đóng phim vậy, chạy đôn chạy đáo, ngay cả nghỉ lễ cũng chẳng có, mà nếu như có được kỳ nghỉ dài hạn, thì sẽ hốt hoảng, ngôi sao diễn viên không có việc làm là không có thu nhập, vậy thì còn nói gì đến tương lai nữa?
"Đúng rồi, anh Hạ anh nghĩ, có phải sếp Hàn đang hẹn hò với chị Lưu kia thực sự muốn cưới chị ấy không, đây là chuyện lớn đó.
Đầu tiên là mua % cổ phần của công ty chúng ta, sau đó là ký hợp đồng thuê một chiếc du thuyền xa hoa và mời toàn bộ các nghệ sĩ của công ty tham gia, còn nhận tiện mở họp thường niên..."
Nghĩ đến chiếc Nữ thần Thalassa tiếng tăm lừng lẫy kia, hai mắt Lý Thiệu tỏa sáng lấp lóe.
Trên đó có đủ mọi tiện ích giải trí, trường bắn bida, hồ bơi, thậm chí cả sòng bạc, khi nó ra đến vùng biển tự do, sẽ chẳng biết ngày đêm mà tổ chức những party sang trọng, quả thực chính là cảnh trong mơ.
Trên thực tế từ một tuần trước, khi công ty thông báo tin này, thì Lý Thiệu đã phấn khích đến mức không ngon giấc được.
So với cậu ta, Hạ Ý lại chẳng mấy hứng thú, chỉ cẩn thận gấp lại phần báo kia.
Lúc này giọng nữ ngọt ngào ở sảnh sân bay đang nhắc lại lịch bay để làm thủ tục an ninh.
Hạ Ý mặc kệ Lý Thiệu dong dài, tự mình cúi người kéo cần vali, lôi đi.
"Ấy? Anh Hạ, chờ em với."
Lý Thiệu nhanh chóng xách theo đống hành lý còn lại đuổi vội.
Trong sảnh chờ người đến người đi, Hạ Ý chẳng hề quá thu hút.
Thật ra hắn bước ra ngoài, rất ít khi bị nhận ra, có lẽ chỉ có fans tử trung, mới có thể nhìn xong rồi nghi ngờ, xem thêm vài lần mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Có điều diễn viên chuyên đóng vai phụ nhỏ, trong số các nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty đã bị coi là hết thời như Hạ Ý đây, thì ngay cả diễn đàn chính thức của fans cũng chẳng có.
Hắn muốn để lộ thân phận, cũng chẳng phải việc dễ, cho dù có đội paparazzi ở đây, đoán chừng cũng không thèm dùng hắn làm tin tức.
Trong cái giới này Hạ Ý nổi tiếng là tính tình quái gở, ngoài lúc diễn ra thì rất không dễ nói chuyện.
Tuy là có nhiều đạo diễn cảm thấy kỹ thuật diễn của hắn khá ổn, nhưng thật sự không thể ngấm nổi cái tính này của hắn, hơn nữa diện mạo Hạ Ý cũng không nổi bật cho lắm, lại còn là nam, thế nên hắc ám của giới giải trí Hạ Ý thấy được hết cả, nhưng mà quy tắc ngầm gì đó, đốt đèn lồng thì cũng sẽ chẳng tìm đến hắn.
Điều này chưa chắc là không tốt.
Không phải ai cũng muốn công thành danh toại, Hạ Ý là một người chỉ sống trong thể giới của mình.
Nói một cách chính xác, hắn là người mắc hội chứng Asperger, tóm tắt có thể hiểu là một dạng bệnh tự kỷ.
Hạ Ý được phát hiện mắc bệnh này khi mới tuổi, có thể nói là cuộc đời hắn coi như xong rồi.
Nhưng hội chứng Asperger là một dạng bệnh tự kỷ rất đặc biệt, người mắc loại bệnh này không có vấn đề gì về trí lực, cũng có thể nói chuyện, nhưng tư duy của họ nhảy rất nhiều và không có tính liên kết.
Tệ nhất là họ không bao giờ giải thích lời đã nói, có thể ghi nhớ nhiều thứ một cách máy móc, thậm chí đã gặp thì không quên, nhưng chẳng hề hứng thú với nội dung đã ghi nhớ, không biết cách giao tiếp với người khác, và không thể hiểu được biểu hiện và phản ứng của người khác có ý nghĩa như thế nào.
Tự kỷ chắc chắn là một nan đề của thế giới, hầu như không liên quan gì đến quá trình lớn lên, nó là căn bệnh khó chữa bẩm sinh.
Không một chuyên gia nào dám nói có thể chữa khỏi căn bệnh này.
Nói chung thường chỉ điều trị bằng tập thể thao, tranh ảnh, âm nhạc, mong bệnh nhân thoát ra khỏi thế giới của chính mình.
Hạ Ý bỗng một ngày, người chăm sóc hắn phát hiện hắn đang chăm chú xem vở kịch Shakespeare trên TV, đọc theo chính xác không sai một từ, hơn nữa càng đọc, càng liền mạch.
Thậm chí lúc sau, hoàn toàn có thể bắt chước diễn viên kịch trên TV, cứng nhắc cổ quái mà lặp lại lời kịch căm uất hoa lệ kia.
Hiển nhiên hắn chẳng hề hiểu Romeo đang nói gì, có điều nó không ảnh hưởng gì đến việc hắn thuật lại.
Đây là điều mà hắn hiếm khi tỏ ra hứng thú, cha mẹ và bác sĩ chăm sóc hắn mừng đến ngây ngất.
Mười năm tiếp theo, cuộc sống của Hạ Ý là vô số kịch bản, vô số phim truyền hình.
Có thể nói hắn thông qua việc diễn xuất, chậm rãi thoát khỏi thế giới chật hẹp, biến mình trở thành nhân vật trong bi kịch cùng hài kịch và trải qua vui buồn tan hợp, biết cái gì là căm phẫn, tại sao người ta sẽ căm phẫn...!Những thứ mà người bình thường vừa sinh ra đã biết này, Hạ Ý lại khá khó khăn để hiểu được, sau đó cứng nhắc phân loại phân chia, tích lũy nhiều dần, cuối cùng mới hiểu cái gọi là nhân tình thị phi.
Nhưng hội chứng Asperger vẫn không thể chữa khỏi, rời đi nhân vật mà hắn nhập vai, hắn lại kiệm lời ít nói, trông chẳng khác gì một người nhạt nhẽo cứng nhắc nghiêm túc, thậm chí nét mặt sẽ không có quá nhiều biểu cảm, càng sẽ không cười.
Hạ Ý rõ được rất nhiều chuyện, hiểu được rất nhiều lẽ, gần như giống với người thường, nhưng hắn vẫn là một người thiếu hụt cảm tình bẩm sinh.
Dù rằng câu chuyện rất đáng sợ bi thảm, nhưng phản ứng của hắn không phải là chậm một nhịp, mà là vốn không hề có phản ứng.
Tuy là hắn cảm thấy khó có thể tin, thậm chí là kinh ngạc, nhưng lòng sợ hãi và cảm thông rất nhạt.
Người mắc bệnh này như hắn, đối với việc "tồn tại" vốn chẳng có bao lớn cảm giác.
Vì thế giao dịch tiền tài trong nghề, những đồng nghiệp mới nổi đã cố tình chèn ép, hãm hại thậm chí là mỉa mai hắn, nói thật, nó chẳng ảnh hưởng gì đến Hạ Ý cả.
Thể diện, hay là hư vinh vô cùng quan trọng trong mắt người bình thường, Hạ Ý hoàn toàn không có.
Lần này tránh đi chuyến bay thuê bao của công ty, một mình bay đến Tam Á hội hợp với người của công ty môi giới, là cố ý.
Hạ Ý biết mình cần phải tham gia hoạt động như vậy, nhưng hắn cố tình rời nhóm tạm thời.
Hành khách lần lượt qua cửa kiểm tra an ninh, sau một loạt quy trình rườm rà, máy bay đúng giờ xuất phát, chậm rãi trượt trên đường băng.
Hạ Ý kiểm tra đai an toàn liên tục mà không hề hay biết rằng trong mắt Lý Thiệu, hành vi của mình có bao nhiêu thần kinh.
Hắn chỉ có loại dự cảm cực kỳ chẳng lành, dường như sẽ không bao giờ quay trở về được nữa.
—— Lẽ nào sẽ xảy ra tai nạn trên không?
________
Đôi cánh thép do con người tạo ra bay lượn trên bầu trời cao hơn . mét, phía dưới là tầng mây dày đặc.
Trong tiếng gầm nó khéo léo tránh đi những đám mây đen bao phủ bởi tia chớp.
Trải qua mấy chục năm, con người đã chinh phục bầu trời, triệt để tự xưng mình là chủ nhân địa cầu, có khả năng đối mặt với mọi biến cố xảy ra trên hành tinh này.
==================
Tác giả có điều muốn nói:
Tin tức trong chương này là những gì đã thực sự xảy ra vào đầu năm = =
===================
Chú thích:
Fans tử trung: Fans cứng và trung thành.
Hội chứng Asperger: (tiếng Anh: Asperger syndrome (AS), hay Aspergers) là một rối loạn phát triển thần kinh đặc trưng bởi những khó khăn đáng kể trong tương tác xã hội và giao tiếp phi ngôn ngữ, cùng với các kiểu hành vi và sở thích bị hạn chế và lặp đi lặp lại.
Đây là một chứng rối loạn phổ tự kỷ (ASD) nhưng khác với các ASD khác bởi ngôn ngữ và trí thông minh tương đối không bị suy giảm.
Mặc dù không cần thiết để chẩn đoán, nhưng sự vụng về về thể chất và cách sử dụng ngôn ngữ bất thường là phổ biến.
Các dấu hiệu thường bắt đầu trước hai tuổi và thường kéo dài trong suốt cuộc đời của một người.
(Wikipedia)
Shakespeare: William Shakespeare là một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại.
Ông cũng được vinh danh là nhà thơ tiêu biểu của nước Anh và là "Thi sĩ của dòng sông Avon".
(Wikipedia).