Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor

chương 195: kế hoạch đi biển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ ngày giải quyết được căn phòng có dán bùa, tiệm net của Liliana làm ăn ngày càng phát đạt. Từ chỗ quán neo người, giờ đây tiệm vô cùng đông khách, đến mức Liliana phải chạy liên tục. Fennik đang nằm viện, tôi phải trực cả ngày vì nếu chỉ có một mình Liliana thì cô ấy không thể làm ăn được gì.

Mặc dù mệt, nhưng Liliana trông rất vui vì thu nhập tăng đáng kể. Theo quan niệm tâm linh của tôi, quán được như vậy là nhờ "âm khí" đã tiêu tan, hoặc là do linh hồn người vợ của tên Gin đã phù hộ cho quán. Nghĩ vậy, tôi lập một cái bàn thờ nhỏ trong quán. Liliana có hỏi tôi thì tôi chỉ bảo đây là quan niệm tâm linh của người Việt Nam.

Một hôm, nhân lúc quán neo khách, tôi và Liliana ngồi tán gẫu với nhau. Tôi than:

- Chán quá chị ơi.

- Sao chán? Kể chị nghe đi.

- Giờ là mùa hè mà em cứ phải ở nhà, muốn đi đâu đó chơi.

Cô ấy ngồi trên ghế, bắt chéo chân rồi cười:

- Chị thì không đi chơi được, nhưng có người rủ chị đi chơi nè.

- Ai? Ai vậy?

- Krixi rủ chị đi biển, nhưng giờ chị không đi được.

Tôi ngạc nhiên:

- Ủa sao kì vậy?

- Chị bận với Linik nè, anh Fennik thì ở trong bệnh viện, đâu có đi được. Hừm ... hay là nhóc đi giùm chị nha. Dù sao nhóc cũng muốn đi chơi mà.

- Khi nào?

Liliana trả lời:

- Ngày mai là tụi nó đến nhà Krixi để bàn bạc kế hoạch, nếu thích thì nhóc đến gặp Krixi.

- Chắc rủ con vợ mình đi nhỉ? - Tôi gác tay ra sau gáy và ngả lưng ra sau.

Đang suy nghĩ, màn hình của tôi hiện thông báo. Khách order đồ ăn:

- 1 cơm chiên thập cẩm, 1 Pepsi chị ơi.

- OK! - Cô ấy xắn tay áo vào trong bếp. Tôi tiếp tục công việc của mình.

*

Tối hôm đó, tôi trở về nhà.

- Anh về rồi đây!

Đẩy cửa tiến vào, tôi cất cặp sách rồi thay quần áo. Quái lạ, Lunar đâu rồi nhỉ? Bình thường giờ này cô ấy đã về nhà rồi mà nhỉ? Thay đồ xong xuôi, tôi vừa đi vào bếp vừa lẩm bẩm:

- Đâu rồi nhỉ ... EM!

Tôi hoảng hốt khi thấy Lunar đang nằm bất tỉnh trong nhà bếp. Kéo lưỡi, mở mắt ra xem xét một lúc, tôi tạo gấp một chiếc giường nhỏ rồi đưa cô ấy lên trên xong truyền dịch. Tôi tự hỏi:

- Quái, sao mà mất nước dữ vậy nhỉ? Nhưng thôi kệ, mình phải nấu cháo muối mới được.

Thế là tôi mò xuống thùng gạo để ở bên dưới, múc bốn chén gạo ... ủa lộn. Tôi đổ hết gạo vào trong thùng rồi chỉ bốc ra một nắm gạo. Tôi nhớ nhầm một chút, bốn chén nước chứ không phải bốn chén gạo. Cho các nguyên liệu vào nồi, tôi bắc lên bếp và nấu.

Trong lúc chờ đợi cháo chín, tôi chợt nhìn thấy một nồi thịt kho. Đưa mũi vào ngửi, tôi nhăn mặt:

- Đệt ... thịt thiu. Chắc cô ấy ăn trúng, tiêu chảy rồi.

Suy nghĩ của tôi càng được củng cố chắc chắn kkhi tôi tìm thấy trong toilet có mấy cái quần lót dính ... à mà dính gì thì chắc anh em cũng hiểu rồi. Tôi thở dài rồi quay trở lại bếp.

Dùng ma thuật sinh mệnh để chữa, chừng nửa tiếng sau thì Lunar tỉnh dậy. Thấy mình đang nằm trên giường, lại đang truyền dịch, cô ấy hỏi tôi:

- Chuyện gì đang xảy ra vậy anh?

- Còn hỏi à? Em bị tiêu chảy đấy. Anh thấy em nằm bất tỉnh trong bếp nên truyền dịch cho em đấy.

Cô ấy định ngồi dậy nhưng tôi cản:

- Thôi, cứ nằm đấy đi.

- Mệt quá ...

- May là anh phát hiện kịp đấy, không chắc là em cũng bỏ mạng rồi. Bị tiêu chảy không phải chuyện giỡn chơi đâu.

Lunar cười:

- Không sao đâu anh, chỉ cần em ngủ một giấc là khỏe thôi.

- Mà nồi thịt này anh vứt đi mà, sao em lại ăn?

- Tại em thấy còn nhiều, bỏ thì uổng ...

Tôi tặc lưỡi:

- Bó tay, bộ em không ... mà thôi bỏ đi. Lần sau ăn uống phải cẩn thận đấy, may là lần này cứu được, chứ sau thì ...

- Em biết rồi mà.

Nồi cháo đã nhừ, tôi bắc xuống và múc một chén. Cháo muối thật ra giống như nước thuốc hơn, chủ yếu là nước để bổ sung cho người bệnh. Lunar ngồi dậy, tôi đút cháo cho cô ấy. Món này có vẻ hơi khó ăn đối với cô ấy, nhưng phải ăn thôi, bệnh mà.

Ăn xong, tôi ngồi trên giường, còn Lunar nằm, cả hai nói chuyện với nhau. Cô ấy mở đầu với một giọng điệu khá vui vẻ:

- Anh này, câu lạc bộ mà em huấn luyện vừa có nhà tài trợ áo đấu, sắp tới đội bóng sẽ không phải lo chuyện tiền bạc nữa.

- Thế à? Ngon vậy?

- Vừa rồi kết thúc lượt đi của giải, đội của em xếp đầu bảng. Sắp tới là đội của em bước vào giai đoạn hai tranh chức vô địch với ba đội xếp dưới.

- Thằng Hải nó đá hay không anh?

Lunar tấm tắc khen:

- Hay, hay lắm anh! Mới hôm nọ gặp Angel F.C, thằng Hải đá mà không cho bên kia chơi bóng, ghi liên tiếp 6 bàn. Bên kia chỉ có Lauriel gánh team, gỡ được 1 quả không chính thức.

- Là sao?

- Thì ghi bàn nhưng không được tính do không hợp lệ á.

Tôi cười, Lunar đang gặp rất nhiều thuận lợi trong đội bóng của mình. Team Flash của khu rừng Chạng Vạng do Lunar quản lí, vừa làm huấn luyện viên vừa làm chủ tịch nên công việc của cô ấy khá nhiều. Sắp tới là giai đoạn FIFA Days, chủ tịch của liên đoàn bóng đá quốc gia Athanor - Lucifer bổ nhiệm Tel'Annas làm HLV trưởng đồng thời xếp lịch thi đấu giao hữu với đội tuyển Lào. Lúc này Lunar rảnh, cô ấy ngỏ ý rủ tôi đi du lịch. Tôi hào hứng:

- Hay đấy! Mình đi biển đi em!

- Biển hả?

- Đúng vậy. Anh nghe nói nhóm của Krixi ngày mai bàn chuyện đi biển đó, tụi mình qua đó xin đi chung đi.

Lunar gãi đầu:

- Cái này ... Mà thôi kệ, càng đông càng vui.

- Vậy OK nha. - Nói rồi tôi cúi xuống định hôn cô ấy một cái. Bất chợt Lunar đẩy tôi ra:

- Khoan đã, đau bụng quá! - Nói rồi cô ấy dzọt vào nhà vệ sinh với tốc độ ánh sáng. Tôi gác tay lên trán rồi tựa lưng vào tường suy nghĩ liệu cô ấy có trụ nổi để mà đi du lịch không đây.

Hôm đó tôi thức cả đêm để chăm cho Lunar bởi cô ấy đau bụng liên tục, mãi đến gần sáng thì cái bụng mới chịu im. Chừng 4 giờ sáng thì Lunar mới chợp mắt được một chút, thoáng chốc trời đã sáng.

Lunar tỉnh dậy, cô vươn vai rồi tiến đến mở cửa sổ:

- Khỏe quá!

- Tỉnh rồi đó hả? Còn đau bụng không?

- Em đã nói rồi, chỉ cần ngủ một giấc là em khỏe ngay.

Tôi hỏi:

- Thế chứng minh em khỏe xem nào.

"RẦM", Lunar đập vỡ cái bàn ăn ngay trước mặt tôi chỉ bằng một cú vỗ xuống bàn. Xong, cô ấy hỏi tôi:

- Sao nào?

- Ờ ờ ... khỏe rồi.

Mặc dù vậy, bữa sáng hôm nay tôi không dám cho Lunar ăn món gì nặng mà chỉ làm những món nhẹ, dễ tiêu đồng thời bổ sung dinh dưỡng. Xong tôi lại ra quán net làm việc.

*

Chiều hôm nay tôi và Lunar đến nhà Krixi, lúc này còn khá sớm. Krixi nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên:

- Ủa hai người đó hả, đến đây làm gì vậy?

- Đi chơi biển.

- Sao hai người biết vậy?

Tôi đáp:

- Liliana nói thế.

- Thế à, vào đi. Bọn kia chưa đến đâu. Kriknak, ra chào cô chú đi con.

- Dạ vâng ạ. - Kriknak tiến ra - Chào cô chú.

Nghe vậy, tôi quay sang Lunar:

- Bộ mặt anh già lắm hả?

- Hi hi, thôi bỏ đi. - Lunar mỉm cười - Kriknak ngoan quá.

Chừng nửa tiếng sau thì mọi người tập trung đông đủ, bao gồm Gildur, Lữ Bố, Điêu Thuyền, Airi và Violet. Tôi hỏi:

- Mà này, mấy người không nằm trong diện cầu thủ được triệu tập à?

- Đương nhiên, chứ không thì đâu có đi chơi biển.

Gildur thì đã cao tuổi, đánh nhau thì còn sung sức nhưng nếu chuyển đi đá banh thì tôi thấy không ổn cho lắm, bằng chứng là mùa này Gildur bắt gôn với phong độ khá tệ hại, sau sáu trận thì để thủng lưới 14 bàn. Những người còn lại không đăng kí làm cầu thủ.

Krixi bảo:

- Tui đã book vé rồi, sáng mai tụi mình xuất phát thôi. Đi chừng ba giờ đồng hồ là tới.

- Vậy khỏe rồi. - Tôi lẩm bẩm.

Lunar hỏi:

- Cho hỏi nha, sao mọi người tổ chức đi biển vậy?

- Thì hè mà, đi biển cho nó mát. Hỏi gì ngu quá vậy! - Krixi bảo.

Violet hỏi:

- Phân công nhau đi, đứa nào đem đồ ăn?

- Để tôi! - Lunar xong phong - Tôi nấu ăn hơi bị chất đấy!

- Rồi OK. À quên nữa, Krixi nè, cô đặt phòng khách sạn chưa?

Krixi gật đầu:

- Rồi! Cô đừng có tưởng tôi ngốc chứ.

- Nhu yếu phẩm thì để cho em. - Tôi nhận mang theo những thứ như thuốc men, bông băng này nọ.

Gildur phụ trách đem theo lều bởi cả đám quyết định tổ chức một bữa tiệc vào buổi tối. Airi là người lãnh nhiệm vụ đem bếp, than.

- Còn gì nữa không nhỉ?

- Chắc đủ rồi, có gì mình sẽ tính sau. Nhớ đem theo tiền đề phòng bất trắc đó.

- OK!

Hôm đó mọi người ở nhà Krixi chơi đến gần tối thì ra về hết. Về đến nhà, tôi cùng với vợ sửa soạn quần áo chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Tôi thấy Lunar có vẻ rất hào hứng liền hỏi:

- Em sao thế? Có gì vui lắm hả?

- Vâng.

- Chuyện gì vậy em?

Cô ấy đáp:

- Cứ chờ đi rồi anh sẽ biết ...

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Người Ở Rể Nãi Ba

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio