Bên trong Linh Độ Phí, bởi vì là cuối tuần, có vẻ còn đông và ồn ào náo nhiệt hơn thường lệ, nhưng nguyên nhân chính mà mọi khách quen đều biết, đó là những đêm thứ sáu hàng tuần mới có các “showboys” biểu diễn.
Cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể làm showboys của Linh Độ Phí, dáng người phải đẹp, ngũ quan đoan chính cùng cư xử thường ngày đường hoàng, là những điều kiện không thể thiếu.
Showboys nào được lên sân khấu, đều tùy do khách nhân ra giá, bọn họ là thuần túy bán vũ, tuyệt không bán mình, trừ phi họ chính mình cam tâm tình nguyện.
Chính vì do hạn chế nghiêm khắc như vậy mà showboys của Linh Độ Phí mới tiếng lành đồn xa, cho dù vé vào cửa đắt đến đâu, số người xem vẫn đông nghịt.
Cách nửa đêm còn đến một tiếng, đó là giờ biểu diễn chính thức bắt đầu, nhưng hiện tại khách nhân đã rất nhiều.
Nhìn thấy một mình Diêu Nghị Nhiên trở về, Diệp Sâm đang ngồi ở quầy bar kinh ngạc hỏi: “Mộ Danh đâu? Hắn không phải cùng ngươi đi ăn chiều sao?”
“Hắn bị móng vuốt của đại dã lang bắt về rồi, chỉ mong hắn tự cầu nhiều phúc”. Diêu Nghị Nhiên cười nói.
“Sao lại vậy?”
“Đúng lúc bị đại ca hắn thấy chúng ta cùng ăn cơm, mà ta lại làm động tác mờ ám với hắn, cho nên……….” Diêu Nghị Nhiên nhún nhún vai, khẩu khí tự tin biểu lộ rõ ràng.
“Chuyện huynh đệ bọn họ, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào”. Diệp Sâm thản nhiên nói.
“Ta chỉ đùa vui hắn thôi”. Diêu Nghị Nhiên cười nói, ánh mắt vừa chuyển đến trang trí trên sân khấu, không khỏi “A” một tiếng.
“Hôm nay biểu diễn showboys mà ta thiếu chút nữa quên, tiểu tử Mộ Danh này lần trước đánh cược thua ta, lần này đáng lẽ bắt hắn lên biểu diễn, đáng tiếc, đáng tiếc!” Diêu Nghị Nhiên tiếc hận cào cào mặt bàn, “Sớm biết đã không đùa như vậy”.
Cuối tuần trước Mộ Danh chơi bài thua hắn cực thảm, phải đáp ứng lời nói ác ý của hắn cuối tuần sau đến đây biểu diễn nhảy “thoát y”.
“Ngươi không sợ anh hắn biết, sẽ một đao giết ngươi?” Diệp Sâm lạnh lẽo nhắc nhở Diêu Nghị Nhiên, nhớ lần trước anh đưa Mộ Danh về nhà thấy biểu hiện độc chiếm mãnh liệt của y, tuyệt đối y có thể làm vậy.
Diêu Nghị Nhiên ngửa đầu cười lớn một tiếng, nói: “Để được thấy Mộ Danh cởi quần áo một lần, làm gì cũng đáng giá”.
Hắn thật muốn nhìn thấy Mộ Danh cao ngạo sẽ có biểu tình nào mà nhảy thoát y, tưởng tượng như vậy, trong lòng hắn đã khoái chí cực điểm.
“Tuần này so với tuần trước khách nhân có vẻ nhiều hơn……….” Diêu Nghị Nhiên nhìn quanh bốn phía, đột nhiên ánh mắt liền bị hấp dẫn tại một bàn khách nhân tướng mạo xuất sắc.
Đó là một bàn bốn nam tử, mỗi người đều anh tuấn cao ngất. Trong đó người nhỏ tuổi nhất, là một mĩ thiếu niên, ngồi bên cạnh hắn là một nam tử tuấn dật ôn hòa, cùng nhau nắm tay, cùng ghé vào tai nói nhỏ cười khẽ, hiển nhiên là người yêu nhau. Còn lại có lẽ là hai bằng hữu, chỉ nói chuyện bình thường cùng nhau.
Trong đó có một người tóc dài quá vai như Mộ Danh, đôi mắt nâu xinh đẹp khẽ chớp, dưới hàng lông mi dày thỉnh thoảng chớp, tỏa sáng như ánh mặt trời. Hấp dẫn người nhìn nhất chính là nam tử ngồi ngoài cùng, chỉ có thể thấy một bên sườn mặt, nhưng cũng khiến hắn kinh ngạc đến không nói nên lời.
Hắn chưa bao giờ gặp qua nam tử nào khí chất cao nhã, nhất cử nhất động đều tự nhiên hài hòa, quyến rũ trời sinh, cao quý tao nhã như không cùng thế giới với mọi người chung quanh. Vừa thấy liền biết xuất thân bất phàm.
Linh Độ Phí trước giờ nhân tài đông đúc, đủ người tuấn mỹ cho đến dễ nhìn, nhìn quá nhiều đến mức miễn dịch, nhưng nam tử trước mắt này, vẫn làm hắn phải giật mình.
Mộ Danh, Mộ Phong là hai huynh đệ mỹ nam phi phàm hắn từng thấy, hắn không nghĩ đến, thế gian vẫn có nam tử tuấn mỹ khí chất cao quý như vậy.
“Hắn là ai vậy?” Diêu Nghị Nhiên không khỏi hỏi Diệp Sâm.
“Người ngồi trước mặt kia?” Diệp Sâm chuyển ánh nhìn sang, nói “Không biết, trước kia chưa bao giờ thấy”.
“Phải không? Nếu được làm tình nhân hắn cũng thật may mắn.”
“Không cần luôn lấy ánh mắt mê say như vậy nhìn chằm chằm người khác”. Diệp Sâm nói.
“Tình yêu cái đẹp, ai cũng đều có mà”. Diêu Nghị Nhiên giương mi, đứng dậy, hướng bàn họ đi đến.
“Hey!” Mỉm cười nụ cười hắn tự cho là tiêu sái khiến trăm người mê, hắn đối bốn nam tử kia nói “Các vị là lần đầu tới sao?”
Không ngờ có người lạ đột nhiên tới, bốn người kia sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn là nam tử tóc dài tựa dương quang gật đầu cười đáp lại.
“Thật tốt”. Diêu Nghị Nhiên khoát tay gọi tới bốn chai bia, nói: “Đây là miễn phí, chuyên tặng cho khách nhân lần đầu đến Linh Độ Phí, ta là nhân viên công tác ở đây”. Vừa nói hắn vừa cầm ghế dựa ngồi xuống.
“Thật vui được biết ngươi”. Nam tử như ánh dương quang kia mỉm cười nói “Ta là Âu Dương Nhiễm”.
“Nguyên lai là đại nhân vật của “Phong Động Nhiệt” a!” Diêu Nghị Nhiên nói: “Thật là kính đã lâu. Nếu có phóng viên biết quản lý của Phong Động Nhiệt đến đây, khẳng định trang nhất các báo giải trí ngày mai đều sẽ đề, chỉ sợ biết bao nữ tử cõi lòng tan nát đây”
(Nguyên văn 风动热点: Phong Động Nhiệt Điểm: đại ý gió chuyển động sinh nóng thì phải)
Âu Dương Nhiễm cao giọng cười nói: “Ta chỉ là thuần túy tò mò”.
Diêu Nghị Nhiên nhìn sang nam tử “xinh đẹp” làm hắn kinh ngạc kia, nói: “Ngươi xưng hô như thế nào?”
“Sở Chiêu Dương”. Người nọ nói, thanh âm nhẹ nhàng thoải mái, tươi cười thản nhiên nói, thật cao quý như vương tử.
“Tới đây cũng là thuần túy tò mò sao?” Diêu Nghị Nhiên tò mò nhìn hắn.
“Tùy tiện xem thử”. Hắn không chút để ý nói, chỉ nhìn chén rượu bên cạnh.
“Cảm giác như thế nào?”
“Không tồi.”
Vương tử chính là vương tử, thật là lời nói quý như vàng. Diêu Nghị Nhiên thầm nghĩ. Lúc này, một thân ảnh quen thuộc chậm rãi xuống cầu thang, là Mộ Danh! Diêu Nghị Nhiên đột nhiên giương mi lên, hắn rốt cuộc đã tới!
“Xin lỗi không tiếp được các vị, hy vọng các vị tại đây có thể vui vẻ, mời các vị chuẩn bị đón xem biểu diễn showboys”. Dứt lời liền mỉm cười lùi đi.
“Ai, hắn dường như đối với ngươi rất có ý tứ.” Nhìn thân hình cao lớn của Diêu Nghị Nhiên biến mất, Âu Dương Nhiễm đẩy khuỷu tay hắn, ý cười dạt dào.
“Không có hứng thú”. Sở Chiêu Dương hớp một ngụm Linh Độ Phí thản nhiên nói.
“Đúng vậy, lòng ngươi đều đặt hết trên người bảo tiêu ngươi rồi, hôm nay sao không thấy đi cùng, chẳng lẽ không sợ ngươi gặp chuyện không may sao?” Âu Dương Nhiễm trêu chọc nói.
“Hắn có nhiệm vụ khác” Sở Chiêu Dương nói.
“Có phải ngươi cưỡng chế hắn đổi nhiệm vụ? Không phải ta trách ngươi, nếu đã nhận định hắn, sao cứ đối hắn như gần như xa?” Âu Dương Nhiễm nói.
Trầm mặc thật lâu sau, Sở Chiêu Dương thì thầm nói: “Ngươi nhận thấy được sao?”, lẳng lặng bắt lấy ly rượu đỏ sậm, “Nếu hắn có thể nhận thấy thì tốt rồi……….”
Lại một ngụm Linh Độ Phí, nghe bên cạnh là tiếng nói chuyện của bằng hữu, hắn nheo mắt lại thưởng thức.
Không độ, cùng độ sôi giao hòa sẽ ra cái gì? Ngưng tụ thành băng? Hay là nóng bỏng tan chảy?
Điểm đông tụ, cùng điểm sôi, hai điểm vĩnh viễn không thể cùng nhau, hai điểm vĩnh viễn không thể đoán được kết quả, cũng giống như nghi vấn trong lòng hắn, thật, hay giả? Là mộng, hay thật? Là hắn, hay không phải hắn?
Ta thề, trừ phi ta chết, nếu không, kiếp này vĩnh viễn bảo vệ ngươi……
Cùng với thanh âm đột nhiên vang lên mãnh liệt trong đầu, rượu trong bụng cũng bắt đầu phát huy công dụng, một nửa lạnh băng một nửa nóng rực, cảm giác truyền đến toàn thân, ngay cả trái tim, đều cơ hồ chìm trong một nửa là nước, một nửa là lửa cháy hừng hực.
Quả nhiên là Linh Độ Phí!
Vừa vào cửa thấy sân khấu bố trí ngay trung tâm, Mộ Danh trong lòng cả kinh, mới ý thức được đêm nay là gần cuối năm, sớm biết hắn đã không đến đây! Lại thấy Diêu Nghị Nhiên hướng hắn ngoắc, kiếp nạn này không tránh được! Bất đắc dĩ, đành phải bước qua.
“Băng sơn mĩ nam của chúng ta rốt cuộc đã trở lại” Diêu Nghị Nhiên nhìn thân ảnh Mộ Danh, nhướng mày cười nói: “Sao vậy, không bị đại dã lang kia ăn luôn à?”
Diệp Sâm vẫn ngồi trên quầy bar, bình tĩnh nhấp rượu.
Mộ Danh đến quầy bar ngồi xuống, không để ý đến Diêu Nghị Nhiên trêu chọc, gọi một ly Linh Độ Phí.
“Môi ngươi thực đỏ nha, xem ra hắn không có thủ hạ lưu tình tí nào………” Diêu Nghị Nhiên trêu chọc nói.
Lời còn chưa dứt đã bị Mộ Danh hung hăng một quyền ở bả vai, làm hắn khoa trương hô đau một hồi.
“Còn tưởng ngươi không trở lại, tưởng bỏ cuộc rồi”. Diêu Nghị Nhiên nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm.
“Đã dám chơi, ta liền dám chịu.” Một hơi đem Linh Độ Phí cạn sạch, thật mạnh đặt ly rỗng xuống, Mộ Danh mạnh miệng, nghiêm mặt lại, hướng tới sau sân khấu.
Diêu Nghị Nhiên nhìn theo bóng dáng hắn nghênh ngang đi, liền hướng Diệp Sâm cười giương mi lên.
Chưa quá vài phút, đèn phụt tắt, dưới đài trầm trồ tiếng bàn tán, đồng thời tiếng còi vang lên, đồng hồ đã điểm mười hai giờ đúng, bắt đầu chương trình trình diễn showboys!
Một chùm đèn trắng sáng rọi thẳng sân khấu, bốn phía đều im lặng, khúc nhạc dạo đầu du dương vang lên, sáu nam nhân toàn thân mặc đồ trắng giản dị đồng loạt đứng trên sân khấu, mỗi người đều anh tuấn xuất sắc, thân hình cao lớn kiện mĩ, so với các người mẫu hàng đầu hiện nay, cũng không hề kém hơn.
Người đứng đầu hàng này, lại là một nam tử có đôi mắt sắc như miêu.
Một đầu tóc ngắn đen nhẵn bóng, tóc trước dài đến che mắt, đôi mắt tiếp theo như miêu lạnh lùng lướt qua người xem dưới khán đài, mị lực quyến rũ, thần thái đẹp mê li.
Ngũ quan tiêm mĩ kinh người của hắn, phấn điêu ngọc thế cũng không đủ để hình dung.
(Phấn điêu ngọc thế: đại ý là ngọc ngà được chạm khắc cũng không đủ để miêu tả nét đẹp này =)))
Hắn là showboy số một Linh Độ Phí Mặc Băng Xuyên, là vũ nam được hoan nghênh chỉ tên nhiều nhất nơi đây.
Ngọn đèn bắt đầu tối xuống, vũ khúc cũng bắt đầu tăng tiết tấu lên, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, sáu người bắt đầu điệu nhảy, một màu trắng thuần, các ống tay áo phấp phới, dáng người tiêu sái xuất thần.
Lúc âm nhạc chuyển điệu, hắn thân hình nhẹ nhàng tao nhã nhảy lên sân khấu, đáp xuống không một tiếng động, cong cong một chân, lấy đôi mắt miêu bình thường đã mị hoặc nhìn chăm chú khán giả dưới đài, ngón tay thon dài đưa lên cúc áo, chậm rãi cởi cúc thứ nhất, lộ ra khuôn ngực kiện mĩ.
Không còn không khí im lặng như ban đầu nữa, ánh mắt khiêu khích nóng bỏng cùng động tác kia, đã làm cho người ta bồn chồn không yên, tiếng kêu gào, vỗ tay không dứt bên tai.
Làm theo động tác những người kia, Mộ Danh đỏ mặt, chậm rãi cởi bỏ cúc áo cuối cùng, nhất thời, bộ ngực trần trụi bày ra ẩn hiện trong chiếc áo.
Nhìn thấy Diêu Nghị Nhiên ở quầy bar xa xa đắc ý tươi cười, giơ ly rượu lên thị uy hắn, trong lòng không khỏi thầm mắng. Hỗn trướng, đừng quá đắc ý! Một ngày nào đó cũng cho ngươi nếm thử chút tư vị này!
Đầu lĩnh Mặc Băng Xuyên cởi áo khoác, lộ ra cơ ngực cùng đường cong duyên dáng, đem áo khoác trắng nhẹ tung, ném về hướng khán giả, dẫn đến một tràng trầm trồ khen ngợi cùng la hét điên cuồng, người người chen nhau cướp kiện áo kia.
Kiên trì, Mộ Danh cắn răng một cái, cởi áo khoác, lộ ra g ngực rắn chắc, đang muốn đem áo khoác hướng khán đài ném đi, đám người xung quanh lại kêu lên một tràng sợ hãi, nhưng không phải vì kích thích thị giác quá mức như vậy, mà vì một nam tử hung mãnh đang vọt vào, như tiến vào chỗ không người đem đẩy ngã hết những người phía trước xuống đất, đứng che trước mặt sân khấu.
Nhất thời dưới đài một mảnh hỗn loạn, người trên đài cũng ngạc nhiên đến ngừng lại điệu nhảy.
Không kịp thấy rõ ràng việc gì đang phát sinh, Mộ Danh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một bóng đen che trước mặt, g ngực đang lõa lồ liền được che thêm chiếc áo khoác tây trang, đem hắn đang vây kín thật cẩn thận.
“Ngu ngốc! Ngươi có biết mình đang làm gì không?” Tiếng gầm giận dữ cơ hồ làm hỏng cả màng nhĩ hắn.
Mộ Danh giật mình nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia đang giận dữ, vẫn không thể tin được hai mắt mình.
Tên cáo già! Làm sao y lại ở đây được!
“Đi theo ta”. Mộ Phong một phen kéo hắn, trong ngực phập phồng lửa giận, hừng hực thiêu đốt, y không dám tưởng tượng nếu mình đến chậm một bước, sự tình sẽ diễn biến tới cục diện nào, càng không thể hiểu, trân bảo quý giá của y, cư nhiên lại làm thoát y vũ nam ở quán bar đồng tính luyến ái! Nghĩ đến hắn có lẽ cùng không biết bao nhiêu nam nhân khác, nỗi ghen tị đến tận xương làm cả người y đau đớn, cơ hồ đánh mất lý trí.
Vừa thấy có người quấy rối, Diêu Nghị Nhiên phi thân đến trước mặt hắn ngăn y lại nói: “Linh Độ Phí không phải nơi ngươi có thể tùy tiện giương oai được, cho dù ngươi là anh trai hắn cũng vậy.”
“Là ngươi bắt hắn lên biểu diễn?” Mộ Phong hung hăng nhìn chằm chằm nam tử cao lớn tương tự mình trước mắt, huyệt thái dương gân xanh muốn bạo phát.
“Hắn chính là đánh cược thua ta thôi……….”
Lời còn chưa dứt, Mộ Phong liền một quyền nhanh như chớp đánh trên mặt Diêu Nghị Nhiên, nhất thời đem hắn ngã trên mặt đất.
Trước giờ Diêu Nghị Nhiên dũng mãnh sắc bén nổi danh, cư nhiên một quyền liền bị người khác đánh ngã xuống đất! Có thể thấy được nam tử kia lợi hại như thế nào, y hiện tại, cơ hồ gương mặt xung huyết đến gần nổ tung, tất cả mọi người đều bị khí thế dữ dằn lạnh lẽo của y làm kinh sợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn y đem Mộ Danh ra khỏi Linh Độ Phí, không ai dám nói nửa lời.
“Ngươi có sao không?” Cho dù phát sinh rối loạn như thế, Diệp Sâm vẫn mang vẻ mặt như thể không có chuyện gì, đem Diêu Nghị Nhiên đang té trên đất kéo dậy.
“Showboys tiếp tục.” Đồng thời, anh bình tĩnh đối các nhân viên hậu trường đang không biết làm sao nói.
Đoạn nhạc bị gián đoạn liền tiếp tục, đoàn người rối loạn cũng bình tĩnh trở lại, tập trung xem biểu diễn khêu gợi bên trên, giống như hết thảy cũng không có chuyện gì xảy ra, chẳng qua, trên đài biểu diễn giờ thiếu đi một người.
“Khó trách Mộ Dung không thích anh hắn, hiện tại ta cũng rất không thích y, tuy rằng bộ dạng tuấn tú”. Diêu Nghị Nhiên lấy khăn giấy, chà lau khóe miệng dính máu, ngồi xuống quầy bar.
Xuống tay thực nặng, đau quá! Đối với khuôn mặt anh tuấn như hắn, cư nhiên có thể xuống tay, chuyện này thật làm cho lòng tự trọng hắn bị đả kích.
“Đó là đương nhiên, ai kêu ngươi không cảm thấy được, còn che trước mặt hắn”. Diệp Sâm lẳng lặng nói, từ lúc đưa y danh thiếp, liền dự đoán được Mộ Phong nhất định đến Linh Độ Phí, bởi vậy cũng không giật mình trước sự tình phát sinh.
“Ta lo lắng Mộ Danh sau khi trở về, có thể hay không liền bị tên kia làm thịt vụn nhắm rượu”
Diệp Sâm lắc đầu, nói:” Hẳn là sẽ không thương tổn hắn”
“Không nhất định, ta xem tên kia tám phần là điên rồi, ta chưa từng gặp qua ai đối hắn như muốn chết như vậy”. Diêu Nghị Nhiên oán hận nói.
“Đó là bởi vì y ghen. Mộ Danh chỉ sợ còn không biết tâm ý của y đi, chuyện tình cảm…….” Diệp Sâm đột nhiên than nhẹ một tiếng “Luôn ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”.
Diêu Nghị Nhiên yên lặng ngồi xuống, gật đầu “Xem ra y thực sự thương hắn a, ta hiện tại mới chính thức cảm giác được. Chỉ sợ cũng chỉ có tiểu tử Mộ Danh kia trì độn, cho tới bây giờ còn chưa hiểu”.
“Đúng vậy” Diệp Sâm cười khổ nói “Tình cảm y đối với hắn, chỉ sợ so với chúng ta có thể tưởng tưởng còn sâu nặng hơn nhiều”
Thật hâm mộ a! Nếu, chỉ là nếu, trong lòng người kia có mình được một phần trăm nhỏ như y đối Mộ Danh, nhất định sẽ cảm thấy như mình ở trên thiên đường. Đáng tiếc, hắn ngay cả một phần triệu đều không có.
Mộ Danh, nhất định phải nắm bắt hạnh phúc của mình a!
Nhìn trên khán đài đang kích động biểu diễn cùng đám người đang mơ mơ màng màng dưới đài, ánh mắt u buồn làm vẻ mặt anh hiện lên một vẻ ảm đạm, lại thở dài một tiếng, một ngụm, anh uống cạn ly Linh Độ Phí trong tay.