Vịnh Noosa được xem là linh hồn của toàn bộ thành phố Brisbane, những bãi biển cát trắng nắng vàng như thừa kế tên tuổi của Golden Coast, khung cảnh dễ chịu của Vườn quốc gia, cùng với những đợt sóng hình thành từ địa thế đáy biển, là thiên đường của những người mê lướt sóng.
Ở vịnh Noosa, khu du lịch cùng khu vực của người giàu có hoàn toàn được cách ly, cho dù là cảnh sát cũng bị hạn chế, bên ngoài mỗi khu biệt thự của người giàu có cơ hồ đều có ca nô hoặc du thuyền xa hoa. Là nơi định cư giàu có của thế giới.
“Thế nào?” Hattori Heiji lau đầu, ló ra từ trong phòng tắm, nhìn Akai Shuichi mới trở về, hai má đỏ bừng, hỏi.
Akai Shuichi thở hổn hển, lấy ra từ trong tủ lạnh một chai nước đá, hung hăng uống vài ngụm rồi mạnh mẽ lắc đầu.
Hattori Heiji thở dài, không phải cậu không đi ra ngoài tìm, mà vấn đề là ánh sáng cường liệt cùng nhiệt độ thời tiết khiến cho bọn họ không thể không phân công tiến hành hoạt động. Nếu không, tiếp xúc lâu dài bên ngoài, vấn đề đầu tiên sẽ gặp chính là mất nước!
Hiện tại cũng không phải là thời kỳ du lịch cao điểm, cho nên trên bãi biển ngoại trừ người thích tắm nắng và đam mê lướt sóng thì cũng không có nhiều du khách, nhưng khu vực người giàu có vẫn được canh gác cẩn mật, tuy không phải là không thể vào, nhưng nếu thời gian dừng lại quá lâu thì sẽ bị xua đuổi, bên trong máy quay độ cơ hồ được lắp đặt ở khắp mọi nơi.
“Theo tin tức bên kia của Jodie, trong này có hộ gia đình, chúng ta đến bây giờ đã kiểm tra được hộ.” Akai ngồi trên một chiếc ghế mây nói, bọn họ đã đến đây hai ngày, nhưng vẫn chưa tìm được đầu mối. Cho dù kiểm tra mỗi hộ gia đình đơn giản như vậy cũng đã mất rất nhiều thời gian, bởi vì ngay cả FBI muốn kiểm tra nơi này cũng phải được sự chấp thuận của cấp trên, Jodie đã phải mạo hiểm mới có được tin tức.
Quả thật, người có tiền ắt có đặc quyền khác biệt.
“Ừ.” Hattori nhíu mày thở dài, rồi sau đó vươn tay dùng lực xoa mái tóc ướt át, cứ tiếp tục như vậy thì không được!
Hầu như tất cả các biệt thự ở đây đều là tường cao viện sâu, cho dù gọi là kiểm tra, cũng chỉ mơ hồ phỏng chừng mà thôi. Người ở bên trong là dạng gì, làm cái gì, hoặc là Shinichi và Haibara có thật sự ở bên trong hay không, căn bản không thể nào biết được, bọn họ nếu dừng lại ở mỗi căn phòng thật lâu, rất nhanh sẽ có bảo vệ đến tra hỏi, cảnh giác kia so với tù giam còn tốt hơn.
Ngừng xoa tóc, rồi sau đó nhìn Akai, Hattori nói: “Anh nói tiếp về tổ chức kia đi!” Cậu không hiểu biết nhiều về tổ chức, cho dù ở trên đường thấy được cũng không thể xác định, ngoại trừ hình ảnh của Gin và Vodka, thì hoàn toàn không biết gì cả.
Shinichi đợi ở trong căn phòng kia được ba ngày, vết thương trên người cậu cũng tốt hơn nhiều, có thể xuống giường di động qua lại. Nhưng tới tới lui lui cũng là trong không gian bịt kín này.
Gin chưa từng xuất hiện lại, như là đã mất tích, nhưng sự trông coi đối với cậu thì không phải không chặt chẽ.
Trong ba ngày này, Shinichi tìm được hai máy ghi hình khác, một ở trên thành giường, một cái khác thì ở trên cửa được chế tác thành mắt mèo. Cửa ra vào và cửa sổ đều dùng điểu khiển từ xa, cửa sổ thuỷ tinh vô cùng cứng, nói cách khác nếu không có điều khiển thì không có cách nào ra ngoài được! Mà giờ phút này cho dù Shinichi có năng lực, nhưng lại không có bất kỳ thiết bị hỗ trợ nào, cũng đành bất lực.
Shinichi nằm ở trên giường, một chân cong lên, chân mày hơi cau, trừ phi có bên ngoài trợ giúp, bằng không muốn ra được, thật sự nói dễ hơn làm!
Nhưng vào lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra.
Shinichi không động đậy, hiện tại thời gian hẳn là giờ phút, là thời gian nữ giúp việc kia đến đưa cơm cho cậu.
Người phụ nữ giúp việc kia ngoại trừ ba bữa sáng, trưa, tối sẽ không lại đây, cho dù đến, cũng sẽ không nói quá ba câu, biểu lộ trên mặt như tượng sáp, không hề gợn sóng.
Cửa đóng lại, “cạch” một tiếng, nhưng không có thanh âm người phụ nữ kia gọi cậu đến ăn cơm, bầu không khí áp bách nhanh chóng dâng lên xung quanh, khiến Shinichi rùng mình.
Shinichi nghiêng đầu, liền thấy Gin tựa hồ vừa mới tắm rửa, nửa người dưới chỉ bọc một chiếc khăn tắm, nước từ mái tóc vàng kim không ngừng nhỏ giọt trên mặt đất, tạo thành vũng nước nhỏ, người đàn ông đứng cách giường không xa, nhìn Shinichi từ trên xuống dưới.
“Gin!” Shinichi lạnh lùng nói, tim chợt đập nhanh hơn, thậm chí có thể nói là mất tốc độ, là vì Gin xuất hiện, phẫn nộ đối với Gin, hoặc là cảm thấy xấu hổ với thân thể loã lồ của Gin. Chính thân thể này đã đè nặng lên cậu, hành hạ cậu một đêm, cho dù cầu xin tha thứ cũng chưa từng được thả ra…
Shinichi từ trên giường ngồi dậy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Hai mắt cậu như bốc lửa, nhìn chằm chằm Gin.
Gin nhìn bộ dáng của Shinichi, môi nhếch lên, hắn nghĩ rằng sự tình ngày ấy cho dù không huỷ diệt đả kích được thiếu niên, thì cũng tổn thương cậu nặng nề, lại không ngờ giờ phút này trong đôi mắt thiếu niên, sự đấu chọi chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn!
Gin nhíu mày, đi vài bước về phía giường, liền thấy trong mắt thiếu niên rõ ràng hoảng hốt! Quả thật vẫn có hiệu quả, ngày ấy đã tạo thành bóng ma, hoặc là những ngày này đã tạo thành bóng ma trong cậu.
Shinichi cũng không phải là người sẽ tùy tiện ra tay, nhưng nhìn Gin bước tới gần, hô hấp cậu càng lúc càng dồn dập, thời điểm người đang khẩn trương sẽ làm cái gì, đều là xúc động, trong đầu chợt loé lên một hình ảnh không thể chịu nổi!
Shinichi từ trên giường cơ hồ là nhảy lên, một cú không khống chế được tung ra ngoài, thẳng tắp hướng tới mặt Gin.
Dù không nói đến chênh lệch độ cao, đối với sự lựa chọn đánh vào phía trước của Shinichi khi giận dữ như vậy, cũng đã cực kỳ bất lợi. Cho dù là người bình thường, phòng bị phía trước là điều tất yếu, huống chi Gin còn là sát thủ chuyên nghiệp.
Gin chỉ hơi hơi nghiêng đầu, nâng tay phải lên, bàn tay bao lấy nắm đấm của Shinichi, vặn tay một cái đã có thể hoàn toàn nắm giữ được thế cục trong tay mình.
Shinichi bị vặn ngược về phía sau, thân thể kề sát với Gin, hoàn toàn không thể động đậy, bởi vì nắm tay bị giữ chặt đến cực hạn, chỉ cần động một cái liền giống như bị đứt gãy.
Thở hổn hển mấy hơi, Shinichi mới thoáng tỉnh táo lại. Muốn dùng tay tự do kia phản kháng, nhưng Gin đứng ở sau lưng cậu, thân thể cậu lại hoàn toàn không thể nhúc nhích, tay kia căn bản không biết nên hoạt động như thế nào……
Gin vào lúc này lại bỗng nhiên ra tay, bàn tay to lớn mạnh mẽ tấn công cằm Shinichi, gắt gao chế trụ, khiến cả khuôn mặt Shinichi cơ hồ đều bị biến hình.
Đau đớn ở cằm khiến Shinichi không kiểm soát được chuyển động, lại khiến tay bị tổn thương nặng, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng hít thở nhỏ bé.
Dán vào đầu Shinichi, Gin vươn đầu lưỡi liếm vành tai của cậu đã từng bị hắn cắn tổn thương, động tác có chút tình sắc. Đúng vậy, lúc nhìn đến đôi mắt đầy phẫn nộ của thiếu niên, biểu hiện sợ hãi, hắn đã có cảm giác!
Hắn luôn tự hào về khả năng tự chủ của mình, nhưng cũng có lúc bạc nhược như thế.
Nhưng lúc này hắn không muốn lập tức tận hưởng phần cơm trưa trước mắt này, đúng hơn là hắn nghĩ tới một biện pháp giải buồn tốt hơn.
“Cậu rất muốn chạy sao, Shinichi Kudo?” Lúc Gin nói như vậy hơi hơi thả lỏng bàn tay đang nắm cằm Shinichi, ngược lại mở chiếc áo choàng rộng ra, thăm dò vào bên trong, bị một tầng vải bên ngoài che lại, cũng không nhìn rõ được Gin đang làm gì. Nhưng mặt Shinichi lập tức đỏ ửng, cùng với cắn răng, động tác kia tất nhiên sẽ không đơn giản.
Shinichi chịu đựng đau đớn trên ngực, “Ngươi đến cùng muốn làm gì, Gin?” Thanh âm cậu run rẩy, “Vì sao muốn làm như vậy?” Một tiếng thở hổn hển, bàn tay kia bỗng nhiên di chuyển xuống phía dưới.
“Một trò chơi, không biết cậu có nguyện ý cùng tham gia hay không! Trò chơi gọi là bắt cảnh sát.” Gin đã muốn kéo khăn choàng trên người Shinichi ra, bàn tay giữ chặt cậu cũng buông lỏng, hai tay ở trên thân thể cậu chậm rãi vuốt ve, động tác kia không hoàn toàn là dâm loạn. Bởi vì đôi tay dịu dàng kia, càng giống như là tình nhân đang an ủi, nếu như xem nhẹ bờ ngực sưng đỏ của Shinichi.
Shinichi ngẩn ra, “Akai Shuichi bọn họ…” Đến đây? Thế nhưng còn có cả người khác? “Ngươi muốn làm thế nào?” Shinichi sắc giọng hỏi, cực lực xem nhẹ bàn tay ở trên người. Mục đích của Gin rất rõ ràng, cái gọi là bắt cảnh sát, chính là bắt lấy Akai Shuichi…
“Haha, nói như vậy là cậu nguyện ý? Một khi đã lựa chọn thì không thể đổi ý, trò chơi này cho dù là bắt đầu hay kết thúc, chỉ có thể do tôi quyết định!” Gin cười nói, động tác trên tay ngừng lại, vươn tay đẩy Shinichi lên giường.
Shinichi lập tức giãy dụa muốn đứng lên, dù sao sự tình ngày ấy, bất lực mà bị đặt ở trên giường vẫn rất rõ ràng, ở cùng một chỗ với người đàn ông trong căn phòng, cậu thậm chí thấy sợ hãi chiếc giường này!
Lời nói của hắn, khiến Shinichi trong nháy mắt muốn mở miệng đổi ý, nhưng quả thật đây là cơ hội duy nhất, nếu không đáp ứng, chẳng lẽ cậu sẽ bị giam mãi trong căn phòng này, bị nuôi dưỡng sao?
Gin lúc này không có tiến tới, mà đứng thẳng tắp nơi đó, đôi mắt xanh lục kiêu ngạo nhìn thiếu niên trên giường: “Từ hôm nay trở đi, cậu có thể tự do đi lại trong biệt thự, đây là giới hạn của tôi, cậu có thể nghĩ biện pháp chạy đi, cũng có thể nghĩ biện pháp liên hệ với hai người muốn cứu cậu. Nếu ba người các cậu có thể toàn thây trở ra, tôi sẽ tha cho cậu, đương nhiên trong lúc đó nếu có ai trong ba người bị bắt, thì game over. Đây chính là trò chơi của tôi!” Gin bình tĩnh nói, trong mắt loé ra ánh sáng khác thường, hung ác mà tàn nhẫn, tựa hồ là dã thú nóng lòng muốn thử.
Shinichi ngẩng đầu, đối với lời nói của Gin có chút khiếp sợ và tràn đầy kinh ngạc. Đây chính là cái hắn gọi là trò chơi? Lại là một lần mèo vờn chuột, vì cái gì? Chứng minh năng lực? Chứng minh cậu trốn không thoát khỏi bàn tay hắn? Xem ra bản thân mình bị coi thường không chỉ một chút.
Nhưng vô luận là cái gì, tình thế hiện tại cậu ngoại trừ đáp ứng cũng không có lựa chọn khác. Trên thực tế đối với Gin đây quả thật chỉ là một trò chơi, cho dù cậu có bao nhiêu không muốn bạn bè của mình phải mạo hiểm, nhưng nếu cậu không đáp ứng, lại cũng không thể cam đoan Gin sẽ không động vào Akai Shuichi và một người khác. Người kia là ai? Cậu tạm thời không rõ, nhưng cậu tin tưởng Akai Shuichi sẽ không cho phép người bình thường đến mạo hiểm.
“Ta tham gia, hi vọng đến lúc đó ngươi cũng sẽ giữ lời.” Shinichi giống như thoải mái đáp.
“Hừ, tin tưởng có thể chạy đi sao?” Dường như khinh thường, Gin hừ lạnh một tiếng, hơi hơi cúi người nhìn thiếu niên trên giường đã lập tức lộ ra biểu tình cảnh giác.
Đối với khiêu khích, Shinichi chưa từng khuất phục một ai, cho dù trong mắt vẫn chớp động một chút sợ hãi, cậu lại ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt Gin, khóe miệng cũng lộ ra tươi cười. “Ngươi chờ coi đi!” Chỉ cần có thể ra khỏi phòng này, ít nhất cậu có thể liên hệ với những người đang lo lắng cho cậu! Cái gọi là tự do có hạn, giờ phút này với cậu đã là nhiều lắm rồi. Huống chi, cậu tin tưởng cậu có thể không nhờ vào sự trợ giúp bên ngoài mà thoát khỏi nơi đây…
Gin nhìn Shinichi như vậy, bỗng nhiên nở nụ cười, rồi sau đó hắn đứng thẳng thân thể, xoay người đi ra cửa phòng. Người phụ nữ giúp việc không biết đã chờ ở đó bao lâu, khay thức ăn trên tay đã hoàn toàn nguội lạnh.