Shinichi tỉnh lúc sáng sớm, tối hôm qua tính ra cậu cũng ngủ sâu, trong lòng có lẽ khẩn trương, nhưng đầu óc lại hiểu rõ, nếu để ý quá mức, kết quả sẽ không tốt.
Hai ngày nay Gin cơ hồ đều không ở nhà, nếu đêm nay cũng không về, quả thật là có lợi đối với việc đào thoát của cậu. Cậu thật sự sợ hãi Gin, đó là một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm, sợ hãi xung đột khi gặp mặt, sợ hãi gương mặt mình không tự chủ được mà biểu lộ ra cái gì.
Ngồi ở bên giường, người phụ nữ rất nhanh đã mang bữa sáng đến, biểu tình không có gì khác thường. Shinichi nhìn thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, cũng không có cảm giác dài lâu, nhưng cũng không cảm thấy ngắn ngủi. Trong đầu thậm chí trống rỗng, vui sướng hay là lo lắng, đều không có, chỉ toàn là mờ mịt!
Sau khi kết thúc bữa trưa, ánh mặt trời có chút u ám, bầu trời tựa hồ nhiều mây, Shinichi dựa vào khung cửa nhìn trời, như thế này, là sắp mưa sao?
Mây càng lúc càng dày, sắc trời cũng càng lúc càng thâm trầm, Shinichi nhìn ra cánh cổng đen kịt, có lẽ là hơi nước trong không khí tăng lên, nhìn càng thêm rõ ràng.
Không lâu sau, một chiếc ô tô màu đen tiến vào, cả cổng lớn đều mở ra, tuy rằng cách một cửa sổ và cả cửa kính xe nên không thể thấy rõ được trong xe là ai, nhưng xem bộ dáng cung kính của bảo vệ là có thể biết. Người trở về, tất nhiên là Gin.
Shinichi chạm vào thành cửa thuỷ tinh, tay không tự chủ được siết chặt, sắc trời càng lúc càng đen!
Không lâu sau, mưa rơi xuống. Trời không có gió, tiếng mưa to lớn rơi trên cửa xổ nghe “lộp độp”. Có lẽ âm thanh này khiến Shinichi không nghe được âm thanh mở cửa, hoặc chỉ đơn thuần là cậu không muốn quay đầu.
Một đôi tay to lớn vòng qua eo, nhẹ nhàng dùng sức một cái liền kéo Shinichi rời khỏi cửa sổ, tấm lưng gắt gao tựa vào trong lòng người ở phía sau.
Cảm giác tựa lưng vào lòng người mà mình không tín nhiệm thật sự rất khác thường, nhưng lúc này Shinichi không có giãy dụa, chỉ hơi nhíu nhíu mi.
“Còn ngày nữa là trò chơi chấm dứt, cậu đã bắt đầu hành động chưa? Shinichi?” Giọng Gin thản nhiên không nghe ra được cảm xúc nào, hắn tựa hồ rất quen thuộc với việc nói chuyện bên tai Shinichi.
Cảm giác ngứa ngứa bên tai khiến Shinichi giật giật đầu. “Có lẽ đi!” Một lát sau Shinichi mới nói ra ba chữ này. Cậu tận lực khiến biểu tình của mình bảo trì bình tĩnh…
“Cậu đang sợ hãi sao?” Gin nắm một bày tay của Shinichi. “Cậu xem, đang run rẩy. Cậu sợ tôi, phải không?”
Shinichi không biết có phải Gin đã phát hiện gì không nên mới nói như vậy… Kỳ lạ, giọng điệu kia giống như là mang ảo giác dịu dàng.
Shinichi mím chặt môi, nói càng nhiều, sẽ sơ hở càng nhiều. Mà Gin tựa hồ cũng không định bức cậu nói cái gì, chỉ ôm cậu như vậy, nhìn những giọt mưa không ngừng rơi vào cửa sổ, âm thanh kia càng lúc càng dày đặc.
Sau đó Gin rời đi, thậm chí không có hành động gì giống với thường ngày. Shinichi ngồi ở mép giường, cậu cũng không biết hiện tại Gin đang bận rộn cái gì? Tổ chức to lớn đến mức nào? Cậu không biết.
Buổi chiều sáu giờ, người phụ nữ đúng giờ mang đồ ăn đến phòng Shinichi, rồi sau đó ra ngoài như thường lệ. Có lẽ vì Gin đã trở về, trong lòng Shinichi vốn mờ mịt, bắt đầu có cảm giác khẩn trương, nếu lúc này không thành công, không chừng tất cả bọn họ đều sẽ bị mắc kẹt ở nơi này.
Cậu đi vào nhà vệ sinh, chỗ đó không có máy ghi hình, nhưng cũng trống trải đáng sợ, ngoại trừ các vật dụng cơ bản như bồn tắm, bồn rửa mặt… thì không hề có bất cứ vật nào có khả năng tấn công được.
Từ ống bơm nước lấy ra một túi nhựa, Shinichi thoáng do dự rồi mở ra…
Bảy giờ ba mươi tối, Shinichi mặc áo choàng trắng, tóc của cậu hơi hơi ẩm ướt, trên cổ cũng có những giọt nước. Một bàn tay cậu nắm chặt, một tay còn lại nhẹ nhàng đặt trên mép giường.
Cậu ngửa đầu nhìn những vệt nước không ngừng trượt xuống trên cửa sổ thuỷ tinh, có lẽ vì ở Úc đã nhiều ngày không mưa, trận mưa này lại kéo dài thật lâu. Lúc này mưa cũng nhẹ bớt, nhưng vẫn tí ta tí tách như cũ rơi xuống.
Tiếng cửa phòng bị đẩy ra khiến Shinichi xiết chặt bàn tay lại. Người đàn ông chậm rãi đi đến bên người cậu.
Một làn hương rượu tràn ngập chóp mũi Shinichi. Cậu hơi nghiêng đầu, có thể thấy được biểu tình người đàn ông có chút khác biệt so với bình thường.
Gin tựa đầu vào bờ vai nhỏ bé của Shinichi, động tác như vậy thật sự rất kỳ quái. Hình thể hai người chênh lệch, động tác tưởng chừng đơn giản này lúc thực hiện vẫn có chút khó khăn.
“Shinichi, cậu không trốn được đâu, hiểu không? Chim chóc được nhốt trong lồng. Cho dù chạy được, chim kia cho dù là gương mặt, hay mùi vị, cũng đã hoàn toàn khác biệt.” Gin như say rượu, lè nhè nói.
Shinichi nhíu mày, không nói gì. Ý tứ của lời này là gì, cậu tựa hồ hiểu được, lại dường như không.
Bàn tay ở mép giường chậm rãi mở ra, chậm rãi di động, rồi ở khoảng cách chỉ cách Gin vài milimet thì dừng lại.
Ở giữa hai ngón tay, một chút sáng bạc dưới ánh đèn cũng không rõ ràng. Đúng vậy, kim gây mê, nhưng mà không thể sớm động thủ, bằng không hiệu quả gây mê sẽ trở nên vô ích.
Gin tựa vào người Shinichi thật lâu sau cũng không động đậy, như là ngủ mất, hơi thở của hắn rất nóng. Mái tóc vàng kim bởi vì động tác của hắn mà trượt xuống trên vai, che cả khuôn mặt.
Shinichi trong lòng dự tính thời gian, ước chừng sắp giờ, mưa tựa hồ cũng ngừng, giọt mưa đánh vào cửa sổ thuỷ tinh càng ngày càng ít.
Sau một thời gian dài không nhúc nhích, Shinichi giật giật cổ, vai cậu bị đè nặng, đau nhức.
Mà lúc cậu vừa động như vậy, người đàn ông tựa vào vai cậu lại ngồi ngay ngắn lại. Động tác này đột nhiên quá nhanh. Shinichi không khỏi xoay đầu qua…
“Ư ư…” Môi bị cắn, Shinichi theo phản xạ muốn lùi đầu, nhưng bàn tay không biết từ khi nào đã đặt sau ót, hoàn toàn giữ chặt đầu cậu, chỉ có thể bị động thừa nhận, nụ hôn sâu nóng cháy, rực lửa mang theo hơi rượu kia.
Đầu lưỡi người đàn ông giống như hoàn toàn không kiêng nể gì mà càn quét trong miệng Shinichi, tiếng nước bọt vang lên trong đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
Shinichi dùng một tay liều mạng đẩy lồng ngực của người đàn ông, cậu không thể hô hấp, nụ hôn hung ác như vậy, trong đầu đều hỗn độn. Cậu vài lần do dự nâng một bàn tay khác lên, cuối cùng lại buông.
Rốt cục Gin buông môi Shinichi ra, trong đôi mắt xanh lục kia dâng lên một chút mờ mịt, cùng với dục vọng hoàn toàn.
Shinichi thở dốc, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt kia. Lúc cậu thầm nghĩ rằng không ổn, thân thể cũng đã bị người đàn ông đẩy mạnh lên giường. Bị gắt gao giữ lại.
Bàn tay cầm lấy kim gây mê, cơ hồ đã gần chạm vào cổ Gin. Nhưng mà, cậu muốn nhẫn nại… Dù sao đối với những người khác nhau, hiệu quả của thuốc gây mê sẽ khác. Nhưng cho dù thế nào, thời gian lâm vào hôn mê càng ngắn càng tốt.
Quần áo trên người bị cởi ra, hai bàn tay Gin không ngừng xoa nắn trên da thịt trần trụi, lực đạo kia cũng không nhẹ, thậm chí mang vài phần thô bạo, nơi da thịt bị xoa nắn cơ hồ không có chỗ nào không ửng đỏ lên.
Đèn trên đầu vẫn mở, Shinichi ngây ngốc nhìn đèn chùm kia, và nắm tay được cột kim gây mê giơ cao.
Gin trên người có lẽ đã say, tựa hồ không phát hiện người bên dưới có chút khác thường. Hôn cắn ở cổ Shinichi, ngón tay lưu luyến trên ngực cậu.
giờ phút.
“Ư… a a a!!”
Gin rút ngón tay dính bôi trơn và dịch ruột non ra, không do dự liền đem chính mình vọt vào thân thể thiếu niên. Hơi cồn khiến hắn có chút vội vàng xao động, quần áo trên người hắn thậm chí vẫn chưa cởi, mà chỉ vỏn vẹn đâm vật nào đó đã bành trướng vào thân thể thiếu niên.
Thân thể Shinichi nóng rực, vật kia nhanh chóng đâm vào điểm kích thích khiến cơ thịt nơi đó co lại, co chặt khiến Gin trên người thở dốc.
Không hề chờ đợi liền bắt đầu luật động, hung hãn mà nhanh chóng.
Tư thế mặt đối mặt, không thể hoàn toàn xâm nhập. Gin nâng chân Shinichi lên, bắt chéo hai chân ở trước ngực cậu, nơi đó hoàn toàn lộ ra.
Sau khi hoàn toàn rút ra, Gin thong thả đẩy vào bên trong. Bởi vì tư thế này, Shinichi cơ hồ có thể tận mắt nhìn thấy tất cả. Một vật hồng tím, chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể mình, kích thích thị giác như vậy khiến Shinichi cắn răng, nhắm mắt lại. Chỉ là hàm răng cắn chặt không bao lâu, liền mở ra, tiếng rên rỉ không tự chủ được bật ra ngoài.
Động tác người nọ chậm rãi, lại thâm trầm, mỗi khi đẩy vào sâu lại hung hăng đong đưa eo, rồi sau đó lại xâm nhập càng sâu.
Cảm giác như nội tạng cũng bị chạm đến, Shinichi há to miệng, giống như cá sắp chết, không ngừng mở miệng thở dốc…
Quá sâu, quá sâu…
“Ư… a…”
Đẩy từ dưới lên thật sự quá sâu, Shinchi cảm thấy da đầu tê dại, lục phủ ngũ tạng đều bị chạm đến.
“Đừng… đừng như vậy!” Một bàn tay ôm lấy cổ Gin, một bàn tay đặt ở trên giường. Đầu Shinichi hơi hơi nhiêng, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng thì thào nói.
Gin bỗng nhiên cúi người, trong lúc vẫn hãm sâu trong người Shinichi, hắn cắn môi cậu, chậm rãi cọ xát…
“A a a a…” Trong lúc cánh môi cọ xát như vậy, ở bên dưới lại đột ngột tăng tốc độ, kịch liệt xỏ xuyên, khiến Shinichi phải tránh khỏi nụ hôn của Gin, lớn tiếng hét lên…
Loại tiết tấu mất tốc độ này, Shinichi căn bản không thể đuổi kịp, chỉ có thể bị động thừa nhận, khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng dâng lên. Cảm giác này khiến toàn bộ tinh thần đều mê đắm, là thoải mái đến cực hạn hay là cái gì, cũng không thể nào phân biệt…
Rốt cuộc trong một tiếng hét to của Shinichi, hai người đồng thời thở phào một hơi, hai thân thể quấn chặt chậm rãi buông ra!
Cao trào cực hạn khiến Shinichi có chút thất thần, hai chân sau khi buông ra duỗi thẳng có chút mất tự nhiên. Gin nằm trên người cậu, thở dốc bên tai cậu, nóng ướt mà ngứa ngáy.
“Dạng này dưới thân tôi, cậu còn muốn chạy đi nơi nào?” Thở hổn hên, lời của Gin mang theo ý cười.
Một câu này khiến Shinichi đang hoảng hốt lập tức bừng tỉnh lai.
Hiện tại là lúc nào? Shinichi trong lòng nhảy dựng, thân thể không tự chủ được giật mình. Gin nằm trên người cậu rất nặng, lúc cậu vừa động liền ngẩng đầu lên… Trong đôi mắt xanh lục kia, còn có tình dục chưa tản đi, hai tay của hắn lại muốn hoạt động tiếp, một lần làm sao có thể đủ?
Shinichi hơi nhíu mi, cũng bất chấp hiện tại là mấy giờ, nếu lại làm một lần nữa, như vậy cho dù có chuẩn bị chu đáo, nhưng sẽ rất khó hành động, mọi thứ đều trở nên vô ích. Nâng ngón tay được cột kim gây mê, nhanh chóng đâm một cú vào gáy của Gin.
Không ngờ có thể ra tay dễ dàng như vậy, có lẽ người đàn ông này ở trên giường sẽ không có nhiều phòng bị… Shinichi có chút không thể tin rút ngón tay ra!
Một trận đau đớn, lúc cảm nhận được Gin liền mở mắt ra, trong mắt có chút không thể tin, tiếp đó liền “bộp” một tiếng, cả người đè nặng lên lồng ngực Shinichi.
Shinichi cúi đầu nhìn người đàn ông đã hôn mê, rồi sau đó sờ ngực bị đau, dùng cả tay cả chân kéo người đang nằm phía trên xuống. Cậu thở phì phò ngồi dậy, vươn tay kéo áo ngủ bị cởi ra.
Lại nói tiếp, tuy rằng cậu muốn chạy thoát, nhưng cậu ngay cả một bộ quần áo cũng không có. Shinichi có chút bất đắc dĩ nhìn vạt áo trên người chỉ dài tới đầu gối, trên ngực lại hở ra một khoảng lớn.
Vừa buộc dây lưng, cửa liền bị mở ra. Người phụ nữ mặt không thay đổi đứng ở cửa.
Shinichi có chút xấu hổ nhìn người phụ nữ kia, phía sau cậu chất lỏng đang không ngừng chảy ra khiến cậu trong nhất thời không thể đứng lên.
Người phụ nữ vươn tay ném quần áo trong lòng cho Shinichi. “Nhanh đi thay!” Ngữ khí cứng nhắc lại khiến Shinichi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Cô cứ vậy mà mở cửa, không sợ tôi thất bại sao?” Shinichi lúc vào phòng tắm, hỏi.
“Tôi vừa rồi đã nhìn màn hình theo dõi!” Vẫn thanh âm cứng nhắc như trước, nhưng nghe kỹ có thể nghe được vẻ khinh thường trong đó.
Bàn tay Shinichi đặt trên tay nắm cửa hơi hơi dừng lại, rồi sau đó liền mở cửa đi vào.
Trên bức tường trong phòng vệ sinh có một cái gương, lúc này tuy Shinichi cúi đầu thay quần áo, nhưng bên tai đỏ ửng có thể chứng minh được lực sát thương từ câu nói lúc nãy của Perry.
Cô ta vẫn nhìn màn hình theo dõi, là có ý gì?
Thay xong quần áo, mang túi vải từ phòng vệ sinh ra, Shinichi ra ngoài, phía sau bị sưng khiến bước đi của cậu có chút kỳ quái.
“Cậu không sao chứ?” Người phụ nữ mở miệng hỏi.
Shinichi gật gật đầu: “Không sao, Haibara đâu?”
“Ở bên ngoài!” Cô ta vừa nói vừa nhìn người đang hôn mê trên giường, liền mở cửa rời đi.
Shinichi nhìn bóng dáng người phụ nữ có chút kinh ngạc, cậu vốn dĩ tưởng rằng, cô ta là muốn giết Gin nên mới giúp cậu, nhưng mà…
“Cô, chẳng lẽ…” Shinichi mở miệng, lại không biết nên hỏi như thế nào. Trong tiềm thức cậu vẫn nghĩ là người phụ nữ này và tên đàn ông mày xếch gặp ở trên tàu lúc trước hợp tác cùng nhau. Hận ý ngẫu nhiên toát ra trong mắt, chẳng lẽ không phải là sát ý?
Người phụ nữ xoay qua, nhìn Shinichi, đuôi mắt hơi cong. “Cậu nghĩ rằng tôi muốn giết Gin? Hắn không phải là động lực của chúng tôi, trừ phi chúng tôi tự nguyện đánh bạc mạng sống của mình. Chúng tôi chỉ muốn thoát khỏi tổ chức, chỉ là muốn được tự do mà thôi.” Cô ta nói thế, ánh mắt lấp loé nhìn Shinichi.
Câu trả lời của cô ta khiến Shinichi cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng tình hình hiện tại không cho phép cậu nghĩ nhiều. Đành theo lời cô ta mà rời khỏi…
“Đoàng”. Một tiếng súng vang, bởi vì không dùng ống giảm thanh nên trong ban đêm yên tĩnh dị thường vang dội. Như toàn bộ ngôi nhà đều vang lên.
Shinichi cảm giác một trận gió thổi qua bên chân, rồi sau đó là giọng phụ nữ ngắn ngủi kên lên, người phụ nữ vốn dĩ đi phía trước cậu đột nhiên ngã xuống đất. Đầu gối cô ta bị đạn bắn trúng, ngay cả đứng lên cũng không làm được.
“Cô không sao chứ!” Shinichi ngồi xổm xuống, nhìn máu trào ra từ đầu gối người phụ nữ. Trên sàn lập tức tạo thành vũng máu. Cậu nơm nớp lo sợ xoay người, liền thấy người vốn dĩ nên nằm hôn mê trên giường, đôi mắt xanh lục mở to, như thể các mạch máu xung quanh hốc mắt đều bị đứt. Khuôn mặt kia mang biểu tình đáng sợ. Lúc này hắn cầm súng trên tay, chỉ chằm chằm nhìn cậu…
Thuốc mê kia tuy không thể gây mê một con voi, nhưng một con trâu, một con sư tử lại có thể làm được!
“Shinichi Kudo! Xem ra tôi đã thật sự quá nuông chiều cậu!” Răng nanh bén nhọn, theo lời nói mà ẩn hiện ra bên ngoài. Gương mặt vốn dĩ đáng sợ lại càng thêm vài phần âm trầm.
Thân hình Shinichi run lên, chẳng lẽ thật sự trốn không thoát?
Trong nháy mắt cậu hoảng thần, cậu lại bị một lực va chạm mạnh, vốn đang ngồi xổm lại bị đẩy ngã xuống bên cầu thang.
“Cậu, còn không mau đi đi! Hắn bây giờ không có sức lực đuổi theo cậu!” Người phụ nữ cắn răng nói.
Shinichi vẫn đang do dự, nhưng vào lúc này, lại một tiếng súng vang lên. Hõm vai người phụ nữ lập tức xuất hiện một lỗ máu.
Shinichi muốn tiến lại xem xét, lại bị cô ta gầm lên khiến bước chân dừng lại. “Cậu còn không mau đi, chẳng lẽ cậu muốn tôi bị bắn chết sao?” Người phụ nữ một bên gào thét, một bên chống tay hoạt động thân thể, giấu bản thân bên vách tường, lưng dán chặt vào tường.
“Đi mau! Tôi không có việc gì!” Khi Shinichi còn do dự, cô ta lại hét to một tiếng. “Sherry còn ở bên ngoài, cậu muốn chết nhưng cô ta thì không!”
Giọng nói mạnh mẽ của cô ta khiến cậu cuối cùng di chuyển chân, cậu vừa chạy xuống, vừa quay đầu nói với người phụ nữ: “Cảm ơn!”
Mà vào nháy mắt Shinichi bước ra khỏi cửa, một giọng nói, giống như ác mộng chui vào màng tai của cậu.
“Shinichi Kudo, cậu trốn không thoát đâu. Cậu trốn không thoát đâu! Đừng quên lời tôi đã nói, nếu cậu lại, lại bị tôi bắt lấy…” Giọng nói kia không lớn, lại quanh quẩn trong không gian rộng lớn, tạo nên cảm giác không rét mà run.
Bước chân Shinichi run rẩy, tâm thần có chút dao động. Lúc nhìn thấy người đang dựa vào cột nhà, Haibara Ai sắc mặt trắng bệch, mới lần nữa điều chỉnh tinh thần.
Cậu nhất định có thể chạy thoát, bọn họ sẽ bình an trở về! Shinichi trong lòng kiên định nói. Cúi người ôm lấy Haibara đứng lên.
Haibara Ai hơi hơi mở mắt, giờ phút này cô thực sự suy yếu, chỉ là miễn cưỡng giật giật miệng, gọi một tiếng,“Shinichi Kudo!”
Từ trong túi lấy ra ván trượt gấp, Shinichi ôm Haibara nhảy lên ván trượt. Nói đây là ván trượt, thì đúng hơn phải nói là ván trượt được tăng cường động cơ. Shinichi dùng chân ấn vào cái nút bên cạnh, phía sau ván trượt lập tức phun ra tia lửa, như là máy bay phản lực.
Tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, không khí sau mưa có hơi nước bão hoà, mang theo mùi thơm bùn đất.
Thanh âm ván trượt trong khoảng sân trống trải dị thường chói tai. Đi được một nửa khoảng cách, Shinichi quay đầu lại, nhìn toà biệt thự phía sau. Không nghe được tiếng súng nữa, liệu cậu đã có thể thả lỏng? Người phụ nữ kia, cậu thật sự không ngờ rằng cô ta sẽ giúp cậu đến vậy.
Haibara Ai tựa hồ có chút sức lực, bỗng nhiên giật giật trong lòng Shinichi. “Shinichi Kudo, mấy ngày này, xem ra cậu cũng thực vất vả…” Haibara Ai nói, mũi hơi hơi cau, “Trên người cậu có mùi hương của hắn.” Không hề kiêng dè nói.
Shinichi ngẩn ra, sau đó là cười khổ, giật mình nghĩ đến trước đây không lâu Gin cũng nói một câu. “Chim chóc được nhốt trong lồng. Cho dù chạy được, chim kia cho dù là gương mặt, hay mùi vị, cũng đã hoàn toàn khác biệt.” Đó là một câu nói vĩnh viễn không thể xác nhận được, như chính cậu hiện tại.
Shinichi không có trả lời, tựa hồ Haibara cũng không có chờ cậu trả lời.
Thời điểm đi được hai phần ba, cánh cửa vốn đóng chặt bỗng mở ra trước mắt Shinichi, biên độ chậm rãi giống như nhịp tim đập, mỗi một nhịp đều lộ ra tia hi vọng.
Shinichi nhìn bảo vệ ở cánh cổng, ngoại trừ một người đứng ở đó thì không thấy bốn người khác vốn dĩ phải ở đây.
Như lời người phụ nữ kia nói, một sự hỗ trợ khác?
Shinichi có chút nghi hoặc nhìn gương mặt tên đàn ông càng ngày càng rõ ràng, cậu xác định đó là gương mặt hoàn toàn xa lạ. Mà trong khoảng nửa khắc cậu suy tư, người đàn ông bỗng nhiên vươn tay, giữ chặt tóc của mình, như là cởi quần áo, một làn da mỏng bị kéo xuống dưới…
Hoá ra là cải trang?
Khuôn mặt kia, sau khi cởi lớp mặt nạ, Shinichi làm sao không biết được. Là người đàn ông có đôi mày xếch lên mà cậu gặp khi lên du thuyền trước đây. Khuôn mặt thật sự rất đặc sắc!
Tên đàn ông vươn tay chào Shinichi đang trượt ván tới, hơi hơi nghiêng đầu tựa hồ đang tìm người phía sau Shinichi. Nhưng lại không có, phía sau Shinichi hoàn toàn trống rỗng.
Tên đàn ông lập tức rùng mình, lập tức chạy về phía toà biệt thự Tây Âu to lớn.
Người phụ nữ ấn vết thương trên bả vai và ở đầu gối, mất máu khiến cô ta cảm thấy lạnh. Trong lòng không khỏi cười khổ, từ khi nào cô ta lại thành người tốt như vậy, rõ ràng là muốn lợi dụng thiếu niên kia, hiện tại trái lại hi sinh bản thân!
“Cô là ai?” Gin thở phì phò, hiển nhiên cảm thấy mệt khi cố gắng loại trừ hiệu quả của thuốc gây mê.
Người phụ nữ nở nụ cười, tiếng cười khanh khách có vài phần dễ nghe. “Thật đúng là vinh hạnh, đến bây giờ ngài thế nhưng cũng không thể nhận ra tôi, nhưng mà tôi cũng không ngạc nhiên vì điều đó. Tôi với ngài chỉ có hai lần hữu duyên gặp mặt mà thôi.” Cô ta nói. “Chẳng qua ấn tượng ngài lưu lại cho tôi lại mười phần khắc sâu!”
“Ồ?”
Giọng nói gần bên tai khiến người phụ nữ kinh ngạc ngẩng đầu, tuy rằng vẫn có vẻ có vài phần vô lực, nhưng Gin quả thật đã đứng bên cạnh cơ thể của cô, không một chút tiếng động. Người đàn ông này quả thật như đồn đãi, là người thích hợp nhất để trở thành sát thủ!
Gin ngồi xổm người xuống, một tay xoa hai má cô ta, rồi sau đó đầu ngón tay chạm được một chút gì đó khác thường, bỗng nhiên kéo mạnh tay xuống…
Tốc độ quá nhanh, người phụ nữ kêu rên một tiếng. Lớp da kia cơ hồ được dán chặt với da mặt, kéo như vậy như là kéo xuống cả lớp da thật của mình.
Gin chăm chú nhìn khuôn mặt trước mắt này, trong mắt cũng không có biểu tình sáng tỏ, hoặc là nói cho dù thấy được khuôn mặt thật sự của cô ta, cũng không khơi lên được trong đầu hắn bất cứ hồi ức nào.
“Xem ra ngài thật đúng là quý nhân hay quên việc, danh hiệu của tôi là Perry, một trong những người làm nhiệm vụ kết nối thông tin giữa nội bộ và bên ngoài tổ chức.” Người phụ nữ nói, lúc này đã lộ ra gương mặt thật. Làn da rám nắng, cũng không phải vẻ đẹp trong sáng mỹ lệ. Nhưng đuôi lông mày hơi cong, lúc đôi mắt híp lại liền có một sự quyến rũ khó hiểu, đồng thời một mái tóc ngắn màu đỏ, tăng thêm phần hoang dã và gợi cảm.
“Sao? Đối với việc cô là ai tôi cũng không để ý, nhưng mà cô cho rằng bọn họ có thể chạy đi sao?” Gin bỗng nhiên lấy từ trong túi quần ra một chiếc điều khiển từ xa, rồi sau đó nhấn vào cái nút màu đỏ. “Dựa theo của tính toán của tôi, bọn họ hiện tại hẳn là sắp tới cửa, cô thử nói chim chóc lúc nhìn thấy bầu trời, thật muốn giương cánh bay đi, cửa lồng sắt bỗng nhiên khép lại, gương mặt khiếp sợ, bộ dáng hoảng loạn ngay cả lông vũ cũng dựng đứng lên, sẽ như thế nào?” Gin tựa hồ đang trêu chọc, nhưng lời nói kia lại âm hiểm vô cùng.
“Nói không chừng bọn họ đã chạy đi?” Người phụ nữ miễn cưỡng cười nói, mất máu quá nhiều khiến cô hiển nhiên đã không thể chống đỡ được lâu.
“Sao? Cho dù đã chạy đi, tôi cũng có thể đem chim chóc của tôi bắt trở về, rồi sau triệt để bẻ gãy cánh của nó. Như vậy nó sẽ không còn có bất cứ ý niệm đào tẩu nào nữa. Nhưng mà… cho dù như thế nào, cô cũng không cần thiết phải sống thêm!” Gin nói đến đây, giơ súng lên đặt trước trán người phụ nữ.
Người phụ nữ hiển nhiên là sợ hãi, môi cô ta đang run rẩy, điều cô ta muốn là tự do, không phải là cái chết, huống gì người kia vẫn đang chờ cô ở cửa.
“Ha ha!” Người phụ nữ cười khẽ, kiên quyết trấn định nói, “Nếu ngươi giết ta, như vậy Shinichi Kudo cũng tuyệt đối sẽ không sống sót.”
Gin nheo mắt lại, thần sắc tràn đầy nguy hiểm, rồi sau đó bỗng nhiên cười lạnh. “Cô từ đâu mà nghĩ rằng có thể dùng Shinichi Kudo để uy hiếp tôi? Cô cho rằng tôi sẽ vì cậu ta mà buông tha cho kẻ phản bội tổ chức?”
Trên trán Gin lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên hắn cũng đang chống đỡ. Liều thuốc mê tuy nhỏ, nhưng dược hiệu lại mạnh kinh người. Trước đây khi hắn được huấn luyện cũng bị sử dụng thuốc mê này.
Lại nghĩ đến, lúc đầu mất đi ý thức, nếu khi đó thiếu niên kia, hay người phụ nữ này ra tay, hắn sẽ không có bất kỳ khả năng phản kháng nào…
Nghĩ đến đây, tay giữ súng của Gin siết chặt, Shinichi Kudo!!!