"Thiếu chủ, Hoàng Hy Bình đã trở về"
Lạc Mộc nói ra tin này, chúng nhân tại chỗ đều kinh sợ, Lạc Thiên nói: "Ngươi chắc chứ?"
"Chính xác, ta nhận tin lúc trước, Hoàng Hy Bình cùng mười bốn nữ nhân trở về Tiểu Trạch môn, còn có cả Mộng Cơ và Phỉ Sa, không thấy bọn Quyền Hành đâu cả"
Lạc Thổ hỏi: "Sư phụ đã đi Thiếu lâm, chúng ta phải làm sao đây?"
Lạc Thiên đáp: "Ta tự có biện pháp, ngươi cần chi lo lắng."
Lạc Thổ lúng túng nói: "Ta …cũng không lo lắng, kẻ kia trừ việc hát hò, chẳng có gì khiến chúng ta lo"
Lạc Thuỷ mắng: "Ngươi nói chúng ta lo hắn sao?"
Lạc Thiên nói: "Các người đừng tranh chấp, hãy nghĩ tại sao bọn người Quyền Hành không quay lại, ta chính mắt thấy họ đi vào chỗ y."
"Họ bị Hoàng Hy Bình hạ sát ư?" Dương Y hỏi
Lạc Hoả phản đối: "Không thể như vậy, Hoàng Hi Binh không giống kẻ tuỳ tiện giết người."
"Ta cũng nghĩ Hoàng Hy Bình không phải kẻ giết người khát máu" Lạc Thảo cũng nói."
Thương Ưng hỏi: "Vậy tại sao chín người kia không quay lại?"
"Có thể …" Lạc Diệp định cất lời nhưng do dự.
Lạc Thổ hỏi: "Ngươi còn nói có thể cái gì!"
"Ngươi quát ta cái gì?" Lạc Diệp không khách khí đáp lại, rồi nói tiếp: "Có thể bọn Quyền Hành trở về hoàng cung"
Lạc thiên trầm ngâm nói: "Có khả năng có việc này, bọn đó bảo vệ hoàng đế, không thể trở về hoàng cung trước hoàng thượng."
Lạc Thuỷ hỏi: "Chúng ta phải làm gì đây?"
Lạc Thiên đáp: "Tối nay hành động, bắt giữ hoàng thượng không cho trở về"
"Sao?" Mọi người vô cùng kinh hãi.
Lạc Thiên cao ngạo nói: "Phụ thân ta chỉ muốn xưng bá võ lâm Còn ta thực muốn xưng bá cả thiên hạ, nay có hoàng thượng trong tay, nếu ta có thể thao túng, gián tiếp sẽ thao túng thiên hạ ha ha …"
"Nhưng nếu như thất bại, nghênh tiếp chúng ta sẽ là cả trăm vạn đại quân đó"
Lạc Thiên đáp: "Bởi vậy, hành đồng lần này tuyệt đối không thể thất bại"
Thương Ưng nói: "Thiếu chủ, mạo hiểm quá lớn, phải đợi minh chủ trở về thương lượng lại?"
Lạc Thiên cười lạnh lùng, nói: "Không dám mạo hiểm, sao thành đại sự? Đây là hoàng thượng tự đem mình đến nộp chúng ta, lẽ ra nên ở tại hoàng cung hưởng phúc, lại đến đây cho ta cơ hội, nay ngoại trừ chúng ta, ai biết được y là hoàng đế, chúng ta nhanh chóng giam cầm y lại, đợi thời điểm chín muồi, trà trộ vào hoàng cung, năm lấy quyền chính"
Dương Y nói: "Thiếu chủ thật không biết sợ, ta cũng nghĩ kế này làm được, bên cạnh hoàng thượng cũng không có cao thủ, chỉ có vợ chồng La Niên, cùng một bbọn vũ công và phi tần, căn bản không thể chống nổi một đòn tấn công"
"Tốt , cứ quyết định như vậy, cầm tù hoàng thượng, thiên hạ sẽ thành của ta"
Bóng đêm bao trùm lên toàn long thành, đèn lửa mọi nhà dần tắt.
Nhiệt náo đến nửa đêm không còn, đường phố giờ này trở nên vắng vẻ, người đi lại cũng thưa thớt.
Dưới ánh đèn yếu ớt, hai nhân ảnh mờ mờ sát cạnh nhau, nghe tiếng chân hai người có thể biết là nữ tử.
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy?"
"Trở về Đại Địa Minh đi!"
"Nhưng mà, tiểu thư không phải nói chúng ta sẽ đến Tiểu Trạch môn?"
"Tiểu Tước, ban ngày chúng ta đã tới Tiểu Trạch môn, nhưng thất vọng trở về, ta đang nghĩ, chàng có thể quay lại không…"
Nguyên lai hai thiếu nữ là La Mĩ Mĩ và Tiểu Tước.
Tiểu Tước nói: "Nhưng muội thấy ở Tiểu Trạch môn vui vẻ, còn ở Đại Địa Minh không vui. Bọn đệ tử háo sắc nhìn chằm chằm cả ngày, khiến muội ghê tởm"
La Mĩ Mĩ cười nói: "Chúng ta nay là phi tử của hoàng đế ca ca, bọn chúng dám làm gì"
"Muội không thích chúng nhìn như vậy. Tiểu thư, sớm biết như vậy, chúng ta đã cùng tên đại sắc lang tương hảo. Hoàng thượng không muốn tiểu thư, người sẽ không tức giận. Tiểu thư hấp dẫn như vậy, tại sao hoàng thượng không muốn?" Tiểu Tước băn khoăn hỏi.
La Mĩ Mĩ nói: "Ta không biết, có thể người thấy ta không hấp dẫn bằng các phi tử khác"
Tiểu Tước phản biện: "Muội không tin. Hoàng hậu không đẹp bằng tiểu thư, làm sao các cung phi khác lại hấp dẫn hơn hoàng hậu?"
La Mĩ Mĩ giải thích: "Điều đó khó nói, dưới hoàng đế ca ca có ba nghìn giai nhân trong hậu cung, so với đại sắc lang kia nhiều hơn."
Tiểu tước nói: "Nếu như hoàng thượng muốn tiểu thư, tiểu thư có thể cùng người …"
"Không được, ta trước đến hoàng cung, chỉ vì không biết phụ mẫu ta đưa ta vào hoàng cung để tiến hoàng đế ca ca. Nếu sớm biết việc này, ta đã trốn nhà đi, ta không muốn làm phi tử của hoàng thượng"
Tiểu Tước hỏi: "Không phải vì hoàng thượng có quá nhiều nữ nhân?"
"Ta không yêu hoàng đế ca ca, cho dù người là quan vương một nước, nhưng không phải là người trong tim ta, bởi vậy ta không lấy người. Nếu người ép ta, ta sẽ chết cho người coi"
Tiểu Tước thở ra một hơi, nói: "May là hoàng thượng không ép tiểu thư, nếu không sắc lang nhỏ xíu sẽ chết mất"
"Sắc lang nhỏ xíu ư?" La Mĩ Mĩ hỏi
Tiểu Tước chỉ vào bụng La Mĩ Mĩ cười nói: "Thì trong bụng tiểu thư đó!"
"Tiểu Tước, ngươi dám đùa bỡn ta chăng? Nếu chàng trở về, ta sẽ để chàng làm bụng ngươi cũng lớn ra, cho ngươi biến dạng"
Hai người vừa cười nói vừa đi.
"Nghe nói thần ca hát của chúng ta đã quay về" Tiếng nói vang lên trên đường, hai nữ nhân sợ hãi dừng lại, nhìn thấy bốn năm khất cái đi qua. Bọn khất cái cũng nhận ra bọn họ, đi đến chào hỏi.
La Mĩ Mĩ lo lắng hỏi: "Các người nói thần ca hát là chỉ ai?"
"Đương nhiêu là lão đại của bang chủchúng ta, Hoàng Hy Bình, người hát nhiệt thành, làm huyết dịch trong người sôi sục. La tiểu thư không biết sao?"
"Tiểu Tước, chúng ta nên nhanh chóng đi Tiểu Trạch môn."
Khi bọn khất cái còn đang nói, La Mĩ Mĩ đã kéo Tiểu Tước chạy trốn.
Bọn khất cái bàn luận: "Hai cô nàng xinh đẹp kia nhất định là nữ nhân của ca thần lão đại"
"Ta cũng nghĩ vậy"
"Nghe nói y vô cùng lợi hại trên giường, một đêm có thể thoả mãn hơn trăm nữ nhân. Nếu như ta có thể lợi hại như y, mỗi lần đến nhà thổ hành sự, không phải mềm oặt rời khỏi bụng bọn cô nương ở đó."
"Ca thần lão đại khoẻ đánh nhau, cũng khoẻ hành sự với nữ nhân a"
"Nghe nói cái của y to hơn của con lừa, a a."
"Nếu hôm nào dẫn y đến vào nhà thổ, thay chúng ta cho đám cô nương không thể đụng tới kia biết tay, bang chủ của chúng ta thật là giỏi …"
"Đêm nay ở Tiểu Trạch môn nhất định có tiếng nữ nhân kêu la, chúng ta phải lén nghe bên ngoài tường"
"Ta nghĩ chúng ta nên đi kỹ viện"
"Ta không có tiền"
"Ta đãi, hôm nay ta gặp một lão thái bà hảo tâm, bà ta cho ta nhiều tiền"
"Vậy thì đi nhanh, nếu không bọn cô nương đi ngủ mất"
Đám khất cái vui vẻ biến mất trong màn đêm trên đường.
"Kẻ hỗn đãn nào ngoài cổng vậy? Hoàng Hy Bình quát.
Đáp lại hắn cũng là lời quát giận dữ: "Hoàng Hy Bình, mở cửa, ta muốn đòi nợ chàng."
Âu Dương Đình Đình?!
Vưu Tuý nói: "Sao nàng ta lại đến? Nàng ta không biết Tiểu Nguyệt với chàng đang …"
"Ta ra mở cửa" Hoàng Hy Bình trần trụi xuống giường, đi ra mở cổng, bên ngoài Âu Dương Đình Đình đang hò hét, tay hắn kéo nàng vào trong nhà, sau đó đóng ngay cửa lại.
Âu Dương Đình Đình nhìn ba nữ nhân trần truồng trên giường, hai mắt chằm chằm vào Tiểu Nguyệt, kinh hãi nói: "Nguyệt nhi, muội … sao muội cũng ở đây?"
Tiểu Nguyệt đỏ mặt, rúc vào giường.
Âu Dương Đình Đình nói: "Hoàng Hy Bình …"
"Nhỏ giọng xuống" Hy Bình nói: "Có việc gì gọi ta gấp vậy?"
Âu Dương Đình Đình hạ giọng: "Tiểu Nguyệt chẳng phải thân muội của chàng sao? Sao chàng lại làm chuyện đó với nàng?"
Hy Bình thở ra: "Việc đó sau này nàng sẽ hiểu"
"Đồ loạn luân, đồ dâm tặc nhà ngươi, chuyện gì cũng dám làm, còn làm cả sự phụ thiếp, làm người có thai, thiếp làm sao thu xếp được?"
"Nàng đòi ta trả nợ?"
"Đúng vậy, tính sổ với chàng."
"Tính toán mất thời gian, ta có thể làm từ từ trên giường" Hắn ôm lấy Âu Dương Đình Đình, đi tới giường, đặt nàng trên giường, rồi ôm chặt, nói: "Mm, nào được rồi, nói đi. Tính nợ thế nào?"
"Chàng không được ôm chặt làm người ta không thở được" Âu Dương Đình Đình thở năng nhọc, ngực nhấp nhô kịch liệt.
Vưu Tuý nhìn tình hình, liền nói: "Ta phải nghỉ ngơi, các ngươi từ từ tính toán. Nguyệt nhi, muội dịch vào trong, ta nghỉ ngơi, để họ ở bên ngoài"
Thi Nhu Vân nói theo: "Muội cũng phải nghỉ ngơi."
Hy Bình không cho: "Nàng không thể nghỉ ngơi"
"Tại sao?"
Âu Dương Đình Đình giải thích: "Ta biết tên dâm tặc này muốn giở trò xấu xa với muội, có vậy mà không hiểu"
Thi Thu Vân nói: "Nhưng mà, tỷ tỷ này, chàng đang ôm tỷ mà!"
Lời nói của nàng làm Âu Dương Đình Đình ngạc nhiên. Xem tiểu Nhu Vân này ngày thường nói chẳng nên lời, sao miệng lưỡi lại trở nên lợi hại như vậy, hơn cả Âu Dương Đình Đình ta?
Âu Dương Đình Đình nói: "Dâm tặc, hãy ôm nàng ta nữa đi."
"Nàng không phải tính đòi nợ ta sao?" Hy Bình cười, chuyển sang ôm Thi Nhu Vân, đặt nàng và Âu Dương Đình Đình nằm cùng một chỗ, hắn nằm đè lên người họ, nói: "Sư phụ nàng đã là nữ nhân của ta, thử nói xem đồ đệ sẽ ra sao? Sẽ cùng sư phụ là nữ nhân của ta, hay là thành đồ đệ của ta?"
Âu Dương Đình Đình không trả lời: "Thiếp hôm nay thấy sư phụ khóc cả ngày"
"Ồ, nàng không thể tiếp nhận sự thực là sư phụ nàng đã thành nữ nhân của ta?"
Âu Dương Đình Đình nói: "Sư phụ đã biết thiếp không lấy ai ngoài chàng. Không nói đến cảm xúc của thiếp với kẻ vô lạinhư chàng. Thiếp biết làm thế nào, sao để cả hai sư đồ chúng ta thành nữ nhân của chàng được?"
Hy Bình cười đáp: "Ta nghĩ nàng và sư phụ đã thương lượng kết quả"
"Sao người biết ta và sư phụ đã thương lượng?"
"Vì A Mật Y không thể để đồ đệ bị thương tổn. Nói đi nói lại, nàng được bà ta nuôi dưỡng, làm sao nàng ta không chiều chuộng nàng được?"
Âu Dương Đình Đình cười ngọt ngào nói: "Sư phụ yêu chàng. Sư phụ nói chắc chắn sẽ để chàng lấy thiếp. Do vậy thiếp mới tử tế với người. Nếu không thiếp suốt đời sẽ không quan tâm đến người nữa."
Thi Nhu Vân hỏi: "Tỷ không định đòi nợ y ư?"
Âu Dương Đình Đình nói: "Nhu Vân, ngươi không thể luôn nói kiểu thẳng thừng nhất châm kiến huyết đó, người tốt nên để đường lùi cho người khác"
"Thế nào là nói kiểu thẳng thừng nhất châm kiến huyết ?" Thi Nhu Vân tò mò hỏi.
Âu Dương Đình Đình ôm đầu, hai mắt trợn lên, như choáng váng cả đầu.
Hy Bình cười nói "Nhu Vân, để ta cho nàng biết thế nào là nhất châm kiến huyết. Khi nhất châm đã tiến vào, sẽ xuất huyết. Ha ha, trong hai nàng, ai để ta tiến vào trước?"
Âu Dương Đình Đình nói: "Hỗn đãn, ăn nói cho đàng hoàng! Nhu Vân đến trước, nàng ta để cho chàng vào trước"
"Nàng biết những chuyện này không ít! Trước đây đã từng trải qua?"
"Không có, trước đây thiếp chưa từng gặp nam nhân. Thiếp thực sự rất thuần khiết"
Hy Bình hỏi: "Làm sao để ta tin được nàng?"
"Tử dâm tặc, chàng dám không tin thiếp? Thiếp từ bé đã ở Thái Âm giáo, không biết đến ai cả. Nếu thiếp thường ra ngoài, thì mỹ nữ như thiếp, không biết bao nhiêu nam nhân điên cuồng theo đuổi, nhưng thiếp không thích chúng."
Hy Bình cười nói: "Nàng quả là mỹ nữ, nhưng tại sao không thích bọn chúng?"
Âu Dương Đình Đình cao ngạo đáp: "Vì thiếp không nghĩ chúng xứng với thiếp. Thiếp là siêp cấp mỹ nữ, không phải là nam nhân giỏi nhất trong thiên hạ thì không xứng với thiếp, chàng nói đi đúng không?"
Thi Nhu Vân nói "Tỷ tỷ đúng là rất xinh đẹp. Kẻ vô lại này cũng rất hấp dẫn, nhưng nay mặt y bị nhiều thương tích, sao tỷ tỷ còn ưa thích y?"
Âu Dương Đình Đình quay mặt vào sát Thi Nhu Vân, kề vào tai nói: "Muội muội, muội nói mãi mà như thế, kẻ vô lại này không buông chúng ta ra."
Thi Nhu Vân uỷ khuất nói "Vậy muội không nói nữa."
Âu Dương Đình Đình đột nhiên mỉm cười, kề vào tai Thi Nhu Vân nhẹ nhàng nói "Ta yêu kẻ dâm tặc , cũng như muội yêu kẻ cừu nhân, rất khó giải thích được, hiểu không?"
"Ồ, tỷ tỷ không nghĩ như Nhu Vân chứ?"
"Lúc đầu ta nghĩ rằng mình là thánh nữ tối thuần khiết. Kỳ thật, sống với bọn muội một thời gian, nhận ra con người thật của bọn muội, có nhiều người cũng đều thuần khiết như ta, muội và Nguyệt nhi thuần khuyết nhất, như nhìn vào mắt là thấy thuần chân. Chúng ta không hiểu tại sao, chỉ biết hiến dâng. Nguyệt nhi, muội có nghĩ vậy không?"
Lời cuối của nàng huớng đến Nguyệt nhi, Nguyệt nhi quay lại, cảm kích ngấn lệ nhìn nàng nói: "Muội không nghĩ nhiều, muội chỉ biết muội yêu đại ca. Mọi việc khác đều không đáng kể, chỉ cần đại ca đối xử tốt với Nguyệt nhi là đủ"
Hy Bình vòng tay xoa lên mặt Nguyệt nhi nói: "Nhiều chuyện quá, đại ca còn chưa nghĩ đến"
"Sư phụ cũng như mẫu thân của ta, người đã hứa gả thiếp cho chàng, vậy chàng tính sao?" Âu Dương Đình Đình nhìn Hy Bình không hề sợ sệt.
Hy Bình cười nói: "Để công bình, ta sẽ đối xử với nàng bằng thân thể. Ha ha, hãy để Nhu vân xem thế nào là nhất châm kiến huyết"
Hắn lập tức cởi giải áo nàng, nàng không né tránh, nhưng miệng vẫn nói: "Nhu Vân trước thiếp, chàng không được chiếm tiện nghi của ta trước"
Nhu Vân từ chối: "Tỷ tỷ, muội không tranh với tỷ, tỷ không phải sợ"
Âu Dương đình Đình tối mắt dường như không tưởng nghe thấy Nhu Vân nói gì.
Rầm rầm
Tiếng động ở cửa vọng vào, đúng lúc áo Âu Dương Đình Đình gần như tuột ra, nàng hỏi "Ai đó vậy?"
Hy Bình hậm hực: "Phải chăng kẻ nào muốn ăn đấm?"
"Hoàng Hy Bình, lập tức mở cửa ra" Đó là tiếng La Mĩ Mĩ.
Tiểu Tước cũng ở ngoài cổng gọi: "Đại sắc lang, là ta và tiểu thư"
Âu Dương Đình Đình nói: "Là Mĩ Mĩ, ta đã ở trong này rồi, ta không ra mở cửa được."
"Ta sẽ ra mở cổng, có vẻ các nàng quen biết nhau?" Hoàng Hy Bình nói rồi ra mở cổng.
Âu Dương Đình Đình đằng sau nói: "Đương nhiên là quen biết, chúng ta đã biết nhau nhiều tháng nay."
La Mĩ Mĩ cùng Tiểu Tước đi vào, để Hy Bình khoá cửa, họ ôm chầm lấy người hắn.
La Mĩ Mĩ vừa khóc vừa cười, Tiểu Tước cũng rơi lệ nói: "Đại sắc lang, mặt chàng sao vậy?"
Hy Bình bị hai nàng bám chặt khi gặp gỡ, chỉ nói qua: "Ta vừa gặp lúc không tốt lắm"
"Thực ra Tước nhi thấy chàng rất hấp dẫn, tiểu thư nói có đúng không?"
La Mĩ Mĩ vừa khóc vừa nói: "Có hấp dẫn hay không thì chẳng phải chàng vẫn là đại dâm côn sao?"
"Ồ, La Mĩ Mĩ, hiện tại vẫn dám miệng lưỡi bén nhọn với ta, ta còn chưa hỏi chuyện nàng với tiểu tử Quyền Khuynh Quốc nhé"
Tiểu Tước nói: "Quyền Khuynh Quốc không động đến tiểu thư đâu! Đại sắc lang, chàng không cần lo lắng, nếu như y dám động đến tiểu thư, tiểu thư nói sẽ tự sát…"
"Tiểu Tước, đừng nói vậy"
Hy Bình nhìn khuôn mặt xinh đẹp của La Mĩ Mĩ nói: "Ta biết tin nàng đã vào Long thành, tưởng không gặp lại nàng nữa. Chúng ta cùng lên giường, để ta cho nàng biết thế nào là đại dâm côn, cùng nghe chuyện nàng trải qua, được không?
La Mĩ Mĩ ngưng thị nhìn hắn nói: "Lần sau không cần đột nhiên li khai, chàng đã được rồi mà?"
"Ta không khống chế được vận mệnh. Nhưng ta thề rằng nếu ta không chết, ta sẽ đến, ta sẽ làm bất cứ việc gì để trở về gia đình nàng"
La Mĩ Mĩ nói: "Trong bụng thiếp đã có hài tử của chàng, hơn nữa mẫu thân thiếp cũng không phản đối. Thiếp sau này phải theo chàng. Khi thiếp tới đây, thiếp thấy Mục Thu ở đây, chàng với cả nữ nhân của gia gia thiếp ư?"
Hy Bình đáp: "Ta chỉ biết họ lúc trước vẫn là xử nữ"
La Mĩ Mĩ nói: "Thiếp sau đó mới biết họ không phải là nữ nhân của gia gia, nhưng mà chàng không nên động vào họ"
Hy Bình thở dài: "Mĩ Mĩ, ta cũng biết thân phận của họ, ta đã dám làm thì không sợ gì cả"
"Tốt, thiếp không nói nữa, tối nay thiếp và Tước nhi muốn nghỉ ở đây, được không?"
Không đợi Hoàng Hy Bình đáp lời, Âu Dương Đình Đình đã lên tiếng: "Hoan nghênh muội ở lại, ta Âu dương Đình Đình không ghen đâu ,hi hi."
Thi Nhu Vân lại nói thẳng thừng: "Nhưng mà giường có vẻ không đủ rộng…"
Chúng nhân đều không nói nên lời.
Nếu có Lãnh Như Băng ở đây nói chuyện, quyết định sẽ là cho hắn nằm trên sàn nhà.
"Thiếu chủ, chúng ta đã bắt được hoàng thượng. Vợ chồng La Niên chống cự, La Niên đã chết, nhưng hai phi tử của hoàng thượng không thấy đâu" Thương Ưng nói.
"Sao, chúng không có ở Đại Địa Minh?" Lạc Thiên đại kinh, "Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, chúng ta sẽ đi vào tử lộ"
Dương Y nói: " Hai hoàng phi này thường hay gây chuyện, ban ngày cũng đến Tiểu Trạch môn, hôn quân không quản được sao?"
"A" Nhiều tiếng kinh hô cất lên.
Lạc Thiên nói: "Chúng không phải là phi tử, mà là nữ nhân của Hoàng Hy Bình"
Dương Y nói: "Hoàng Hy Bình tối nay trở về, khả năng chúng sẽ qua đêm ở Tiểu Trạch môn, chúng ta hãy một lần quét sạch tứ đại thế gia ?"
Thương Ưng nói: "Nói thì dễ dàng, nữ nhân đúng là không có đầu óc, người nghĩ rằng Võ lâm tứ đại thế gia dễ bị quét sạch chăng?"
Ám Long nói: "Nếu chúng đã trở về, chúng ta vây bắt chúng, sẽ làm Hoàng Hy Bình nổi giận, không có lợi cho chúng ta, nay hãy đặt kế tìm cách dụ bọn chúng"
Lạc Thiên suy nghĩ, định cất lời, thì bên ngoài truyền vào tiếng của Lạc Thuỷ: "Thiếu chủ, Ngọc Xà môn tấn công chúng ta, chúng tưởng lực lượng của chúng ta đã rời về Long thành, cơ hội đã tới"
"Đúng vậy, thời cơ đã đến, ha ha, chính là trời giúp ta" Lạc Thiên cười điên cuồng: "Chúng ta sẽ đi trước khi chúng tấn công, mọi người sẽ biết Quyền Khuynh Quốc đại nhân bị Ngọc Xà Môn bắt giữ. Dương Y, người không cần tham gia chiến đấu, hãy đem Lương Lệ Quỳnh an bài cần thận, sau khi đại chiến, ta sẽ trở về thăm nàng ta, thiếu phụ mỹ lệ thành thục như vậy, thế gian quả là hiếm có"
Ngày hôm sau, Đại Địa Minh và Ngọc Xà Môn quyết chiến, toàn thành đều sẽ biết.