Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

chương 239: dị tộc giai lệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lo lắng nhiều điều nhưng thật sự là lực bất tòng tâm. Hy Bình nhẹ nhàng vuốt ve Đường Tư an ủi rằng họ muốn hành thích hoàng thượng, nhưng sẽ không có cơ hội. Thời gian gần đây hoàng thượng không ở trong cung, và họ cũng không dễ dàng xuất nhập cung, hậu cung như bị bao phủ, ngay cả hoàng hậu là nhất quốc chi hậu cũng không thể tuỳ tiện xuất cung. Ngoại cung được bảo vệ bời mười ngàn cấm vệ quân, hoàng thượng đã ban hành lệnh ấm xuất nhập, ngài thường xuyên đem quân đội đi viễn chinh.

Lại một lần nữa, Đường Tư nghĩ rằng, nếu hiện tại giết được hoàng đế, vương triều sẽ hỗn loạn là điều không thể tránh khỏi, hậu quả không thể tưởng tượng được, ngay cả nếu tiếp cận thành công, muốn giết được hoàng đế là điều rất khó khăn, hoàng đế là chân mạng thiên tử, ngay cả ở phạm vi ngoài đại địa cũng có tinh anh bảo vệ, không thể nói muốn giết là giết.

Họ chỉ có thể chờ đợi, khi cơ hội chín muồi, Hy Bình thật sự sẽ thoát ra ngoài, hắn đã xa vợ hắn bấy lâu, sợ rằng họ sẽ có tai nạn, tuy nhiên, theo nhiều tin tức truyền từ trong giang hồ, những nữ nhân của hắn tạm thời an toàn, nếu có vấn đề ở đại địa, những người vợ của hắn sẽ tiến nhập giang hồ báo thù, họ sẽ phát động chiến tranh, bất kể ai sống chết như thế nào họ không quan tâm, không cần biết ai nghĩ gì, họ không thể sống nếu thiếu hắn. Hắn sống tốt, thì nữ nhân của hắn cũng phải sống tốt, hắn là lẽ sống của họ.

Nhưng sự việc càng ngày càng bất lợi đối với họ, tà đạo võ lâm ngày càng hoành hoành bá đạo hơn, Đại Địa đã thống nhất võ lâm cực lực trấn áp, lực lượng liên kết giữa quân và dân cũng không dưới vạn, toàn dân hiếm khi chứng kiến cảnh võ lâm tranh đấu, tà đạo trong võ lâm đã liên kết với ngoại tộc, ba thế lực hợp công tiến vào trung nguyên, minh chủ đại địa đã dẫn đầu võ lâm chính đạo tiêu diệt tà ma ngoại đạo, làm cho ba thế lực đó như những thớt ngựa hoang, Bạch Dương và thần rắn bộ lạc…

Giang hồ đại loạn, triều đình cũng dần dần trở nên nguy cấp…

Hoàng hậu và thái hậu không hiểu những điều này, các quan viên cũng không phát hiện hoàng đế là giả.

Đích thực muốn phát hiện ra cũng khó, hoàng đế gần đây không tảo triều, rất ít tiếp xúc với quần thần, chỉ trực tiếp hạ chiếu chỉ, ban bố sắc lệnh cho quần thần, họ thực tình cũng không nghi ngờ được. Trong nhiều năm, triều đình hoàn toàn không can thiệp vào chuyện của võ lâm, thình lình, hoàng thượng đột nhiên phát binh tương trợ đại địa, giúp võ lâm tiêu diệt ma đạo, nhưng thế lực ma đạo rất mạnh, huy động tổng lực lượng đến vạn quân tiến vào trung nguyên, vì vậy trung nguyên lần đầu chứng kiến một thế lực hết sức bá đạo mạnh mẽ, chưa bao giờ được thấy trước đây.

Trong hoàng cung lúc này Hy Bình luôn bận rộn "bôn ba" giữa các nữa nhân quyền quý, đến tối thì gần như phải phân thân đến nhiều nơi, phục thị thái hậu, sau đó đến tẩm cung hoàng hậu, rồi quay về tẩm thất của Đường Tư, cùng với Đường Tư, La Mĩ Mĩ, Tiểu Tước quây quần loan phụng đảo điên…

Nhưng ba nơi ngày hoàn toàn không biết một chút gì về việc hoạt động hết sức cật lực của hắn, thái hậu mỗi đêm đều chờ đợi Hy Bình, hoàng hậu cũng đều cùng cảnh ngộ. Nhưng gần sáng hắn lại chạy đến cung của Đường Tư, Đường Tư đã an bày cho hắn một phòng, nhưng hắn nói hắn nghĩ đến họ nhiều nên đã đến sớm.

Trung gian hắn cũng bị những cung nữ như thèm "thịt" lâu ngày quấn lấy hắn nhằm thoả mãn, may mắn thay cái vật thô bỉ của hắn lại vô địch thủ, bẩm sinh như một con quái vật, không ai có thể lý giải được, vì vậy, trong các cuộc ân ái, nó cứ bị sử dụng quá độ.

Lạc Diệp nhìn chăm chú hắn, dĩ nhiên từ lâu nàng đã tiếp xúc hắn, vì vậy hiển nhiên nhận ra được Hy Bình, Hy Bình đã tha thứ cho những việc làm không phải trước kia của nàng, sau đó hắn sử dụng mọi phương tiện để an ủi nàng ta.

Lạc Diệp sau khi cùng Hy Bình hoan ái, bằng một giọng cực kỳ hứng thú thoả mãn nói: " Lạc Thổ làm sao so sánh được với chàng, chàng cực kỳ mạnh mẽ gấp một vạn lần hắn, hắn cực kỳ cường tráng, cực kỳ quyến rũ…!"

Hắn không nghe Lạc Diệp nói ba chữ này, trước khi nàng nghe nàng nói ba chữ này, trong đầu Hy Bình đã bừng bừng, sau đó ngày càng mờ nhạt đi, vì vậy hắn cũng không ý thức được rằng mình sở hữu đa thổ, trông như một gã thộn!

Kỳ thực, đó là Lạc Diệp nói thực ra ý nghĩ từ chân tâm…

Hy Bình đặt môi tiếp xúc lên môi của nàng, giả hoàng đế kỳ thực là Đại Địa hộ pháp Ám Long, Ám Long không phải đích thực là con người, vì vậy hắn kiếm tiền rất nhiều từ hoàng cung, hoàn thành nhiệm cụ chính được giao cho bởi Lạc Hùng. Hắn cũng nghĩ về Lạc Hùng, một người luôn muốn mình đứng trên thiên hạ, nhưng không thề suy nghĩ nhiều, Lạc Hùng ngay lập tức cũng có thể sai người giết hắn, những người thân cận của hắn đều ở Đại Địa, hắn bị bắt buộc phải trung thành với hắn. Ám Long không phải là người có nhiều tham vọng, nếu không phải phụ tử Lạc Hùng chống lưng, có cho hắn mười lần can đảm nữa cũng không dám giả mạo hoàng đế, và cũng không thể có điều kiện làm vậy. Hắn ta có thể làm giả hoàng đế, chín mươi chín phần trăm là phụ tử Lạc Hùng ban cho.

Hắn cũng không có dã tâm, chỉ muốn an phận tận hưởng vinh hoa phú quý.

Mặc dù Ám Long không cùng bất kính với bất kỳ nữ nhân nào, tuy nhiên Dương Y và Bố Lỗ Tư đã sớm quấn quýt với nhau, Dương Y vốn là dâm nữ, thấy Bố Lỗ Tư là dị quốc chi nhân, đã ra sức quyến rũ, rồi hạnh phúc trong vòng tay của hắn, từ đó dễ dàng khuất phục trước Bố Lỗ Tư…

Nhắc đến Bố Lỗ Tư, dạo gần đây Hy Bình không có thời gian gặp hắn, ngày nay vô sự, thoát khỏi đám cung nữ thiếu "thịt" lâu ngày, nghĩ đến hắn, trong lòng nóng lên, đã tìm hắn, chỉ là khi gặp mặt Bố Lỗ Tư không nhận ra hắn, hắn kề tai nói nhỏ, Bố Lỗ Tư dần hiểu ra.

Hy Bình không muốn lừa dối Bố Lỗ Tư, cũng không có cách nào lừa dối hắn, Bố Lỗ Tư không giống như

người trung nguyên xảo quyệt luôn tìm cách ám hại lẫn nhau, trong tâm tưởng của hắn, Bố Lỗ Tư thì vô tội, sẽ không hại hắn.

Hy Bình tin tưởng hắn!

Sau đó, hắn đem chuyện giả hoàng đế nói với Bố Lỗ Tư, hắn kinh ngạc: "Không thể tin được trước đây hoàng thượng luôn bảo tôi mang cung nữ đến, nhưng khi đến thì không hề để tâm gì đến những thiếu nữ xinh đẹp ấy cả, báo hại tôi không thể làm ăn được, giờ tôi phải làm gì đây. Chủ nhân, ngài nói đi, khi nào hoàng thượng thật mới trở về?"

Hy Bình nói: "Trông vào vận may của hắn, hắn không thể trở về, ta thay hắn làm hoàng đế, rất nhiều việc ta đã làm thay cho hắn. Nếu ta là hoàng đế, sẽ gọi toàn thể hậu cung nghe ta hát, tình huống này thực sự hạnh phúc đến chết người."

"Chủ nhân, ngài phải hát?" Bố Lỗ Tư lộ vẻ sợ hãi rất nhiều.

"Ừm, thế nào? Có phải ngươi muốn ta đánh không, thái độ của ngươi như thế à?"

Bố Lỗ Tư thất kinh: "Chủ…chù nhân, ngài tốt hơn không nên hát!"

Hắn và Hy Bình cùng đồng hành nhau đến trung nguyên một thời gian, hắn hoàn toàn hiểu rõ khả năng ca hát của Hy Bình. Hắn nghĩ Hy Bình mọi mặt đều tốt, chỉ có tài ca hát là không ai chấp nhận được.

Hy Bình vươn cự thủ nắm lấy mũi của hắn, uy hiếp: " Đã nhìn thấy à? Điều này là gì?"

"Chủ nhân muốn đánh."

"Ngươi muốn ăn quyền của ta à?"

"Chủ nhân, tôi đã lãnh giáo rồi, giờ không muốn nhận nữa. Giờ tôi sẽ đưa ngài trở về Ba Tư, ngài hãy giúp tôi chống lại kẻ thù, cái quyền này của ngài, hoàn toàn sẽ khuất phục."

Hy Bình cười nói :"Xem ngươi kìa, ta nhận lời ngươi sẽ giúp ngươi đánh lại bọn chúng, ta không muốn đánh ngươi. Bố Lỗ Tư nghe nè, thời gian tới ta ca hát, ngươi phải vỗ tay khen ngợi, nếu không thì sẽ đánh cho ngươi sưng mặt, ngươi sinh ra không thể nào gạt được nữ nhân."

Bố Lỗ Tư cam chịu: " Chủ nhân, tôi ra ngoài đây, mặt ngoài rất quan trọng, cám ơn chủ nhân đã tha thứ cho tôi."

Hy Bình đột nhiên nói: "Ngươi nghĩ ta mặc quần áo thái giám trông như thế nào?"

"Không hấp dẫn."

"Ngươi" Hy Bình đưa trừng song nhãn về phía hắn.

Bố Lỗ Tư nhanh chóng nói: " Đích thực chủ nhân là người tài năng nhất trên thế giới này."

Hy Bình sung sướng lắc vai hắn: "Lời nói này của ngươi, chắc chắn là sự thật."

Bố Lỗ Tư nhận được lời tán dương, cũng rất hạnh phúc, hỏi: "Chủ nhân, người nói lúc trước hoàng đế có khả năng không thể trở về?"

Hy Bình trầm tư suy nghĩ về lời nói vuốt mông ngựa của Bố Lỗ Tư, nhất thời không nghe rõ ràng, nghĩ rằng Bố Lỗ Tư tiếp tục tán dương mình, vô tư nói: "Đương nhiên."

"Thật không?" Bố Lỗ Tư nhất thời thất kinh.

"Mẹ nó, ngươi thật không đáng tin, ngươi đã không nói những lời thế này?" Hy Bình nghĩ Bố Lỗ Tư không đủ can cảm để nói những lời không thanh nhã này, he he.

Sau đó Bố Lỗ Tư ngạc nhiên nói: " Thời gian sau tôi không cần đến Nam Trung Nguyên một cách vô ích nữa?"

Hy Bình trở nên giận dữ: " Cái gì mà không đến, ngươi không biết ta là vô địch Quyền Vương ở đây à?"

Bố Lỗ Tư nhanh chóng gật đầu, nói: " Đó là chủ nhân ngài đã làm một cuộc thu hoạch lớn, nhưng tôi nghĩ thật không công bằng!"

"Không công bằng, ngươi bị oan uổng gì à?"

Bố Lỗ Tư nói: "Tôi vất vả mang đến hai xử nữ, họ không được thu nhận, không ai muốn họ, ngài nói xem tôi uổng công không?"

Hy Bình lắc nhẹ vai của hắn nói: "Oan uổng, không ai muốn họ thì ta muốn."

"Chủ…chủ nhân, ngài muốn họ?"

"Đích thị, muốn hỏi gì?"

"Chủ nhân, ngài và tôi trao đổi." Bố Lỗ Tư không quên giao dịch.

Hy Bình tức giận hét lớn: "Ngươi muốn thảo luận điều kiện với ta?"

"Không…không dám."

Hắn thở dài: "Chủ nhân, tôi giao họ cho ngài, chủ nhân dĩ nhiên sẽ nhớ đến Ba Tư, lúc đó tôi có thể cung cấm thêm nhiều xử nữ khác cho ngài."

"Ta giữ lấy, cái gì đã nói với ta? Ta có thất vọng không? Nếu ta đến đất nước Ba Tư của ngươi, trừ phi muốn ngươi cung cấp? Một đám nữ nhân phải chạy theo khỏi ta, ngươi không quên, đám nữ nhân của ngươi, mỗi lần thấy ta, họ đều muốn chạy trốn một cách êm ả, không vấn đề gì họ lại hành động vô lý như vậy. Hoặc giả hai nữ nhân ngươi đưa đến cũng thích ta…Ngươi trở về hỏi, họ có thích ta, nếu không, ta cũng không muốn, nếu họ thích thì đưa họ đến với ta! Bà mẹ hắn không thự hiện, thật là thô bỉ, nói ta quyến rũ cũng không có, tốt hay xấu gì ta cũng là Ca thần, biết không?"

Bố Lỗ Tư nói: "Được rồi, chủ nhân, tôi sẽ hỏi."

"Nhanh lên, đừng để ta phải chờ, nếu ta phiền lòng, ta sẽ cho ngươi một quyền!"

Bố Lỗ Tư chuyển thân đi, trông nhanh như một cơn gió.

Khoảnh khắc, hắn phóng như bay đến, thở hổn hển nặng nhọc nói: " Chủ nhân, họ nói họ sẵn lòng hầu hạ chủ nhân, họ nói chủ nhân là người nam nhân quyến rũ nhất mà họ gặp…"

"Đích thực là lời của họ?"

"Tôi không dám lừa gạt ngài."

"Rất tốt, họ ở đâu? Dắt ta đi, ta cũng phải trông thấy họ, cho họ biết họ lựa chọn ta thì không sai lầm."

Bố Lỗ Tư kinh ngạc: "Ngay bây giờ?"

"Ngươi muốn chờ đến khi nào?"

Bố Lỗ Tư: "Chủ nhân, đi với tôi! Tôi sẽ chuẩn bị cho ngài một cái giường."

"Đi, dẫn ta đi, dĩ nhiên cái giường mới có thể giải quyết được vấn đề đó?"

Hy Bình cười nhạo báng, diện kiến hai xử nữ toàn thân được bao bọc kín.

Sau một hồi, Hy Bình đã "tìm hiểu" xong bạch phát xử xử và kim phát xử nữ và ra ngoài, Bố Lỗ Tư hỏi: "Chủ nhân, được chứ?"

Hy Bình nói: "Ta giữ, thật khó thở, họ không thể nói tiếng Trung, ta không biết họ đã nói gì."

"Không nói gì trên giường, tôi đứng bên ngoài nghe họ kêu la rất lớn…Chủ nhân, ngài thật sự uy dũng hơn người!"

Hy Bình nhìn chằm chằm vào hắn, song thủ đưa lên vai hắn, hết sức sâu sắc nói: " Bố Lỗ Tư, ta khuyên ngươi nên rời trung nguyên trở về Ba Tư, ngươi có thể nghe ta nói không?"

"Tại sao?" Bố Lỗ Tư nghi hoặc.

Hy Bình nói: "Hiện tại tình hình đang hỗn loạn, ngươi lưu lại hoàng cung, có thể bị ảnh hưởng, có lẽ ngươi không có khả năng sống sót để trở về Ba Tư. Hơn nữa, ngươi đưa ta hai xử nữ, sau khi hoàng đế thật trở về, có thể sẽ lấy mạng ngươi."

Bố Lỗ Tư thất kinh đến toát mồ hôi lạnh nói: "Chủ nhân, ngài không phải đã nói hoàng đế không thể trở về? Tôi nghĩ ngài có thể làm hoàng đế…"

Hy Bình nói: "Ta nói vậy khi nào?"

"Chủ…chủ nhân, ngài đã quên?"

"Quên cái gì? Lão tử thật không có nói."

"Khi nãy tôi hỏi hoàng đế có thể trở về không, ngài nói không thể…"

Hy Bình nghi vấn nói: "Ta có nói?"

Bố Lỗ Tư phải lặp lại nguyên bản câu nói của hai người.

Hy Bình đã khám phá ra: "Được rồi, ta nghĩ ngươi nói ta rất tài năng và hiểu biết, vì vậy ta nhận chứ không để ý ngươi nói đến vấn đề của tiểu tử hoàng đế."

"Tôi…tôi bị oan uổng rồi! Chủ nhân, ngài thật làm tôi hoang mang? Tôi phải xoay xở thế nào? Tôi không thể đến Trung nguyên nữa. Cũng không thể trở về, tôi đã mang quá nhiều nợ."

"Ngươi nói gì? Ngươi hối tiếc giao chúng cho ta? Ta đã nghĩ tên tiểu tử ngươi có chút thành ý, nguyên lai ta đã nói sai, nhưng nghĩ ngươi vẫn có hảo cảm với ta. Ta nói cho ngươi nghe, ta không muốn họ. Ngươi cứ giữ họ, sau khi hoàng đế thực trở về, ngươi sẽ bị tru di cửu tộc."

"Chủ nhân, không phải tôi hối tiếc, chỉ là kinh phí để tôi trở về xoay xở ra sao? Nếu tôi không thể gia dịch và nhận được ban thưởng của hoàng đế, tôi rất khó trở về."

Hy Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi trước tiên li khai hoàng cung, ẩn thân nơi bí mật, sau khi ta xuất cung, người thấy ta, ta sẽ cấp kinh phí cho ngươi hồi hương. Hơn nữa, ngươi giao cho ta hai xử nữ, ta sẽ dạy ngươi võ công và ca hát."

"Chủ nhân, người muốn dạy tôi đánh nhau? Có thể tuỳ tiện xuất thủ giết người?"

"Đích thị, ta muốn tự tay dạy cho ngươi, để khi ngươi trở về Ba Tư có thể trở thành vô địch thủ, ngay cả trong lĩnh vực ca hát."

Bố Lỗ Tư kinh ngạc hoan hỉ nói: "Chủ nhân, tôi phải học võ công, không học ca hát. Chủ nhân nếu lần này người dạy tôi, lần sau tôi đến sẽ cung cấp cho ngài xử nữ, thật đấy!"

"Nếu không học xướng ca, thì không học được những thứ khác, miễn tranh luận."

Bố Lỗ Tư nói: "Chủ nhân…Tôi phải học tất cả….Ngài muốn mang họ đến đâu?"

"Mang họ đến tẩm cung của công chúa Đường Tư."

"Họ không thể nhấc thân di chuyển?" Bố Lỗ Tư kinh ngạc.

"Đi, nhưng ngươi phải mang họ?" Ngươi không thấy ta dũng mãnh trong thời gian dài như thế à?"

Bố Lỗ Tư cười nói: "Đích thị, chủ nhân quả thực uy mãnh! Tôi sẽ ngay lập tức mang họ đến ngay, chủ nhân ngài đừng quên dạy công phu cho tôi, ngày mai tôi sẽ rời khỏi long thành. Chủ nhân tôi chờ ngài ở đâu?"

"Tử Yên thành."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio