Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

chương 47: cuồng dã bạch dương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hy Bình về đến trong trướng, Tiểu Nguyệt vẫn như cũ nằm trong chăn, vết nước mắt trên mặt còn chưa khô, hắn dùng tay nhẹ nhàng lau chùi cho nàng ta.

Tiểu Nguyệt mở mắt ra, nhìn Hy Bình, một hồi lâu mới hỏi: "Đại ca, bên ngoài phát sinh chuyện gì thế?"

Hy Bình cười đáp: "Không có gì, bất quá là một chút chuyện nhỏ như hạt mè, phải ăn cơm rồi, dậy đi thôi! Đừng đói hư cái bụng nhỏ."

Tiểu Nguyệt y lời ngồi dậy, lộ ra thân trên mĩ hảo vô hạn của nàng ta, yếu ớt nói: "Đại ca, giúp Nguyệt Nhi mặc áo đi!"

Hy Bình không có cự tuyệt, lặng lẽ thay nàng mặc y phục chỉnh tề, sau đó lặng yên nhìn nàng ta, hỏi: "Tiểu ma nữ, còn có chỉ thị gì chăng?"

Tiểu Nguyệt bị hắn làm cho cười ngọt ngào, cắn môi nói: "Muội muốn đại ca hôn Nguyệt Nhi!"

Hy Bình làm ra vẻ nổi giận đáp: "Yêu cầu này thái quá, đại ca không thể đáp ứng."

Tiểu Nguyệt nhẹ hứ ra tiếng, quay mặt một bên, không nhìn Hy Bình.

Hy Bình dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ cùa nàng ta chuyển qua, cúi đầu hôn lên chiếc miệng nhỏ cong rất cao của nàng ta, rất lâu tách ra, hỏi: "Không nổi giận với đại ca chứ?"

Tiểu Nguyệt chịu không nổi thái độ không tự nhiên, lời lẽ đáng yêu nhỏ giọt, đáp: "Ừ, Nguyệt Nhi cùng đại ca đi ăn sáng." Đột nhiên lại kinh hãi kêu: "Không! Đại ca, bọn họ khi ăn cơm đều làm mấy chuyện thẹn người, Nguyệt Nhi không đi."

Hy Bình cười nói: "Đây là phong tục của bọn họ, có gì phải sợ? Huống hồ muội lại không phải chưa thấy qua thân thể của nam nhân, đại ca cùng bọn họ có gì phân biệt, lại không thấy muội sợ nhìn đại ca lõa thể. Muội cuối cùng có thể vì thế mà không ăn sáng sao?"

Tiểu Nguyệt nói: "Đại ca cùng bọn họ mới không giống nhau, thân thế của đại so với của bọn họ đẹp đẽ hơn nhiều, Nguyệt Nhi càng nhìn càng thích nhìn, cả đời đều nhìn không chán đâu!"

"Được rồi, nhìn thì nhìn không no, còn là phải ăn cơm, đi thôi!"

Hy Bình kéo Tiểu Nguyệt lên, dắt bàn tay nhỏ của nàng ta đi dự yến.

Tiệc chiều đã thu xếp tốt.

Hai phụ tử Bạch Hoạt ở trong trướng của Bạch Tử chờ đợi hai huynh muội của Hy Bình tới.

Mười mấy nhi nữ của Bạch Tử đều được gia bộc đưa đến một lều bạt khác, lưu lại tám thê tử của hắn trong trướng.

Ba thê tử của Bạch Hoạt Uyển Dung, Tiểu Mai, Đông Ni cũng đều tới, Bạch Hoạt còn đặc ý an bài năm ca nữ trẻ tuổi, để giúp ngoạn hứng.

Hai phụ tử bọn họ đem một truyền thống tốt đẹp hiếu khách này của Bạch Dương Tộc phát huy đến lâm li tận cùng, bọn họ vì thế cảm thấy kiêu ngạo. Nói cho cùng, có thể đãi khách phô trương thế này, ngoại trừ tộc trưởng Bạch Dương, cả một Bạch Dương Tộc thì chỉ có hai phụ tử bọn họ.

Khoảnh khắc Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt đi vào trong trướng đó, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc si mê.

Nam nhân vì Tiểu Nguyệt si mê, nữ nhân vì Hy Bình điên cuồng. Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt cũng đều vì tình cảnh trong trướng không nói nên lời.

người trong trướng, trừ Hy Bình với Tiểu Nguyệt cùng năm ca nữ ra, ngươi còn lại đều là không mảnh vải che thân.

Tám thê tử của Bạch Tử đều là sinh dưỡng qua nhi nữ, bởi vậy bộ ngực đều đặc biệt lớn, có một hai vùng bụng còn tình trạng như hơi béo phì, có ba bốn nhũ phòng như là phải căng vỡ ra, khả năng là bởi vì mới sinh hài tử chưa lâu, là nữ nhân chính đang cho bú.

Thẻ tử của Bạch Tử, tư sắc đều không tệ, có vài người dung mạo còn là trên trung bình, tuổi tác không đều nhau ở giữa tuổi với tuổi, bọn họ nhìn thấy Hy Bình đi đến, đều đặc ý đem phương diện mĩ hảo nhất khiêu người nhất của bản thân biểu hiện ra, một chút cũng không chú ý công công cùng trượng phu của bọn họ tại trường.

Tiểu Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt, gương mặt không tự nhiên đỏ lên, nhưng lần này nàng không trốn vào trong lòng của Hy Bình, chỉ là cúi thấp gương mặt, theo Hy Bình đến ngồi bên còn lại của mâm tiệc bày công phu, ngồi song song với Bạch Hoạt phụ tử.

Bạch Tử là lần đầu thấy được Tiểu Nguyệt, tưởng chừng như là xem nàng ta xem thành là thiên tiên hạ phàm, con mắt một khắc cũng không nỡ rời khỏi toàn thân trên dưới của nàng ta, hạ thể xích lõa (lõa lồ) rất hợp thời đứng thằng gửi lễ … Bạch Hoạt cũng là một dạng nhiệt tình, có lễ phép.

Tiểu Nguyệt không khách khí hừ lạnh một tiếng, hai ph tử mới như vừa tỉnh mộng.

Bạch Hoạt vội vàng nói: "Thất lễ rồi, thất lễ rồi."

Bạch Tử nói: "Cô nương chính là muội muội của Hoàng huynh? Quá đẹp, Thường Nga Tiên Tử trên trời cũng không có một nửa cái đẹp của cô nương, không biết cô nương xuất giá hay chưa?"

Hắn chính đang đợi khi Tiểu Nguyệt nói "không có", Tiểu Nguyệt đã đáp: "Đa tạ quan tâm, tiểu nữ tử đã có trượng phu rồi."

Bạch Tử tựa như từ thiên đường rơi xuống đến địa ngục, mất hi vọng không cam tình không nguyện ý ---- nếu là để hắn với trượng phu của nàng ta ở cùng một thời gian gặp được nàng ta, như vậy, hắn dám khẳng định, cuối cùng dành được thân tâm của Tiểu Nguyệt nhất định là Bạch Tử hắn.

Thế nhưng, không có được một đời của nàng ta, có được một đêm của nàng ta cũng là đủ dư vị, thế là hắn lại đắc ý suy nghĩ lúc nào cùng Tiểu Nguyệt tiêu hồn một đêm …

Bạch Hoạt cho rằng hắn là thương tâm quá độ, lòng có đồng cảm nhẹ tiếng nói: "Nhi tử, lão phụ thân cũng giống như con."

Hy Bình nói: "Cảm tạ khoản đãi của các vị, tiểu tử cảm kích không xiết!"

Bạch Tử cười nói: "Đâu có, đâu có, Hoàng huynh chê cười rồi!"

Bạch Hoạt nói: "Lời thừa nói ít, uống rượu, hôm nay không say không nghỉ."

Bạch Tử quát lên: "Doanh Châu, Mĩ Đóa, châm rượu cho Hoàng huynh cùng phụ thân!"

Ứng tiếng mà ra là hai vị xinh đẹp nhất trong đám thê tử của Bạch Tử.

Một người trong đó đi đến bên cạnh Hy Bình, kề người qua, dùng hai cự nhủ trương lớn đến sắp phải vỡ ra ép lấy vai của Hy Bình, nói: "Công tử, nô gia gọi là Mĩ Đóa."

Tiểu Nguyệt từ bên kia của Hy Bình hung hãn trừng mắt nhìn nàng ta, sau đó dùng tay nhẹ nhàng bấm lên eo lưng của Hy Bình một dấu nặng.

Uyển Dung đến ngồi bên cạnh Tiểu Nguyệt, rót một li rượu cho Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt vội vàng cự tuyệt: "Xin lỗi, tiểu nữ không uống rượu."

Bạch Hoạt phụ tử tự nhiên có chút thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng nàng ta, Bạch Hoạt hướng Uyển Dung vẫy vẫy tay nói: "Đã như Tiểu Nguyệt cô nương không uống rượu, thì thuận theo nàng ta vậy!"

Đông Ni cùng Tiểu Mai phân trái phải đến ngồi bên cạnh của Bạch Hoạt, mà Doanh Châu cùng một thê tử khác của Bạch Tử cũng đến ngồi trái phải của Bạch Hoạt.

Bạch Hoạt nói không sai, ở trong Bạch Dương Tộc, quả nhiên là phụ thân có thể thưởng thức thê tử của nhi tử, nhi tử có thể thưởng thức bất kì nữ nhân nào của phụ thân ngoại trừ mẫu thân.

Ba người cạn một chén rượu, Bạch Tử ra lệnh: "Tấu nhạc!"

Năm ca nữ liền tấu nhạc lên, thật sự mĩ diệu êm tai, càng tăng thêm vài phần tình thú.

Thế nhưng Ca Thần Hoàng Hy Bình là không biết thưởng thức loại âm nhạc này, trực giác còn không có thanh âm dễ nghe của hai người Hoa Tiểu Ba cùng Tứ Cẩu đạp thùng sắt gõ bát bể.

Mấy thê tử khác của Bạch Tử theo nhạc nhảy múa, khiêu khíc tâm tư của người. Bọn họ thường thường nhảy đến bên cạnh cùng sau lưng của Hy Bình, hoặc ôm hoặc hôn Hy Bình, thậm chí cố ý dùng bộ ngực, phần mông cùng chỗ kín của bọn họ va chạm, ép nén, ma sát Hy Bình, quả thực là phóng đãng vô cùng.

Bạch Hoạt phụ tử thì một mặt uống rượu một mặt dùng tay nắm sờ bộ vị trọng yếu của nữ nhân bên cạnh, khiến nữ nhân bị sờ bị nắn kêu quái lạ không ngừng, cánh hoa run rẩy yêu kiều.

Tiểu Nguyệt sau khi tùy tiện ăn một chút, quả thật không cánh nào lưu lại tiếp nữa, ở bên tai Hy Bình nói: "Đại ca, Nguyệt Nhi phải quay về, Nguyệt Nhi cho phép huynh đêm nay chung chạ với bọn họ một lần, ngày mai ngoan ngoãn quay về cùng Nguyệt Nhi, nếu không muội muội của huynh liền không lí tới huynh."

Tiểu Nguyệt mượn cớ cáo lui rời đi, Bạch Hoạt phụ tử tuy không nguyện ý sớm thế này liền đi của nàng ta, nhưng bọn họ uống rượu mua vui với Hy Bình chính đang hứng thú, cũng liền không tính toán nhiều như vậy, liền để nàng ta tự mình rời đi.

Tiểu Nguyệt vừa mới đi ra ngoài trướng, Uyển Dung lấp vào chỗ trống của nàng ta, đem thân thể lõa lồ của nàng ta dựa ép ở trên người của Hy Bình, nhìn dáng vẻ đó, tựa như phải đem bản thân chui vào trong thân thể của Hy Bình.

Mĩ Đóa rót một chén rượu cho Hy Bình, nói: "Công tử, muội muội của người đã rời, người cũng không cần xấu hổ. Cởi y phục ra, để nô gia nhìn thấy thân thể của công tử, có phải tuấn tú giống như khuôn mặt công tử khiến người tâm hoảng ý loạn không chứ!"

Miệng của Bạch Hoạt rời khỏi nhũ đầu của Doanh Châu, nói: "Phải nha! Lão đệ, ngươi thực không đủ ý tứ, chúng ta đều cho ngươi xem sạch, dù cho thoại nhi đó của ngươi không có dài thô của bọn ta cũng không cần ngại ngùng, thoại nhi của người Trung Nguyên các ngươi ta thấy cũng nhiều, bình thường đều phải nhỏ hơn một cỡ so với của chúng ta, chúng ta không thể cười nhạo của ngươi. Này, Doanh Châu, sữa của nhi tức nhiều thực!"

Doanh Châu yêu kiều cười nói: "Phụ thân, người còn muốn uống chứ? Doanh Châu vừa sinh con mới có chín tháng, sữa đang nhiều đấy!"

Bạch Hoạt nắm lấy hào nhũ của nàng ta cười nói: "Ta sợ uống nhiều có thể thành oa oa của nhi tức, tới, lão đệ, lại cạn!"

Mĩ Đóa cắn dái tai của Hy Bình: "Công tử, nô gia cũng vừa sinh con mới bảy tháng, người muốn uống sữa của Mĩ Đóa hay không?"

Hy Bình cơ hồ đem rượu uống vào trong miệng phun ra, vội vàng nuốt xuống đáp: "Miễn thôi, miễn thôi."

Uyển Dung nói: "Nô gia cởi y phục cho công tử."

Hy Bình đè lấy bàn tay chuẩn bị cởi y phục cho hắn của nàng ta, đưa đầu đến gần bên tai nàng ta hỏi: "Bộ dạng này của bọn họ, không sợ nữ nhân của phụ thân hoài thai hài tử của nhi tử, mà nữ nhân của nhi tử lại hoài thai giống của phụ thân, làm phụ thân không ra phụ thân, không chết hay sao?"

Uyển Dung bật cười đáp: "Nữ nhân của Bạch Dương Tộc bọn thiếp tuy qua sự đồng ý của trượng phu liền có thể hoan hảo cùng bất kì nam nhân nào, lại không thể hoài thai bất hài tử của bất kì nam nhân nào ngoại trừ trượng phu. Nữ nhân của Bạch Dương Tộc nếu không nguyện ý sinh hài tử cho nam nhân, nam nhân nào cũng không cách nào khiến bọn họ mang thai, còn như làm sao làm được, đó là bí mật của nữ nhân Bạch Dương Tộc bọn thiếp."

Hy Bình cuối cùng cũng minh bạch, thấy hai bàn tay to của Bạch Tử chính đang dạo chơi trên người của Đông Ni, có loại cảm giác vô cùng hoang đường.

Uyển Dung hỏi: "Hiện tại có thể cởi y phục chưa?"

Hy Bình cũng có sáu bảy phần túy ý, cũng không cự tuyệt Uyển Dung cùng Mĩ Đóa lưỡng nữ thay hắn cởi đi áo trên nữa, lộ ra nửa người trên cường tráng hoàn mĩ. Chúng nữ cuồng hoan một phen, con mắt một khắc cũng không nỡ rời khỏi thân trên xích lõa của Hy Bình.

Mĩ Đóa than thở nói: "Công tử, cơ bắp của người là cơ bắp cường tráng mạnh mẽ nhất trên đời, mỗi một thốn đều sung mãn lực lượng bùng nổ, khiến mỗi nữ nhân thấy đều động lòng, cam tâm tình nguyện cường bạo cho người."

Uyển Dung ôn nhu vuốt ve lồng ngực của Hy Bình, nói: "Công tử, người đứng lên, để nô gia thay người cởi quần, hoặc giả nằm xuống cũng được, người ngồi, nô gia không thể nào hạ tay cả!"

Hy Bình không có lời đáp, cùng Bạch Hoạt phụ tử đối diện lại cạn một chén.

Bạch Hoạt hỏi: "Lão đệ, ngươi cưới vợ chưa?"

Hy Bình đáp: "Tiểu tử đã có sáu vị thê thất rồi."

Bạch Tử vô cùng kinh ngạc nói: "Hoàng huynh, huynh có thể thỏa mãn bọn họ chứ? Người Trung Nguyên các người đều là tham nhiều nhai không nát."

Hy Bình đáp: "Như bình thường thôi!"

Bạch Hoạt đút một miếng thịt dê cho Doanh Châu, nói: "Lão đệ, ta vốn dĩ muốn đem Tư Nhi đính hôn cho ngươi, xem ra hiện giờ tiến hành không thông rồi, bởi vì ngươi đã có nhiều thê thất như vậy, Tư Nhi gả cho ngươi chẳng khác nào sống quả. Năng lực của người Trung Nguyên các người ở phương diện đó, lão hán rõ ràng nhất, một hai nữ nhân đã làm chưa chắc, huống hồ sáu bảy nữ nhân?"

Bạch Tử nâng li mời rượu nói: "Không cần gấp, hôm nay tất cả nữ nhân trong trướng tùy tiện Hoàng huynh thích ngủ người nào thì ngủ người đó, tới, uống!"

Hy Bình quả thực vừa mừng vừa lo, không đành cự tuyệt lại cạn một li, suồng sã ở bộ ngực hơi rũ xuống ít của Uyển Dung nhéo một dấu, cười nói: "Thịnh tình của Bạch huynh, từ chối thì bất kính, đêm nay quyết không phụ ủy thác của Bạch huynh."

Bạch Tử cuồng tiếu không thôi, nói: "Hoàng huynh quả nhiên hào khí can vân, nhưng không biết chân thật bản lĩnh của Hoàng huynh như thế nào? Kỉ lục cao nhất của tại hạ là một đêm ngự liền tứ nữ, mà đều khiến bọn họ đạt được cao trào, không biết Hoàng huynh có bãn lĩnh này hay không?"

Hy Bình liền cười đáp: "Bạch huynh, quả cường hãn, tiểu đệ bội phục, uống rượu!"

Bạch Hoạt cũng nói: "Phải, uống rượu! Rất lâu không có thống khoái như vậy rồi, đêm nay chỉ cầu say!"

Ba người khi uống đến bảy tám phần túy ý, Bạch Hoạt kéo ngã Doanh Châu bên cạnh, đè nàng ta ở trên thảm, hôn hít mãnh liệt, sau đó phần mông liền ưỡn, liền cùng nhi tức của lão ta làm hảo sự.

Bạch Tử nói: "Hoàng huynh, chúng ta cạn chén này, ta cũng phải phải cùng mĩ nhân nhi thân mật, Hoàng huynh tự tiện."

Hy Bình nói: "Mời!"

Sau khi Bạch Tử uống xong một li rượu, lập tức ôm thân thể tráng kiện của Tiểu Mai, nói: "Tam nương, đồng tử kê của nhi tử chính là bị người làm thịt, lúc đó nhi tử mới tuổi, nhi tử thực sự hoài niệm người, để nhi tử lần nữa nếm lại mùi vị của người!"

Phân thân so sơ với Bạch Hoạt còn phải lớn hơn chút đó của hắn toàn cây chìm vào bí động của Tiểu Mai, từ trong động kéo ra một dòng nước.

Hy Bình bị Uyển Dung cùng Mĩ Đóa hợp lực đầy ngã, nằm ngửa ở trên thảm, hai nữ nhân vội vàng thay hắn cởi quần đi. Ngay khi hùng căn của hắn bật lộ ra, chúng nữ cuồng hô kinh hãi kêu lên, cả năm ca nữ tấu nhạc cũng dừng lại một hồi, dọa đến quên đi nhạc khí trong tay.

Hy Bình lật người đè Mĩ Đóa thẳng xuống, hào nhũ của nàng ta bởi vì đè nén của Hy Bình, bắn ra hai tuyến chất lòng trắng sữa, khi hai người miệng lưỡi triền miên, Uyển Dung cũng nằm sấp ở trên lưng của Hy Bình vuốt ve hôn hít, ba người quấn quýt thành một khối.

Hy Bình ngậm nhũ đầu đỏ tối của Mĩ Đóa, hút mút chất sữa của nàng ta, một ma thủ ở hạ thể của nàng ta đang khêu nhổ trêu chọc, ngón tay của hắn ở thủy liêm động của nàng ta vào vào ra ra, cố gắng cực độ tất cả thủ đoạn khiêu tình, khiến mĩ nữ thân dưới xuân tình khó nhịn, cuồng dại xoay vặn thân thể xinh đẹp đầy đặn, nghênh tiếp dẫn dụ của Hy Bình, phóng đãng như kỹ nữ.

Ngay khi Hy Bình mạnh mẽ vô bì xộc vào đường hầm của Mĩ Đóa, nàng ta hệt như xử nữ kêu thảm thành tiếng, trên sự thật nàng ta đã là mẫu thân của hai hài tử.

Chúng nữ kinh hãi mừng rỡ thấy được, Mĩ Đóa lại không cách nào nuốt lấy toàn bộ độ dài của Hy Bình, mà thấy bộ dạng cuồng dại kêu không ngừng của nàng ta, tựa hồ cũng đến giới hạn lớn nhất có thể bành trướng của nàng ta.

Nam nhân này quả nhiên là bạn lữ trên gường tốt nhất của nữ nhân, cực phẩm ở trong cực phẩm!

Bọn họ theo dõi đến xuân tình khó nén, hận không phải chính là bản thân Hy Bình đang đè bên dưới, để bản thân tiếp nhận cắm kéo cuồng dại hoang dã nhất của hắn ta.

Mĩ Đóa trong cuồng hoan cực độ mê thất bản thân, do bởi nguyên nhân say rượu, Hy Bình cũng điên cuồng đến cực điểm, hắn chỉ quản ở trên người nữ nhân tìm kiếm thỏa mãn cùng phát tiết, hùng căn ở trong động huyệt của nữ nhân vào ra, không ngừng không nghĩ, lôi kéo tình dục cùng dâm khiếu (kêu) của nữ nhân, đây là thế giới của tính dục.

Không có yêu, chỉ có tính.

Một tối điên cuồng, Hy Bình làm tất cả nữ nhân trong trướng đến tê liệt như một đống bùn nhão, chính cả năm ca nữ cũng bị hắn làm đến mê man.

Giữa trưa, một tiếng kêu thảm đến từ trong trướng của Bạch Tử.

Bạch Hoạt phụ tử cùng nữ nhân trong trướng đều kinh động tỉnh lại, cùng nhìn hướng Hy Bình ---- hắn đang bị một thiếu nữ xinh đẹp tuổi cắn vai, thiếu nữ đó đang bị hắn đè chặt, hạ thể hai người còn đang tương liên mật thiết.

Hy Bình giật nảy người, vội vàng kéo người ra, chỉ thấy hạ thể của thiếu nữ một vùng thảm trạng, giống như bị xé rách, vết máu loang lỗ.

Thiếu nữ chợt lớn tiếng gào khóc.

Bạch Hoạt kinh ngạc hỏi: "Chỉ Nhi, ngươi làm sao ở nơi đây?"

Nguyên lai thiếu nữ này là tì nữ của Bạch Tư, gọi là Bạch Chỉ, mới tròn tuổi, phong nhụy đợi mở.

Bạch Tử nói: "Thảm rồi, lần này Tư Nhi có thể tìm ta tính sổ! Lão phụ thân, người chống đỡ trước, nhi tử ra ngoài." Hắn lập tức mặc y phục chỉnh tề, giống như cơn gió chạy ra ngoài trướng, lặn mất vô ảnh vô tung.

Mặt mo của Bạch Hoạt liền đỏ hiếm thấy, nói: "Chỉ Nhi, ngươi nên xem chuyện gì đều chưa phát sinh qua."

Bạch Chỉ tiếp tục khóc la.

Bạch Hoạt cùng Hy Bình hoảng hoảng mang mang mặc y phục chỉnh tề.

Bạch Hoạt lại nói: "Chỉ Nhi, Hoàng công tử cũng không phải cố ý, ngươi nhanh thôi khóc."

Hy Bình thẹn nói: "Xin lỗi, ta tối qua uống say, không phân rõ người liền …"

Bạch Chỉ khóc nói: "Cái gì tối qua? Sáng nay ta tới kêu lão gia, ngươi bất kể ba bảy hai mươi mốt, liền đem người ta ôm lấy … người ta vùng vẫy, kêu khóc thế nào, ngươi cũng không để ý, chỉ lo kéo xé y phục của người ta, còn dùng của ngươi, của ngươi … oa, Chỉ Nhi đã đau đến ngất đi, ô ô!"

Đông Ni chen lời nói: "Ta nhớ rồi, khi đó công tử chính đang giở trò trên người của nô gia, nô gia qua thực chịu không được, liền đẩy người ra, người liền tìm đến Chỉ Nhi."

Bạch Hoạt nói: "Chỉ Nhi, ngươi đứng dậy trước, có gì sau này bàn lại, như thế nào?"

Bạch Chỉ đáp: "Tiểu tì toàn thân không có sức lực, chỗ đó lại đau, tiểu tì không cử động được, làm sao đứng lên? Đều là hắn hại, tiểu tì muốn tiểu thư giết hắn!"

Bất ngờ, ngoài cửa truyền tới một thanh âm nữ nhân êm tai: "Chỉ Nhi, Chỉ Nhi, muội đi đâu rồi? Kêu muội đi kiếm phụ thân, muội liền đi hơn nửa ngày, còn không nhanh đi ra gặp ta?"

Bạch Hoạt vừa nghe, vội vàng hướng về Hy Bình nói: "Lão đệ, ngươi đi về trước, nơi đây có ta xử lí."

Hy Bình hận hắn không thể nói như thế, vội vàng ra đến ngoài trướng, chỉ thấy một mĩ thiếu nữ nhỏ nhắn yếu ớt điềm đạm nho nhã đang hướng bên này đi lại, hắn nhìn cũng không dám nhìn nàng ta, cúi thấp mặt đi thẳng một mạch về lều bạt nhỏ của bản thân.

Mĩ thiếu nữ đó cũng không chú ý Hy Bình cúi đầu đi qua sát vai, trực tiếp đi vào trong trướng, thấy được một khung cảnh hỗn loạn trong trướng, năm ca nữ còn lõa lồ nằm trên thảm không cách nào động đậy, chỗ kín của năm nữ nhân đều là dấu máu loang lỗ. Hơn nữa ái tì Chỉ Nhi cũng là toàn thân vết thương chồng chất nằm ở trên thảm khóc không ngừng, nàng ta rất kinh hãi phẫn nộ, ngồi xổm xuống xem xét hạ thể sưng đỏ hiện máu của Chỉ Nhi, thấy thương thế nghiêm trọng vô cùng.

Nàng ta hướng về Chỉ Nhi hỏi: "Là ai?"

Chỉ Nhi giống như gặp được cứu tinh, đáp: "Tiểu thư …"

Bạch Hoạt cướp lời nói: "Tư Nhi, là phụ thân đêm qua uống nhiều, sáng nay tỉnh dậy nhất thời hồ đồ …"

Bạch Tư không đợi ông ta nói xong, ngăn cản ông ta nói: "Đừng nói! Phụ thân cùng đại ca phát triển bộ dạng gì, Tư Nhi biết được rất rõ ràng, tuy các người đích xác xứng gọi hùng tráng, nhưng cũng tuyệt không khả năng khiến Chỉ Nhi thương thành thế này, hơn nữa thân thể hoàn toàn không có sức lực. Chỉ Nhi, là ai làm?"

Bạch Chỉ khóc lóc đáp: "Chỉ Nhi trước giờ chưa thấy qua hắn. Tiểu thư, người phải vì Chỉ Nhi làm chủ nha!"

Bạch Tư nói: "Phụ thân, nghe nói người hôm qua mời một khách nhân Trung Nguyên, còn rải rác tin đồn nói hài nhi phải gả cho hắn, là sao? Hài nhi sáng nay chính là để Chỉ Nhi tới kiếm người qua giải thích với hài nhi, không ngờ người lại có thể để hắn cưỡng hiếp Chỉ Nhi? Nam nhân mới rồi từ trong trướng đi ra, là người Trung Nguyên đó phải không?"

Bạch Chỉ cắn răng hận nói: "Tiểu thư, chính là hắn."

Bạch Tư cười lạnh nói: "Tốt, ta hiện tại liền đi giết hắn."

Không ngờ trong bề ngoài nhỏ nhắn yếu ớt của nàng ta, lại là cương liệt như thế!

Bạch Hoạt kinh hãi nói: "Tư Nhi, nghe một câu của phụ thân, hắn thực là vô tội. Ca của hài tử nói với hắn, nữ nhân trong trướng mặc cho hắn chọn lựa, vốn dĩ cho rằng hắn tối đa đối phó được hai người, ai ngờ hắn đem nữ nhân trong trướng tất cả ngủ khắp, còn là sinh long hoạt hổ, Chỉ Nhi là tự động đưa tới lên cửa, làm sao trách hắn? Hài nhi giết hắn, phụ thân đi đâu kiếm nam nhân cường hãn như vậy cho hài nhi?"

Bạch Tư lộ ra thần tình kinh dị, chỉ thấy nữ nhân trong trướng người người đều mệt mỏi không có sức, xuân trên chân mày, năm ca nữ vẫn mê man như cũ, nhìn ra tình hình chiến đấu thảm liệt trong trướng tối qua.

Tiểu Mai nói: "Tư Nhi, hắn đích xác là nam nhân ưu tú nhất, con gả cho hắn, cả một đời đều có thể hạnh phúc sung sướng đấy!"

Bạch Tư nói: "Ngậm miệng, Bạch Tư ta thực không dâm đãng giống các người như thế, để ta gả cho một con chó đực như vậy, kiếp sau đi! Phụ thân, gọi người khiêng Chỉ Nhi về trong trướng của hài nhi, hài nhi phải đắp thuốc trị thương cho Chỉ Nhi, còn nữa, gọi tên khốn kiếp đó qua gặp hài nhi!"

Bạch Tư nói xong, phất tay áo ra.

Bạch Hoạt để Uyển Dung cùng Tiểu Mai thay Bạch Chỉ mặc y phục rách nát nhiều chỗ, sau đó gọi một phụ nữ cường tráng đi vào, cõng nàng ta về lều bạt của Bạch Tư.

Bạch Hoạt không có đi theo, lập tức về đến lều bạt lớn của ông ta, cùng Phượng Quần thương lượng đối sách.

Bọn họ biết Bạch Tư thương yêu Bạch Chỉ, bởi vì Bạch Chỉ là cô nhi, khi bảy tuổi được Bạch Tư mười hai tuổi thu giữ bên người, cảm tình của Bạch Tư đối với nàng ta vừa mẫu vừa thư.

Phụ tử bọn họ sớm khi Bạch Chỉ tuổi, liền muốn thu nàng ta làm thiếp, lại bị Bạch Tư ra sức trách móc một phen, không cho phép bọn họ đụng Bạch Chỉ.

Hiện giờ lại bị Hy Bình cho mơ mơ hồ hồ làm, mà tình huống nguy cấp. Xem ra Tư Nhi đối với việc này rất là phẫn hận, vậy thừa long khoái tế của lão ta không phải bay sao?

Ai, còn cho rằng tiểu tử đó tính dục vô năng, nguyên lai cường hãn đến trình độ như thế, quả thực là quá tốt rồi! Không biết hắn qua được một ải này của Tư Nhi không? Tất cả phải xem tạo hóa của hắn cùng nàng ta.

Kết quả thương lượng của Bạch Hoạt với nương tử của lão, chính là không có kết quả.

Hy Bình cảm thấy bất lực vô cùng, lấy da mặt dày của hắn, hiện tại cũng có chút không nhịn được, hắn làm người tự có nguyên tắc của hắn, cưỡng hôn cưỡng ôm của nữ nhân có lẽ là rất bình thường, nhưng nếu không đạt được đồng ý của nữ nhân, hắn nói chung là không thể bá vương cứng cung.

Sự cố ngoài ý muốn này của hôm nay, khiến hắn cảm thấy là nhục nhã lớn nhất của cả đời, thất bại của làm người!

Hắn lại cưỡng gian một tiểu nữ hài tuổi? Không, làm sao tính cưỡng gian? Ai kêu nàng ta chạy vào trong trướng, lão tử lại không biết nàng ta là ai, mà chính đang hứng thú, tự nhiên lại … bỏ đi, không làm cũng làm rồi, binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn, có gì phải lo lắng?

Vừa nghĩ tới vậy, hắn cảm thấy trong lòng tốt hơn quá nửa, có lẽ qua hai thời thần nữa, hắn còn cảm thấy bản thân là anh hùng xả thân vì người nữa!

Về đến trong trướng, Tiểu Nguyệt chính từ chỗ Phượng Quần ăn trưa trở về mới một hồi, nhìn thấy Hy Bình vén trướng vào, lao người vào lòng, sau đó bỗng nhiên bắn ra, giận dữ nói: "Đại ca, huynh làm thế nào? Toàn thân đều là mùi mồ hôi cùng mùi sữa, còn có mùi khai mãnh liệt của nữ nhân! Nguyệt Nhi muốn huynh lập tức đi tẩy rửa sạch sẽ, nếu không Nguyệt Nhi sau này đều không cho phép huynh đi chung chạ. Hứ, hại Nguyệt Nhi không thể ở làm nũng trong lòng đại ca!"

Hy Bình lộ ra sắc thái khó xử, bày tay nói: "Đến nơi đâu tắm gội."

Nguyệt Nhi cười đáp: "Cái này Nguyệt Nhi biết, Nguyệt Nhi sáng hôm nay mới tắm nước nóng, thoải mái vô cùng."

Hy Bình bị Tiểu Nguyệt kéo ra đi tắm rửa chưa lâu, Bạch Hoạt đến lều bạt của Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt, không thấy bọn họ, than vãn một tiếng, lại lắc chuyển đầu về đại trướng của lão ta.

Mặt ông ta hiện sầu muộn nói: "Phượng Quần, ta đến thảo nguyên khuây khỏa, nơi này nàng trông nom."

Phượng Quần nói: "Hoàng Hy Bình đó đi tắm rửa, người không đợi thêm một hồi?"

Bạch Hoạt đáp: "Không, bọn họ sau khi tắm rửa xong, để bọn họ cũng lên thảo nguyên. Đương nhiên, trước lúc này, nàng để bọn họ tới trong trướng của Tư Nhi một chuyến trước, ta nghĩ Tư Nhi không thể thực giết hắn, chỉ là muốn hắn đi qua tiết hận thôi, nữ nhi của ta ta rõ nhất."

Phượng Quần đáp ứng nói: "Tốt."

Bạch Hoạt vén trướng ra, lại với cùng bảy kị sĩ hôm qua ra ngoài.

Phượng Quần tiễn ông ta ra ngoài, quay về nhìn thấy ba nữ nhân Uyển Dung còn đang ngủ say, nghĩ thầm, nam nhân này cũng quá khủng bố, nữ nhân nhiều như vậy bị hắn ta trong một đêm làm đến mệt mỏi rã rời như thế.

Kế đó, bà ta liền cử người thông tri Hy Bình sau khi tắm rửa đi đến lều bạt của Bạch Tư.

Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt tiến vào lều bạt của Bạch Tư.

Bạch Tư ngồi ở mép giường vô cùng thương yêu nhìn Bạch Chỉ vừa ngủ say, một hồi lâu mới nhìn về hai người, thân tâm vì thế liền run, hiển nhiên là chấn kinh bởi tuấn lãng của Hy Bình cùng kiều mĩ của Tiểu Nguyệt.

Hy Bình giả như một chút không biết, hỏi: "Không biết cô nương tìm Hoàng mỗ có chuyện gì?"

Bạch Tư cười lạnh đáp: "Chuyện tốt của ngươi làm, tự mình không rõ sao?"

Hy Bình cười nói: "Xin lỗi, ta chỉ làm chuyện xấu, không làm chuyện tốt!"

Bạch Tư quát chửi: "Ngươi, khốn kiếp!"

Bạch Chỉ đang ngủ say cũng bị kinh động tỉnh, nhìn thấy Hy Bình, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp, toàn thân run rẩy.

Hy Bình nói: "Ta đã tới gặp cô nương, nếu không có chuyện khác, Hoàng mỗ cáo từ."

Bạch Từ từ rõ chuyện tới nay, đều được người sủng ái, cả phụ huynh của nàng ta đều nhường nàng ta ba phần, đâu có liệu được nam nhân trước mặt này không cho nàng thể diện như thế, nhất thời giận đến không nói.

Hy Bình vừa muốn quay người, Bạch Tư quát hỏi: "Ngươi chuẩn bị xử trí Chỉ Nhi thế nào?"

Hy Bình nói: "Sớm phải đem vấn đề bày ra chứ!"

Hắn đi đến trước giường cúi đầu nhìn Bạch Chỉ kinh hoàng thất sắc, hỏi: "Nàng rất sợ ta sao? Vậy chính là hi vọng ta rời nàng thật xa chăng?"

Bạch Chỉ hơi hơi gật gật đầu, chợt lại lắc lắc đầu.

Hy Bình nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, tuy không đẹp bằng Tiểu Nguyệt, lại có hai ba phần giống như với Tiểu Nguyệt, ngũ quan rất đẹp đẽ, da thịt mịn nhẵn bóng loáng, không phải trong trắng lộ đỏ loại đó, mà là toàn trắng, trắng xanh đến khiến người thương yêu.

Hắn vừa muốn đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng ta, chợt thấy trong mắt nàng ta hiện ra sắc thái sợ hãi, không nhịn được than nói: "Không cần sợ, ta không thể lại đụng nàng, rất nhanh ta liền có thể rời khỏi, không lâu sau nàng liền không thể thấy được ta ác ma này. Thế nhưng, nàng không thể oán trách ta không chịu trách nhiệm a, là bản thân nàng vứt bỏ."

Hắn quay người vừa đi hai bước, chợt trên cổ thêm một cán kiếm.

Bạch Tư ở sau lưng hắn lạnh lẽo nói: "Ngươi hủy thanh bạch của nữ nhân nhà người ta, chẳng lẽ ung dung thoải mái đánh câu rắm liền đi?"

Tiểu Nguyệt vội vàng rút bội kiếm mới có được, giận dữ nói: "Ngươi nếu dám động đại ca ta, ta liền giết ngươi!"

Bạch Tư đối với uy hiếp của Tiểu Nguyệt không thèm quan tâm.

Hy Bình nói: "Như quả ta hủy thanh bạch của nàng, nàng rất có thể một kiếm đem ta kết thúc, đáng tiếc ta trước giờ chưa đụng qua nàng." Đột nhiên, hắn lại lớn tiếng quát lên: "Nếu muốn mạng của ta cũng không đến lượt nàng, lấy kiếm ra cho ta!"

Kiếm của Bạch Tư gác ở trên cổ của Hy Bình, tịnh không có rút về.

Hy Bình tiếp tục đi tới trước, kéo tay của Tiểu Nguyệt, nói: "Nguyệt Nhi, chúng ta đi!"

Bạch Tư cùng Bạch Chỉ mắt mở trừng trừng nhìn hai người đi ra, kiếm của Bạch Tư rủ xuống.

Nàng ta đau đớn nói: "Chỉ Nhi, thư thư không hạ thủ được a! Một đời này của thư thư còn chưa có giết người qua, huống hồ là một người tay không tấc sắt, lại không hoàn thủ? Thư thư thực sự không cách nào ra tay giết hắn, thư thư xin lỗi muội, muội chửi thư thư đi!"

Bạch Chỉ nói: "Tiểu thư, Chỉ Nhi không trách tiểu thư, tiểu thư là tiên nữ thiện lương, làm sao có thể giết người chứ! Đều trách tiểu tì mệnh không tốt, từ nhỏ liền mất đi phụ mẫu, còn bị tên khốn kiếp ức hiếp, ô ô!"

Bạch Tư nói: "Đừng khóc, thư thư vẫn thương Chỉ Nhi."

Bạch Chỉ từ từ yên tĩnh, lần nữa đi vào trong mộng.

Bạch Tư nhìn gương mặt chưa hết trẻ con của nàng ta, trong lòng đau xót ---- bản thân nhiều năm như thế không đàm luận cưới xin, có một nửa nguyên nhân là bởi vì nữ hài khổ mệnh này. Nàng sợ bản thân sau khi xuất giá, Chỉ Nhi có thể biến thành không nơi nương tựa, Chỉ Nhi thực là nàng một tay nuôi dưỡng nha! Nàng thế nào không thương yêu?

Rất lâu, Bạch Tư ở bên cạnh của Chỉ Nhi ngủ đi.

Trong mơ ngủ, tựa hồ nghe được bên ngoài một phen hỗn loạn …

Ra khỏi lều bạt của Bạch Tư, Tiểu Nguyệt nói: "Đại ca, mới rồi huynh thực là có khí khái anh hùng, kiếm gác ở trên cổ, lại sắc mặt không biến, còn ung dung tự tại đi ra."

Hy Bình cười nói: "Đó là bởi vì huynh biết nàng ta không thể giết huynh."

Tiểu Nguyệt vô cùng kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"

Hy Bình đáp: "Kiếm trong tay nàng ta run rẩy, nàng ta nếu quyết tâm giết người, kiếm là không thể run rẩy."

Tiểu Nguyệt "a" một tiếng, nói: "Đại ca, huynh có phải đối với nữ hài gọi là Chỉ Nhi đó Bá Vương căng cung hay không? Huynh thực xấu, muội ấy so với Nguyệt Nhi còn nhỏ hơn nữa!"

Hy Bình không biết làm sao đáp: "Đây là nhầm lẫn, không bàn cũng được."

Tiểu Nguyệt hỏi: "Đại ca, chúng ta thực phải rời khỏi nơi đây sao? Thế nhưng chúng ta không rõ làm sao quay về da!"

Hy Bình than nói: "Xem tình huống thôi! Cuối cùng không thể một đời đợi ở nơi đây. Tối nay hỏi Bạch Hoạt có thể dẫn chúng ta đi khỏi sa mạc hay không, nếu lão đáp ứng, chúng ta ngày mai liền rời khỏi. Hiện tại chúng ta lên thảo nguyên thưởng ngoạn, hoàng hôn lại quay về."

Tiểu Nguyệt hoan hô một tiếng, biểu lộ tán đồng kiến nghị này của Hy Bình.

Trên thảo nguyên rải rác phân tán rất nhiều lều bạt, bò dê thành đàn kết đội, mục dân theo dê quát gào, thường thường truyền lại tiếng hát lanh lãnh, so với Hy Bình hát không biết dễ nghe hơn bao nhiều lần, thế nhưng nghe ở trong tai Hy Bình, hắn lại cảm thấy lau lỗ đít cho hắn đều không đủ tư cách, cái gì đông đông? Để lão tử Ca Thần hát cho bọn ngươi nghe, để các ngươi biết cái gì mới là ca!

Hắn cũng liền ở trên thảo nguyên phóng tiếng gào vài bài, sau đó cảm thấy miệng khát, mà lại không có người thưởng thức vỗ tay … Tiểu Nguyệt tuy không có phản đối hắn ca hát, lại cũng không giống như khi bé vỗ bàn tay nhỏ nhảy nhót kêu hay, bởi vậy hắn liền tạm dừng diễn xướng, chuyên chú vào phong tình của thảo nguyên ---- cũng bất qua thì là một mảng lớn xanh xanh, với một mảng đen đen đó của nữ nhân đêm qua đâu có gì phân biệt chứ?!

Trời cao mây thưa, hai người đang đi ở trên thảo nguyên, đúng lúc gặp mặt Bạch Hoạt, tự nhiên càng là vui vẻ.

Bạch Hoạt lại kêu gia tướng nhường ra một vật cưỡi cho hai huynh muội bọn họ, hai người không khách khí cưỡi lên đi, Tiểu Nguyệt lưng dựa lồng ngực cường tráng của Hy Bình, khuôn mặt xinh đẹp hở nụ cười, kiều mị trêu người, thấy Bạch Hoạt cùng sáu gia tướng còn lại không nỡ chớp mắt.

Hy Bình hỏi: "Bạch lão, lão có thể đi Trung Nguyên hay không?"

Bạch Hoạt lấy làm tiếc đáp: "Lão đệ, kì thực nói, một đời này của lão còn chưa đến Trung Nguyên, nghe nói phải xuyên qua Da Lặc sa mạc mới có thể đến được. Ngươi muốn về Trung Nguyên?"

Hy Bình cứ thật hồi đáp.

Bạch Hoạt khó xử nói: "Như thế, lần tới khi có thương nhân Trung Nguyên đi qua, các người lại theo chung với bọn họ trở về."

Hy Bình hỏi: "Xem ra cũng chỉ có như thế, không biết còn phải đợi bao nhiêu lâu?"

Bạch Hoạt đáp: "Cái này nói không chắc."

Tiểu Nguyệt dựa vào lồng ngực của Hy Bình ngủ, Hy Bình không thể không duỗi tay trái ngang eo ôm chặt nàng ta, sợ nàng ta đang ngủ rơi xuống ngựa.

Bạch Hoạt hỏi: "Lão đệ, Tư Nhi không làm khó dễ ngươi chứ?"

Hy Bình miễn cưỡng đáp: "Không có."

Bạch Hoạt thần bí cười nói: "Ngươi cảm thấy Tư Nhi như thế nào? Nguyện ý cưới nó không?"

Hy Bình kinh hồn không định nói: "Tư Nhi cô nương dung mạo rất xinh đẹp, thế nhưng tiểu tử không cách nào hưởng thụ, lại nói tiểu tử cuối cùng có một ngày phải về Trung Nguyên, tiểu tử không thích hợp với Tư Nhi cô nương. Bạch lão, có lẽ không đề cập chuyện này tốt hơn."

Một đám người liền đàm luận như thế, thúc ngựa đi đến dưới chân một rặng núi lớn dừng lại.

Bạch Hoạt nói: "Mạch núi này đem khối Mạc Tư thảo nguyên này phân cắt thành hai nửa, một nửa là Bạch Dương Tộc chúng ta, một nửa khác là thuộc về Dã Mã Tộc, bởi vậy mạch núi này cũng gọi là Dương Mã Sơn Giới, người của Dã Mã Tộc thì xưng là Mã Dương Sơn Giới."

Hy Bình "a" một tiếng, lộ ra rất là hiếu kì.

Bạch Hoạt hưng phấn nói: "Dã Mã Tộc cùng Bạch Dương Tộc chúng ta nhiều đời không dung nạp lẫn nhau, tuy chì cách một dãy núi, nhưng giữa hai tộc đều có hẹn ngầm, theo đó không đạp vào trong sơn giới của đối phương. Bạch Dương Tộc của chúng ta căm ghét phương thức sinh hoạt của bọn chúng, đương nhiên, bọn chúng cũng không đồng ý phương thức sinh hoạt của chúng ta. Trong Bạch Dương Tộc, nam quyền chí thượng, nữ nhân bất quá là phụ thuộc của nam nhân, mặc cho nam nhân chọn lựa. Thế nhưng, ở Dã Mã Tộc, lại là nữ quyền chí thượng, nữ nhân của bọn chúng giống như ngựa hoang tùy lúc tùy nơi cùng nam nhân giao hợp, hơn nữa, một nữ nhân có thể đồng thời có rất nhiều trượng phu, có nữ nhân lại có ba bốn chục trượng phu. Nam nhân ở trong Dã Mã Tộc chỉ là nô lệ cùng đồ chơi của nữ nhân, thực là làm phách!"

Hy Bình phấn khởi hỏi: "Lại có loại sự việc này sao? Những nam nhân đó vì sao không phản kháng? Chẳng lẽ bọn họ thì cam tâm bị một đám tiểu nữ nhân nô dịch?"

Bạch Hoạt giống như thân đồng cảm thụ với nam nhân của Dã Mã Tộc, phẫn nộ đáp: "Không cam tâm còn thế nào? Nữ nhân của Dã Mã Tộc cường tráng giống như ngựa hoang, mà trong tộc có một nhánh quân đội do nữ nhân tổ thành, bọn nam nhân nào dám phản kháng? Huống hồ bao đời tương truyền, đều là nữ nhân đương quyền, quản lí những nam nhân đó. Nam nhân Dã Mã đáng thương!"

Hy Bình hỏi: "Nam nhân của Dã Mã Tộc đều là thấp bé hay sao?"

Bạch Hoạt đáp: "Ngươi lầm rồi! Nam nhân của Dã Mã Tộc cơ hồ mỗi người đều cao lớn cường tráng giống như ngươi, thế nhưng, nữ nhân của Dã Mã Tộc phổ biến cao khỏe hơn so với chúng ta, có mấy nữ nhân chí it cũng cao hơn một đoạn so với chúng ta, ngươi ta nếu là đứng trước mặt bọn họ, khả năng chỉ đến lồng ngực của bọn họ thôi! Chắc chắc, bộ ngực của to lớn vô bì, ngươi dùng hai bàn tay cũng không cách nào che phủ toàn bộ, phần mông tròn trịa cao lồi mà giàu tính đàn hồi, bắp thịt rắn chắc như nam nhân, sắc da lại là bóng mượt vô bì, phần eo trái ngược với phần ngực cùng phần mông của bọn họ lộ ra dài nhỏ mà tràn đầy dẻo khỏe, cặp chân xinh đẹp tráng kiện thon dài đó khiến người cương cứng. Oa, ngươi không biết, ta khi còn trẻ, liền muốn cùng mĩ nữ của Dã Mã Tộc hoan hảo một lần, thẳng đến hiện tại còn chưa đạt thành tâm nguyện. Ta chỉ sợ bản thân không cách nào thỏa mãn bọn họ, tuy ta đã rất cường tráng, thế nhưng, khà khà, ta đã từng nhìn lén nữ nhân của Dã Mã Tộc cùng ngựa hoang ở trong vùng hoang dã giao hợp, roi của ngựa hoang dài như thế, lại toàn cây chìm vào, tựa hồ còn không đủ lớn nữa! Loại nữ nhân này lẳng lơ đến cực điểm, cùng bọn họ lên giường nhất định rất điên cuồng, lâm li thống khoái!"

Hy Bình cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Thực có nữ nhân mạnh như vậy sao?"

Bạch Hoạt cười đáp: "Ngươi nếu không tin, có thể tự mình thực địa khảo sát một phen, thứ đó của ngươi so với roi ngựa hoang còn phải thô khỏe hơn, khả năng có thể khiến nữ nhân của Dã Mã Tộc đủ điên cuồng, thực không biết ngươi là thứ gì chuyển thế, lại có vũ khí sát thương người đáng sợ như thế!"

Hy Bình nói: "Nói đùa rồi."

Bạch Hoạt nghiêm túc nói: "Đây thực không phải nói đùa, ngươi đích xác có bản lĩnh khiến mỗi một nữ nhân kêu thảm, dù cho là nữ nhân cường tráng nhất trong Dã Mã Tộc gặp phải ngươi, cũng không thể thiếu kêu cuồng rên rỉ, ha ha, ha ha!"

Hy Bình cảm thấy bắp đùi liền đau, nguyên lai là bị Tiểu Nguyệt giả vờ ngủ say dùng lực bấm một cái, hắn trong lòng kêu to oan uổng, xem ra muội muội này là ăn giấm của hắn rồi! Cúi đầu nhìn, lại thấy nàng ta cả mặt đỏ thẹn, hiển nhiên là bởi vì lời mới rồi của Bạch Hoạt mà động tình, hoặc giả là xấu hổ chăng?!

Bạch Hoạt nói: "Tiểu Nguyệt cô nương cả khi ngủ cũng mê người như thế, để lão hán ái sát!"

Tiểu Nguyệt đột nhiên mở con mắt xinh đẹp ra, giận dữ nói: "Bạch lão bá, lão xấu chết!"

Bạch Hoạt bị một cái trách móc yêu kiều này của Tiểu Nguyệt, quả thực hồn phi phách tán, cao hứng đến khoa tay múa chân, từ trên lưng ngựa té xuống, chút nữa cả mạng già đã không giữ.

Đáng đời, lão sắc quỷ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio