Từ Thanh Vân cùng Triệu Tử Uy hai người với Hy Bình không có giao tình gì thậm chí có thù, mà không giống như Độc Cô Minh tiên tan hiềm khích trước kia đối với Hy Bình, tuy đối với tai nạn của Hy Bình có chút thương xót, lại tịnh không muốn vì thế gia nhập đội ngũ tìm kiếm Hy Bình với Tiểu Nguyệt, chỉ là ngại mọi người đều là một phần tử của Tứ Đại Võ Lâm Thế Gia, lại bị nương tử bức đến không có đường mà thoát, đành phải bất mãn không vui đến Ca Luân Thảo Nguyên tìm kiếm Hoàng Hy Bình bọn họ cực kì chán ghét.
Thương thế của Tứ Cẩu đã lành gần hết, hơn nữa bên cạnh lại thêm đại mĩ nhân Triệu Tử Thanh, đây khiến cho hắn có được bao nhiên vui sướng, thế nhưng hắn tịnh không có như lời của bản thân, khi có sức lực liền có thể muốn thân xử nữ của Triệu Tử Thanh.
Không phải hắn không muốn, quả thực là không có thời gian, huống hồ, hắn nguyên khí đại thương, Lan Hoa tam nữa cũng không cho phép hắn làm loại vận động kịch liệt này.
Độc Cô Minh, Hoa Tiểu Ba hai người cùng Xuân Thủy, Hạ Vũ lưỡng nữ đánh phải hừng hực, khó phân khó giải, một ngày không gặp như cách ba thu, cũng liền mang lưỡng nữ theo ở bên người, để thỏa mãn thú dục của bọn họ.
Lãnh Tinh Oánh cùng Biện Mệnh Tam Lang của bà ta xung phong đảm nhận, đây tịnh không phải chỉ bởi vì Hy Bình là thần tượng của Biện Mệnh Tam Lang, càng thêm bởi vì Lãnh Tinh Oánh muốn sau khi tìm được Hy Bình cùng hắn tương hảo một lần.
Xem ra chân chánh ưu thương chỉ có Lôi Phượng tứ nữ, bọn họ trong lòng luôn không bỏ nam nhân này xuống, vì sinh tử của hắn lo lắng không thôi.
Màu xanh của Ca Luân thảo nguyên chính giống như lòng của người vô biên vô tế.
Tịch dương lại hiện.
Bích Nhu nói: "Đã kiếm hai ngày rồi, còn là không thấy bọn họ, thật khiến người lo lắng."
Nàng ta cũng là một trong những người quan tâm Hy Bình nhất, không thể phủ nhận, nàng ta đã từng một độ động lòng đối với Hy Bình, nếu chẳng phải thanh mai trúc mã với Lôi Long, lại thêm si tình không đổi của Lôi Long, có lẽ nàng ta cũng có thể nhảy vào vòng ôm của Hy Bình.
Lôi Long nói: "Nhiều ngày như thế, bọn họ e rằng đi được rất xa, từ từ tìm thôi! Cuối cùng có thể tìm được bọn họ."
Hoa Tiểu Ba nói: "Như thế đêm nay liền đóng quân ở nơi đây, ngày mai tiếp tục tìm." Nói xong, hướng về Độc Cô Minh truyền đạt một nhãn thần thần bí, Độc Cô Minh tâm lĩnh thần hội.
Hai người này đêm qua sau khi ở trên thảo nguyên dựng xong trướng bồng, liền mỗi người ở trong trướng bồng cùng Xuân Thùy, Hạ Vũ lưỡng nữ hồ thiên hồ địa, hiện giờ hận đêm tối không thể sớm tới chút, tiện cho lại ôn luyện đêm thảo nguyên của tối qua.
Hoa Tiểu Mạn trách mắng: "Đệ rốt cuộc có đem sự việc của thư phu đệ xem như một vấn đề hay không?"
Hoa Tiểu Ba đầy liền rút, không dám cùng thư của hắn tranh cãi.
Độc Cô Kì cũng hung hãn trừng mắt đại ca nàng ta, khiến Độc Cô Minh tự biết đuối lí ngó về góc trời, giả như không biết rõ nhìn cảnh sắc thảo nguyên.
Lôi Phượng nói: "Tiểu Mạn, không nên oán trách Tiều Ba, đệ ấy nói cũng có đạo lí, trời tối rồi, dựng trướng bồng nghỉ ngơi thôi! Ngày mai tìm nữa, mấy chuyện này gấp cũng gấp không tới."
Hoa Tiểu Ba là tuyệt đối bỏ qua mỗi một đêm tối trân quý, vừa về đến trướng bồng, liền không thể chờ đợi làm thân ca ca của Xuân Thủy.
Độc Cô Minh càng rõ xuân tiêu nhất khắc đáng ngàn vàng, tự nhiên cùng Hạ Vũ sôi động triền miên, ở mỗi loại thời điểm này, Hạ Vũ trước giờ không gọi hắn là thân ca ca, mà là rên rỉ nói, đồ nhi tốt đồ nhi ngoan, sư phụ địch không nổi, ô, hôn đồ nhi giỏi.
Từ Thanh Vân cùng Triệu Tử Uy là tình địch, lại không thể không ngủ ở cùng một trướng bồng, bởi vì hai thư muội Độc Cô Cầm muốn để bọn họ thưởng thức mùi vị giữ hoạt quả, bởi vậy lưỡng nữ ngủ riêng một trướng bồng, cũng phải nói ra tình cảm oán phụ sau khi chia tay. Bọn họ thế nào cũng nghĩ không được, trượng phu của mỗi người bọn họ tâm tình với nhau về nữ nhân khác.
Triệu Tử Uy nói: "Từ huynh, đại cửu tử của chúng ta Độc Cô Minh tựa hồ rút lúi, thật thương tiếc thay huynh ấy nha!"
Từ Thanh Vân cũng có chỗ đồng cảm nói: "Cũng phải, thiếu một đối thủ, cho dù đoạt được phương tâm của Mộng Hương, cũng là thắng không vũ dũng."
Triệu Tử Uy tức giận nói: "Huynh đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ huynh cảm thấy bổn nhân so với huynh thua kém sao? Ta cáo tố huynh, hoa rơi tay ai còn chưa biết!"
Từ Thanh Vân vội vàng nhận lỗi nói: "Triệu huynh, đừng giận hại cho cơ thể, nên biết thân thể cường kiện là tiền vốn cua gái, đệ thực không muốn cả huynh cũng rút ra!"
Triệu Tử Uy thách thức nói: "Huynh yên tâm, trừ phi Mộng Hương lấy người, lão tử đánh chết cũng không lùi ra, phụng bồi đến cùng!"
Từ Thanh Vân cười nói: "Đây thực là quá tốt, Triệu huynh chí khí đáng mừng đáng quý, khiến người bội phục! Đệ không minh bạch Độc Cô Minh vì sao đột nhiên bỏ qua Mộng Hương mà ôm về một Hạ Vũ, huynh rõ chăng?"
Ngữ khí của Triệu Tử Uy hơi nhẹ đáp: "Có lẽ là Mộng Hương không yêu thích huynh ấy thôi!" Hắn cũng có chút vì đại cửu tử này cảm thấy bi ai tịnh dành cho một ít đồng tình.
Từ Thanh Vân lo lắng hỏi: "Huynh nói Mộng Hương có thể yêu thích chúng ta hay không?"
Triệu Tử Uy tự đại đáp: "Đương nhiên yêu thích rồi, huynh không thấy con mắt trả về ưu thương khi đi của nàng ta sao, đối với chúng ta khó bỏ khó phân. Đệ nghĩ, nàng ta sở dĩ chậm chạp chưa chọn lựa từ trong chúng ta, là bởi vì chúng ta đều rất ưu tú, bởi thế khó mà đưa ra chọn lựa."
Từ Thanh Vân cảm thấy Triệu Tử Uy nói có đạo lí, tán đồng nói: "Triệu huynh nói rất chính xác, nhất định là như thế."
Triệu Tử Uy bỗng nhiên lo âu nói: "Như quả vô lại đó cùng chúng ta cạnh tranh, sợ rằng chúng ta liền hung đa cát thiểu."
Từ Thanh Vân nói: "Tên Hoàng Hy Bình đó, hắn là tâm có dư mà lực không đủ, hắn nhiều nữ nhân như thế, phải không thể hạ thủ đối với Mộng Hương."
Triệu Tử Uy còn là không yên tâm hỏi: "Giả như hắn thực cuốn lấy Mộng Hương sao?"
Từ Thanh Vân lời ra kinh người đáp: "Đệ liền kêu hai muội muội của đệ cuốn lấy hắn, huynh biết, muội muội của đệ thực cũng là mĩ nhân nhất đẳng, như loại hình nam nhân sắc lang đó của hắn tuyệt đối không thể cự tuyệt. Triệu huynh, huynh không bằng bỏ Mộng Hương theo đuổi muội muội của đệ đi!" Hắn vì mưu thắng tình trường, không tiếc bán rẻ muội muội của mình.
Triệu Tử Uy lại không lĩnh tình đáp: "Đừng muốn mua chuộc ta, ta nhất định phải cùng huynh lực tranh đến cùng."
Từ Thanh Vân tức giận nói: "Huynh sẽ bại trận giống như tỉ võ!"
Vết thương của Triệu Tử Uy bị mở, tức giận nói: "Chúng ta hãy chờ xem!"
Hai người trong lòng nổi giận, cũng không cùng đàm luận nữa, đem tấm chăn kéo tới kéo lui, chưa vài cái, liền đem một tắm chăn rất tốt xé thành hai nửa, mỗi người đắp một nửa, ai cũng không quan tâm ai, hứ!
Lãnh Tinh Oánh cùng Biện Mệnh Tam Lang đánh rất kịch liệt, lúc này Dã Lang đang ra sức giết dê con tuyết bạch trên giường, nhưng Lãnh Tinh Oánh dê con cả người lẳng lơ này vừa miệng dễ trêu? Chẳng những không sợ động vật hung ác trên người này, còn dê kêu không ngừng muốn hắn ta dốc sức chút nữa, tiếng kêu cơ hồ có thể đem tất cả sắc lang ngạ lang yêu lang gì đó trên thảo nguyên đều câu dẫn tới ---- giả như thực để bọn chúng nghe được lời.
Lãnh Như Băng vén trướng mà vào, liền thấy được một màn như thế ---- Ngưu Lang trần trụi nằm bò ở bên cạnh Lãnh Tinh Oánh thở hổn hển, Tình Lang lại cùng Lãnh Tinh Oánh tận tình hôn môi, Dã Lang ở trên thân người yêu kiều tuyết bạch của Lãnh Tinh Oánh liều mạng nằm sấp chống tay làm.
Bốn người không ngờ loại thời điểm này lại có người mạo muội tiến vào, hơn nữa là Lãnh Như Băng, tám con mắt ngây ngốc chăm chăm nhìn nàng ta.
Lãnh Như Băng thấy quen không lạ hỏi: "Mẫu thân, người thì không thể bớt phóng túng chút sao?"
Lãnh Tinh Oánh ra hiệu Dã Lang từ trên người bà ta xuống, dựng người ngồi ở trên giường, hỏi: "Băng Băng, hài nhi thế nào qua đây?"
Ngưu Lang tự tác thông minh nói: "Khả năng là cô gia không ở đây, tiểu thư muốn để bọn thuộc hạ làm thay."
Lãnh Như Băng sắc diện liền lạnh, quát: "Man Ngưu, ngươi ồn ào đủ chưa? Còn không mặc y phục ngu đần đến một bên!"
Biện Mệnh Tam Lang không để bụng, y lời mặc y phục lên. Bọn họ nhìn Lãnh Như Băng lớn lên, mà cùng Lãnh Tinh Oánh một mực bảo trì quan hệ nhục thể, không nghi ngờ gì tương đương với ba trượng phu của Lãnh Tinh Oánh, đối đãi Lãnh Như Băng giống như nữ nhi của bản thân, tịnh không phải thực có ý làm loạn gì với nàng ta, chỉ là luôn thích thú đùa giỡn nàng ta.
Huống hồ bọn họ rất rõ Lãnh Như Băng từ nhỏ đã chán ghét nam nhân, chỉ có Hy Bình có khả năng đạt được thể xác và tinh thần của nàng ta. Mà chuyện giường của bọn họ với Lãnh Tinh Oánh, Lãnh Như Băng đã thấy không biết có bao nhiêu lần. Bởi vậy, việc đột nhiên xông vào của Lãnh Như Băng, tuy khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ, lại không có cái gì xấu hổ với lúng túng.
Lãnh Nhu Băng đến ngồi bên cạnh Lãnh Tinh Oánh, nhìn mĩ thể như thiếu nữ thanh xuân nhưng so với thiếu nữ thanh xuân phong mãn thành thục hơn của mẫu thân nàng ta, chút tức giận hỏi: "Mẫu thân, Hy Bình đã ra chuyện lớn như thế, người còn có tâm tình cùng bọn họ càn quấy? Người trong lòng rốt cuộc có nữ nhi con đây cùng nữ tế hay không?"
Lãnh Tinh Oánh cười bồi đáp: "Băng Băng, hài nhi lại không phải không biết yêu thích của mẫu thân, hơn nữa cũng không có gì quá lo lắng, Hy Bình tiểu tử đó không thể dễ dàng liền chết như vậy."
Ngưu Lang ở bên cạnh phụ họa nói: "Phải đấy! Công chúa, cô gia tuyệt đối có thể sống sờ sờ quay về, phu nhân còn muốn cùng ngài ấy tương hảo đấy!"
Lãnh Tinh Oánh trách mắng: "Ngậm miệng!"
Lãnh Như Băng không nghe thì thôi, vừa nghe mặt liền biến lạnh, giận nói: "Mẫu thân, người chết tính không đổi!"
Lãnh Tinh Oánh dữ tợn trừng mắt nhìn Ngưu Lang, quay mắt hướng về nữ nhi Lãnh Như Băng nói: "Chỉ một lần, được không?"
Lãnh Như Băng kiên quyết đáp: "Một lần cũng không được!"
Lãnh Tinh Oánh vẻ mặt đau khổ hỏi: "Vì sao?"
Lãnh Như Băng đáp: "Mẫu thân, chàng là nữ tế của người, là trượng phu của nữ nhi người, hài nhi không cho phép người làm ẩu làm càng."
Lãnh Tinh Oánh không buông xuôi nói: "Thế nhưng hắn thì mê người như thế, tuấn tú khiến mẫu thân nhìn tim đã loạn nhịp, vừa nghĩ đến cường hãn của hắn ở trên giường, mẫu thân liền chỉ mong sao cho hắn làm đủ!" Bà ta thực là lời gì đều nói được ra miệng, mà bất luận đối tượng là ai.
Lãnh Như Băng nghĩ không thông tại sao thượng thiên có thể cho nàng mẫu thân như thế, duy có hỏi: "Mẫu thân, người thì không thể an an phận phận tìm một người cưới sao?"
Lãnh Tinh Oánh thống khổ hỏi: "Hài nhi bảo mẫu thân gả cưới cho ai? Ai lại có thể nguyện ý cưới ta?"
Lãnh Như Băng đáp: "Phụ thân đấy!"
Lãnh Tinh Oánh cười lạnh nói: "Quan hệ giữa ta với hắn bất quá là nhân duyên ngắn ngủi ngoài ý muốn một lần, cho dù hắn không hiềm vì mà nguyện ý cưới ta, ta cũng không thể lấy hắn, sau này hài nhi đừng ở trước mặt ta nhắc tới hắn"
Lần này đến lượt Lãnh Như Băng không hiểu: "Tại sao?"
Lãnh Tinh Oánh bình tĩnh đáp: "Rất giản đơn, hắn không thể thỏa mãn ta. Lãnh Tinh Oánh ta đã không là một thiếu nữ hoài xuân nữa, không ảo tưởng bất kì ái tình nào nữa, chỉ có tính dục thỏa mãn mới có thể khiến ta đạt được vui sướng cùng hạnh phúc chân chính. Đỗ Thanh Phong cũng có lẽ có thể thỏa mãn được nữ nhân bình thường, lại không thể thỏa mãn ta. Hài nhi nghĩ, hắn có thể mạnh hơn Biện Mệnh Tam Lang sao?"
Lãnh Như Băng trầm mặc, bởi vì Lãnh Tinh Oánh nói đích thị thực tình.
Lãnh Tinh Oánh tiếp tục nói: "Nữ nhi a! Mẫu thân không có may mắn như thế của con, mẫu thân khi trẻ yêu thương sư huynh Thủy Thiên Trường, huynh ấy lại chỉ đối đãi ta như muội muội; mà huynh đệ kết bái của sư huynh Lôi Dũng yêu ta sâu nặng, lại bị ta vô tình cự tuyệt. Sau cùng lại gặp phải Thi Viễn Lệnh thi triển dâm độc, muốn dùng thân thanh bạch của ta giúp hắn luyện thành Địa Tạng Thần Công, được Đỗ Thanh Phong đi qua cứu đi, thế là liền có hài nhi."
Lãnh Như Băng tuy sớm đã từ trong miệng của Đỗ Thanh Phong biết được ngọn ngành của sự việc, lúc này nghe được Lãnh Tinh Oánh tự miệng nói ra, cũng không khỏi một trận thương tâm, không tự giác ôm chặt thân thể xích lõa của bà ta, đau đớn kêu một tiếng "nương".
Lãnh Tinh Oánh gượng cười nói: "Mẫu thân nào đã từng không muốn làm một hiền thê lương mẫu? Chỉ là kể từ sau lần đó, tuy không chết, nhưng dâm độc trong người tịnh không trừ tận gốc, huống hồ nương từ nhỏ luyện chính là mị công, dâm độc ngấm vào kinh mạch của ta kết hợp với nội công tu luyện, khiến cho ta luôn có kích thích cần nam nhân, đây đều trách Đỗ Thanh Phong tiểu tử đó không trục đến một khắc cuối cùng, không thể triệt để khiến ta phát tiết hết, hài nhi nói ta phải tạ hận, hay là hận hắn? Trước đó mẫu thân một lòng một dạ chỉ muốn gả cho sư huynh, hiện tại nếu chân chính muốn theo một nam nhân, nói hài nhi đừng nổi giận, nam nhân đó cũng chỉ có thể là Hy Bình, hắn là nam nhân duy nhất khiến mẫu thân cam nguyện hoàn lương, hắn có tuấn mĩ khiến mẫu thân ái mộ, cường tráng đòi hỏi cùng mị lực nam tính không gì sánh nổi."
Lãnh Như Băng nói: "Mẫu thân, chàng bất quá là một đại vô lại mà thôi, người hà tất nhất định phải chọn chàng?"
Lãnh Tinh Oánh hôn nữ nhi, hỏi: "Cả nữ nhi chán ghét nam nhân này của ta cũng động lòng đại vô lại, mẫu thân có thể nào bỏ qua?"
Lãnh Như Băng quả thật không có biện pháp với bà ta, noi: "Đợi tìm được Hy Bình bàn lại."
Lãnh Tinh Oánh kinh hỉ hỏi: "Nữ nhi, con đáp ứng để mẫu thân câu dẫn hắn sao?"
Lãnh Như Băng không biết làm sao nói: "Người đừng để bọn họ biết."
Lãnh Tinh Oánh nói: "Kì thật mẫu thân cũng ưa thích mùi vị của vụng trộm, ai, Băng Băng, nếu Hy Bình thực chết, hài nhi có thể thế nào?"
Lãnh Như Băng xa xôi đáp: "Trên đời này, nam nhân có thể khiến nữ nhi động lòng chí có một mình chàng, bất luận chàng sống hay là chết, nữ nhân đều chỉ là người của chàng. Kì thật nữ nhi vốn dĩ không định trước bất kì nam nhân nào xông vào sinh mệnh của mình, nhưng gặp được đại vô lại này, có lẽ là chú định trong số mệnh rồi, tư tưởng cùng cảm tình của nữ nhi đã toàn bộ dung nạp chàng, đối với nam nhân khác vẫn là giống như dĩ vãng không muốn chú ý."
Lãnh Tinh Oánh biết tính tình trước tời giờ của nữ nhi bản thân, cũng không tính thay đổi nàng ta, cười nói: "Sau khi tìm được hắn, mẫu thân với nữ nhi cả thảy cùng hắn hoan hảo, xem dáng người của ai tốt hơn, hoặc là ai có thể khiến hắn vui vẻ hơn, được hay không?"
Lãnh Như Băng thẹn nói: "Không!"
Tình Lang chen lời nói: "Phu nhân, thuộc hạ dám đánh cược, vóc dáng của người so với công chút kém một tí ti, nhưng công phu trên giường của người so với công chúa nhất định so với công chúa lợi hại hợi trăm lần."
Lãnh Tinh Oánh không phục nói: "Ta không tin, nữ nhi, nhanh cởi y phục ra, hai mẫu nữ chúng ta so cho bọn chúng xem."
Lãnh Như Băng không liệu Lãnh Tinh Oánh có một lời như thế, thẹn cả mặt đỏ rực, băng sương tan rã, vùng vẫy đứng lên, mở trướng chạy ra.
Trong trướng bật cười một trận.
Tứ Cẩu cùng Hoàng Đại Hải ở trong một trướng bồng.
Dựa theo nguyên ý của Tứ Cẩu, hắn là chuẩn bị đêm nay ngủ ở trướng bồng của Lan Hoa, thế nhưng bọn họ kiên quyết không để hắn hao phí tinh lực nữa, an bài hắn đến trướng bồng của Hoàng Đại Hải, đồng thời dặn dò Hoàng Đại Hải phải canh giữ hắn, không cho phép hắn có bất kì hành động vượt rào nào.
Hoàng Đại Hải tự nhiên vui lòng, nhân tiện tự thuật với hắn chuyện của quê nhà.
Hai người tán dóc tán dóc, tự nhiên lại tán đến nữ nhân. Tứ Cẩu thổi phồng đặc biệt tình sử của hắn, theo đuổi Lan Hoa như thế nào, câu dẫn Oanh Thúy như thế nào, hàng phục Triệu Tử Thanh như thế nào, chính là không có kể qua đồng tử kê của hắn là bị một kĩ nữ tam lưu nhan sắc bình thường làm thịt.
Hoàng Đại Hải đối với nữ nhân không có hứng thú bao lớn, có không có nghiên cứu bao lớn, lại còn là bị diễn thuyết sinh động như thật của Tứ Cẩu hấp dẫn, làm sao cũng không ngờ được Hoàn Sơn Thôn ra một đại tình thánh như vậy.
Đương nhiên, hắn cũng không quên đại ca của bản thân cũng là một trong số đấy, thậm chí so với Tứ Cẩu trước mắt còn phải xuất chúng hơn. Về sau lại nghĩ, như quả hắn không có rời khỏi Hoàn Sơn Thôn, có thể cũng biến thành bộ đức tính này của bọn họ? Hắn cười gượng.
Sau khi Tứ Cẩu kheo khoang thổi phồng bản thân, đúng lúc hỏi: "Đại Hải, đệ cũng kể tình sử rực rỡ của đệ cho ta đi!"
Hoàng Đại Hải nói: "Khiến huynh thất vọng, đệ không có bất kì tình sử nào."
Tứ Cẩu rất kinh ngạc hỏi: "Không có? Manh Manh không phải cùng đệ có một chân sao?"
Hoàng Đại Hải bối rối đáp: "Đệ cùng Manh Manh tuy muốn hảo, lại không có chân chánh cái đó cùng muội ấy."
Tứ Cẩu kinh ngạc nói: "Làm sao khả năng? Manh Manh mĩ lệ động người như thế, đệ lại có thể nhịn không động muội ấy? Huynh thấy đệ là thánh nam đi ra trong thôn của chúng ta. Ấy, sớm là đệ, sớm đã đem muội ấy cho …" Đột nhiên phát hiện nói lời sai, chữa lại nói: "Đệ đừng hiểu lầm, huynh chỉ là so sánh một cái, đối với Manh Manh không giữ một chút vọng tưởng."
Hoàng Đại Hải không để ý cười cười, nói: "Kì thật đệ cũng nói không rõ ràng, đệ với Manh Manh từ nhỏ cùng lớn lên, tự nhiên không tránh được tương thân tương ái, nhưng đệ luôn cảm thấy với muội ấy có một loại cảm tình đặc thù, khi đối xử với muội ấy thì giống như lúc đối xử với Tiểu Nguyệt, không tự giác đem muội ấy xem thành muội muội ái hộ như thế."
Tứ Cẩu thất thanh hỏi: "Tình nhân cùng muội muội?"
Hoàng Đại Hải bình tĩnh nói: "Có lẽ thành phần của tình nhân hơn chút, huynh biết, đệ luôn luôn không thiếu muội muội."
Tứ Cẩu nói: "Huynh khuyên đệ vẫn là thừa sớm đem Manh Manh làm chắn chắn, bằng không, huynh nói không chừng có thể nhảy vào vòng ôm của nam nhân khác, lúc đó đệ có thể tức đến thổ máu."
Hoàng Đại Hải nói: "Chỉ cần muội ấy thích, đệ không để tâm muội ấy yêu thương người khác."
Tứ Cẩu hoài nghi hỏi: "Đệ không phải nói đùa chứ?"
Hoàng Đại Hải vẫn là rất bình tĩnh đáp: "Hạnh phúc của muội ấy chính là hạnh phúc của đệ, bất luận muội ấy chọn lựa đệ hay là chọn lựa người khác, chỉ cần muội ấy hạnh phúc, đệ đều có thể tôn trọng chọn lựa của muội ấy đồng thời chúc phúc muội ấy."
Tứ Cẩu bội phục nói: "Đệ thật là độ lượng, Tứ Cẩu huynh chính làm không được, nếu ai dám tranh nữ nhân với huynh, huynh liền cùng hắn quyết đấu. Bất quá, có một người ngoại lệ."
Hoàng Đại Hải hiếu kì hỏi: "Ai?"
Tứ Cẩu đáp: "Hy Bình! Ở hai phương diện đánh nhau cùng cua gái này, chân chánh khiến huynh bội phục, chỉ có một mình hắn, đánh nhau trước giờ chưa bại không nói, cua gái cũng là siêu nhất lưu. Nói tới đệ không tin, Lan Hoa cùng Ngọc Điệp của huynh trong lòng ngoại trừ Tứ Cẩu huynh, còn rất yêu hắn đấy! Thế nhưng huynh hiểu rõ Hy Bình không thể đụng nữ nhân của huynh, mà bọn họ tuy yêu Hy Bình sâu nặng, lại cũng là toàn tâm toàn ý theo Tứ Cẩu huynh."
Hoàng Đại Hải lo âu hỏi: "Như quả đại ca thực cùng bọn họ có gì vậy?"
Tứ Cẩu cười đáp: "Trừ phi là ngoài ý muốn, nếu không tuyệt không thể phát sinh như quả của đệ nói. Huynh hiểu Hy Bình so với ai đều sâu hơn, tuy nói hắn biểu hiện xem ra rất vô lại, lại thiên tính thiện lương, đối với chúng ta những huynh đệ bằng hữu này càng là cực tận mong muốn bảo hộ của hắn. Đệ nghĩ, hắn cùng chúng ta từ nhỏ đánh đến lớn, lại tịnh không có chân chính thương tổn chúng ta, lần trước ở Quần Phương Lâu, huynh muốn cùng Nhân Kiệt đánh, hắn biết khi đó huynh còn đánh không qua Nhân Kiệt, bởi vậy tuyệt đối không để huynh ra tay, hắn nói, mạng của hắn so với huynh dài hơn, chỉ cần hắn còn có thể tái chiến, thì tuyệt không thể để ta đi mạo hiểm. Hắn như thế, làm sao có thể đụng nữ nhân của huynh? Cho dù hắn thực yêu thích nữ nhân của huynh, huynh cũng chỉ có vui vẻ, đó chứng minh nữ nhân của Tứ Cẩu huynh còn không tệ, hà hà!"
Hoàng Đại Hải nhớ tới khi Tứ Cẩu bị Thiên Phong Song Kiều đả thương, Hy Bình đích xác phẫn nộ. Kể từ lúc Đại Hại gặp lại Hy Bình, vẫn là lần đầu thấy hắn nổi giận, đó là ví Tứ Cẩu từ nhỏ cùng hắn lớn lên.
Tứ Cẩu đột nhiên nói: "Huynh cảm giác ra được Manh Manh cũng có chút yêu thích Hy Bình."
Hoàng Đại Hải liền kinh hãi, rất nhanh lại bình tĩnh xuống, nói: "Đệ cũng có cảm giác, ai!"
Tứ Cẩu bật cười nói: "Đệ đừng thở ngắn than dài, Hy Bình biết Manh Manh là nữ nhân của đệ đệ hắn, không thể đụng Manh Manh. Ấy, huynh phải ra ngoài bài tiết nước tiểu."
Hoàng Đại Hải nói: "Đệ thấy đi tiểu này của huynh quyết phải kéo đến trời sáng mới có thể quay về."
Tứ Cẩu hướng về hắn liền cưới thần bí, đi ra. Quả nhiên, rất lâu không có quay lại.
Qua một hồi, có người vén trướng mà vào.
Tới chính là Đỗ Manh Manh, nàng ta hỏi: "Sư huynh, tối này Manh Manh ngủ nơi đây, được không?"
Hoàng Đại Hải cười đáp: "Nhanh tới đi! Không cảm lạnh!"
Đỗ Manh Manh thái độ không tự nhiên đến ngủ bên cạnh Hoàng Đại Hải, hắn ôn nhu vô bì đắp lên tấm chăn cho nàng, khẽ nói: "Huynh biết Tứ Cẩu đi qua, muội cũng phải chạy tới."
Đỗ Manh Manh oán nói: "Con Tử Cẩu đó, vết thương vừa tốt, liền muốn chạy qua cùng Triệu cô nương thân mật."
Hoàng Đại Hải: "Huynh ấy cùng đại ca đều là một đức tính, Đại Phong bọn họ có lẽ có thể tốt chút." Hắn lộ ra thần sắc hồi ức.
Đỗ Manh Manh ngập ngừng hỏi: "Sư huynh, huynh, huynh muốn Manh Manh, được chăng?"
Hoàng Đại Hải trong lòng kích thích một hồi, nhưng vẫn là kiềm chế, đáp: "Huynh trước đây luôn luôn chuyên chú với võ đạo, vốn dĩ muốn ở sau khi tỉ võ đoạt lệnh, chính thức đề thân với sư phụ sư nương, hiện giờ gặp phải đại ca cùng Tiểu Nguyệt mắc nạn, quả thật không quan tâm chuyện khác. Manh Manh, chúng ta tìm được đại ca cùng Tiểu Nguyệt, huynh liền đề thân với sư phụ, đêm động phòng hoa chúc đó cùng nhau đưa ra đêm đầu tiên lại, không phải càng mĩ hảo sao?"
Đỗ Manh Manh lật thân người, đem thân thể yêu kiều ngủ nghiêng ở lồng ngực của Hoàng Đại Hải, mới hồi lâu mới nói: "Thế nhưng, muội sợ, muội sợ Manh Manh có thể yêu thương người khác, huynh không lo lắng sao?"
Hoàng Đại Hải nhớ tới lời của Tứ Cẩu, nhu hòa hỏi: "Manh Manh yêu sư huynh chứ?"
Đỗ Manh Manh đáp: "Yêu."
Hoàng Đại Hải liền nhẹ nhàng cười, nói: "Vậy thì được rồi, ngoan, ngủ đi!"
Đỗ Manh Manh y lời nhắm mắt lại, rất lâu, an tĩnh ngủ đi.
Hoàng Đại Hải nhìn nhân nhi kiều mĩ trong lòng này, trong lòng có loại thỏa mãn cùng thỏa mãn nói không ra.
Đỗ Manh Manh nói mê: "Sư huynh."
Hoàng Đại Hải chưa kịp thưởng thức, nàng ta lại nói mê: "Đại ca, Manh Manh cũng yêu thích huynh."
Hoàng Đại Hải ngây ngốc rất lâu, lẩm bẩm nói: "Bất luận muội yêu thích huynh hay là yêu thích đại ca, Hoàng Đại Hải có khả năng bảo chứng muội có thể hạnh phúc, tất cả mọi cái khác không quan trọng."
Một bãi nước tiểu này của Tứ Cẩu bài tiết đến trướng bồng của Đỗ Manh Manh cùng Triệu Tử Thanh.
Triệu Tử Thanh cùng Manh Manh thấy vén trướng mà vào chính là Tứ Cẩu, đều không tránh được liền kinh hãi, người trước trong lòng thêm một phần vui, hỏi: "Tử Cẩu, chàng tới làm gì?"
Tứ Cẩu cười đáp: "Tới thực tiễn lời hứa của ta! Manh Manh, muội đi đến bên đó của Đại Hải chứ?"
Đỗ Manh Manh đáp: "Huynh đi ra trước, muội mặc bộ y phục."
Tứ Cẩu y lời đi ra, một hồi, Đỗ Manh Manh ra tới, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Chỉ hạn tối nay."
Tứ Cẩu nhìn theo Đỗ Manh Manh đi vào trướng bồng của Hoàng Đại Hải, vui mừng hớn hở tiến vào trướng bồng, đến nằm bên cạnh Triệu Tử Thanh, tính trêu ghẹo hân thưởng Triệu Tử Thanh, nói: "Nàng biết, ta đợi một đêm này, đã đợi một vạn năm rồi."
Triệu Tử Thanh khì khì cười nói: "Kĩ xảo nói hoang của chàng giống võ công của chàng dở tệ như nhau."
Tứ Cẩu cười nói: "Chỉ cần có thể dỗ dành được nàng vui vẻ thì được rồi."
Triệu Tử Thanh nói: "Muốn dỗ dành thiếp vui vẻ, một chút đạo hạnh đó của chàng còn kém xa đấy!"
Tay của Tứ Cẩu vuốt ve trên gương mặt của nàng ta, cúi đầu xuống hôn cánh môi của nàng, nhịn không nổi, nói: "Thơm."
Đây tựa hồ lời ân ái kinh điển mà vĩnh hằng của hắn ---- thơm.
Triệu Tử Thanh bị hôn đến động tình rên rỉ.
Tứ Cẩu vén tấm chăn trên người của nàng ta, lộ ra thân người yêu kiều kiện mĩ của nàng ta, hắn nhìn không nhịn được nuốt vài lần nước bọt, thách đố nói: "Sau này nó là của ta."
Triệu Tử Thanh nói: "Ba người bọn họ nói, không cho phép chàng đụng thiếp."
Tứ Cẩu đã cởi y phục cho nàng ta, trải qua một lần đó của Ngọc Điệp, hắn đã nhập môn, chỉ có chút không thuận, nghe lời nói: "Chỉ cần nàng cho phép thì đủ, tới đi! Thanh Thanh, ta để nàng biết, thể lực của ta đủ ứng phó bất kì trận chiến nào!"
Một cặp đại thủ của hắn gần như thô lỗ đem y phục của Triệu Tử Thanh lột sạch, hắn lại đem y phục của bản thân xé rách xuống, khoe khoang hỏi: "Thanh Thanh, đủ cứng chưa?"
Triệu Tử Thanh đáp: "Loại bình thường à!"
Tứ Cẩu nằm sấp xuống, sờ vê của Triệu Tử Thanh cứng chắc, nói: "Cáo tố ta, nàng chờ đợi ta đã năm!"
Triệu Tử Thanh cười nói: "Người ta quyết định mặc cho chàng làm xằng làm bậy, tâm hư vinh của chàng còn không đạt được thỏa mãn à?"
Tứ Cẩu để tay ở trái tim của nàng ta, nói: "Thế nói cho ta hay, nàng trong lòng chỉ có một mình ta."
Triệu Tử Thanh trầm mặc rất lâu, mới rên rĩ hỏi: "Muốn nghe lời thực hay là lời giả?"
Tứ Cẩu đáp: "Lời thật."
Triệu Tử Thanh nói: "Trong lòng của thiếp còn có một người."
Tứ Cẩu toàn thân run rẫy mãnh liệt, rất không thể tiếp thụ hỏi: "Ai?"
Triệu Tử Thanh do dự hỏi: "Thực muốn biết?"
Tứ Cẩu chua xót nói: "Đương nhiên là thực, Tứ Cẩu ta há có thể không biết tình địch của bản thân là ai?"
Triệu Tử Thanh cắn răng nói: "Là hỗn đãn muốn cởi y phục của thiếp ra."
Tứ Cẩu trong lòng thầm kêu: "Lại thêm một người." Bật cười nói: "Nàng chỉ Hy Bình a! Ta thực không muốn làm tình địch của hắn, bởi vậy ta quyết định tiên hạ thủ vi cường, đem nàng làm đi sẽ bàn lại."
Triệu Tử Thanh giận dữ nói: "Chàng nói lời không thể văn nhã chút sao? Triệu Tử Thanh thiếp là người gì, quyết định theo chàng, đương nhiên không thể đi đụng chạm với nam nhân khác, tới đi! Để Thanh Thanh đem đêm đầu tiên cho chàng con chó chết này!"
Nàng nói lời cũng không thấy được so với Tứ Cẩu văn nhã hơn bao nhiêu đây!
Tứ Cẩu kích động hôn lên môi của nàng, cùng Triệu Tử Thanh miệng lưỡi triền miên, đôi tay không ngừng trên dưới toàn thân của nàng ta du tẩu, cơ hồ dùng tất cả thủ pháp khiêu tình của hắn, đem Triệu Tử Thanh chưa trải qua nhân đạo (giao hợp) làm toàn thân nóng lên, rên rĩ yêu kiều, muốn thôi không thể.
Cặp tay nõn nà của Triệu Tử Thanh không tự giác mò lần trên cơ thể cường tráng của Tứ Cẩu, ngay khi tay của nàng ta cầm nam căn của Tứ Cẩu, thân thể yêu kiều liền run, kinh hãi nói: "Tử Cẩu, thứ này của chàng khiếp người như thế, người ta sợ hãi!"
Tứ Cẩu thở gấp nói: "Còn may lúc này ở trên người nàng không phải Hy Bình, nếu bằng không, ta thấy nàng không hôn mê không được."
Triệu Tử Thanh nói: "Triệu Tử Thanh thiếp là người gì? Muốn dọa ngất thiếp, cửa đều không có, tới đi! Xem thiếp có thể cau đầu mày một cái hay không!"
Tứ Cẩu dũng cảm tiếp thụ loại khiêu chiến hương diễm này, dùng phương thức cường hãn nhất chợt tiến nơi xử nữ của Triệu Tử Thanh, đồng thời cảm thấy một loại khoái cảm cô đọng theo sát mà tới, thư thái rên rỉ ra tiếng.
Triệu Tử Thanh lại ở một khắc đó đau đớn kêu ra tiếng, song quyền đấm lồng ngực của Tứ Cẩu, quát to nói: "Tử Cẩu, cho ta xuống, ta không làm, đau chết ta, không cho phép ngươi đụng ta nữa!"
Tứ Cẩu như cũ lưu lại ở trong người của nàng ta, hỏi: "Nàng không phải nói đầu mày đều không cau sao?"
Triệu Tử Thanh cắn răng nhịn đau nói: "Thiếp làm sao biết chỗ đó của người ta nhỏ như vậy?"
Nàng ta không nói của Tứ Cẩu lớn, lại nói của nàng ta nhỏ, xem ra đánh chết không thể thừa nhân bị vật nào đó dọa ---- mẹ, chết phải giữ mặt!
Tứ Cẩu nhu hòa nói: "Ngoan, đợi hồi liền có khổ tận cam lai, lúc đó, ta muốn dừng lại, nàng đều bỏ không được, khả năng còn phải nói, Tử Cẩu, không được dừng nha!"
Triệu Tử Thanh không lĩnh tình nói: "Thiếp chết cũng không thể nói ra loại lời không cần mặt này."
Tứ Cẩu nói: "Hãy đợi xem!"
Hắn lại ôn nhu chuyển động nhịp nhàng, dùng kinh nghiệm cùng kĩ xảo xưa nay có của hắn, không bao lâu, liền đem Triệu Tử Thanh từ trong thống khổ ban đầu nhất giải thoát ra, tận tình phụ họa Tứ Cẩu.
Trận này của hai người hao đi hơn một tiếng đồng hồ, cũng không biết Tứ Cẩu vừa khỏe thể lực không đủ, hay là kích thích đêm đầu của Triệu Tử Thanh, Tứ Cẩu sau cùng bại trận xuống.
Triệu Tử Thanh tuy cao trào lên vài lần, lại còn muốn kêu gào: "Tử Cẩu, chàng làm sao bất động? Không được dừng chứ! Người ta còn muốn!"
Tứ Cẩu thở hổn hển nói: "Nàng nuốt lời thực nhanh, bỗng chốc nói tới đi, bỗng chốc nói không được, bỗng chốc lại nói không được dừng, thực là sợ nàng! Sớm biết ta gọi Hy Bình tới đối phó nàng, để nàng ngày mai không cử động được. Ai, nàng để ta nghỉ ngơi một hồi, xem có thể trọng chấn hùng phong hay không!"
Triệu Tử Thanh sửng sốt hỏi: "Tử Cẩu, chàng nói hỗn đãn đó ở phương diện này so với chàng còn phải mạnh hơn sao?"
Tứ Cẩu đáp: "Dù cho tất cả nam nhân nơi đây cộng lại, cũng không bằng tí tẹo của hắn."
Triệu Tử Thanh không tin nói: "Chàng thổi phồng!"
Tứ Cẩu cảm thấy buồn cười, nói: "Ta thổi phồng? Nàng đi hỏi bọn họ, bọn họ một lần nào không phải bị Hy Bình làm đền không cử động được? Nàng đừng nhìn họ bình thường đoan trang khả ái, một khi cùng Hy Bình đến trên giường, tiếng khiếu sàng đó liền có thể khiến người phát cuồng!"
Triệu Tử Thanh trừng to con mắt nói: "Đây là không khả năng!"
Tứ Cẩu nói: "Nàng nếu không tin, sau khi tìm được hắn, bản thân nàng tự mình thử xem!"
Triệu Tử Thanh giận dữ nói: "Tử Cẩu, thiếp đã là người của chàng, chàng đến hiện tại còn nói loại lời mát mẻ này?"
Tứ Cẩu vội vàng nhận lỗi: "Xin lỗi nhá Thanh Thanh, ta chỉ là nói, nàng nếu là thực tìm hắn, ta khẳng định có thể ăn giấm!"
Triệu Tử Thanh hỏi: "Chỉ là ăn giấm sao?"
Tứ Cẩu sững sờ, tử tế suy nghĩ, nói: "Ta có thể đề tỉnh hắn, đừng đem nàng làm đến vừa nghĩ đến làm chuyện này liền sợ!"
Triệu Tử Thanh tức giận đánh nện hắn nói: "Thiếp mới không thể sợ, chàng không thể khiến thiếp sợ, hắn cũng không thể. Nhanh lên chút, nhiệm vụ của chàng còn chưa hoàn thành, tiếp tục!"
Tứ Cẩu gượng cười nói: "Cô nãi nãi, nàng tha ta đi!"
Triệu Tử Thanh bật cười nói: "Chàng đã có gan nửa đêm tới trộm hương, thì biết hậu quả này. Nhanh, bằng không thiếp đem chàng hoạn!"
Tứ Cẩu đành phải đánh lên phần tinh thần, bị bức bách cùng Triệu Tử Thanh diễn tấu nam nữ tiến hành khúc.
Lúc này, hắn cuối cùng có chút hối hận chạy đến trướng bồng của Triệu Tử Thanh, tuy là kích thích hương diễm đến cực điểm, lại cũng khiến hắn mệt phải giống như con cá chết, lại cũng không có sức lực trổ tài.
Một đêm này, hắn mới biết cái gì gọi là man nữ.