Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

chương 96: nhất dạ phu thê

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên thảo nguyên,một trận ầm ĩ.

Từ Bạch Lộ nhìn xung quanh truy vấn tới cùng nói: " Hoàng Hy Bình hỗn đản kia chạy đi đâu rồi?"

Mọi người đều lắc đầu.

Từ Bạch Lộ tức giận nói: " hỗn đản này mỗi lần đều là như thế này, chẳng nói với người ta một tiếng đã bỏ chạy vô tung vô tích." Nàng nhớ tới lúc ban đầu tại phá miếu bị Hy Bình hôn, hắn cái gì cũng không giải thích liền nhảy xuống ôn tuyền.

Độc Cô Thi một trận mặt đỏ bừng.

Từ Phiêu Nhiên nói: " các người không cần làm nhộn lên, chúng ta tới nơi này không phải chỉ có tìm người, tất cả trở về ngủ lấy tinh thần cả đi, sáng sớm ngày mai lập tức phát đọngo tấn công."

Hắn trước giờ không có thích Hy Bình, lúc này biết được Hy Bình cùng Độc Cô Thi tựa hồ có quan hệ, đồng thời Hy Bình chơi trò gì vô cớ mất tích, càng khiến hắn tức đến điên đầu.

Hoa Tiểu Ba nghĩ thầm: " nhìn tính cách của người này, còn tưởng rằng mình là lão đại chắc! cho dù tỷ phu không ở đây cũng không đến lượt phiên tử lão đầu ngươi đánh rắm? Đừng cho rằng cứ tuổi lớn là làm lão đại, thật không biết xấu hổ!

Tuy là như thế, mọi người đều hiểu được Từ Phiêu Nhiên nói rất có đạo lý, vì vậy cũng không có gì phản đối.

Hy Bình nếu muốn trở lại thì tự nhiên trở lại, cho dù không trở lại, hành động ngày mai vẫn chiếu theo kế hoạch mà tiến hành. Nhưng mà bọn họ từ trước tới giờ tất cả đều theo sự chỉ dẫn của Hy Bình, giờ phút này thiếu đi Hy Bình, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, cũng thấy thiếu một loại cảm giác an toàn không tên.

Rốt cuộc Hy Bình đi đâu nữa?

Bầu trời tối đen, lúc này Hy Bình chính đang ở mặt sau Địa Ngục Môn, hắn nghĩ cũng giống với lần toàn thân không mặc gì lén lút trở về nhà vào năm đó ở Hoàn Sơn Thôn, cực kỳ giống như chuyện hắn trôm gà bắt cho, lẫn tránh đến chỗ này.

Kì thật hắn đối với lần hành động báo thù này thật sự rất không nhiệt tình, chỉ là muốn đem Tuyết Nhi từ trong tay Thi Trúc Sinh bế trở về. Nên lần này hắn ly khai mọi người một mình hành động, cũng muốn là tìm được Tuyết Nhi trước tiên.

Bổn lai hắn nghĩ mình còn chưa đi tới phía trước Địa Ngục Môn, sẽ bị môn nhân chặn lại, nhưng Địa Ngục Môn lại giống như chẳng có chút phòng thủ nên hắn rất dễ dàng vòng ra được phía sau lưng Địa Ngục Môn.

Sớm biết như thế, hắn đã đề nghị mioj người lập tức phát động tổng tấn công, nhưng hắn không thể cũng không nghĩ quay trở về báo tin, chỉ nghĩ tìm một chỗ có thể tiến nhập vào trong Địa Ngục Môn. Có đều tường bao thật sự cao, hắn trèo không lên được.

Đang lúc phát rầu, thì chợt thấy dưới chân có một cái lỗ chó chui lớn, tựa hồ có thể đủ cho một người bò vào.

Hắn lập tức nghĩ, không biết có chó canh giữ ở bên trong không? Thế là, hắn đành nằm bò xuống đất nhìn nhìn vào bên trong, chỉ thấy một mảnh tối đen, hắn chỉ đành nằm xuống bò vào bên trong - Thi Trúc Sinh làm sao có thể nghĩ được địch nhân mà hắn muốn thấy nhất, lại có thể chui qua cái lỗ chó vào nhà hắn chứ?

Làm Hy Bình có cảm giác an ủi là bên trong không có chó. Xem ra chó ở Địa Ngục Môn này giống như chủ nhân Thi Trúc Sinh của nó cũng cao ngạo, đại địch đến trước mặt cũng có thể gối cao đầu mà ngủ.

Hy Bình cũng không biết nên đi đâu, hắn không thể biết hiện tại chỡ mình đang đứng là hậu hoa viên của Địa Ngục Môn. Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, hắn vội vàng trốn vào một chỗ, liền thấy Địa Kiệt lén lút đi tới.

Tới bên cạnh hòn giả sơn, Địa Kiệt giương mắt nhìn tứ phía, sau đó mới cởi bỏ khố tử tự bản thân tạo khoái cảm, đắc ý lẩm bẩm tự nói: " môn chủ cũng quá coi thường Địa Kiệt lão tử ở chỗ này tự mình giải quyết một lần, đợi đến khi gặp gỡ cũng có thể lên đến một thời thần, cho dù là bà nương tối tao tối dâm đãng nhất cũng phải kêu lớn " ta lên thiên đường". Huống chi là phu nhân chưa qua nam nhân?"

Địa Kiệt tưởng tượng tới hoa dung mỹ lệ của Vưu Túy, càng động tình hơn, động tác càng mãnh liệt hơn, không phải dạng tự thỏa mãn nữa, mà dường như đang cùng với Vưu Túy phiên vân phúc vũ.

Hy Bình có chút bối rối không tên, bất quá nhìn qua cũng thấy thú vị, muốn cười mà không dám cười, hắn nín thở nhẹ nhàng bước tới đàng sau lưng Địa Kiệt, dung ngón tay gỏ gỏ lên lưng hắn.

Địa Kiệt toàn thân chấn động, quay đầu lại nhìn, sắc mặt đại biến, kinh hô: " ngươi…"

Không đợi hắn nói hết, quyền của Hy Bình đã tới ngay trước mặt Địa Kiệt. hắn trúng quyền ngã xuống.

Hy Bình không dám tin nhìn vào nắm quyền của mình, nói: " nguyên lai quyền đầu của ta cũng có thể đánh trúng võ lâm cao thủ, hơn nữa so với dung đao thuận tiện giảm lực hơn nhiều, về sau phải nhiều lần phát dương mới được. Từ lúc rời Hoàn Sơn Thôn đến giờ luôn dung đao, thiếu chút nữa quên mất mình là quyền vương rồi, thật sự là quên gốc."

Hắn lắc lắc đầu, nhìn trên mặt đất từ Địa Kiệt đang vận động kịch liệt giờ nằm im bất động trên đất, xoay người hướng cửa hậu hoa viên đi tới, đương nhiên là phải thật là nhẹ tay nhẹ chân. Hy Bình lần mò đi loạn, có lúc chạm phải người của Địa Ngục Môn, ngưng đều là mấy đứa nha hoàn, tịnh không thấy nam nhân ăn mặc theo võ sĩ. Điều này khiến hắn rất là kỳ quái, chẳng lẽ võ sĩ Địa Ngục Môn trốn hết bên ngoài rồi sao?

Kỳ thật hắn không thể ngờ nơi này là hậu cung của Địa Ngục Môn, ở bên trong đều là nữ quyến. có đại địch ở trước mặt, Thi Trúc Sinh hạ lệnh chúng võ sĩ ngủ sớm lấy tinh thần sang sớm mai nghênh địch, phụ trách tuần tra chỉ có một ít võ sĩ, không đi vào nơi đây.

Chúng nha hoàn nhìn thấy hắn vài lần, hơi ngạc nhiên vì vẻ tuấn mĩ hung tráng của hắn, mà cũng không nhận ra hắn cuối cùng là ai, các nha hoàn gặp lại hắn cũng có đến hai ba lần song cũng chẳng hỏi han gì, hắn thoải mái mà đi.

Cái này chứng minh hắn rất có thiên phú trộm gà bắt chó, nhưng kô thể để hắn biết, bằng không hắn lại muốn kiêu ngạo.

Cũng có chút tấu xảo, Hy Bình nơi nào không đi lại nhắm đúng chỗ Vưu Túy đi tới, hơn nữa trong lúc hồ lí hồ đò lại tiến vào trong phòng.

Kỳ thật cũng không thể hoàn toàn trách hắn, bởi vì cửa phòng kia mở rộng, trong phòng tối đen như mực, ai biết bên trong sẽ có một nữ nhân toàn thân lõa thể nằm ở trên gường?

Trong bong tối, Vưu Túy nghe được tiếng bước chân cực nhỏ, mừng rỡ nói: " ngươi thật sự đến đây?"

Hy Bình cả kinh, đứng người lại, nghĩ thầm: " nàng sao mà biết ta đêm nay sẽ đến? nàng ta là ai? Chẳng lẽ lại biết ta? Nhưng mà thanh âm của nàng thật êm tai ---

Chẳng chờ hắn xuất đầu tiến lại, Vưu Túy đã nói: " Trúc Sinh, đã đến đây, vì cái gì chàng lại đứng ở đó bất động?"

Hy Bình cuối cùng hiểu ra, nguyên lai là nữ nhân này nằm ở đây chờ Tử Súc Sinh, đột nhiên giật mình: Tử Súc Sinh cũng sẽ tới đây, không chừng sẽ đụng đầu lão tử, ta phải đi trốn nhanh chóng.

Hắn vừa chuyển thân, Vưu Túy lại nói: " chuyện ngươi đáp ứng với Túy tỷ còn chưa làm, lại muốn đi sao? Vô luận như thế nào, ta cuối cùng vẫn là thê tử của ngươi, cho dù ngươi không nguyện ý, ngươi cũng phải có trách nhiệm của trượng phu, chỉ là làm một lần cũng được."

Hy Bình trong lòng lại nghĩ: " nữ nhân này nhất định là vô cùng xấu, bằng không tên Tử Súc Sinh kia sao lại không muốn cùng nàng ta động phòng? Đúng, nếu là như thế này, hắc, xem ra Tử Súc Sinh cũng là bởi vì nàng mà tự nguyện đem tiểu đệ đệ của mình cắt đi.

Hắn nghĩ như vậy, cước bộ tự nhiên lại càng nhanh hơn.

Đột nhiên, một trận hương phong ào tới, Hy Bình nhân thấy thân mình đã bị người khác từ sau lưng ôm giữ lại, hắn có thể cảm giác được người ôm hắn là một nữ nhân trần như nhộng, hắn có một loại cảm giác đại nạn lâm đầu.

Vưu Túy buồn bã nói: " Trúc Sinh, ngươi đã đáp ứng đem nay cho ta mà, nếu ngươi thật sự không để ý tới lời hứa, ta sẽ không cho ngươi đi, thậm chí ép buộc ngươi cùng ta động phòng, cho dù về sau ngươi mắng Túy tỷ dâm tiện cũng không tiếc.

Hy Bình không dám lên tiếng, cũng không dám giãy dụa, trong lòng chỉ dám kêu to: " ta không phải là Tử Súc Sinh của nàng! Nàng đừng có loạn lên tìm người phát tiết thú dục nha! Ê ê! Tử Súc Sinh, mau lại cứu ta, lão bà của ngươi vụng trộm với người này!"

Đang lúc hắn phiền não, đột nhiên nhớ tới Thi Trúc Sinh cũng không thể nhân đạo, vì sao lại đáp ứng cái yêu cầu này của nàng mà hắn ki thể làm được? tiếp theo hắn lại nghĩ tới Địa Kiệt lúc nãy trong bong tối ở hậu hoa viên, cuối cùng thì hiểu được Thi Trúc Sinh đêm nay tuyệt sẽ không tới nơi này, lập tức hối hận quyền đầu của mình tại sao lại quá uy mãnh, xem ran guy cơ xuất hiện đem nay do chính bản thân một tay gây ra rồi, ai!

Hắn hơi cựa quậy một chút, liền phát hiện hai tay nữ nhân này giống như là dây trói vậy, không phải dễ dàng mà thoát ra. Hắn vừa định vận toàn lực thoát ra, đột nhiên có cảm giác làm thế này sẽ chấn hai tay nữ nhân ở phía sau rời khỏi thân, dù sao nữ nhân này với hắn cũng vô oán vô cừu, hắn sao có thể thương tổn nàng đây?

Vưu Túy lại nói: " Trúc Sinh, chúng ta đến bên giường đi!"

Hy Bình chỉ cảm thấy thân hình nặng nề của mình vậy mà bị nâng lên khỏi mặt đất, nữ nhân xấu xí này khí lực thực sự quá lớn.

Hắn bị nữ nhân lật chuyển qua lại đè xuống giường, đã không còn biện pháp vùng vẫy đào thoát được nữa, bởi vì hắn muốn để nữ nhân trên người tự động đạp hắn xuống giường.

Vưu Túy phát hiện hạ thân nam nhân này đã có biến, vui mừng nói: " Trúc Sinh, ta đã biết là ngươi rất thương Túy tỷ mà, để Túy tỷ thay ngươi cởi áo. Ai, lại nhớ tới, ta đã có mười năm nay không có cởi áo cho ngươi rồi."

Nàng vừa nói vừa cởi bỏ trang giáp phòng vệ trên người Hy Bình, không bao lâu, Hy Bình cũng trở nên giống nàng trần truồng cả.

Hy Bình chỉ cảm thấy hai bàn tay mềm mại của nàng đã đặt lên trên ngực hắn vuốt ve, rồi cảm thây một trận nhiệt khí phà tới mặt, bất giác, hắn xoay mặt một bên, nữ nhân liền hôn vào bên má của hắn - sao có thể để nữ nhân xấu xí này hôn lên đôi môi nhạy cảm của hắn chứ? Tưởng tượng cùng một nữ nhân xấu xí hôn nhau, hắn đã muốn ọe rồi.

Vưu Túy u uất nói: " Trúc Sinh, ngươi không nguyện ý cùng ta thân mật phải không? Túy tỷ cũng không nghĩ được ngươi lại cường tráng thế này, cơ nhục của ngươi cường tráng đến nỗi khiến Túy tỷ vuốt ve đến tâm túy thần mê, Túy tỷ đã hơn mười năm rồi không có nhìn thấy ngươi thoát quang y phục, nếu không phải ngươi không cho phép ta châm đèn, ta bây giờ thật sự muốn nhìn ngươi lõa thể, nhất định là rất có mị lực. Bây giờ ngươi là một nam nhân để nữ nhân gặp một lần là muốn cưỡng gian."

Nàng dung thủ pháp vụng dại của mình muốn khơi dậy dục vọng trong người Hy Bình, chợt phát giác Hy Bình không có phản ứng gì, lại thử dung miệng của mình thử đi thử lại, cũng hoàn không được.

Vưu Túy đình chỉ hết thảy động tác, thở dài nói: " ta cuối cùng cũng biết ngươi vì cái gì lại trốn tránh ta, kỳ thật Túy tỷ không có trách ngươi, Túy tỷ bổn mệnh vốn khổ mà."

Hy Bình thầm nghĩ rằng, nữ nhân này đối đãi với Tử Súc Sinh cũng thật là một mực hết lòng, gặp được sự tình này cũng không thể trách Tử Súc Sinh được, phải tự oán số mệnh của mình thôi. Ai! Vốn muốn cho nàng phẫn nộ một cước đạp mình xuống giường, bây giờ xem ra không thể thực hiện được rồi.

Vưu Túy nói: " dù sao ngươi không thể cho Túy tỷ, Túy tỷ cũng không có cưỡng cầu, bây giờ chỉ nhớ tới hình dáng của ngươi, có lẽ chỉ là nhìn thấy ngươi, cũng có thể cho ta một loại hạnh phúc!" nói xong, từ trên người Hy Bình vùng dậy, chuẩn bị xuống giường.

Hy Bình nghe được sửng sốt một chút, đột nhiên tỉnh ngộ là nàng ta muốn đi thắp đèn, liền vung đại thủ lên, đem kiều thể đầy đặn mà mềm mại vô hạn ôm vào trong lòng, xoay người áp nàng xuống giường, vừa định nhổm người dậy bỏ đi, nhưng lại nghỉ đến toàn thân mình trần như nhộng, y phục ở nơi nào cũng không biết, lại không thể châm đèn tìm y phục, cũng không thể hỏi được làm sao bây giờ? Hắn do dự.

Vưu Túy nói: " Trúc Sinh, ngươi muốn Túy tỷ rồi sao? Thế nhưng ngươi không làm được mà! Túy tỷ bây giờ mãn nguyện rồi, chỉ cần được thân hình cường tráng của ngươi đè lên cũng là một loại hạnh phúc đối vói Túy tỷ."

Hy Bình không chú ý tay đưa qua khuôn mặt nàng, cảm thấy có một ít ươn ươt nóng ấm, hắn biết đó là nước mắt, nước mắt nữ nhân.

Nữ nhân này cũng thật là si tình, nhưng cũng là mệnh khổ, tự nhiên lấy phải một thái giám.

Vì muốn thuận lợi thoát thân, Hy Bình quyết định trừ khi làm cho nữ nhân này hôn mê thì không thể, cũng tốt để cho nữ nhân mệnh khổ này có một hồi ức cuồng hoan sâu sắc.

Vưu Túy đột nhiên cảm giác được nam nhân loạn lên, kinh hỉ, nói: "Trúc Sinh, ngươi có thể?"

Hy Bình trong lòng nói thầm: "Tử Súc Sinh không thể, lão tử đương nhiên là có thể rồi."

Hắn tách hai chân nữ nhân ra, sau rồi mạnh mẽ tiến vào.

Cho dù hạ thể Vưu Túy đã có một chút ướt át, nhưng vẫn là không thể chịu được xâm nhập đột nhiên của Hy Bình, hạ thể nàng giống như là bị phanh ra, đau đớn đến nỗi nàng phản xạ cắn mạnh vào bả vai hắn. Hy Bình bị nàng cắn tới, hự lên một tiếng đau nhức, sau đó chuyển động có tiết tấu, cũng tuyệt không chạm tới mặt nàng.

Vưu Túy điên cuồng hét một tiếng, rồi mới rên rỉ nói: "Trúc Sinh, chàng có rất nhiều nữ nhân đúng không? Túy tỷ có thể cảm giác rõ rang trong lòng chàng đang tưởng nhớ tới nữ nhân khác, ngươi rất yêu thương bọn họ, thật sự là vì cái gì lại không có một điểm yêu thương cho Túy tỷ sao? Ngươi thật sự là chán ghét ta sao? Trúc Sinh, ngươi chậm một chút, ngươi lớn quá, lại còn không ngừng lớn lên, Túy tỷ sợ không thể chịu được ra vào của ngươi." Tiếp theo nàng là một trận hoan khiếu cuồng loạn.

Hy Bình có chút kỳ quái, lão bà của Tử Súc Sinh kỳ thật lại là xử nữ, sau lại cảm thấy chuyện đó cũng kô có gì kỳ quái, chính là nữ nhân này quá xấu xí! Chỉ là làm hắn kỳ quái chính là, nữ nhân này ở đây cất giấu rất nhiều bí mật đặc biệt, hơn nữa thong đạo của nàng tùy theo khoái cảm mang đến không ngừng mở rộng, hắn không tự giác tăng lớn kích cỡ của mình, liền bị nữ nhân nhận biết.

Vưu Túy nói: " Trúc Sinh, cho dù ngươi trên người Túy tỷ còn nghĩ tới nữ nhân khác, Túy tỷ cũng không ghen tuông đâu, ngươi là một nam nhân vô cùng cường tráng, có thể cấp cho thân thể Túy tỷ hoan lạc vô cùng, Túy tỷ yêu ngươi cực kỳ, ngươi muốn cưới bao nhiêu nữ nhân thì cưới bấy nhiêu, Túy tỷ chỉ mong ngươi có thời gian thì đến bồi tiếp ta cũng được."

Hy Bình không rảnh trả lời, đương nhiên cũng sẽ không ngốc mà mở miệng nói chuyện, chỉ là càng thêm mãnh liệt trùng động, muốn rằng đem nữ nhân này từ bóng đêm hắc ám đưa lên tới thiên đường tươi đẹp. Đương nhiên, chuyện này thì hắn quả nhiên có thể làm được.

Khi Vưu Túy cảm thấy như không thể chịu được them các kích thích vô tận ấy, hai chân nàng kẹp lấy mông hắn, hai tay ôm ghì lấy thân hình cường tráng của Hy Bình, thân thể mềm mại run rẩy dữ dội, điên cuồng kêu lên: "Trúc Sinh, ta không muốn ngươi rời ta đi!" sau rồi mê man đi.

Hai canh giờ đã trôi đi thật nhanh.

Hy Bình cuối cùng cũng thở được ra một hơi, hổn hển nói: " cuối cùng cũng đã có thể khiến nữ nhân xấu xí này hôn mê đi rồi, cả đem kêu gào bên tai ta, tai đều chảy ra, sau này nàng đến trước Tử Súc Sinh mà kêu ây ây a a! lão tử không thể phụng bồi."

Hắn chuẩn bị đứng dậy, chợt phát giác tứ chi nữ nhi đã ôm chặt lấy thân thể hắn, tưởng như nàng là một bộ phận trên người hắn không thể phân khai, chứ đừng nói là thoát thân.

Hy Bình cả giận nói: " nàng xú tam bát này, ngất đi rồi lại còn không tha cho ta, nếu không phải thấy nàng đáng thương, lão tử không phế tứ chi nàng không được, thật con mẹ nó người vướng víu, ai mà cưới nàng thì xui xẻo cả đời, Tử Súc Sinh đúng là một tấm gương tốt."

Không có biện pháp nào khác, hắn đành phải ở trên người nữ nhân xấu xí này ngủ một giấc.

Qua không biết là bao nhiêu lâu, Hy Bình bị một loạt âm thanh hỗn tạp đánh thức, tiếp đến là tiếng hét chém giết, đao kiếm chạm vào nhau, tiếng ngựa hí, tiếng kêu thảm thiết---

Hy Bình nhìn ra ngoài của sổ thì thấy, trời đem đã gần sang, biết bọn người Đại Hải đã phát động tổng công kích, mà hắn một mình lại vẫn còn ở trên thân thể của lão bà Thi Trúc Sinh, thật là một kẻ vô tích sự mà.

Hắn cố vùng vẫy, cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của nữ nhân, tùy tiện hét lớn: "Thi Trúc Sinh chết rồi."

Nữ nhân vừa nghe, lập tức tỉnh lại hoảng hốt hét: " Trúc Sinh!" đột nhiên phát giác nam nhân còn ở trên người nàng, thở ra một hơi, sau đó lại cũng nghe được tình huống bên ngoài, tùy tiện nói: "bọn họ đến rồi, Trúc Sinh, chúng ta đi ra ngoài hỗ trợ."

Hy Bình cuối cùng cũng thoát ly được sự đeo bám của nữ nhân này, nhảy xuống giường, quay xung quang tìm kiếm quần áo của mình, mò quanh chẳng thấy, lo lắng lên tiếng hỏi: "quần áo ta đâu rồi?"

Vưu Túy nghe thấy không phải thanh âm của Thi Trúc Sinh, trong lòng hoài nghi - chả lẽ thanh âm của Thi Trúc Sinh chỉ trong một đêm đã từ giọng nữ biến lại trở thành giọng nam sao?

Nàng muốn ngồi dậy, chợt phát giác toàn thân đau nhức vô lực, tính toán trong đầu, nói: " ta cũng không biết ở nơi nào, ngươi châm đèn lên mà tìm xem!"

Sau đó nói ra vị trí ngọn đèn.

Hy Bình cũng không nghĩ nhiều, y lời thắp đèn lên, trong phòng lập tức vang lên tiếng Vưu Túy kêu lên sợ hãi: " dâm tặc, ngươi là ai?"

Hy Bình quay đầu vừa thấy, một thiếu phụ quốc sắc thiên hương chính đang trừng mắt nhìn hắn, trên người nàng đã phủ một cái chăn, đôi tay khẩn cấp giữ chặt lấy tấm chăn, hắn nhìn có chút buồn cười - nữ nhân này và hắn ngay cả việc kia cũng đã làm rồi, lại còn sợ hắn nhìn thấy thân trần của mình nữa?

Hắn cười nói: " nàng là ai?"

Vưu Túy tức giận đến sắc mặt tím tái, tức giận nói: "đồ vô sỉ ngươi, cười cái gì?"

Hy Bình quả muốn nhảy múa lên, nói: " ta cao hứng, cho nên ta cười. Tối hôm qua ta còn tưởng bị một nữ nhân xấu xí cưỡng gian, hôm nay mới biết hóa ra là một nữ nhân xinh đẹp như hoa nên muốn cười nữa."

Vưu Túy nói: " ngươi rốt cuộc là ai?"

Hy Bình cười nói: " ta sao lại phải cho nàng biết chứ? Nàng gọi là Túy tỷ, đúng không?"

Vưu Túy cả giận nói: " dâm tặc, Túy tỷ lại để ngươi gọi a? ngươi câm miệng cho ta! Nói, tại sao lại ở chỗ này?"

Hy Bình nói: " vừa muốn ta câm miệng, vừa muốn ta nói, cái này thật sự là làm khó ta mà. Ta không cùng nàng chơi nữa, ta phải mặc quần áo đi ra ngoài."

Hắn tìm y phục ở bốn phía giường, cũng chẳng thể tìm thất, rất ngạc nhiên: " chẳng lẽ quần áo cũng có chân?"

Hắn đi đến trước giường, nói: "nàng đem y phục ta giấu ở chỗ nào rồi?"

Vưu Túy nhìn co thể hùng tráng trước mặt, mặc dù là chưa từng gặp qua nhưng khuôn mặt thật sự vô cùng tuấn mĩ khiến nàng có một chút mơ màng, đay đúng là nam nhân, tối hôm qua đã thay Thi Trúc Sinh cấp cho nàng một sự hoan lạc lớn nhất. Đột nhiên, nàng nhớ lại trong lúc kích tình nàng từng nói với hắn: " Trúc Sinh, cấp cho Túy tỷ một hài tử." và nam nhân này tự nhiên nghe theo lời nàng, cấp cho nàng rất nhiều tinh hoa sinh mệnh, nàng có thể như vậy hoài thai hài tử của hắn chăng?

Hy Bình nhịn không được, nói: " nàng rốt cuộc có nói hay không?"

Vưu Túy cũng cuồng loạn hét lên: " dam tặc vô sỉ, ngươi đã hủy ta rồi, còn dám đối với ta gào thét? Ngươi tưởng có thể chạy dễ dàng, ta không giết ngươi không được."

Hy Bình nói: " nàng nên biết rõ ràng, là nàng chính mình ôm ta tới giường ép buộc ta lão tử còn không tố nàng cưỡng gian đã là đại cát rồi, bây giờ nàng còn oan uổng cho người tốt nữa, a?"

Vưu Túy một tay chỉ tới Hy Bình, nói: "ngươi, ngươi…" đột nhiên nhụt chí, khóc lên nói: " ta vốn cho rằng ngươi là Trúc Sinh, ta mới có thể… đều tại ngươi sai, ai cho ngươi chạy vào trong phòng của ta?"

Hy Bình biện bạch: " ta sao mà biết đây là phòng ai? Nàng nữ nhân này cũng kém nữa, đến lão công của mình như thế nào cũng không biết, thật sự lão tử sống đến giờ mới thấy!"

Vưu Túy điên cuồng chộp lấy, nói: "ngươi vô sỉ, hạ lưu…" sắc mặt biến đổi, nói: " ngươi nói Trúc Sinh không có à?"

Hy Bình nói: " sớm đã bị hắn tự cắt đi rồi."

Vưu Túy hét lớn: " ta không tin!"

Hy Bình nói: "cho dù nàng không tin, nàng cũng phải đem y phục trả lại cho ta, ta không có muốn cùng với nàng nhiều lời nữa."

Vưu Túy nói : " Ngươi đừng có mơ . "

Hy Bình nói : " Nàng không sợ ta lại cưởng gian nàng nữa à ? "

Vưu Túy tức giận hừ một tiếng , xoay mặt sang một bên không có nhìn hắn . Hy Bình phẩn nộ giật lấy cái chăn trên người nàng , nhìn thấy một thân hình lõa thể tuyệt mỹ của nữ nhân , thân hình lõa thể đang đè lên bộ y khố , chính là y phục của hắn .

Hắn hiểu được liền mỉm cười , đem nữ nhân lõa thể đẩy sang một bên , cầm lấy y phục của hắn , trong lúc vô ý nhìn thấy thảm trạng hạ thể của nàng cùng vài giọt máu xử nữ , nói : " Lần sau tìm lấy một lão công , đừng có lại tìm một thái giám nhé . "

Vưu Túy sắc mặt đỏ bừng , dùng tay che lấy chổ kín của mình , nói : " Không cho phép nhìn . "

Hy Bình cố ý trêu nàng nói : " Cái gì không cho phép nhìn ? Đã thấy từ sớm rồi ! "

Vưu Túy tức giận đến không nói được gì .

Hy Bình nhanh chóng mặc y phục , nói : " Chuyện giữa chúng ta , coi như là một lần hiểu lầm , lần sau gập mặt , ai cũng không biết ai , hiểu không ? "

Vưu Túy cả giận nói . " ngươi làm cho ta trở thành kẻ mất trinh , chỉ cần gập lại ngươi , ta sẽ giết ngươi ! "

Hy Bình nói : " Sao lại không phải bây giờ ? "

Vưu Túy nói : " Ngươi đừng đắc ý , chỉ cần cho ta một thời thần . Cho dù không thể khôi phục lại như cũ , ta vẫn có đủ khí lực để giết ngươi , ngươi dám chờ không , dâm tặc ? "

Hy Bình nói rất dễ dàng : " Ta phải đi đánh cái tên Tử Súc Sinh kia , không có thời gian chờ nàng . "

Dứt lời đã mặc quần áo xong , cất bước muốn đi ra .

Vưu Túy hét : " ngươi đứng lại cho ta , ngươi dám động tới một cọng lông của Trúc Sinh , ta sẽ bổ ngươi một kiếm . "

Hy Bình cười lạnh nói : " Bằng nàng ? Tỉnh lại đi ! Ta Hoàng Hy Bình bây giờ sẽ đi đập hắn thành một cái đầu heo . "

Vưu Túy cả kinh nói : " Ngươi là Hoàng Hy Bình ? "

Hy Bình đột nhiên nở nụ cười tà dị : " Thích không ? "

Vưu Túy công môi , vừa định chữi hắn vài câu , đã thấy hắn đi hường ra cửa phòng , nàng lập tức đem từ " Cẩu Thí " từ yết hầu nuốt xuống bụng , hét lớn : " Dâm tặc , chuyện giữa chúng ta còn chưa xong , ngươi không được đi ! Hoàng Hy Bình , đại hỗn đản , ngươi trở lại cho ta ta cùng ngươi quyết đấu ! "

Hy Bình mới bước ra tới cửa phòng cũng không có quay đầu lại nói : " Ta sợ nhất là cùng nữ nhân quyết đấu đó , Túy tỷ ! "

Vưu Túy nhìn lục quang của bối ảnh hắn , trong lòng tức giận , ngoan độc nói :" Lần tới ta không giết ngươi không được ! "

Nàng khó khăn quay người , mặt ép xuống giường , lưng hướng lên trên , sau đó cố gắng nhất hai chân lên , mới được một nữa đã không chịu được hạ xuống , đành phải dùng hai tay trợ giúp đem hai chân kéo lên tới vai , sau đó lại càng khó khăn xoay người , đặt hai chân ở sau lưng , như trên hai vai dường như vừa mới sanh ra đôi chân vậy , hai tay đặt lên bàn chân , để lòng bàn tay bàn chân đối nhau , cứ như thế mà vận công .

Nữ nhân kỳ lạ , võ công kỳ lạ .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio