“Bạn bị đánh rơi xuống tọa kỵ!”
Cùng lúc hệ thống thông thống, Diệp Từ ngã xuống khỏi lưng Lão Tứ. Cưỡi chiến đấu khác biệt rất lớn với tọa kỵ không thể cưỡi chiến đấu. Trừ việc không thể cưỡi khi chiến đấu ra, chính là khi bạn bị đánh rơi thì tọa kỵ có biến mất hay không.
Ví như ngựa, nếu trên đường bị người đánh lén cô sẽ bị rơi xuống ngựa và nó lập tức biến mất, trừ phi thoát khỏi trạng thái chiến đấu mới có thể triệu hồi. Lão Tứ lại khác, dù Diệp Từ rơi xuống tọa kỵ, nhưng thân là sủng vật cưỡi chiến đấu Lão Tứ sẽ không biến mất. Nó sẽ tự mình phóng ra công kích đơn giản nhất – nói đúng hơn là, ai là người công kích chủ nhân nó cuối cùng, nó liền tự động đuổi giết người kia.
Cẩm Quỳ kỳ thật đã quăng mấy kỹ năng vào người Diệp Từ, có điều miss đến cái. Khiến anh có chút kinh ngạc, Thợ săn này đã cấp mấy rồi? Cư nhiên liên tục được miễn kỹ năng. May mà, Muộn Côn và Choáng váng đều trúng. Diệp Từ đã rơi xuống, loan thắt thưng, lảo đảo đứng ở đó rời vào trạng thái choáng váng.
Cẩm Quỳ không thể nào nghĩ đến việc Diệp Từ ngã xuống, Lão Tứ sẽ không không biến mất. Vì thế đại ý không chú ý đến Lão Tứ, trực tiếp quăng Dịch Cốt vào người Diệp Từ… Nhưng chủy thủ chưa kịp đâm vào Diệp Từ, anh liền thấy ánh mắt đột nhiên tối sầm, sau đó hệ thống thông báo: “Bạn đã tử vong.”
Cẩm Quỳ khó hiểu, không xuất hiện giá trị thương tổn a. Cũng không có thông báo bị đánh lén, vậy anh chết thế nào? Hơn nữa, tình huống sau khi chết cũng không giống như thường. Không hề xuất hiện bảng lựa chọn sống lại, mà bị bắt buộc trở về thành thị!
Trước mặt anh là vị Npc nữ thần sống lại của Vận Mệnh, Cẩm Quỳ quá kinh ngạc. Sao anh lại về đây? Anh không phải đang tham gia thành chiến à?
“Tôi bị sao thế này? Tôi chết thế nào đấy?” Cẩm Quỳ kêu to trong kênh công hội: “Sao tôi lại về thành! Có phải bug hay không? Cho dù chết trên chiến trường cũng có thể chọn sống lại tại chỗ mà. Tôi sao có thể về thành chứ!!!”
Tạm thời, công hội không ai trả lời anh.
“Tàn Hồng! Rột cuộc sao lại thế?” Cẩm Quỳ gọi Tịch Dương Tàn Hồng.
“Tàn Hồng tạm thời không thể trả lời anh.” Một game thủ tên là Mẫn Mẫn Mẫn Mẫn trả lời từ từ, giờ anh đang nằm thi bên đó: “Tàn Hồng đang liều mạng chạy trốn.”
“Chạy trốn? Trốn cái gì a?”
“Bị khủng long rượt…” Mẫn Mẫn Mẫn Mân tiếp tục chậm rãi đáp lời.
Đầu Cẩm Quỳ đầy hắc tuyến, anh không phải bị Công Tử U đánh hôn mê à? Cho dù viễn trình chết không ít, nhưng nhân số vẫn còn nhiều a, sao lại không thể giết được Công Tử U. Bọn họ làm ăn kiểu gì thế!
Thực tế, lúc ấy là như vậy.
Thời điểm Cẩm Quỳ cầm chủy thủ chạy đến đâm Diệp Từ, Lão Tứ thân đầu lại đây, một ngụm nuốt sạch anh. Bức họa này khiến mọi người kinh tủng vạn phần, Cẩm Quỳ cứ thế bị một con khủng long nuốt trọn.
Người Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước cách khá xa, không xem rõ được nhưng Kiều Minh Nguyệt Dạ thấy rõ tất cả quá trình. Bọn họ trợn tròn mắt, ngay cả đọc chú cũng quên, thất thần.
Nhưng cũng có game thủ phản ứng nhanh, liều mạng đọc chú, các kỹ năng công kích cao nện vào thân Diệp Từ.
-
-
-
…
Diệp Từ thấy máu nó cứ giảm dần, trong khi mê muội còn s. Giờ không thể uống dược buff máu, cũng không thể dùng quyển trục, gì đều làm không được. Lòng cô trầm xuống, có lẽ hôm nay phải chôn thân chốn này.
Mới nghĩ như vậy, bỗng nhiên thân thể ấm áp, lượng máu bắt đầu tăng lên. Chẳng qua thực không ổn định, vừa tăng chẳng được bao nhiêu lại hạ. Diệp Từ bị dày vò, giây điên khùng này, cô thật sự phải vực lộn trên bờ vực cái chết không ngừng.
Một khắc thời gian mêm muội chấm dứt, Diệp Từ bóp nát quyển trục tăng % phòng ngự ma pháp. Sau đó quán một lọ đầy máu vào miếng Lão Tứ.
Cưỡi chiến đấu đối với chức nghiệp nhanh nhẹn cân bằng cao như Diệp Từ không khó. Cô nhảy lên lưng Lão Tứ, tiếp đó quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Thạch Hoa Quả và Hàn Thủ vừa chạy vị vừa thành thạo buff máu cho cô. Tuy cả hai đều là nữ có điều xem độ chuẩn xác chạy vị của cả hai, đã thành thục hơn không ít. Tuy chưa đến pro nhưng cũng có thể nhìn ra nhờ tôi luyện trong công hội, thao tác đã tăng cường.
Vừa vặn lúc này, Diệp Từ thấy Thạch Hoa Quả đứng lại đọc chú ma pháp. Cũng trong nháy mắt cô ấy choáng váng. Một Đạo tặc xuất hiện sau lưng cô, Diệp Từ giơ nỗ cơ bắn cho Đạo tặc một mũi tên Độc Xà Đinh Thứ.
Vận khí không tệ, bạo đánh, trực tiếp giết tên nọ. Hàn Thủ là người có khả năng nhìn đại cục rốt mạnh, phát hiện Thạch Hoa Quả choáng váng vội vàng kết hợp cùng Mục sư khác. Vừa chạy vị vừa trị liệu vi diệu, thế mà giúp Thạch Hoa Quả thành công sống qua giây mê muội.
Đội viễn trình hiện giờ đã tan, sau khi bọn họ phát hiện sự ngưu xoa của Lão Tứ, lập tức phân tích ra khả năng quần công cường hãn, công kích đơn thể bình thường. Họ bắt đầu di động thi triển pháp thuật. Có điều dù như thế, cảnh tượng Diệp Từ cưỡi Lão Tứ xuất hiện giây sát mấy chục người đã khắc sâu vào đầu bọn họ.
Nguyên lai Thợ săn có thể mạnh mẽ đến nhường này…
Tới bây giờ Thợ săn đều bị định vị thành một loại chức nghiệp công kích đơn thể cường hãn, công kích quần thể tầm thường. Nói cách khác, đánh Boss cực thích, nhưng nếu nhiều quái, vậy đau đầu. Bá Vương Long là sủng vật bù lại khuyết điểm của Thợ săn!
Điều đó là yếu tó quyết định để tất cả Thợ săn trong thiên hạ đều chọn Bá Vương Long làm sủng vật của mình. Sau này video thành chiến của công hội bị truyền ra ngoài, các Thợ săn đứng đầu Vận Mệnh bắt đầu đi săn Bá Vương Long. Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Diệp Từ cười Lão Tứ đón lửa đạn truy kích viễn trình của đối phương, vừa vội vàng tìm Mục sư buff máu. Còn Lão Tứ , nó đói bụng, lại tìm không được đồ ăn, lại có chút lười, thế là nhặt thi thể game thủ nằm trên đất nuốt vào bụng.
Động tác này khiến toàn bộ game thủ đều bị dọa nôn, thiết kế game kiểu gì đấy hả trời……..
Diệp Từ công kích bất ngờ, khiến chiến trường cận chiến đằng nọ xuất hiện khe hở. Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước nhân sĩ khí tăng vọt, đều xuống tường thành, bắt đầu chơi quần ẩu.
Nhất thời, toàn bộ chiến trường chỉ còn tiếng chém giết, Lão Tứ bởi vì ăn không được món ngon, bãi công. Diệp Từ thu hồi nó, phỏng Lão Tam ra, tiếp tục chiến.
h. Thời gian chấm dứt.
Hệ thống thông báo: “Công hội ‘ Kiều Minh Nguyệt Dạ’ vs công hội ‘Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước’. Thời gian chiến đấu đã hết, mời các game thủ dừng tay, đừng đồ tăng cừu hận.”
Sau đó, trạng thái hai bên đều chuyển sang Lục sắc, mọi người dừng tay, đợi hệ thống phán định. Bởi vì Kiều Minh Nguyệt Dạ không công hãm được công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước, hệ thống cần tiến hành bình định thắng bại.
Thời gian kiểm tra cần phút. Trong phút này, hai bên không thể rời khỏi bản đồ chiến đấu. Vì thế cứ đứng trừng nhau, cuối cùng có người còn không buông tha cho một phút này, trực tiếp khẩu chiến.
Diệp Từ ngồi bên tường thành, vuốt đầu Lão Tam, một khi chiến đấu tứ chi chuyển thành chiến đấu nước bọt đều khiến người ta phải đau đầu không ngừng.
May mắn, một phút rất nhanh. Hệ thông vang lên trong tiếng chửi rủa: “Công hội chiến lần này, Kiều Minh Nguyệt Dạ chết người, số tiền tổn hại kim tệ. Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước chết người, số tiền tổn hại . kim tệ. Hệ thống phán định Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước thua Kiều Minh Nguyệt Dạ.”
Đây là kết quả đã dự kiến trước.
Theo suy nghĩ của Diệp Từ, tuy Kiều Minh Nguyệt Dạ không giết được bao nhiêu người của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước. Nhưng công sự của Trụ sở không tiện nghi, so sánh với nhau cả hai chênh lệch quá lớn. Hoặc nên nói, Diệp Từ cảm thấy trận chiến này, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước phản kích quá muộn, phỏng chừng chắc chắn sẽ thua. Quả nhiên không hề sai, nếu buổi sáng login sớm, nếu sĩ khí của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước cao vút, ắt không thể dạng này.
Kiều Minh Nguyệt Dạ thật vui vẻ, tức khắc ra bản đồ. Tuy trận chiến này họ cùng không chiếm được thứ tốt gì nhưng có danh tiếng đã làm họ thỏa mãn. Mà vì bại bởi Kiều Minh Nguyệt Dạ, thành viên Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước lại hạ sĩ khí.
“Đánh trận thắng bại là chuyện thường tình, đừng buồn. Mọi người chuẩn bị tinh thần mai đi khai hoang Phế Tích Hàn Băng.” Diệp Từ không để tâm lắm thắng bại, đều cô càng đâu đầu là nên bù vào phần công sự bị tổn hại sao đây?
Mưa Đúc Lúc thật đúng là mưa đúng lúc (hỗ trợ kịp thời), gửi tin tức cho cô: “Nhờ bán tài liệu công hội chúng ta tồn điểm chút tiền. Vốn muốn phát tiền lương nhưng giờ có thể tạm thời lấy nó sửa chữa tương thành không?”
Diệp Từ cũng muốn vậy, nhưng không quyết định ngay. Gửi tin nhắn cho Bạch Mạch hỏi anh một chút, dù sao đang trong giai đoạn thu mua lòng người, cô không thể hành động như thế. Mạch Thủy Thâm nhanh chóng ra quyết định: “Cánh Gà, lập tức thống kê hội viên hôm nay tham gia chiến đấu. Dự theo thời gian và số lần tử vong. Phát lương!”
Đây là lần phát lương đúng nghĩa nhất của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước. Bất quá tiền lương phát ra, công hội liền nghèo thảm. Bạch Mạch thở dài: “Công hội không thể không có tiền! Không thể không có tiền a!!”