Edit: Kang
Có một vài người sẽ xuất hiện trong lúc bạn không muốn gặp nhất, chúng ta thường gọi những người này là nghiệt.
Có một số việc sẽ phát sinh trong lúc bạn không muốn thấy nhất, chúng ta thường gọi những việc này là nợ.
Rất rõ ràng, ở vào tình huống này, người tên Lưu Niên này, xuất hiện ở trong phòng giam này có thể gọi chung là nghiệt nợ.
Diệp Từ lấy một loại ánh mắt không thể tin được trợn lên nhìn Lưu Niên, quả thực không nghĩ ra, người này sao lại xuất hiện trong phòng giam. Trong phòng giam ẩm ướt âm u, người này cứ như vậy tựa vào mặt tường loang lổ, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, đó là một loại đung dung khiến cho Diệp Từ chán ghét, mái tóc bạc của anh trong phoàng giam âm u cũng không gọn gàng, rối tung thả sau người, một đôi mắt đào hoa tự tiếu phi tiếu cứ như vậy lẳng lặng nhìn Diệp Từ, tựa hồ vào giờ phút này, thứ quan trọng nhất chỉ có cô.
Không hiểu tại sao, Diệp Từ lại rùng mình một cái. Nói thật, đó không phải do lạnh, mà là do giác quan nhạy bén bẩm sinh của Diệp Từ.
Loại giác quan này thường thấy ở động vật, mỗi khi có gió thổi cỏ lay, có lẽ cũng không phải là nguy hiểm, có lẽ chẳng qua là khởi đầu của nguy hiểm, những loài động vật đều có giác quan nhạy bén. Thật ra thì, bọn chúng cũng không rõ ràng được rằng mình cảm thấy cái gì, chẳng qua là loại giác quan đó đang nhắc nhở bọn chúng, có cái gì đang đến gần.
Mà bây giờ Diệp Từ chính là cảm giác được điều này, Diệp Từ mặc dù từ trước tới giờ cũng không sợ Lưu Niên, hoặc là nên nói, từ trước tới giờ cô chưa từng sợ hãi điều gì. Cho dù là ở kiếp trước mình nằm ở rồi hắn đích Tiễn hạ, thời điểm sức cùng lực kiệt, cô cũng chưa từng sợ hãi.
Mà kiếp này, sinh mạng của cô và anh không có bất kỳ điểm chung nào, nhưng vì kiếp trước không cam lòng, vì kiếp trước tiếc nuối, nên cô chủ động tiến vào trong sinh mệnh của anh. Mặc dù ngay từ đầu cô đã biết đây là đối thủ cực kỳ khó đối phó, nhưng là, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi.
Áp lực, từ trước đến nay không phảu là lý do khiến cho Diệp Từ sợ hãi, mà năng lực càng không phải là cái cớ để cho Diệp Từ phải sợ hãi.
Nhưng là, chính là bây giờ, không biết tại sao, đối với người trước mặt này cô lại nảy sinh một loại sợ hãi sâu sắc.
Diệp Từ không nói được là tại sao. Vừa không phải sợ sẽ vượt qua anh, càng không phải là sợ thất bại trong tay anh, nhưng là, cô đối với Lưu Niên lại xuất hiện một nỗi sợ hãi khoong thể gọi tên. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, chẳng qua là đến thời gian gần đây, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, mỗi lần khi anh xuất hiện bên cạnh mình, Diệp Từ luôn sẽ có một loại cảm giác muốn chạy trốn, cho dù là có thể đánh chết đối với Phương, cho dù là có thể đem đối phương đánh ngã, nhưng là, đối mặt với Lưu Niên, dù anh chỉ là cỗ thi thể, Diệp Từ vẫn sẽ cảm thấy có một loại scảm giác khẩn trương sâu sắc, một loại cảm giác vô lực sâu sắc.
Giống như bây giờ vậy.
Hắn ung dung vô tình đứng cách mình không xa, nhưng là, đứng ở trong phòng giam Diệp Từ lại có một loại cảm giác muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Bàn tay nắm song sắt dùng sức đến trắng bệch, ánh mắt càng không dám nâng lên nhìn Lưu Niên, chỉ làm bộ chán ghét rồi nghiêng mặt qua bên hừ Lưu Niên: "Anh tới làm gì?"
"Anh đương nhiên là tới thăm tù!" Lưu Niên nói chuyện rất đương nhiên, thậm chí bật người dậy hướng Diệp Từ đi tới.
Diệp Từ theo bản năng lui về phía sau một bước, mặc dù giữa hai người còn cách mấy m, nhưng là Diệp Từ đã cảm thấy mình sắp bị đè chết rồi. Cái loại khí tức đặc thù trên người Lưu Niên như dời núi lấp biển áp lên cô, ép tới cô không có chỗ để trốn.
Mà một bước theo bản năng này, lại khiến cho lông mày Lưu Niên khẽ nhướng: "Em sợ anh?"
"Ai sợ anh a!" Diệp Từ lập tức cãi lại, cô hừ hừ lỗ mũi, sau đó lại hít một hơi thật sâu: "Chẳng qua tôi không thích anh đứng quá gần."
"Anh cũng sẽ không ăn em, đứng gần em một chút thì như thế nào?" Trong mắt Lưu Niên mang một loại thăm dò mờ nhạt, quét tới quét lui trên Diệp Từ, giống như muốn tìm ra được manh mối khả nghi trên mặt côi.
(Kang: Ờ, không có Hệ Thống can thiệp thì chưa chắc nha ka…)
Diệp Từ nói không ra tại sao, chỉ có thể cắn cắn môi, sau đó tại chỗ ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, không thèm phản ứng lại Lưu Niên.
Lưu Niên nhưng cũng không tức giận, chỉ khẽ câu khóe miệng, đi tới gần song sắt, lấy thức ăn và rượu bổ sung thể lực đưa tới bên trong sogn sắt, đặt ở trước mặt Diệp Từ.
Diệp Từ lặng lẽ mở mắt, rũ mi nhìn những thứ kia, khóe miệng giật giật cũng không nói gì.
"Ở trong phòng giam ngây ngô hẳn sẽ rất lãng phí thể lực, em vẫn luôn không mang theo đồ tiếp tế, những thứ này cầm ăn, ba ngày hẳn là sẽ không khó qua." Lưu Niên hiếm khi không trêu đùa Diệp Từ, chỉ an tĩnh trần thuật.
Diệp Từ nuốt khan, vẫn cúi đầu, không nói một câu.
"Giận rồi?" Lưu Niên thấy Diệp Từ không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu lên nhìn mình, cũng ngồi xuống, đưa tay ra, muốn vươn vào trong phòng giam sờ lên tóc Diệp Từ, nhưng là, cuối cùng anh vẫn không làm như vậy, tay dừng giữa không trung, sau đó cầm trái cây trước mặt Diệp Từ nhét vào trong tay cô.
Diệp Từ lúc này mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lưu Niên, một đôi tròng mắt thâm trầm như những ngôi sao trong đêm tối, cô chỉ như vậy lẳng lặng nhìn Lưu Niên, giống như từ trước tới nay không hề quen biết người này vậy.
Lưu Niên bị loại ánh mắt này nhìn có chút hoảng hốt, đây là hắn lần đầu tiên anh đối mặt với một người một vấn đề không cách nào nắm chắc trong tay, loại cảm giác này rất xa lạ, xa lạ đến mức khiến cho anh có chút khẩn trương. Mi không thể khẩn trương, một khi mi khẩn trương thường sẽ làm ra một số chuyện không thể khống chế, Lưu Niên thầm cảnh cáo mình, nhưng lần nữa anh nâng lên khóe miệng vẫn có chút khiếp đảm.
Khiếp đảm? Đúng vậy, Lưu Niên mặc dù trên miệng dù có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận sự thật này, nhưng trong nội tâm thật sự sẽ là như vậy. Thật ra thì anh có chút sợ Diệp Từ, không phải sợ cô cường hãn, không phải sợ cô dã tâm, càng không phải là sợ cô kiêu ngạo, mà là sợ cô cự tuyệt.
Chính là bởi vì sợ cô cự tuyệt, cho nên anh dùng một phương pháo nhay thơ tức cười nhất cũng là ngu nhất, đó chính là không ngừng chọc giận cô, không ngừng nhổ lông cô, lấy phương thức như vậy để đến gần cô. Mặc dù Lưu Niên tự mình cũng biết làm như vậy hậu quả nhất định sẽ không tốt, nhưng là, đối với kẻ trời sinh không có chút kinh nghiệm nào về lĩnh vực này mà nói, đại khái đây có lẽ là phương pháp tốt nhất anh có thể nghĩ ra.
Không biết ai đã từng nói, mỗi một gióng đực dều có một phương thức tìm bạn tình độc đáo, có lẽ chưa chắc có thể chiếm được tâm hồn thiếu nữ, nhưng nhất định sẽ rất đặc biệt.
Chẳng qua là phương pháp của Lưu Niên thật sự là có chút ngây thơ. Giống như Absalom đã nói, phương pháp bây giờ của Lưu Niên y hệt cách hắn dùng để truy bạn gái thời tiểu học, dĩ nhiên, hậu quả của câu nói này chính là bị Lưu Niên đánh cho một trận, nhưng là, bạn không thể không thừa nhận, Lưu Niên ở một phương diện khác, chính là ngây thơ như vậy.
Nhìn cặp mắt sáng ngời kia của Diệp Từ, Lưu Niên nuốt nuốt nước bọt, cố lấp liếm việc mình đang khẩn trương!"Thật sự giận rồi?"
Diệp Từ còn chưa lên tiếng.
"Được rồi, anh sai rồi, lần sau em muốn động thủ ở khu an toàn, anh nhất định sẽ tránh thoát, anh nhất định sẽ không để em giết dễ dàng như vậy, cũng sẽ không lại để cho em bị vệ binh bắt được, có được hay không?" Lưu Niên cười kh: "Đừng giận nữa, anh đã xin lỗi rồi."
Diệp Từ thở dài một cái, người này căn bản cũng không biết cô đang tức giận cái gì.
Cô không thèm để ý có phải mình giết người trong khu an toàn không, cũng không thèm để ý có phải sẽ bị nhốt - ngày không, trọng yếu chính là, bây giờ kênh Thế Giới và kênh bản đồ đã thành cái dạng gì rồi, anh ta có còn muốn làm người nữa hay không. Vừa nghĩ tới tên mình sẽ lần nữa dính với tên người này cùng chỗ, Diệp Từ liền muốn ói máu.
"Anh tới thăm tù?" Diệp Từ thở dài, cuối cùng không lạnh không nhạt hỏi Lưu Niên.
" Ừ." Lưu Niên thấy Diệp Từ chịu nói chuyện rồi, tảng đá nhấc lên cao mới được hạ xuống, annh gật đầu với Diệp Từ qua loa cười cười.
"Vậy anh dò xét xong rồi, có thể đi." Diệp Từ nói xong, cũng lười phản ứng Lưu Niên, trực tiếp kêu hắn mau chóng biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Lưu Niên muốn nói cái gì đó, nhưng là cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đứng lên: "Được rồi, được rồi, anh đi là được, em đừng tức giận nữa." Diệp Từ quay đầu đi, một chút cũng không muốn nói chuyện cùng anh.
Lưu Niên thấy Diệp Từ bày ra bộ dáng này, gãi gãi đầu, anh nghĩ nhất định mình đã làm sai ở đâu rồi, chẳng qua là, rốt cuộc là nơi nào sai, anh cũng không biết, có thể tiếp tục ngốc ở chỗ này, nhưng cũng hỏi không ra cái gì, không thể làm gì khác hơn là trước tạm thời rời đi, dù sao ba ngày này, cô đều phải sống ở chỗ này không đi đâu được, anh có rất nhiều thời gian đến thăm tù.
"Tiểu Từ!" Lưu Niên mới vừa muốn xoay người rời đi, chợt nghe một thanh âm tao nhã lịch sự vang lên trong phòng giam, bất quá, lúc này, thanh âm tao nhã lịch sự này mang theo mấy phần sốt ruột, sau đó, anh nhìn thấy một Chiến Sĩ mặc bản Giáp bước nhanh về phía phòng giam.
Tiểu Từ? Ánh mắt Lưu Niên khẽ híp lại, đây là tên thật của Công Tử U sao? Anh tỉnh rụi đứng qua một bên, nhìn Chiến Sĩ bản giáp đó, lẳng lặng đánh giá anh ta.
Diệp Từ vừa nghe thấy thanh âm này lập tức liền mở hai mắt ra, lập tức đứng vụt dậy, vọt tớitrước phòng giam, mặt đầy kinh ngạc vui mừng nhìn Chiến Sĩ Bản Giáp này: "Sao anh lại tới đây!"
"Sao anh lại tới? Thông báo em giết người đã ban ra cả thế giới rồi, anh còn có thể không biết? Vừa vặn ở Anh Hùng Thành, liền tới đây thăm em một chút." Bạch Mạch thấy Diệp Từ vui mừng, trong lòng cũng thả lỏng, anh đưa tay xuyên qua chấn song, quen thuộc xoa xoa tóc Diệp Từ, hết thảy đều rất tự nhiên.
Động tác này Bạch Mạch rất hay làm với Diệp Từ, hai người đều cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng rơi vào trong mắt Lưu Niên thì hoàn toàn không phải như vậy. Ánh mắt anh càng nheo lại, khong khe hở bé xíu đó, không chút nào che giấu khí tức nguy hiểm. Mà Bạch Mạch chính là mục tiêu của khí tức nguy hiểm kia.
Bạch Mạch bỗng nhiên cảm giác sau lưng chợt lạnh, thật giống như bị ai đó hung hăng nhìn chằm chằm, điều này khiến anh có chút trở tay không kịp, lúc này mới quay đầu nhìn theo ánh mắt kia. Quả nhiên, ở cách đó không xa, anh nhìn thấy nam Tinh Linh có mái tóc bạc âm âm trầm nhìn mình, trong ánh mắt anh ta có một loại địch ý không chút nào che giấu, lthị huyết điên cuồng, điều này khiến cho Bạch Mạch thoáng sững sờ.
Sau đó, anh như hiểu ra điều gì. Bên mép cong lên một nụ cười mờ ẩn, anh hướng về phía Lưu Niên ôn hòa gật đầu, coi như chào hỏi, sau đó không thèm để ý Lưu Niên niên, lại quay đầu nhìn Diệp Từ nói: "Tối hôm em không ra được hả."
" Ừ."
"Vậy em cứ ở đó, lúc ăn cơm anh gọi em." Bạch Mạch cố ý nói, điều này cũng khiến Diệp Từ có chút kỳ quái, mỗi khi đến giờ cơm, Bạch Mạch lúc nào sẽ kêu mình, chỉ mong cô không đến cướp đồ ăn với anh là tốt rồi. Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hả?
Bất quá, cô lại nghĩ, có lẽ là nhìn mình bây giờ bị nhốt ở trong tù thấy đáng thương, đại phát thiện tâm thôi rồi.
Vì vậy, cô gật đầu: " Được."
Đây vốn là đoạn đối thoại bình thường, nhưng lịa khiến cho Lưu Niên bất an.
Tên đàn ông này nhìn như rất quen thuộc với Công Tử U, hơn nữa trong thực tế cũng vậy. Có câu nói, cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt, dùa quan hệ người không phải yêu đương, nhưng là quan hệ của bọn họ dẫu sao so với quan hệ giữa mình và Công Tử U càng thêm gần gũi, nếu như không nhanh chóng giải quyết tên đòn ông này, chẳng khác nào anh vì người khác may áo cưới?
(KAng: tương đương với “nước chảy đá mòn” của ta.)
Nghĩ đến đây, Lưu Niên liền không nhịn được một trận phiền não. Anh lạnh lùng nhìn tên đàn ông này thân mật tiếp xúc với Diệp Từ, trong lòng nổi bão, nhưng là, lại nhìn thấy Diệp Từ đối với hắn vẻ mặt ôn hòa như vậy, khiến cho anh từ trên xuống dưới như bị dội chậu nước lạnh.
Công Tử U đối với hắn cho tới bây giờ đều là tật thanh lệ sắc (nói năng cộc cằn, sắc mặt âm u), cho tới bây giờ đều là tức giận, những lúc dù cho không là những vẻ mặt đó thì cũng là mặt than, vẻ mặt ấm áp như gió xuân thế kia chưa bao giờ xuất hiện. Trong lòng Lưu Niên càng thêm hoang mang lo sợ, có phải hay không anh sẽ mất đi ngay khi chưa kịp lấy được?
Cảm xúc hoảng loạn khiến cả người Lưu Niên nóng lên, anh liếc qua nụ cười nhàn nhạt của Công Tử U, sau đó lại nhìn nụ cười của tên đàn ông kia, anh cảm thấy rất nhức mắt. Mà nhức mắt nhất chính là sự tồn tại của mình, anhd dứng chỗ này như thằng hề thừa thãi, anh khẽ cắn răng, không nhìn người nữa, sống lưngthẳng tắp, bước nhanh ra khỏi phòng giam.
Cho đến khi Lưu Niên biến mất khỏi phòng giam, nụ cười bên mép Bạch Mạch mới xé ra, anh nhìn Diệp Từ tỉnh bơ: "Người vừa nãy là Lưu Niên hả."
" Ừ." Diệp Từ vừa nhắc tới Lưu Niên, tâm tình lập tức trở nên ngổn ngang.
Bạch Mạch tựa hồ không phát hiện Diệp Từ có chỗ kỳ quái, chỉ gật đầu, sau đó có ý ám chỉ nói: "Người này nhìn có vẻ rất lợi hại."
"Lợi hại cá lông!" Vừa nghe đến ngay cả Bạch Mạch cũng ở đây tán dương Lưu Niên, Diệp Từ nhất thời điên tiết, giận dử bất bình nói: "Tên này chính là tên lưu manh không có tiết tháo không có giới hạn, không biết em làm gì đắc tội hắn ta, đụng phải hắn thì không yên!"
"Phải không?" Bạch Mạch kéo dài âm thanh nhìn Diệp Từ, trong ánh mắt cũng lộ ra mấy phần châm chọc.
"Anh không tin lời em nói có phải không!!" Diệp Từ thấy Bạch Mạch rõ ràng hoài nghi lời mình nói, nhất thời không vui, cô nhíu mày.
Bạch Mạch cũng không nói là không phải, chỉ đưa tay xoa xoa mái tóc xủa cô, cúi đầu nhìn những đồ tiếp tế để dưới đất kia, sau đó nhàn nhạt cười: "Anh đi đây, công hội còn nhiều việc cần giải quyết, em cứ từ từ hửng thụ đi!"
PS: Sorry cả nhà. Mấy bữa nay gần tết bận gần chết. Tối nay rảnh tay sẽ bù mọi người sau nhé!!! Thương!