Edit: Kang
Lưu Niên nhìn ánh mắt Công Tử U đã khôi phục tỉnh táo, có chút đáng tiếc, ai nha, quả nhiên kết quả sau khi lựa chọn nghe theo lý trí cũng rất khó chịu. Bất quá, vì kế hoạch lâu dài sau này, cứ tạm thời khó chịu chút cũng không sao?
"Chính là quá trình theo đuổi em đó?" biểu hiện của Lưu Niên rất vô tội, anh nhún vai.
"Tôi hỏi, anh nói quá trình theo đuổi tôi là ý gì!" Diệp Từ bây giờ đã hoàn toàn khôi phục sự tỉnh táo, giống như tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác. Chẳng qua đám mây đỏ trên mặt đang không chút khách khí nhắc nhở cô, thật ra bản thân cô cũng không được tỉnh táo như biểu hiện bên ngoài.
Lưu Niên lại thở dài, dáng vẻ bây giờ của Công Tử U lại ác liệt như bình thường, thật là... đáng tiếc a."Chính là ý trên mặt chữ a." Lưu Niên khẽ nháy mắt, nụ cười trên môi càng thêm vô tội, thế nhưng dáng vẻ vô tội đến vô tâm vô phế như vậy nhìn thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy trăm ngàn nguy hiểm.
Diệp Từ híp đuôi mắt, lẳng lặng nhìn Lưu Niên, dường như đang suy xét xem trong lời anh nói rốt cuộc có mấy phần là thật, mấy phần là giả. Bất quá, bâu không khí iện tại dường như có chút gì đó thiếu hài hòa bỏi vì Diệp Từ dường như căn bản không để ý tới vấn đề mà cô và Lưu Niên đang thảo luận thật ra rất liên quan tới mình mà chỉ chú ý tới vấn đề Lưu Niên có lừa cô hay không, có bẫy mình không; mà hoàn toàn không chú ý tới vấn đề lớn nhất đó là nguyên do dẫn đến tình huống này.
Lưu Niên thấy Diệp Từ nheo mắt lại, bỗng nhiên tâm tình thật tốt, anh cười hắc hắc mấy tiếng, sau đó tỉnh rụi giải thích: "Nếu vừa rồi em đã nói dù sao kết quả cũng là em cự tuyệt tôi, thì dù quá trình theo đuổi có thế nào cũng không quan trọng, đúng không??"
Nói như vậy, hình như cũng không có gì sai, thế nhưng, hình như cũng không đúng lắm. Diệp Từ vẫn nheo mắt, cau mày nhìn Lưu Niên, không nói cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì, cô chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc anh nói những lời này là có ý gì.
"Cho nên?" Qua rồi một hồi lâu, Diệp Từ rốt cuộc nhướng mày, nhìn Lưu Niên, hiện tại cô không muốn biết gì khác ngoài việc cái tên này nói năng vòng vo như vậy là để làm gì, hay, cái tên này nói năng vòng vo như vậy rốt cuộc là muốn đạt được lợi ích gì từ chỗ cô?
"Cho nên..." nụ cười câu hồn bên miệng Lưu Niên vẫn rực rỡ như vậy, anh đứng thẳng dậy, mi mắt rủ xuống, dùng một loại thanh âm chậm rãi khẽ khàng khiến Diệp Từ mơ hồ nói: "Cho nên... Tôi vẫn quyết định phải theo đuổi em."
Phựt...
Trong nháy mắt Diệp Từ cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu mình một phát đứt phựt. Cô thoáng sững sờ, sau đó cơ hồ là nhảy dựng lên, quát lớn vào mặt Luu Niên: "Lưu Niên, Anh có biết anh đang nói gì không hả!"
"Tôi đương nhiên biết." Đối với dáng vẻ gần như phát điên của Diệp Từ, Lưu Niên vẫn bình tĩnh, còn có chút lạnh nhạt, giống như tất cả những gì anh vừa nói đều rất đỗi bình thường.
Một gian phòng giam, hai người, nhưng vào lúc này lại roi vào hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược nhau. Một bên là Lưu Niên, tĩnh như nước giếng cổ, bên kia là Diệp Từ, lửa cháy lan đồng cỏ.
"Anh biết cái gì? Anh thì biết cái gì?" trong thanh âm Diệp Từ cất chứa thuốc súng: "Tôi nghĩ não anh bị úng nước rồi, anh căn bản không biết được là mình đang nói gì!"
"Tiểu Công Tử, tôi biết, tôi đương nhiên biết tôi đang nói gì." Nụ cười của Lưu Niên vào giờ phút này chiếu vào trong mắt Diệp Từ bỗng dưng trở nên chói mắt như vậy, chói mắt đến mức đáng ghét, cô thậm chí muốn giương nanh múa vuốt nhào tới, cào nát cái khuôn mặt hí hửng này, xem xem anh ta có còn cười được nữa không: "Tôi thấy, thực ra em cũng không hiểu được tôi đang nói gì, đúng không?"
"Làm sao tôi biết được! Đầu óc anh căn bản cấu tạo không giống gười mình thường có được không!!" Diệp Từ hít một hơi thật sâu, muốn tỉnh táo thuyết phục Lưu Niên: "Tôi đã nói, không cần biết quá trình như thế nào, kết quả đều là tôi cự tuyệt! Nghe hiểu chưa, là tôi cự tuyệt!!"
Lưu Niên gật đầu như giã tỏi vậy, cười híp mắt thừa nhận: "Tôi hiểu, tôi đương nhiên hiểu. Thế nhưng ban nãy em cũng đã nói, kết quả không quan trọng, quan trọng là quá trình. Tôi nghĩ kỹ rồi, cảm thấy em nói rất có lý, nếu theo đuổi thế nào mà kết quả đều là cự tuyệt, vậy thì, tại sao tôi lại không cố gắng hưởng thụ quá trình một chút chứ?"
(Kang: Hồi còn trẻ người non dạ mình cũng giống như Tiểu Từ, tự dưng có ng thổ lộ vs mình thì thấy như Trái Đất bị UFO xâm lược, tính mạng bị đe dọa, ra sức đẩy ng ta ra = những biện pháp thô bạo, thậm chí khiến ng ta tổn thương. Haiz… Giờ nghĩ lại thấy hối hận, ước gì lúc ấy bình tĩnh hơn thì mọi ng đều ko khó xử như bây h…)
Diệp Từ nhất thời sững sờ, cô ngẩn người, nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình và Lưu Niên trước đó, cô rốt cuộc hiểu ra cái tên lưu manh Lưu Niên này muốn nói cái gì. Tên tiện nhân này, dám đào hố dụ cô nhảy vào! Đáng hận là cô vốn được coi như mồm miệng nhanh nhạy vào lúc này lại hoàn toàn không có khả năng đáp trả, chỉ có thể trợn to mắt ngốc lăng nhìn Lưu Niên, nửa ngày không thốt được câu.
"Ý của anh chính là không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần đã từng thân thiết?." Lưu Niên rất hài lòng vì đã làm Diệp Từ cứng họng, anh cười gật đầu tiếp tục bóp méo ý của Diệp Từ: "Tôi thực sự không thể ngờ, Tiểu Công Tử lại nghĩ thoáng như vậy, mặc dù tôi cũng không phải loại người dễ dãi, thế nhưng vì phối hợp với em, tôi quyết định sẽ làm một người dễ dãi."
Diệp Từ bị Lưu Niên nói cho á khẩu nửa ngày, cô đơ người trợn mắt trừng Lưu Niên: "Tôi không nói không cần thiên trường địa cửu chỉ cần đã từng thân thiết, anh đừng có nói bậy, tôi không vô trách nhiệm đến mức đấy!!"
"À à à." Lưu Niên bừng hiểu gật gù: "Như vậy có thể hiểu là, Tiểu Công Tử sau khi trải qua quá trình, nói không chừng sẽ sửa đổi kết quả? Dùng phương pháp như vậy để bày tỏ em cũng rất có trách nhiệm với tôi?"
"Tôi không có nói như vậy!" Diệp Từ cũng không biết tại sao miệng mình bõng dưng lại kém lưu loát đến như vậy, tại sao lời nào mình nói ra qua miệng của Lưu Niên thì ý nghĩa lại hoàn toàn trái ngược hết vậy?
"Ai nha, Tiểu Công Tử, em làm tôi chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc là em có ý gì chứ?" Lưu Niên nhàn nhạt cười, nhìn dáng vẻ Diệp Từ muốn phát điên lại vẫn liều mạng tỏ ra bình tĩnh, trong lòng anh dâng lên niềm vui sướng không diễn tả nổi.
Con cá này, sắp mắc câu rồi.
"Trời ạ, rốt cuộc là ai làm ai chẳng hiểu gì cả hả!" Diệp Từ ôm đầu mình, cô thực sự rất vô tội nha, dường như cả đời cô chưa bao giờ chật vật như thế này, nếu vừa rồi tinh thần cô còn đang lạc vào cõi thần tiên nào thì bây giờ cô hoàn toàn chết não rồi.. Cô ngẩng đầu lên, hung tợn trợn mắt nhìn Lưu Niên, sau đó không chút lưu tình liền rút chủy thủ đâm về phía Lưu Niên.
Chưa bao giờ cô muốn giết một người như bây giờ.
Chỉ tiếc, trong Vận Mệnh có những nơi cấm pk, phòng giam là một trong số đó, vốn dĩ đây là nơi để cho bạn triệt để hối cải, mặc dù không tước vũ khí của bạn nhưng cũng không có nghĩa họ ngầm đồng ý cho bạn múa đao lộng thương ngay ở chỗ này! Cho nên, chủy thủ của Diệp Từ không thể thực sự công kích tới Lưu Niên, mặc dù nó đã cắm vào trong thân thể của Lưu Niên thế nhưng bên tai Diệp Từ lại vang lên thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống: "Nơi này cấm PK, công kích của bạn không thể tạo thành bất kỳ giá trị tổn thương nào, xin thu liễm hành vi của mình, triệt để hối cải, lần nữa làm người!"
Nhất định là gần đây cô đã đẫm phải cứt chó rồi, nếu không thì tại sao mọi chuyện đều không thuận lợi như vậy!!!
Bởi vì trong phòng giam cấm PK, cho nên công kích của Diệp Từ không gây nên bất cứ thương tích nào cho Lưu Niên, nhiều lắm thì Lưu Niên cảm thấy Diệp Từ đấm vào ngực anh một cái, lực độ không lớn, hơn nữa còn có thể YY một chút là cô là đang làm nũng, cảm giác như vậy thực ra cũng không tệ.
Sau khi Diệp Từ đâm mấy chục nhát, rốt cuộc mệt mỏi, cô buông chủy thủ xuống, tựa vào vách phòng gian, trợn mắt nhìn Lưu Niên vẫn mỉm cười không đổi, há miệng thở, vô cùng không cam lòng hỏi: "Lưu Niên a Lưu Niên, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
(Kang: Tiểu Từ nhà ta thật trâu bò, đâm ko để làm gì mà cũng đâm đc vài chục nhát. Toát mồ hôi)
Lưu Niên nghe Diệp Từ hỏi như vậy, đặc biệt hết sức nghiêm chỉnh dùng sức nhấn mạnh: "Thật ra thì mục đích của tôi rất đơn giản."
"Cái gì? Hành hạ tôi đến chết?" Diệp Từ liếc xéo, cô cảm thấy mình đã không thể dùng phương thức bình thường để trò chuyện cùng tên đàn ông này nữa rồi, bởi vì chỉ cần khi ở chung một chỗ với anh ta cô liền có một loại cảm giác sắp bị anh ta ép đến phát điên.
"Tại sao lại nghĩ như vậy?" Lưu Niên tỏ ra có chút không biết làm sao với suy nghĩ của Diệp Từ: "Tôi nào có biến thái như vậy, tôi chỉ muốn..." Nói tới đây anh chựng lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Từ bỗng chốc trở nên mềm mại, anh muốn vươn tay ra phủ lên mái tóc màu bạc kia của Diệp Từ, nhưng anh vẫn không làm vậy, chỉ đứng cách Diệp Từ một gang tấc, chân thành nói:” Tôi chỉ muốn có thể quang minh chính đại dắt tay em mà thôi”
Câu này thực sự có chút văn vẻ.
Mấy lời thoại văn vẻ kiểu này thực ra khi đối phó với mấy cô bé ngây thơ thì rất có lực sát thương, còn Diệp Từ, trong xương của cô hình như không tồn tại cái loại gọi là tế bào lãng mạn, nghe Lưu Niên nói vậy, cô nhíu mày: "Quang minh chánh đại dắt ta tôi? Làm gì! Anh biến thái à! Không có chuyện gì dắt tay cái lông a?"
Lúc này đến phiên Lưu Niên cảm giác khóe miệng bị rút gân, anh hít một hơi thật sâu, rốt cuộc hiểu được, đối với cô gái như Công Tử U, nếu bạn muốn dùng mấy câu văn vẻ làm vũ khí, vậy thì hoàn toàn không có tác dụng, cô chính là một Boss da dày thịt béo, trong đầu chỉ có đánh đánh giết giết! Anh nhìn Công Tử U, thở dài, nhìn nhìn trần phòng giam, dường như đang hạ quyết tâm.
Ngay tại thời điểm Diệp Từ cho là Lưu Niên đã buông tha đề tài này, cô bỗng nhiên thấy Lưu Niên cúi xuống trong chớp nhoáng, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tai, bắt lấy tay cô, sau đó một phát liền đè cô xuống đất!
Động tác này quá nhanh, hơn nữa Diệp Từ từ đầu tới đuôi không hề phòng bị, cứ như vậy bi kịch bị Lưu Niên áp! Diệp Từ chỉ thoáng sững sờ, sau đó lập tức phát hiện hoàn cảnh tệ hại của bản thân, cô lập tức liều mạng giãy giụa.
Mới vừa rồi chúng ta đang nói cái gì? Phòng giam là nơi để cho bạn triệt để hối cải, lần nữa làm người, không phải nơi để đánh nhau, cho nên nơi này không thể PK.
Cho nên, đối với người nào đó mà nói, bi kịch của cô... Bắt đầu rồi.