Liệp Giả Thiên Hạ

quyển 4 chương 35: quân bài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Cổng này xuất hiện hơi đột ngột, bức tường cũng tự nhiên biến mất không đầy mấy giây. Vì vậy rất nhiều người trong đội, gồm cả Diệp Từ hoàn toàn không dự liệu trước được. Theo cô suy đoán, sau khi Thuật Sĩ giải xong bàn cờ, sẽ xuất hiện boss nhỏ, đánh xong thì sẽ rơi ra chìa khóa hay bản đồ gì đó dẫn đến boss cuối, hoặc rơi ra luôn vật phẩm cô cần. Nhưng cô không ngờ được, cái gì cũng không có, thiết kế như thế này... đánh xong cờ, bức tường liền vỡ, sau đó xuất hiện cảnh kế tiếp này đây.

Mười người đứng ở vách tường nhìn xuống dưới vực, dưới đất đen ngòm chỉ có gió thổi phả vào mặt. Bên dưới sâu không thấy đáy, dùng ánh sáng cố gắng soi rõ cũng không thấy được gì. Giống như toàn thể kiến trúc này đều âm u như thế, bên dưới cái gì cũng không có, chỉ có bóng tối mà thôi.

"Chúng ta phải xuống sao?" Mục Sư cúi đầu nhìn vực sâu bên dưới, nuốt nước miếng ực một cái hỏi.

"Nếu như không có gì thay đổi, chúng ta phải xuống"

Đứng bên cạnh anh, Cuồng Chiến Sĩ cười hắc hắc trả lời.

"Không phải chứ...."

Mục Sư lập tức rên lên.

Điều này khiến Diệp Từ hơi kì lạ, cô hỏi Mục Sư.

"Làm sao vậy?"

Tế Ti cười tà

"Công Tử, anh ta sợ độ cao. Cao như thế nhìn xuống, chỉ nhìn thôi cũng bị hoa mắt chóng mặt"

Diệp Từ cảm thấy rất nhiều vạch đen xuất hiện. Không phải chứ, sợ độ cao? Đây không phải là trò chơi sao? Còn có thể mang thêm bệnh này vào à? Hay do cô không sợ độ cao nên không hiểu rõ bệnh trạng của người ta nhỉ? Nhìn Mục Sư kia sắc mặt tái nhợt, cô chần chờ hỏi:

"Rất nghiêm trọng à?"

"Rất nghiêm trọng, chúng tôi ở đoàn hai bình thường đi gặp khe rãnh mấp mô hơi cao cần đi xuống. Thì anh ta đều tìm người có Vũ Lạc Thuật nhờ mang theo. Nếu không anh ta sẽ không có cách nào đi xuống được"

MT bất đắc dĩ nhìn Diệp Từ thở dài một hơi. Diệp Từ nghe đến đó cũng có chút đồng tình với Mục Sư. Dù sao anh ta cũng là con trai, bị mắc bệnh sợ độ cao nặng như vậy cũng là chuyện không mấy vui vẻ gì.

"Hôm nay cao như thế làm sao tôi xuống được giờ..." Mục Sư đánh bạo ngó thâm cốc một chút, sau đó lập tức rên lên.

"Tớ cõng cậu xuống"

Vừa nói chuyện, MT bất đắc dĩ cười cười, lôi trong bao ra một sợi dây thừng. Tìm một địa phương cố định, sau đó thả dây thừng kia vào thâm cốc. Tiếp theo ngoắc ngoắc tay với Mục Sư.

"Aiz... tại sao không phải là một em gái xinh đẹp chứ, cậu thấy tớ phải vác một đứa con trai có khốn khổ không?"

Mục Sư lườm anh ta một cái.

"Tôi sẽ báo thù"

Mấy người này vốn là tinh anh trong đoàn hai, ngày thường quan hệ rất tốt. Mọi người châm chọc cũng chỉ nở nụ cười. Cũng không cần kiêng kị ai mà nói chuyện. Trái lại còn đùa giỡn nhau. Diệp Từ lẳng lặng nhìn bọn họ, trong lòng thoải mái lạ thường. Trong đội của người nhà quả nhiên là thoải mái hơn hẳn. Lúc cô đang nghĩ, hệ thống nhắc nhở bên tai rằng phòng điều khiển trung ương đã sắp sụp đổ. Mọi người còn hai phút để chạy trốn vào thâm cốc.

Dứt lời, hệ thống không ngừng nhắc nhở mọi người sẵn sàng. Xem ra chỉ cần có người nhảy vào, hệ thống sẽ bắt đầu tính giờ.

"Dựa vào! Không phải chứ? Còn đếm nữa à? Chưa bao giờ tôi thấy ghét đếm ngược như lúc này!" Cuồng Chiến Sĩ nghe được thúc giục, liền chửi thề một tiếng.

"Hai phút?" MT cau mày, có vẻ bất an.

"Làm sao?" Diệp Từ thấy vẻ mặt anh ta hơi khác thường nên quan tâm hỏi.

""Chỉ sợ tôi cõng Mục Sư, hai phút không xuống tới nơi được. Lần đầu tiên tôi cõng người xuống từ nơi cao thế này, chỉ sợ tốc độ sẽ cực kì chậm"

MT nói lên vấn đề của mình, đây là một vấn đề khá phiền toái. Sau đó hệ thống thúc giục càng khiến MT xấu hổ không thể tả. Diệp Từ nhìn thâm cốc, ước chừng độ cao. Tính toán sức mạnh với nhanh nhẹn của bản thân rồi nói.

"Tôi cõng anh ta xuống, mọi người nhảy xuống đi, tôi sẽ nhảy sau"

"Hội trưởng"

Tuy rằng Diệp Từ đã nói với mọi người một lần, đừng gọi cô là hội trưởng. Nhưng những lời này của cô lúc này đều không có tác dụng. Cả đội hầu như cùng hô lên một lúc.

Diệp Từ đưa tay, ý bảo mọi người không cần nói thêm.

"Ở phó bản quan trọng nhất là phối hợp, giới tính không liên quan"

Nói xong nhìn về Mục Sư đang ỉu xìu đằng xa, mỉm cười.

"Nếu anh lo lắng về giới tính khác biệt, không cần đâu. Trong game chỉ có chức nghiệp, không có giới tính khác biệt. Nhớ điều này là được rồi"

Nói xong cô chạy về phía Mục Sư, nhận lấy dây thừng trong tay anh ta. Sau đó cột chặt dây thừng vào eo mình và eo anh ta. Lúc cô chuẩn bị dây, đoàn đội cũng hoàn thành xong việc chuẩn bị. Không đầy mấy giây đã nhảy xuống.

Các chiến sĩ vững vàng nhảy xuống không giống Diệp Từ chút nào. Vì cô nhảy xuống hoàn toàn là rơi tự do theo lực hút của Trái Đất. Giống như ai đẩy xuống chứ không phải cô tự nhảy. Tóc bị gió thổi tung, bên tay chỉ còn âm thanh rít gào của gió và... à còn âm thanh la hét như chọc tiết của Mục Sư. Tiếng kêu kia vô cùng thảm thiết, Mục Sư như là bạch tuộc bám vào người Diệp Từ, không còn nhận ra dáng vóc tiêu sái ngày nào nữa.

Diệp Từ chỉ cảm thấy màng nhĩ cô sắp hỏng rồi. Không thể tin được tiếng la hét như vậy lại bắt nguồn từ một người con trai. Cô âm thầm thở dài một hơi, lúc hai người sắp chạm đến thành vực, cô mới lấy Miêu Trảo ra vứt ra ngoài, quăng một chút đến đá rồi bắt đầu rơi chậm lại. Khi cách mặt đất tầm năm cm thì họ dừng lại. Lúc này cô mới buông ra, nhẹ nhõm đứng trên đất. Lúc này Mục Sư vẫn còn la hét thê thảm, cô mới mở dây buộc eo cả hai. Rồi chọt chọt Mục Sư.

"Tới rồi."

Mục Sư phản ứng hơi chậm, lúc này tiếp tục hét thảm thiết vài giây nữa mới phản ứng lại. Lặng lẽ mở mắt, nhìn trái nhìn phải một lúc. Sờ sờ trên người mình, dùng một giọng điệu vừa kinh ngạc vừa cường điệu:

"Tôi không có chết? Tôi chưa chết sao..."

Diệp Từ chỉ thấy đầu đầy vạch đen. Cười khan mấy tiếng rồi ngồi trên đất nghỉ ngơi, chờ đợi những người khác đến. Ngồi không được bao lâu, những người khác cũng đến. Nhưng họ không như Diệp Từ nhảy thẳng xuống đất, tất cả mọi người đều là bám lấy dây rồi từ từ tụt xuống. Tất nhiên họ đều nhìn thấy tư thế oai hùng của Diệp Từ, cũng nhìn thấy Mục Sư kia kêu như bị thọc tiết... Thế là sau khi rơi xuống đất, bọn họ với hành động của Diệp Từ rất ư kính nể, mà với tiếng kêu thảm thiết của bạn họ cũng rất ư là đồng tình.

Ở giữa thâm cốc chính là boss cuối- Kiến trúc sư tà đạo Bob.

Mười người đi sâu vào thâm cốc, chẳng mấy chốc tìm được Bob. Hắn đang ngồi ở mặt đất bằng phẳng, trong tay cầm một cây thước đo bôi bôi vẽ vẽ gì đó trên giấy. Tóc tai của hắn rất dài, y phục cũng rách rưới. Xem ra giống như người điên cơ nhỡ nhiều năm. Đương nhiên, làm người ta chú ý nhất là trên tay chân hắn mang một cái xích sắt. Xích sắt trên người có chốt, nút không gỡ được. Theo độ dài tính ra tầm năm mươi mét. Nói cách khác, lấy thiết kế mà nói. Từ nút trên đất, bán kính năm mươi mét quanh đó chính là phạm vi hoạt động của Bob. Nếu boss này là boss công kích vật lí, vậy thì rất thuận lợi đẩy ngã. Chỉ cần MT kéo cừu hận, viễn trình tập trung toàn bộ lực giết là được.

Diệp Từ nhìn ra vấn đề này, hiển nhiên người khác cũng nhìn ra vấn đề. Vì vậy, vừa bắt đầu họ đều đánh như thế. Hiển nhiên hệ thống cũng không thiết kế boss theo kiểu não tàn như thế. Bob đúng là quái vật công kích, nhưng khi máu của boss rơi xuống % thì cuồng bạo. Đây là kĩ năng chủ động hút, một kĩ năng khác là phẫn nộ. Hút là bob sẽ lựa một người chơi, cuốn xích sắt tới cạnh mình. Làm cho người chơi bị té trên đất, tạo thành một lượng thương tổn lớn. Còn nữa, khi người chơi bị rơi HP bao nhiêu thì sẽ tạo bấy nhiêu thương tổn lên đội ngũ. Nói cách khác, nếu như bắt trúng người chơi đầy HP thì sau khi bị boss kéo sẽ biến thành thương tổn hết. Máu của người chơi rơi xuống là thì lượng thương tổn lên đội là . Thương tổn cao như vậy, ở giai đoạn hiện tại bất cứ MT nào cũng sẽ bị giây sát. Chứ đừng nói là pháp hệ. Mà đòn công kích này, đường kính là hai mươi lăm mét. Phạm vi cao như thế, người chơi đều không tránh khỏi. Bob công kích một lần, căn bản không có ai thoát được.

Đương nhiên, thiết kế ra một phó bản. Boss tuyệt đối không thể đẩy người chơi vào đường cùng. Giống như, khi kĩ năng bạo phát xong, mười người chết chín. Còn một người còn sống là Diệp Từ.

Đây cũng không phải là Diệp Từ có phòng ngự cao hay sao, cô sống được cũng nhờ may mắn mà thôi. Khi cô nhìn thấy Boss bắt đầu cuồng bạo, theo thói quen liền nhảy lên. Chạy lên một khối rubit gần đó. Mà khi cô vừa nhảy lên được, thì đại chiêu của boss cũng vừa ra. Kĩ năng phẫn nộ của boss mua bằng thương tổn cá nhân, cũng không phải là thương tổn toàn đội. Nói cách khác, người chơi đứng trong phạm vi bán kính thì chịu sát thương, còn ai nhảy khỏi thì không sao hết. Vì vậy lúc mọi người chết hết thì Diệp Từ sống qua một kiếp. Diệp Từ quay đầu lại, chỉ thấy thi thể đầy đất, thì đầu đầy vạch đen. Không phải chứ, đây cũng quá bi kịch rồi.

"Chúng ta hồi sinh đi"

Mục Sư đề nghị, hiện tại không hồi sinh thì không qua được phó bản này. Ngược lại còn chết nữa.

"Không nên hồi sinh"

Diệp Từ vội vã nói trong kênh đội ngăn cản mọi người.

"Đường đến đã bị phá rồi, có hồi sinh cũng không đến được đây. Để tôi suy nghĩ, có thể giết được boss hay không, nếu không uổng công một chuyến đến đây"

"Hội trưởng, cô muốn solo?" Mọi người đều giật mình cực kì.

"Tôi đâu phải GM, làm sao mà solo được. Chỉ có thể suy nghĩ chút thôi" Diệp Từ cười khổ.

Diệp Từ ngăn mọi người, là vì khi cô nhảy lên một khối rubit, cô phát hiện ra một chuyện. Dường như những khối giống rubit này không phải rubit, có hình chữ nhật, mà còn sắp xếp rất có trình tự thành những vách ngăn. Ở chu vi có Bob, góc độ như thế này rất xảo diệu. Lúc cô nhảy lên, càng có cảm giác mãnh liệt hơn. Rằng những hình khối chữ nhật này, thật ra rất giống một vật.

Đúng, là quân bài domino!

Mọi người từng chơi domino, xếp domino đều biết. Chỉ cần đẩy một khối, domino sẽ ngã theo. Cho đến khi toàn bộ ngã hết... Diệp Từ quan sát một chút, chỉ cảm thấy khối đá mình đang đứng chính là quân bài domino, Trong mê cung phó bản bày ra domino làm gì? Thật ra mọi thiết kế đều có ý nghĩa riêng cả. Mà mấy quân bài domino này lại càng không phải cản lối người chơi. Diệp Từ nhìn năm khối Domino sau lưng Bob, một ý tưởng nảy sinh. Không chừng đây chính là thứ để giải quyết boss này a... Với độ cao thế này, ngã xuống có thể ngã đến boss, có thể đè lên bob không chừng.

"Mọi người chờ một chút, đừng hồi sinh. Tôi đi rồi sẽ quay lại"

Diệp Từ không để ý bây giờ rời khỏi nơi này thì có thể thoát chiến đấu hay không, cô chỉ nhanh chóng hướng về biên giới của thâm cốc mà chạy đi.

Mọi người nằm trên đất, anh nhìn tôi tôi nhìn anh một lúc, cũng không biết Diệp Từ đi làm gì rồi, chỉ có thể nói chuyện phiếm. Lúc mọi người nôn nóng, liền cảm thấy chấn động kịch liệt. Dường như từ khi tiến vào phó bản, mặt đất vẫn luôn chấn động...

Còn chưa đợi mọi người phản ứng lại, đã thấy một khối đá ngã xuống, phương hướng cũng vừa vặn trên người Bob. MT quan sát lượng máu còn lại của Boss. Chỉ thấy sau khi khối đá ngã xuống, trên người boss một người máu đã mất đi. Bây giờ, vừa vặn mất đi %!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio