Liệp Giả Thiên Hạ

quyển 4 chương 60: người không bỏ xuống được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Với một người đã từng chết một lần, chưa bao giờ giữ chuyện gì trong lòng. Vì tương lai còn dài, dành thời gian để nhớ những chuyện đã qua là hao sức mệt tim, không có lợi gì cả.

Nói gì thì nói, trên thế giới này, những người trải qua sinh tử nhìn thấu thế thái nhân sinh, xem mọi chuyện bình đạm trôi qua có được mấy người? Diệp Từ tự thấy mình không đến mức có thể để chuyện quá khứ lẳng lặng trôi qua, chỉ là khi so sánh với người khác, cô là một người dứt khoát. Cầm được thì buông được.

Đến hiện tại, trong trò chơi hay cuộc sống thật. Diệp Từ đều để chuyện quá khứ cứ êm đẹp mà trôi qua, cô cũng không nhớ đến nó nữa. Chỉ là khi thấy người đứng bên cạnh cô lúc này đây, cô mới rõ ràng. Chuyện quá khứ chỉ thật sự thành quá khứ, khi tất cả mọi người liên quan trong câu chuyện ấy thật sự để nó trôi đi. Nếu không, chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Cứ vậy mà dây dưa không dứt với nhau, mỗi ngày đều lục lại những chuyện đã qua mà đào xới lên, mỗi ngày mỗi ngày như thế thật là đau đầu.

"Đã lâu không gặp, Thiên Sơn Tà Dương"

Diệp Từ quan sát người đến rất lâu, rồi mới thản nhiên chào hỏi lại. Đôi mắt nhẹ nhàng lướt sang người đứng đằng sau Thiên Sơn Tà Dương, lúc này ở một khoảng cách không xa lắm với cô. Đổng Âm và Dịch Thương... Thì ra họ còn đi theo Thiên Sơn Tà Dương.

Chỉ là, người đứng sau thân mật với Thiên Sơn Tà Dương lúc này đã là Khổng Tước Lam, không còn là Đổng Âm như ngày nào nữa. Cho dù họ không quá dính lấy nhau, nhưng trong ánh mắt vẫn có nhu tình, không khó để nhìn ra quan hệ của cả hai lúc này. Diệp Từ nhớ về chuyện tình giữa Thiên Sơn Tà Dương và Khổng Tước Lam mà Nguyệt Thanh Khâu đã từng nói, trong phút chốc cô cảm thấy Đổng Âm thật đáng thương, nhiều hơn là đáng buồn.

Vì gia đình mình không có địa vị, mà buộc phải buông tay người mình yêu là một cảm giác chẳng tốt đẹp gì đi. Nhưng, thông cảm mấy Diệp Từ vẫn không thể hiểu được Đổng Âm vì sao còn ở cùng Thiên Sơn Tà Dương. Hơn nữa, còn có thể dịu dàng nhỏ nhẹ đối xử với Thiên Sơn Tà Dương như lúc trước? Sau này rồi sẽ nhìn thấy anh có người mới, cùng nhau vào lễ đường với cô gái kia. Yêu một người đàn ông như vậy, đáng giá sao? Đáng giá đến mức vứt bỏ cả tự trọng của mình sao?

Nếu đứng ở góc độ của Diệp Từ, cô cảm thấy rất giận Đổng Âm. Một cô gái ngay cả tự trọng còn có thể vứt, thì không hiểu thế nào là tình yêu. ( một người không yêu bản thân mình, thì làm sao mà yêu được người khác?)

Cảm xúc của Diệp Từ dao động không bao lâu thì dừng hẳn, cô cũng không mù. Trong mắt Đổng Âm và Dịch Thương đang nhìn cô chứa một nỗi hận thấu xương, thù hận này giống như nhìn thấy kẻ thù, chỉ cần một tác động nhỏ sẽ chạy đến ngay bên cô. Hận không thể rọc da lóc xương cô, rồi sau đó đem cô lăng trì từng miếng thịt một mới hả dạ... Cô cảm giác sắp tới, họ sẽ không cho cô rời đi dễ dàng như vậy, cho dù cô muốn từ bỏ xem như không quen biết, họ cũng sẽ ngăn cản cô lại thôi.

Thật khiến người ta chán ghét mà.

Không biết từ khi nào hai bên ngừng chiến đấu, toàn bộ ánh mắt đều dừng ở Lão Lục và nhóm người đối diện Diệp Từ.

"Có chuyện gì sao?"

Lưu Niên mẫn cảm cảm giác được Diệp Từ và nhóm người đến này có chuyện bất thường. Anh chỉ huy Phượng Hoàng bay một vòng xung quanh mọi người như thị uy, làm cho mọi người cảm thấy áp lực vô cùng, rồi mới bay về đứng sau lưng Diệp Từ. ( Đây là có chỗ dựa hm...)

Diệp Từ nhìn về Thiên Sơn Tà Dương, rồi chậm rãi rời mắt khỏi đội ngũ. Thản nhiên nhìn Lưu Niên.

"Một người trước kia từng quen"

Lời nói như vậy có rất nhiều hàm ý, Lưu Niên nghe xong dường như hiểu được hàm nghĩa trong đó, có phần nghiền ngẫm quan sát người đến. Anh không phải là người thích tin đồn hay tám nhảm. Khi vào diễn đàn anh cũng chỉ quan tâm đến box trao đổi kỹ thuật mà thôi. Còn về bát quái ở các đại lục anh chưa bao giờ quan tâm đến cả. Cho nên, Lưu Niên không biết Thiên Sơn Tà Dương là ai. Nếu hôm nay có Áp Sa Long ở đây, không chừng anh liếc mắt một cái đã nhận ra Thiên Sơn Tà Dương rồi.

Lưu Niên thì khác, anh nghe thấy Diệp Từ gọi người kia thì chỉ cảm thấy quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi. Vì vậy nhớ ra gì đó, mới hỏi Diệp Từ.

"Thiên Sơn Tà Dương? Có phải là người từng là hội trưởng công hội Thiết Huyết Chiến Qua không?"

"Ồ? Lưu Niên, anh cũng thích bát quái à? Chuyện này cũng biết?"

Thu Thủy Bất Nhiễm Trần với việc Lưu Niên biết đến Thiên Sơn Tà Dương và Thuyết Huyết Chiến Qua có vẻ rất ngạc nhiên. Theo lí thông thường, dù sao công hội kiểu như Thuyết Huyết Chiến Qua trong Vận Mệnh nhiều không kể xiết, nhớ được một hai công hội là rất vi diệu.

Lưu Niên liếc nhìn Thu Thủy Bất Nhiễm Trần, không hề trả lời. Anh không thể nói với Thu Thủy Bất Nhiễm Trần rằng, anh biết đến công hội Thuyết Huyết Chiến Qua là vì nó có quan hệ với Công Tử U được. Vì anh từng để ý người ta, nên mọi chuyện liên quan đến Công Tử U anh đều để ý điều tra...

" Anh ta tìm em gây phiền toái à? Có phải chuyện kho hàng không?"

Diệp Từ lắc đầu, thật sự cô không biết lí do anh ta đến tìm mình. Cô làm sao nhớ được, rốt cuộc cái người đã sớm biến mất khỏi trí nhớ của cô đến tìm cô làm trò gì được cơ chứ?

"Công Tử U, chúng ta là người quen, đều cùng một đại lục, chuyện hôm nay có cần làm lớn như vậy không?

Thiên Sơn Tà Dương nhìn người của Thịnh Thế, rồi mỉm cười với Diệp Từ. Diệp Từ nghe thấy lời của Thiên Sơn Tà Dương, không trả lời ngay. Ánh mắt dừng trên người Đổng Âm và Dịch Thương, lúc này mới tiếp.

"Làm sao? Hội trưởng Thiên Sơn Tà Dương mặt mũi thật lớn, ngay cả Thịnh Thế cũng phải nhường ba phần à?"

Lời nói của cô trào phúng rất rõ ràng, một số người nóng nảy đứng sau Thiên Sơn Tà Dương đã muốn nhảy ra cãi lại, nhưng Thiên Sơn Tà Dương vẫn chỉ cười tủm tỉm mà thôi.

"Đây là việc riêng giữa tôi và Thịnh Thế. Không mượn Công Tử U quan tâm. Tôi chỉ là lo lắng cho cô thôi, cho dù cô có rồng, nhưng ba người thì làm sao đấu lại nguyên một công hội. Bên Thịnh Thế lại có nhiều người như vậy, với cô hay Thiên Thiên Hướng Thượng cũng không có gì tốt, cô nói phải không? Không bằng hiện tại thu tay, mỗi người lùi một bước là biển rộng trời cao?"

Diệp Từ không muốn đánh nhau tiếp với Thịnh Thế, không phải là đánh không lại mà là trận chiến này thật vô nghĩa. Cô nghĩ rằng Lưu Niên và Thu Thủy Bất Nhiễm Trần cũng nghĩ giống mình, hai người đó cũng không phải người rảnh rỗi không có việc gì làm, không muốn tiếp tục ở đây pvp chơi đùa. Hơn hết, trước đó họ đã đánh sướng tay lắm rồi.

Chẳng qua Diệp Từ thấy Thiên Sơn Tà Dương hôm nay bỗng cho mình một cái thang đi xuống là thật lòng, chắc chắn anh ta có mục đích của bản thân. Vì vậy cô mới thuận theo,

"Thiên Sơn Tà Dương, người thông minh không nói tiếng lóng, tìm tôi có việc gì?"

"Nói vậy là Công Tử U đồng ý ngưng chiến?"

Thiên Sơn Tà Dương không trả lời câu hỏi của Diệp Từ, mà vòng vòng ở vấn đề này. Diệp Từ hừ mũi, xem như là đồng ý cách nói của anh ta.

Thiên Sơn Tà Dương cúi đầu, khóe môi có một nụ cười nhẹ. Quay đầu nói với mục sư bên Thịnh Thế vài câu, mục sư kia rõ ràng là rất tức giận, muốn ầm ỹ với Thiên Sơn Tà Dương. Nhưng anh ta vẫn bình tĩnh đàm phán với mục sư gì đó, cuối cùng mục sư oán hận liếc mắt nhìn hai người, rồi cùng người chơi Thịnh Thế bỏ đi.

Lúc này, Diệp Từ cũng quay đầu nói với Thu Thủy Bất Nhiễm Trần.

"Thu Thủy Bất Nhiễm Trần, ở đây không còn việc gì nữa, anh mau đi đi, cố gắng đừng gặp người của Thịnh Thế nữa"

Thu Thủy Bất Nhiễm Trần dường như không định rời đi.

"Sao vậy? Đánh nhau thì bỏ rơi tôi à? Tôi không phải người như vậy"

"Tôi với họ có chút chuyện cũ, không liên quan gì đến anh. Anh ở đây không có gì hay ho đâu"

Diệp Từ lẳng lặng nhìn người đối diện.

"Họ tầm mấy trăm người, trang bị tốt lắm. Hai người tụi tôi đều có sủng vật biết bay, anh không có, anh sẽ thiệt thòi"

Thu Thủy Bất Nhiễm Trần hình như còn có điều muốn nói, Diệp Từ lại điều khiển Lão Lục bay đến chặn đường anh.

"Chừa cho tôi chút mặt mũi đi, chuyện ở dưới là chuyện riêng của tôi... tôi không muốn có nhiều người biết"

Diệp Từ đã nói đến nước này rồi, Thu Thủy Bất Nhiễm Trần đành phải rời đi. Anh dặn dò Diệp Từ vài câu, rồi uống vào một bình dược ẩn thân cao cấp, đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Sau đó, Diệp Từ thấy hệ thống thông báo Thu Thủy Bất Nhiễm Trần logout, cô mới quay sang nhìn Lưu Niên. Chỉ là cô chưa kịp nói gì, Lưu Niên đã nói trước.

"Đối với việc riêng tư của em anh sẽ xem như không nghe không thấy gì cả. Nhưng nếu để em một mình đối mặt với nhiều người như vậy, anh không làm được"

Nói xong, anh ra lệnh cho Phượng Hoàng bay xa một chút.

"Anh ở trên em, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn anh sẽ ra tay. Còn lại, em cứ xem như anh là không khí đi"

Diệp Từ nghe thấy Lưu Niên nói vậy, cũng chỉ đành nghe theo anh. Cô thở dài, nhìn về Thiên Sơn Tà Dương.

"Anh tìm tôi làm gì?"

"Công Tử U, không cần phải đề phòng vậy. Tôi thật sự chỉ đi ngang qua"

Thiên Sơn Tà Dương cười cười, chỉ đáp một câu như vậy.

"Nhiều người như vậy cũng đi ngang qua à?"

Diệp Từ híp mắt cười nhạt.

"Công hội tổ chức luyện cấp, lí do này được không?"

Thiên Sơn Tà Dương làm như không nghe thấy ngữ khí châm chọc của Diệp Từ, anh thản nhiên trả lời, sau đó tiếp tục.

"Mà đã đi ngang qua, có chút chuyện cần giải quyết"

Diệp Từ hơi cong khóe môi, cô không định nói gì, chỉ lẳng lặng đợi Thiên Sơn Tà Dương hoàn tất câu nói của mình.

Thiên Sơn Tà Dương cũng không thừa nước đục thả câu, anh quay về phía đội ngũ, hất hất cằm. Toàn bộ mọi người đều lùi lại ba mươi bước, để lại Đổng Âm, Dịch Thương và Thiên Sơn Tà Dương ở lại. Lúc này mới tiếp.

"Nói đúng hơn là, không phải tôi tìm cô, là hai người họ có chuyện tìm cô, nên..."

Anh nhín vai, làm ra vẻ chuyện không liên quan đến mình, mình còn rất lịch sự dàn xếp giúp.

"Nhiệm vụ của tôi chỉ đến đây thôi, chuyện khác mọi người tự giải quyết đi"

Dứt lời, anh cũng xoay người đi về phía đội ngũ đã lùi lại. Sau đó cùng họ rời đi mất. Diệp Từ nhìn về phía Thiên Sơn Tà Dương rời đi, ánh mắt lúc này mới liếc nhìn hai người, cô thản nhiên nói.

"Sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì?"

Đổng Âm cười lạnh một chút, sau đó cầm pháp trượng ra thủ thế, nói với Diệp Từ.

"Lấy vũ khí ra"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio