Chỉ trong nháy mắt thân ảnh Diệp Từ đã vọt ra khỏi thước, cô không dừng lại mà mở kỹ năng Tiềm Hành, cả người biến mất trong sự u ám của nơi này.
Đạo tặc rõ ràng bị giật mình, anh đã chuẩn bị tốt tung ra kỹ năng “Mê muội” lần thứ hai nhưng chưa phóng xuất đã thấy mục tiêu biến mất. Mà anh cũng được Hệ thống thông báo: “Mục tiêu đã biến mất, phóng xuất kỹ năng thất bại.”
Trong lúc Pk điều đáng sợ nhất không phải đối phương có thao tác cường hãn thế nào, cũng không phải đối phương có lực sát thương ra sao, mà là đối phương đột nhiên biến mất và không sao tìm thấy được.
Diệp Từ biến mất khiến thế cục đang nghiêng về một bên hoàn toàn xoay chuyển. Đạo tặc giật mình, đến khi anh phản ứng muốn mở kỹ năng Tiềm Hành thì hành tung đã bị bại lộ.
Diệp Từ lúc này đang ẩn thân ở ngoài thước, vừa rót dược bổ máu vào miệng, vừa chăm chú nhìn chằm chằm tên đạo tặc kia.
Pk với Thợ săn, phải đặc biệt chú ý đừng để họ cách bạn quá thước. Bởi vì phạm vi tấn công mạnh nhất của thợ săn là ngoài thước này, nếu gần hơn thì thợ săn không thể sử dụng kỹ năng công kích từ xa. Mất đi khả năng công kích từ xa, thợ săn chả khác gì chim không có cánh.
Pk với Đạo tặc, vậy phải chú ý không cho họ xuất hiện sau lưng mình. Bởi vì Đạo tặc có rất nhiều kỹ năng khống chế, một khi họ xuất hiện sau lưng bạn, vậy bạn đã mất đi thế chủ động, bị Đạo tặc biến thành mục tiêu bị khống chế, trừ khi có trang bị nghịch thiên, nếu không trận chiến đấu này liền tuyên bố chấm dứt.
Diệp Từ bình thản tính toán lộ trình hành động của tên đạo tặc, sau đó chôn xuống một cái Cạm Bẫy Băng Hàn. Lúc cô sử dụng kĩ năng, trạng thái ẩn thân liền biến mất, đây là một hành động cực kì nguy hiểm, bởi vì Đạo tặc và Thợ săn, cả hai đều giống nhau, cùng thuộc hệ chức nghiệp nhanh nhẹn, tốc độ cực cao.
Thời gian lập bẫy là giây, trong giây này, nếu Đạo tặc có gia tốc kỹ năng, tuyệt đối có thể lập tức vọt tới trước mặt cô cho cô một kỹ năng ‘mê muội’ nữa.
Vì thế Diệp Từ phải vừa làm bẫy vừa gắt gao nhìn chằm chằm Đạo tặc đang Tiềm Hành.
Ngay lúc Cạm Bẫy Hàn Băng thiết lập xong, Diệp Từ sâu sắc cảm giác được có người tiếp cận phía sau cô, dùng tốc độ như sét đánh phác về phía cô.
Lần này thảm rồi…… Trong lòng Diệp Từ lạnh ngắt, thân thể theo bản năng nghiêng một chút.
“Lệch khỏi quỹ đạo!”
Đạo tặc nhìn mê muội đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo trong thời khắc sống còn này, trong lòng buồn bực cực! Thời khắc mấu chốt nha, sao có thể lệch khỏi quỹ đạo chứ!
Chuyện này chưa qua, lại có chuyện khiến anh càng bực. Anh thừa dịp lệch khỏi quỹ đạo muốn bổ tiếp một đao, lại thấy nữ Thợ săn chẳng để ý hình tượng gì, cả người ngã xuống đất lăn một vòng, trực tiếp tránh thoát.
Nếu điều này làm hắn khó chịu một, vậy thì chuyện sau đó lại càng làm hắn khó chịu hơn mười lần.
Bởi vì Diệp Từ lăn trên mặt đất liền biến mất, trong lúc Đạo tặc muốn bổ tiếp đao tiếp theo đã đi về phía trước vài bước. Vừa vặn dẫm lên Cạm Bẫy Hàn Băng của Diệp Từ mới thiết lập xong.
Nhất thời, Đạo tặc bị Đông cứng thành một khối băng lớn.
Diệp Từ xoay người nhảy lên, cường hóa Thợ Săn Ấn Ký công kích vào đầu của người nọ, vừa thả ra Lão Tam vừa lui về phía sau nhanh chóng.
Cạm Bẫy Hàn Băng thời gian kéo dài là giây, nhưng chỉ cần bị một công kích thôi, khối băng sẽ lập tức sụp đổ, mục tiêu bị đông lạnh cũng sẽ hồi phục năng lực.
Đây không phải đánh quái, Lão Tam tung ra mê hoặc cũng không có ích gì, Diệp Từ trực tiếp mệnh lệnh Lão Tam phóng xuất kỹ năng thương tổn — Đổ máu. Chính cô nhanh chóng nhảy lên gốc đại thụ, phóng xuất Độc Xà Đeo Bám và Bắn liên hoàn tới Đạo tặc kia.
Đạo tặc vừa khôi phục tự do liền quăng ‘mê muội’ vào Lão Tam, sau đó liền chạy đến phía Diệp Từ.
Tuy tốc độ của anh rất nhanh nhưng Diệp Từ tuyệt không nóng vội. So sự nhanh nhẹn, bọn họ bằng nhau, so sự cân bằng Đạo tặc kém hơn cô một chút, so tốc độ, trên chân cô mang Trang bị màu tím tốc độ +. Hơn nữa, hiện giờ đã có cách ra một đoạn, chỉ cần người nọ không có kỹ năng đột nhiên tăng tốc, vậy kết quả của trận chiến không thể nào thay đổi.
Trang bị của Đạo tặc này không tồi.
Diệp Từ mặc nhiều trang bị trâu bò như vậy thế mà mỗi đòn đánh ra thương tổn tối đa cũng không hơn +.
Chỉ vì Đạo tặc tuy công kích rất cao nhưng do chức nghiệp nên thân mình máu ít, công thêm nhận ba mũi tên với công kích + của cô, Đạo tặc chưa đến gần đã gục.
“Bạn đạt được điểm Vinh Dự Kích Sát.”
Diệp Từ giật mình, thì ra là người của đại lục khác.
Ở Vận Mệnh, năm đại lục được đặt ở năm nơi Tây Bắc Đông Nam Trung, trong đó đại lục phía Đông và phía Nam là quan hệ hợp tác liên minh, không thể đánh chết đối phương. Đại lục phía Tây và Bắc cũng có mối quan hệ tương tự. Còn Trung đại lục (đại lục ở giữa), hiện tại vẫn còn là bí ẩn, chưa được mở ra. Game thủ lúc đầu tạo nhân vật có thể chọn để hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên hoặc tự mình lựa chọn.
Nhưng phía Đông và Nam cùng với Tây và Bắc có thù hận với nhau nên chỉ cần thấy đối phương là lập tức giết, chẳng những không bị hồng danh, còn có thể đạt được Vinh Dự Kích Sát. Tích góp Vinh Dự Kích Sát đạt đến một lượng nhất định, có thể đổi trang bị thích hợp cho Pk.
Sau khi Diệp Từ giết chết tên đạo tặc, hệ thống thông báo cô nhận được điểm Vinh Dự Kích Sát, điều này đã chứng minh tên đạo tặc này là người của đại lục phía Tây hoặc Bắc. Nhưng có chuyện này làm cô vô cùng khó hiểu, hiện giờ đa số game thủ còn chưa vượt qua được cấp thì làm sao tên đạo tặc này có thể vượt đường xa từ đại lục phía Tây hoặc Bắc chạy đến tận đại lục phía Đông xa xôi này?
Nếu là game thủ ở đại lục khác, lại đến đưa Vinh Dự Kích Sát, như vậy không giết thêm vài lần thì thực xin lỗi bản thân.
Tại lúc Đạo tặc ngã xuống, Diệp Từ lại tiến nhập trạng thái Tiềm Hành, thuận tiện giải tán Lão Tam, nếu mang theo Lão Tam vậy chẳng khác gì thông báo với Đạo tặc vị trí của cô!
Không đến phút, thi thể Đạo tặc liền biến thành khung xương, Diệp Từ chạy ra, nâng lên cung bắn vào một cái bóng đang dần hiện ra ở một vị trí không xa.
Game thủ mới sống lại giá trị sinh mệnh và mana chỉ có %, Diệp Từ tự nhiên chỉ cần hai mũi tên liền giải quyết người nọ.
Phù phù, Đạo tặc lại ngã xuống.
Đạo tặc thật sự rất bực bội. Anh vất vả lắm mới tiến nhập vào đại lục này, chỉ vì tìm kiếm một vật, hôm nay thấy Thợ Săn cưỡi ngựa chạy lướt qua mình, từ phía xa anh đã nhận ra trang bị của cô rất bình thường, vốn định chỉ định ám sát nhưng không ngờ lại đụng đến biến thái.
Bàn về thao tác, anh và Thợ Săn bằng nhau, chỉ vì…… Trang bị của người nọ nhìn qua rất bình thường nhưng đều là thứ tốt, là anh sai lầm, mới không giải quyết cô nhanh chóng, để bản thân rơi vào thế bị động.
Ngay từ đầu đã biết trước kết quả này, Đạo tặc tuyệt đối đi đường của mình, không dám dây dưa với nữ Thợ săn này.
Đại lục phía Đông, trạng thái Npc trong thành đối với anh đều là cừu hận, nếu chết quá nhiều, anh không có cách nào vào thành sửa trang bị. May mắn hiện tại không rớt trang bị, nên Đạo tặc quyết định trực tiếp nằm trên đất khoan đứng dậy đã.
Diệp Từ ngồi xổm trên nhánh cây, im lặng nhìn chằm chằm thi thể Đạo tặc, khoảng mười phút sau người nọ vẫn giữ nguyên hiện trạng. Xem ra, anh ta quyết định nằm thi.
Trong lúc do dự có nên tiếp tục chờ đợi hay không, mấy con bồ câu bay đến trước mặt Diệp Từ.
Diệp Từ giải trừ trạng thái Tiềm Hành, tiếp nhận bồ câu đưa tin xem tin tức. Đạo tặc nằm trên mặt đất dùng thị giác quan sát được bằng độ rốt cuộc trông thấy nữ Thợ Săn kia xuất hiện ở nhánh cây cách anh thước, không khỏi may mắn, tưởng rằng cô đã đi, ai ngờ vẫn còn kiên nhẫn chờ đợi. May mà anh quá sáng suốt cứ nằm đó không đứng dậy, phỏng chừng lại nằm úp sấp trên mắt đất vài lần nữa.
Tin nhắn là của Giấc Mộng Thân Cao m và Buông Muội Tử Kia Ra gửi đến, đều đang hỏi hiện trạng của cô, giọng nói không che dấu được sự lo lắng.
Diệp Từ cảm động, làm bạn không lâu, lại có thể được đến sự ân cần lo lắng của đối phương, điều này khiến cô cảm thấy ấm áp. Vì không để bọn họ áy náy, Diệp Từ lập tức hồi đáp, dĩ nhiên không nói đến sự việc xảy ra dưới vách núi, chỉ bảo bản thân bình an.
“Công Tử U, cô giờ đang ở đâu?” Kênh trò chuyện riêng vang lên, nhìn nhìn dĩ nhiên là Khổng Tước Lam. Lần đầu tiên thêm game thủ vào danh sách đen chỉ cần sau giờ sẽ tự động giải khóa, cho nên Khổng Tước Lam có thể tiếp tục liên lạc với cô.
Lần này có chút bất đồng, hôm nay Khổng Tước Lam nói chuyện không có sự vênh váo tự đắc, khẩu khí thể hiện như đang nói với người xa lạ. Tuy Diệp Từ không thích Khổng Tước Lam, nhưng không có sự lựa chọn nào khác Diệp Từ đành phải ép bản thân nói chuyện với cô.
“Ở nơi hoang vu.”
“Nơi hoang vu?” Diệp Từ trả lời khiến Khổng Tước Lam giật mình, cô ấy thầm kêu một tiếng nhưng không hỏi nguyên nhân, chỉ công đạo mục đích tìm Diệp Từ: “Công hội dự định giờ sẽ đi Kỵ Giáp Trận, cô có rảnh không?”
“Có.” Diệp Từ tính toán thời gian đến tới phó bản Đầm Lầy Rét Buốt, sau đó mới trả lời Khổng Tước Lam.
“Để cho cô một vị trí, cô có đến không?” Khổng Tước Lam vẫn giữ thái độ giải quyết việc chung, nghe không ra thanh âm có cảm xúc gì.
“Được nhưng tôi tới hơi trễ.”
Được đến câu trả lời của Diệp Từ, Khổng Tước Lam không hề nói thêm tiếng nào, lập tức đóng khung đối thoại, nhìn ra nói chuyện với Diệp Từ cô cũng chẳng vui vẻ gì. Diệp Từ chẳng để ý, dù sao cảm xúc của người thừa cô chẳng quan tâm bao giờ.
Xem ra hôm nay không có thời gian chơi với Đạo tặc này nữa. Cô lưu loát nhảy xuống, đứng cách Đạo tặc nọ không xa: “Hôm nay tôi còn có việc, lần sau có thời gian lại luận bàn!” Nói xong liền Tiềm Hành rời đi.
Diệp Từ vừa mới đi khỏi, Đạo tặc liền sống lại, chưa kịp đứng lên, chợt nghe hai tiếng “Phốc phốc”, đã ngã xuống!
“Không phải cô đi rồi sao!” Rốt cuộc Đạo tặc nhịn không được hét to.
“Sự thật nói cho anh biết, dù đối phương không tính thủ thi, anh cũng không nên nhanh chóng sống lại như vậy.” Diệp Từ đứng cách đó thước, cười gian với Đạo tặc, sau đó xuất ra tọa kỵ, phất tay nói: “Lần này tôi đi thật đấy!”
……