Nếu nói Thiết Huyết Chiến Qua bỗng nhiên biến mất khiến mỗi thành viên trong Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đều thoải mái thì nghi vấn của Minh Nguyệt Tinh đưa ra làm mọi người phải thảo luận không ngớt.
“A? Nhóm người đó tự dưng biến mất à?”
Đội ngũ yên tĩnh một hồi, đột nhiên náo nhiệt hẳn. Có người nói vì công trình học của Bánh Đậu, có người nói ông trời có mắt, cũng có người nói do kỹ thuật bên kia có vấn đề. Tóm lại, bọn họ đều vừa nhặt trân châu vừa háo hức với sự kì lạ đó.
Người khởi xướng – Diệp Từ tỏ vẻ không hiểu gì cả, tiếp tục đi nhặt trân châu.
Trận đấu thứ hai chấm dứt, liền có kết quả. Đại biểu Đông đại lục tiến vào trấn đấu thứ gồm Tộc Sói, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước và Hắc Ám Chi Nhận.
Ba đoàn đội chỉ nghỉ ngơi một thời gian ngắn đã bị truyền vào sân đấu kế tiếp.
Diệp Từ phát hiện trận đấu diễn ra trên không.
Quy tắc trận này có chút thay đổi. Trên sân chỉ mỗi nơi đoàn đội đang đứng với nhau là an toàn ra, chỉ cần rời khỏi chỗ ấy, game thủ sẽ phiêu phù trên không, tất cả mọi người phải nâng rồng của đội mình, đi nhặt trân châu. Có điều trong quá trình đó, cần chú tránh viên trân châu màu trắng, đôi lúc chúng nó sẽ đột nhiên nổ mạnh, mà người gần đó sẽ bị rớt hết toàn bộ máu trực tiếp đào thải.
Tiêu chuẩn thắng lợi chính là đoàn đội đầu tiên thu hoạch đủ viên trân châu, mỗi viên trân châu được tính điểm, chỉ cần gom đủ điểm. Viên trân châu trên không trung sẽ xuất hiện ở vị trí được quy định sẵn cho mỗi đoàn đội, chỉ cần đội ngũ giữ vững lượng máu của rồng, không được để nó giảm đến đáy và di chuyển đến vùng được chỉ định sẵn là được.
Nghe qua có vẻ rất đơn giản, nhưng nếu để người đã quen đi trên mặt đất, bảo bọn họ di chuyển chân không, chỉ mỗi việc xác định độ mạnh yếu và thao túng đúng phương hướng đã rất khó rồi.
Vấn đề này không chỉ mỗi mình Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước mắc phải, toàn bộ đoàn đội dự thi cũng tương tự. Hơn nữa vì đây là không gian D, khoảng cách với vật thể khó đo lường chính xác, những cái trảo lúc nãy dùng đã không còn chiếm được ưu thế nữa.
Trận đấu có hạn chế thời gian, trong vòng giờ, nếu không ai đạt tiêu chuẩn thắng lợi, vậy sẽ căn cứ số điểm mà chọn người đứng đầu tham gia trận đấu thứ . Tuy chỉ cần qua một giờ là xong, nhưng trận này trong trân châu có vật phẩm hi hữu, cộng thêm viên trân châu sẽ buộc định với người nhặt được, khiến game thủ vì muốn đạt được thêm nhiều trân châu và vây đánh lẫn nhau.
Điểm này có thể nói người thiết kế cho trận đấu quá nham hiểm, trận đấu của đoàn đội lại chơi trò tự buộc định còn ra vật phẩm quý giá, rõ ràng muốn khơi mào chiến tranh giữa các thành viên, rất nhanh ở Bắc Đại Lục đã có một đoàn đội xảy ra nội chiến, từ đằng xa có thể thấy đoàn người ở dưới thân rồng đẩy qua đẩy lại.
Mà lúc này, thanh âm muốn ăn đòn của CSKH số lại vang lên: “Mọi người phải bình tĩnh, có việc từ từ thương lượng, không được tùy tiện động tay động chân ~~ cẩn thận bị trừ điểm đấy ~~”
Cái giọng điệu “~~” là có ý gì đây? Trong lòng Diệp Từ tỏ vẻ mãnh liệt khinh bỉ đối với sự khiêu khích rõ ràng của Vọng Giang Nam.
“Toàn bộ mọi người mở bảng điều tra khoảng cách ra, chỉ được nhặt bóng gần xung quanh mình, không được vì tham trân châu mà đánh nhau. Nếu không sẽ bị trừ điểm DKP.” Bạch Mạch thấy tình huống bên Bắc đại lục, lập tức cảnh tỉnh đoàn đội của mình.
Tuy trân châu có thể ra Lam trang, có điều kém hơn trang bị đoàn đội thu được nhờ đi phó bản, DKP là thứ quyết định xem xét ai được lấy trang bị đó, nào ai muốn vì mấy viên trân châu chưa chắc đã ra thứ tốt đi đổi điểm DKP họ cực khổ kiếm ra chứ, vì thế toàn bộ mọi người trong đoàn lập tức hài hòa.
Điều đáng giận là trân châu màu trắng càng lúc càng nhiều, chúng nó không di động thông thả như trân châu khác, chẳng những di chuyển nhanh còn ngẫu nhiên nổ mạnh, vận khí tốt thì giây mới nổ, vận khí không tốt thì nó nổ trong chớp mắt, khó mà phòng thủ.
“Bạch Mạch, đi chậm thôi, chậm mà chắc, mọi người quan sát kĩ vào, thấy trân châu màu trắng s sẽ nổ lập tức đá ra xa.” Đã dính một quả bom s sau sẽ nổ, Diệp Từ bình tĩnh tuyên bố mệnh lệnh.
“Nếu… Nếu nó là loại trực tiếp nổ thì sao?” Chanh Đáng Yêu khẩn trương đến độ đổ đầy mồ hôi, lúc nãy có một viên trân châu nổ ngay trên đầu cô, mặt cô đều trắng bệch ra rồi.
“Vậy…… Uống nhiều thuốc tăng máu, đừng để bản thân chết sớm hơn cả con rồng này.” Diệp Từ bó tay, tỏ vẻ không có biện pháp giải quyết vấn đề này.
Ở trong lòng Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước, Diệp Từ chính là danh từ đại diện cho người mạnh mẽ không gì không biết, không gì không làm được. Nhưng vì sự kiện này, bọn họ bắt đầu khẩn trương, trong kênh nói chuyện cũng không còn thanh âm, mỗi người đều tập trung tinh thần, sợ chỉ vừa nháy mắt liền gặp phải quả bom nổ mạnh.
“Ầm.” Diệp Từ bị một viên trân châu màu trắng tiếp cận, tập trung nhìn vào hóa ra là viên trân châu giây sẽ nổ, cô lập tức đá viên trâu châu đó về đám trân châu màu trắng tập trung ngoài kia.
“Ầm ầm ầm ầm.” Từ lúc viên trân châu màu trắng bị Diệp Từ đá ra chạm vào viên trân châu màu trắng khác, trên không lập tức vang lên tiếng nổ nối liền nhau.
Diệp Từ kinh ngạc, hóa ra có thể làm thế à? Cứ để mấy viên trân châu ấy chạm nhau sẽ nổ à? Kế đó cô lập tức thông báo đều mình mới tìm ra:“Nếu gặp viên trân châu nổ sau s, mọi người đá nó về phía viên trân châu cùng màu đi.”
Nói đến vấn đề này, rõ ràng độ chính xác của chức nghiệp viễn trình cao hơn chức nghiệp cận chiến.
Sau khi làm quen xong, tốc độ của đội ngũ cũng dần ổn định, không còn phát sinh chuyện đồng đội cùng đoạt trân châu, kỹ thuật di chuyển trên không cũng đề cao không ít.
Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước có vẻ hơi khác, đội ngũ khác đều là đại Công hội, mỗi con rồng đều có người, nếu muốn nhặt đủ viên trân châu là việc rất dễ dàng, mà Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước chỉ có người, vô hình trung đã nhặt ít hơn đoàn đội khác mấy chục viên trân châu.
Diệp Từ phát hiện nếu chỉ dựa theo tốc độ bình thường, lọt vào Top rất khó, cô nheo mắt thấy một viên trân châu màu trắng gần mình liền đá nó vào một đội ngũ cách cô không xa. Cô nắm bắt thời gian chuẩn xác, viên trân châu bị Diệp Từ đá văng ra, vừa dính vào người đối phương liền nổ, liền tạo thành thương tổn cho con rồng của đối phương.
Từng đội ngũ đều vất vả né tránh viên trân châu nổ mạnh, tự nhiên không ai phát hiện đó là Diệp Từ làm, chỉ là càng cẩn thận né tránh những Quả bom kia mà thôi. Nếu làm một lần thì thôi nhưng cứ làm thế hoài, tức nhiên sẽ bị phát hiện.
Diệp Từ đi theo con rồng tiến về phía trước, cứ tiến tới liền đá vài Quả bom vào đội ngũ đối phương, liên tiếp như thế, không ít người phát hiện họ bị đùa giỡn, nhưng vì quá mức chuyên chú cho trận đấu nên không tìm ra hung thủ. Đành chọn đối thủ gần mình nhất trả đũa. Lúc này, Diệp Từ liền thúc giục Bạch Mạch không được tới gần những đội ngũ đó, chuyển đầu rồng sang hướng khác.
Loại chuyện ‘châm ngòi’ kiểu này chỉ cần làm, không thể bị cuốn vào.
Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước cách đội ngũ rất xa, chỉ kiếm được một ít trân châu, nhìn đối phương ngươi đến ta lùi ám toán nhau, trong lòng Diệp Từ rất thích.
“Bọn họ bị gì thế……” Bánh Đậu có chút kỳ quái:“Lúc nãy còn rất thân mà.”
Mười một đoàn đội nọ thấy Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước muốn đưa bản thân ra khỏi hiện trường, lập tức vọt tới chỗ Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước, trong mắt bọn họ, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước chỉ có cá nhân, nên là đội ngũ bị đào thải sớm nhất.
“Nhanh bay lên trên đi.” Diệp Từ nhìn đội ngũ vừa công kích nhau, vừa bay về phía bọn cô, quyết đoán hạ mệnh lệnh.
người đã đồng lòng, Diệp Từ hạ lệnh, lập tức tốc tốc bay lên, hơn nữa còn không ngừng nhặt trân châu.
…………………… Số trân châu Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước không ngừng tăng, cũng gần đến con số tiêu chuẩn. Có vài đội ngũ điểm số cao thấy vậy lập tức đổi hướng, quay đầu đi nhặt cầu, chỉ còn một vài đội ngũ điểm số thấp, không còn hi vọng tranh đoạt giải thưởng, muốn tìm thêm vài đoàn đội hi sinh cùng liền đuổi theo Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước.
“Ầm ầm ầm” Liên tục vài tiếng nổ vang lên quanh con rồng của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước, máu của nó không ngừng giảm……
…………
Chỉ còn một viên cuối thôi, lại có một Quả bom bay vào người con rồng, Diệp Từ chuyển động thân, sau đó lăng không xoay người, nhấc chân đá ra, Quả bom bay ra ngoài nhân tiện trông thấy một viên trân châu nhiều màu khác bay về hướng cô, cô chụp một phát, chợt nghe Hệ thống thông báo vang lên:“Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đã kiếm đủ viên trân châu, viên cầu hình trân châu đang mở ra.”
Thực ra, Diệp Từ cảm thấy vận may đời này của cô đã không còn, không nói đến việc chưa từng trúng sổ lần nào, ngay cả chơi game cũng nhặt không được trang bị tốt. Có điều, sự thật chứng minh dù người có vận khí xấu đến đâu cũng có lúc có thể nghịch thiên sửa vận, giống như tình huống lúc này vậy……
Một viên cầu hình như viên trân châu xuất hiện ngay cạnh con rồng của họ, mọi người mừng rỡ, lập tức bay vào viên cầu, chỉ qua trong chốc lát, mấy tiếng nổ lại vang lên.
Quá may mắn, mới vào viên cầu hình trân châu, con rồng của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đã cạn máu……
Có điều chuyện đó đã không còn là vấn đề, quan trọng nhất là bọn họ thăng cấp.
Người đưa tin lần này không phải Hệ Thống, mà là CSKH số :“Chúc mừng đoàn đội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước ở Đông đại lục là đoàn đội đầu tiên tiến vào trận đấu thứ , mời mọi người đứng vững, quá trình truyền tống vào sàn đấu kế tiếp đang được tiến hành.”…