Sách kỹ năng là thứ mà mỗi game thủ đều có thể học, tăng lên cấp lại học được quyển kỹ năng. Ví như cấp học nhảy, cấp học bò tới, cấp học nhảy lùi, cấp học leo núi.
Đương nhiên, kỹ năng bản năng (tính năng mà con người và động vật không học cũng biết) không phải nói học sẽ học được, những kỹ năng đó đều thuộc loại bản năng của cơ thể, nên dù không học tập người chơi cũng thực hiện được kỹ năng đó, chỉ là độ thuần thục và mức thành công còn tùy thuộc vào tố chất của từng cá nhân. Nó liên quan tới sự linh hoạt của cơ thể, mức phối hợp … Không có khả năng tất cả game thủ đều có võ nghệ cao cường, nên game mới thiết kế thêm học tập kỹ năng bản năng. Mặc kệ tố chất thân thể thế nào, chỉ cần đạt đến cấp bậc nhất định, có thể học tập kỹ năng bản năng. Mà học xong kỹ năng bản năng, trình độ của bạn sẽ được nâng lên.
Trong cuộc sống hiện thực, Diệp Từ không phải dũng sĩ, chỉ có tính phối hợp nhịp nhàng chút. Có điều chẳng khác người bình thường là bao, nên trước khi học thuật leo núi, muốn rời khỏi Burning crack cũng là một việc khó.
Hao hết sức lực chín trâu hai hổ, rốt cuộc Diệp Từ cũng leo lên tảng đá, dựa sát vào vách, cô ngồi xuống lấy miếng thịt nướng và nước suối ra, bắt đầu ăn. Người không học leo núi, muốn trèo lên vách đá, ngoại trừ việc dễ bị ngã chết ra, tốc độ chậm và phí thể lực là hai điểm yếu khá lớn. Điểm thể lực của Diệp Từ còn đầy, cô nghĩ nó có thể duy trì đến khi lên đỉnh. Nào ngờ, chưa thấy đỉnh đâu, thể thực đã báo động đỏ, nếu không ăn thứ gì đó, có lẽ cô sẽ mất hết sức lực ngã chết.
Dựa sát vào vách núi, Diệp Từ ăn từng ngụm thịt, thể lực chậm rãi khôi phục.
Đột nhiên, tai cô giật giật theo bản năng, thanh âm như tiếng ruồi bay từ khe hở trên đỉnh truyền xuống.
“Cậu chắc chắn hôm nay Hắc Mai Thế Gia sẽ tới đây?”
“Nếu không tin thì anh đến đây làm gì?”
“Không, tôi không phải không tin cậu, tôi chỉ thấy…” Người nọ dừng một chút, dùng thanh âm khàn khàn nói tiếp: “Đây không phải bản đồ thích hợp để đẩy mạnh tiến độ, có điều có một con Boss tự do. Sao bọn họ nhất thiết phải đến đây?”
Người kia không trả lời.
Người có thanh âm khàn khàn tiếp tục: “Hơn nữa, hành tung của những Công hội lớn thường rất bí mật, cậu cũng không phải quản lí cấp cao, việc bí mật thế này sao cậu lại biết? Cậu lừa tôi đấy à?”
“Lấy tâm tiểu nhân, đo lòng quân tử.” Người nọ hừ lạnh: “Tôi tự có biện pháp, việc này anh không cần biết.”
“Hắc hắc, tôi biết, Dương Vũ Hồng Trần là anh em cùng sinh ra tử của cậu. Có điều, tôi là tiểu nhân, cậu cũng chẳng phải đấng quân tử gì.”
Người phía kia không không đáp lời. Qua một lúc mới nói: “Tiền đặt cọc đâu, xong việc, tôi liên hệ anh.”
“Được.” Người có thanh âm khàn khàn cười rộ lên. Giọng của hắn ta có vẻ đặc biệt, khiến người ta cảm thấy đáng khinh.
Hai người này có lẽ nghĩ ở đây đủ hẻo lánh, hơn nữa còn là nơi để cao thủ cấp cao luyện cấp nên không thể có người khác xuất hiện ở đây. Vì thế không hề dùng kênh tán gẫu thân mật, mà trực tiếp trò chuyện. Có lúc, Diệp Từ từ nghĩ: cổ nhân nói: “ sử dụng thuyền cẩn thận có thể xài được vạn năm” không hề sai. Nếu hôm nay hai người đó dùng kênh mật, cô nhất định sẽ không nghe thấy. Nếu cô không nghe thấy, cô tuyệt đối sẽ không đi xem náo nhiệt.
Lúc này, Diệp Từ ngấng đầu, tựa vào vách núi đá, nhìn nham thạch phía trên đen như quái vật, cẩn thận lắng nghe. Đến lúc nghe được tiếng bước chân rời đi vang lên, Diệp Từ mới đứng dậy, trèo lên đỉnh.
Lúc chạm đỉnh, Diệp Tù không lập tức đi lên, mà chầm chậm nâng đầu, quan sát xung quanh, xác nhận không ai. Sau đó, mở trạng thái Tiềm hành, đi theo tiếng vang của bước chân nọ.
Diệp Từ chưa bao giờ thuộc dạng người hay tò mò, lại càng không phải người thích buôn chuyện bát quái hay xen vào việc của người khác. Sỡ dĩ, cô đi theo bọn họ, chính là vì bị Công hội có tên Hắc Mai Thế Gia gợi lên hứng thú. Hắc Mai Thê Gia là người Nam Đại Lục, lúc tổ chức hoạt động Vũ Long bọn họ kì thật cũng tham gia, có điều không vào được trận thứ . Nên Diệp Từ không có cơ hội làm quen. Có điều, kiếp trước Diệp Từ giao tiếp với họ không ít.
Kỹ thuật của Diệp Từ không sai, bọn họ dùng người không xem phẩm đức, lúc khai hoang bản sao thường xuyên tìm Diệp Từ giúp đỡ. Có điều vì kẻ thủ của Diệp Từ quá nhiều, đến lúc sống lại bọn họ vẫn chưa đưa ra hiệp nghị mời cô gia nhập.
Trong mắt Hắc Mai Thế Gia, Diệp Từ là công cụ đánh phó bản mạnh mẽ. Trong mắt Diệp Từ, Hắc Mai Thế Gia là công cụ đổi mới trang bị. Hai bên giúp nhau cùng có lợi, không ai thật lòng đối đãi đối phương. Có điều, cả hai phối hợp nhau không tồi.
Sống lại gần nửa năm, hiện giờ nghĩ lại, ấn tượng của Hắc Mai Thế Gia lưu cho Diệp Từ chỉ còn lại tiền và cách làm việc không theo khuôn mẫu. Ngoài ra không còn gì cả. Sự tình hôm nay, rõ ràng Hắc Mai Thế Gia bị nội ứng bán đứng, phỏng chừng cũng bị kẻ thù tiêu diệt. Vì thế Diệp Từ dự định qua đó xem sao.
Đương nhiên, mục đích không phải giúp đỡ, cô muốn xem thử có thể kiếm chút gì khi hai bên đang đánh nhau hay không. Dù sao cũng đến đây rồi, rời đi lúc nào cũng là đi, tay không mà về tuyệt đối không phải phong cách của Diệp Từ.
A, quên nữa, vị trí hiện tại của Diệp Từ là biên giới giữa Nam Đại Lục và Đông Đại Lục – Hành Khúc Bộ Lạc.
Giống Rừng mưa nhiệt đới ẩm, quái phân bố từ cấp đến , nhiều quái hình người, tỷ lệ rơi trang bị cao. Nếu tổ chức đoàn thể đến đây luyện cấp, kiếm chát khá tốt.
Có điều, Diệp Từ không cho rằng Hắc Mai Thế Gia đến đây để luyện cấp. Theo trí nhớ của Diệp Từ, bọn họ tới đây vì một con Boss tự do tinh anh cấp – Tế Tự Hành Khúc Dorian. Vì lần đầu tiên giết chết Boss này sẽ rơi xuống một vật phẩm nhiệm vụ, quyển trục Niên Hoa màu vàng. Sử dụng quyển trục có thể nhận nhiệm vụ đoàn thể cao cấp gồm người tham gia. Sau khi hoàn thành đạt được phần thưởng rất phong phú, mà trong phần thưởng đó có một thứ khiến cho tất cả các Công hội đều thèm nhỏ dãi – Cờ công hội.
Cờ công hội này khác với cờ công hội bình thường. Chỉ cần đem lá cờ này cắm vào Trụ sở Công hội, cấp bậc của công hội tự động tăng lên một cấp. Tương đương với, học sinh đại học vừa tốt nghiệp vừa tốt nghiệp đi làm đã nhận được tiền lương bằng thạc sĩ.
Chuyện tốt như vậy, ai lại không làm! Nếu không phải Diệp Từ cảm thấy kéo đội ngũ Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước ở Thành Hồng Hồ về đây rất phiền phức, không thì cô cũng muốn vô giúp vui. Trong Vận Mệnh trừ các Boss đã từng chết, thì những Boss chưa bị giết lần nào đừng hòng biết nó sẽ rơi vật gì. Mà Hắc Mai Thế Gia kiên quyết tìm bằng được Dorian, nhất định đã biết chuyện về quyển trục. Nhưng nguyên nhân vì sao, Diệp Từ không rõ. Cô chỉ biết, kiếp trước đạt được first kill Tế Tự Hành Khúc Dorian là Công hội Hắc Mai Thế Gia. Hơn nữa, đạt được Cờ công hội đó cũng là Hắc Mai Thế Gia.
Tính toán thời gian, xem ra chính là bây giờ.
Cho dù sự tồn tại của cô là Bug, nhưng vận mệnh không hề chệch khỏi quỹ đạo.
Diệp Từ cẩn thận đến địa điểm đổi mới của Dorian.
Quái trong Bộ lạc Hành Khúc di động tốc độ cao, tuy rằng lực công kích không lớn nhưng dễ khiến game thủ rơi vào trạng thái phản đối, sau đó chúng nó không hề xấu hổ chơi xấu – quần ẩu. Bởi vì là quái hình người, nên chúng nó cũng phân cấp bậc. Ví như quái cấp thấp nhất sẽ để thân trần, bọn nó chỉ một vài trạng thái phản đối như giảm tốc, mê muội, khủng bố. Mà quái trung cấp, trạng thái phản đối cao hơn một chút như đốt cháy, đóng băng, trúng độc khiến game thủ mất máu liên tục. Về phần được mặc áo, tay cầm vũ khí bậc trung là quái cao cấp, bọn nó khiến game thủ trúng trạng thái phản đối định thân cực mạnh như hóa thạch, cứng còng, hóa kim loại.
Tế Tự Hành Khúc Dorian càng trâu bò. Chẳng những có được ba kỹ năng công kích, còn có có tất cả các trạng thái phản đối của tất cả quái nhỏ, phạm vi cũng rộng. Chỉ cần tâm tình nó không tốt, quăng một cái phản đối trạng thái cho một nơi nào đó, chỉ cần người chơi lầm nhập vào liền dính chưởng – lượng máu rơi không đếm xuể, đủ để Mục sư trong đoàn đội phải luống cuống tay chân.
Dọc đường, có khá nhiều quái tuần tra. Bọn họ thường tụ năm tụ ba, có nhóm cấp thấp, có nhóm cấp trung, có nhóm cấp cao, còn có nhóm càng biến thái – tập hợp đủ các cấp. Diệp Từ không dám trực tiếp giao phong trực diện với bọn nó, đại bộ phận đều đi vòng qua.
Vì cô Tiềm hành, tốc độ di động giảm % nên đến lúc tới chỗ sinh ra của Dorian, đã thấy một đám người ẩn nấp ở hầm trú không xa. Vị trí của bọn họ rất bí ẩn, nếu không phải dọc đường đi Diệp Từ cố ý tìm kiếm khắp ngõ ngách, chắc chắn không thể phát hiện bọn họ. Bây giờ, tất cả đều trốn trong hầm, trên thân đắp lá cây. Không chú ý xem xét, chỉ tưởng đó là một mảnh cỏ dại.