“Chúng tôi vẫn ấp ủ niềm hi vọng đối với thế giới này, chúng tôi sẽ vì niềm hi vọng này mà tiếp tục tiến lên…”.
Bà đứng ở cửa sổ, nhìn vào người trong màn hình lớn trên nóc nhà, đó phát ngôn viên của chính phủ liên bang AS, thực ra cái gọi là phát ngôn viên cũng chỉ là một hình ảnh hư cấu mà thôi, chỉ là hình ảnh này chỉ xuất hiện mỗi khi AS có sự kiện quan trọng.
Bên dưới màn hình trình chiếu nội dung thí nghiệm và một phần hình ảnh đã được xử lý nhưng vẫn sẽ làm cho mọi người khó có thể chấp nhận.
“Em đừng lo lắng”. Sa Dịch nói phía sau lưng bà, ông không xem nó, chỉ lẳng lặng ngồi nghe ở ghế sa lon.
“Sa Tả, con trai của chúng ta…”. Bà khẽ nói, “Cũng là… sản phẩm của thí nghiệm này phải không?”.
Thời điểm nói ra hai chữ “sản phẩm”, tim của bà bóp nghẹn đau đớn.
“Không cần biết thằng bé là cái gì, nó vẫn là con trai của chúng ta”. Sa Dịch trả lời rất dứt khoát.
“Thằng bé hẳn đang ở AS, những thứ này đều là kế hoạch của Trình Khản”, bà mỉm cười, “Trình Khản cuối cùng đã thành công… Sa Tả cũng sẽ trở về”.
“Thằng bé chắn chắn đã trở về, nhưng mà…”. Sa Dịch đứng lên, ôm lấy vai bà, “Thằng bé không thể tiếp tục ở lại nơi này, những lời này chẳng qua là nói cho người không biết sự thật nghe mà thôi, hủy diệt sở nghiên cứu là việc tất nhiên, nhưng về sau sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta không biết được”.
“Có lẽ chúng ta cũng…”.
“Đừng suy nghĩ nhiều”.
“Trình Khản là một người thận trọng, nhưng để thực sự suy xét đến chúng ta thì có chút khó khăn”.
“… Ít nhất… trong tương lai gần, chúng ta sẽ ổn thôi, tất cả mọi thứ của chúng ta đều bình thường, tạm thời sẽ không tìm được lí do nhằm vào những gì chúng ta đã làm, em đừng suy nghĩ nhiều”.
“Trình Khản sẽ cho Sa Tả bình an phải không?”.
“Cậu ta từng hứa với chúng ta, chỉ cần Sa Tả không có việc gì là đủ rồi”.
“Đúng vậy…”.
…
Âm thanh chói tai vẫn luôn vây quanh bên tai Sa Tả đột nhiên biến mất ngay khi Naga kéo cậu chạy ào vào lối vào.
Sa Tả thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại phía sau lưng thì trong lòng lại mơ hồ lo lắng.
Cậu cẩn thận quan sát tình hình phía sau cánh cửa này, không khác biệt lắm với lối ra AS kia, thứ khác biệt duy nhất là không nhìn thấy đường lối rõ ràng, chỉ có một lối đi nghiêng xuống phía dưới, độ nghiêng rất lớn, kéo dài liên tục.
Sa Tả đi tới bên cạnh quan sát, không nhìn thấy đầu cùng.
Nhưng không cần biết con đường này thông đến đâu, bọn cậu chỉ có một lựa chọn là đi vào, cánh cửa phía sau sau khi đóng lại không để lại bất cứ dấu vết gì, xung quanh cũng không có vùng cảm ứng. Nếu như cậu không đoán sai thì đây là cửa dự phòng, không có chuyện bất ngờ thì sẽ không mở ra lần nữa.
Bọn cậu có lẽ cũng không có cách nào trở lại AS.
Lần này, cậu chưa kịp gặp ba mẹ, cũng không dám gặp, vậy thì sau này có thể thực sự không được gặp nhau nữa rồi.
Lưu đày cả đời.
Cậu nhớ lại lời tuyên án khi đó.
Thật sự là lưu đày cả đời…
“Chỉ có thể đi từ đây”. Sa Tả nhìn Naga, ném tâm trạng buồn bã ra sau đầu, nhanh chóng nhớ lại bố cục của thành phố dưới lòng đất, cậu phải biết được vị trí hiện tại, phải tìm được nơi có thể nối liền với ký ức của Trình Khản, nếu như từ đảo Liệp Lang đến thành phố dưới lòng đất chỉ có một con đường, vậy thì bọn cậu muốn đi ngược trở lại đảo là không có khả năng, hơn nữa, nếu muốn phá hủy sở nghiên cứu vậy thì đảo Liệp Lang gần như nằm cùng vị trí với sở nghiên cứu đoán chừng cũng sẽ…
Cậu phải biết rằng vì sao Trình Khản lại để cho bọn cậu trở về, rồi dự tính để cho bọn cậu rời khỏi nơi này như thế nào.
“Chờ đã”. Naga không hề cử động, bắt lấy cánh tay Sa Tả.
“Có chuyện gì?”. Sa Tả xoay đầu nhìn hắn, sắc mặt của Naga không được tốt, không biết là bởi do vết thương hay là do gì khác.
“Có âm thanh”. Naga ngồi xổm xuống, tay đặt lên mặt đất.
Sa Tả nhớ lại Naga từng cảm giác được chấn động truyền đến từ trong lòng đất, đó có thể là nơi nào đó của thành phố dưới lòng đất đã xảy ra biến hóa.
“Âm thanh như thế nào?”. Sa Tả cũng ngồi xuống.
“Không nói rõ được”, Naga nhíu mày, do dự một lúc mới nói tiếp, “Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đi vào, tôi từng nói tôi cảm giác được có vật còn sống không?”.
“Nhớ rõ”.
“Khi đó cách quá xa nên tôi không cảm giác cụ thể được, nhưng mà… vật đó đi ra rồi”.
Tim Sa Tả chùng xuống, đi ra? Trước đó Naga cảm giác được trong thành phố dưới lòng đất còn có những sinh mạng khác, đó có thể là đời sau của vật thí nghiệm lúc trước, đặc điểm là nhịp tim, tốc độ lưu thông máu và động tác đều rất chậm chạp, đây cũng là lí do để Sa Tả suy đoán rằng chúng nó có thể sinh tồn nhiều năm như vậy trong thành phố dưới lòng đất thiếu thốn thức ăn.
Lúc đó, cậu đoán rằng những sinh mạng này tồn tại trong khu vực bị phong tỏa ở tầng sâu nhất của thành phố dưới lòng đất, vì thế Naga không thể cảm giác rõ ràng.
Nhưng hiện tại, bọn nó đi ra rồi?
Sa Tả chậm rãi đứng lên: “Chấn động trước đó, anh nói nó giống như một vụ nổ lớn”.
“Đúng vậy”, Naga trả lời.
“Nếu như bọn nó thật sự đang sống trong tầng sâu nhất bị phong tỏa, hiện tại chỉ có thể nói…”. Sa Tả dừng lại một lúc, “Tầng bị phong tỏa đã nổ tung”.
“Vì sao? Là ai làm?”.
Sa Tả không có cách nào trả lời vấn đề của Naga, ở đây không có người khác, tầng phong tỏa bị nổ tung chỉ có thể là chương trình được thiết lập trước để đạt đến điều kiện kích hoạt.
Người thiết lập ra nó chắc hẳn là Trình Khản, nhưng vì sao chứ?
“Chúng ta xuống dưới thôi, chúng ta phải trở lại phòng điều khiển trung tâm dưới lòng đất để tìm Trình Khản”, Sa Tả vỗ vào tường, “Đằng trước hẳn sẽ có thiết bị vận chuyển, chúng ta đi tìm xem”.
“Ừ”. Naga lên tiếng, đi vào lối đi nghiêng.
Lối đi này rất dài, vách tường nhẵn bóng, hẳn là một lối đi thông thường, không có thiết bị đặc biệt, gần mười phút sau, bọn họ đã đi tới đầu cùng, ở chỗ này có một ngã rẽ, đường đi kéo dài liên tục xuống phía dưới không còn thẳng tắp mà đã biến thành hình xoắn ốc.
Sa Tả thậm chí không nhớ được trong thành phố dưới lòng đất có kiểu cấu tạo thế này, chỉ có thể nói rằng đây quả thật là dự phòng, Trình Khản thận trọng đến mức không hề đề cập tới nó trong tư liệu lưu lại cho cậu.
Lối đi xoắn ốc khiến Sa Tả hơi khó chịu, cũng may là không lâu sau đã đến được đầu cùng.
Đi ra khỏi lối đi, bọn cậu nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, thiết bị vận chuyển tốc độ cao.
Đương nhiên đây không phải là cái bọn cậu từng dùng, nhưng cấu tạo của chúng nó không khác gì nhau. Sa Tả cẩn thận kiểm tra, hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là không tìm được nơi có thể trò chuyện với ký ức của Trình Khản như trước kia.
“Ngồi cái này hả?”. Naga hỏi.
“Ừ”. Sa Tả vỗ lên vỏ ngoài của thiết bị vận chuyển, “Hẳn là không sao đâu, vết thương của anh thế nào rồi? Nếu không thể đè thì…”.
Sa Tả muốn nói là chúng ta hãy ngồi riêng, nhưng Naga đã ngắt lời cậu: “Tôi ôm cậu ngồi”.
Không đợi Sa Tả nói thêm, hắn đã bước vào khoang vận chuyển, nhanh chóng điều chỉnh tư thế ngồi dựa vào, sau đó giang hai cánh tay về phía Sa Tả: “Đến đây đi”.
Sa Tả mỉm cười, nhảy vào trong, cẩn thận dựa vào người Naga.
Cửa thiết bị vận chuyển đóng lại, nó bắt đầu tăng tốc, trượt đi trong đường hầm. Sa Tả ngửi được mùi máu tươi trên người Naga, khẽ thở dài: “Vết thương thế nào rồi?”.
“Đang hồi phục”. Naga trả lời rất đơn giản.
“Đạn còn nằm ở bên trong, làm sao mà hồi phục chứ?”.
“Cứ thế mà hồi phục thôi”.
“Cứ thế mà hồi phục là hồi phục như thế nào?”. Sa Tả nhắm mắt tiếp tục hỏi, cảm giác tựa vào lòng Naga khiến cậu thấy vững vàng, bất kể trạm dừng của thiết bị vận chuyển đang có cái gì chờ đợi bọn cậu, cậu cũng không quan trọng.
“AS ngu ngốc”. Naga khẽ nói.
Câu nói quen thuộc làm Sa Tả nở nụ cười, đã lâu không nghe Naga gọi cậu như vậy rồi: “Quái ngư nhỏ”.
“Ừ?”.
“Nếu như… những thứ chạy ra từ tầng phong tỏa kia thật sự là đời sau của vật thí nghiệm, hay có lẽ chính là vật thí nghiệm, tình trạng anh như vậy còn có thể bảo vệ tôi không?”.
“Có thể”.
“Khẳng định vậy sao?”. Sa Tả xoay đầu, lắng nghe nhịp đập trái tim của Naga, ổn định và mạnh mẽ, cậu cảm thấy yên lòng hơn.
“Ngoại trừ Bàng Ca thì không có vật thí nghiệm nào có thể ngăn được tôi”. Naga trả lời.
Bàng Ca.
Sa Tả không nói gì nữa, cậu không biết nên đánh giá và nhận định người này như thế nào.
Nghĩ đến Bàng Ca, cậu liền nghĩ đến đảo Liệp Lang, còn có những người sống trên đảo, việc phá hủy sở nghiên cứu sẽ ảnh hưởng bao nhiêu đến những người đó? Phạm vi sẽ lớn bao nhiêu đây?
Thiết bị vận chuyển vận hành rất ổn định, không bao lâu Sa Tả cảm thấy buồn ngủ, từ ngày bắt đầu chỉnh lý tư liệu trở đi, cậu chưa hề được nghỉ ngơi, dù cho là ở thời điểm mất đi ý thức, não bộ vẫn liên tục hoạt động, khoảng thời gian bình yên tạm thời hiện tại làm cậu nhanh chóng bị cơn mệt mỏi bủa vây.
Naga nghe tiếng hít thở của Sa Tả dần dần chậm lại, hắn cũng nhắm mắt.
Những vết thương này không được coi là nghiêm trọng nhất, hắn từng bị thương nặng hơn nhiều, nhưng những mảnh vỡ đạn không dễ lấy ra, chúng nó rải rác khắp nơi, có lẽ trên đạn còn có bôi thứ gì đó, vì thế hắn vẫn cảm thấy đau.
Những vết thương này không nghiêm trọng đến mức làm hắn chết, nhưng quả thật sẽ ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của hắn.
Có điều… hắn sờ lên mái tóc rối bù của Sa Tả, chỉ cần hắn còn sống, hắn nhất định sẽ không để cho Sa Tả ngốc nghếch này bị thương, bất kể là người của AS cũng được, vật thí nghiệm cũng được, đời sau của vật thí nghiệm cũng được, hắn đều sẽ loại bỏ không thương tiếc.
Chấn động nhẹ khi thiết bị vận chuyển dừng lại làm Sa Tả nhanh chóng tỉnh dậy, cậu nhìn cánh cửa chậm rãi mở ra, hỏi: “Có bất thường gì không?”.
“Ở đây không có”.
Sa Tả ra khỏi khoang vận chuyển, đích đến này không phải là chỗ trước kia, nhưng có cấu trúc giống nhau, có điều phải ra khỏi nơi này thì Sa Tả mới có thể đoán được vị trí của bọn họ.
Bên ngoài nơi này có vật gì đang chờ bọn họ hay không, không ai biết cả.
“Ở đây không có, vậy ở đó thì sao?”. Sa Tả sờ lên chỗ vải rách trên cánh tay Naga.
“Không rõ lắm, nhưng vẫn còn cách rất xa, chúng nó rất chậm”.
“Ừ”. Sa Tả nhìn thấy thiết bị cảm ứng đầu cuối nằm cạnh cửa, cậu kéo Naga đi qua: “Tôi thử liên lạc với Trình Khản xem sao”.
Nhưng khiến Sa Tả bất ngờ là thiết bị đầu cuối không có phản ứng.
Sau khi vòng tay và vân tay đều được thử qua, nó vẫn là một màn hình đen ngòm.
“Hỏng rồi?”. Naga hỏi.
“Thứ này không dễ hỏng như vậy…”. Sa Tả cau mày, chỉ cần còn có điện, những thiết bị đầu cuối này sẽ không dừng hoạt động, ngoại trừ…
Sa Tả lại thử máy cảm ứng bên cạnh cửa.
Cửa trạm dừng nhanh chóng mở ra, Naga đi ra ngoài, đứng trên hành lang bên ngoài một lúc rồi mới vẫy tay với Sa Tả.
“Có người tắt kết nối rồi”, Sa Tả đi tới bên cạnh Naga, hành lang này có hình chữ T, có ba hướng, điểm này cho phép Sa Tả nhanh chóng xác định vị trí của bọn họ, bọn họ đang ở vị trị nằm nghiêng gần phòng điều khiển, “Trình Khản từng nói sẽ không để thành phố dưới lòng đất phục vụ cho AS, có lẽ anh ta đã cắt đứt mọi liên hệ giữa nó và AS…”.
“Người của AS sẽ không vào được sao?”. Naga suy nghĩ rất đơn giản, người của AS sẽ không tìm được đường vào.
“Chỉ cần có lối vào thì luôn có khả năng bị tìm thấy”. Sa Tả đi dọc theo hành lang dẫn đến phòng điều khiển, “Chỉ cần chỗ này còn tồn tại, một ngày nào đó, người ở AS vẫn sẽ bị vứt bỏ”.
“Không phải người kia nói là không bỏ rơi dân cư sao?”. Naga đi phía sau cậu, chậm rãi quấn dây xích vào tay phải.
“Lời của chính phủ liên bang không còn tin được nữa, những lời này chẳng qua là bị buộc nói ra theo kế hoạch của Trình Khản mà thôi, chỉ cần thành phố này còn tồn tại, bọn họ sẽ không thể để cho một nơi như vậy hoang vắng mãi mãi”, Sa Tả dừng chân, “Trình Khản là muốn… hủy diệt luôn nơi này…”.
Trên đường đi đến phòng điều khiển, Sa Tả phát hiện toàn bộ thiết bị đầu cuối cậu có thể nhìn thấy đều đã bị cắt đứt, hiện tại cậu không thể xác định được còn có thể nhìn thấy Trình Khản bên trong phòng điều khiển hay không. Cậu vẫn bị bao vây trong trạng thái khẩn trương cao độ, mặc dù Naga có năng lực cảm nhận cực kì nhạy bén nhưng cậu vẫn vô cùng khẩn trương, Trình Khản từng miêu tả về vật thí nghiệm bị niêm phong, tuy hành động hay đặc điểm sinh lí của chúng nó cực kì chậm chạp nhưng “Tốc độ sinh sôi bất hợp lí” vẫn khiến Sa Tả thấy lo lắng.
Đã nhiều năm trôi qua, nơi đó còn có bao nhiêu vật thí nghiệm, có biến dị hay là không cũng không thể xác định, hiện tại chúng nó đã thoát ra ngoài, cậu thật sự không có cách nào bình tĩnh, hơn nữa thành phố dưới lòng đất có khả năng sẽ biến mất như sở nghiên cứu, bọn cậu nên rời khỏi đây như thế nào, còn có cơ hội rời khỏi hay không? Mọi chuyện chồng chất lên nhau, cậu cảm giác dây thần kinh của mình sắp bị kéo căng và đứt bặt.
“Đến rồi”. Naga nhìn thấy tấm bảng không phận sự miễn vào đỏ tươi ở phía trước, dừng lại.
“Anh còn cảm giác được mấy thứ kia không?”. Lúc Sa Tả kéo cánh tay hắn chuẩn bị mở cửa đi vào, cậu nhìn thấy sợi dây xích quấn trên tay hắn.
“Rất gần, có lẽ là ở ngay bên dưới chúng ta”. Naga nhìn xuống dưới chân.
“Có hình dạng gì?”. Sa Tả kéo tay hắn huơ trước máy cảm ứng, lại đè ngón tay mình lên trên.
“Hình dạng?”.
“Chính là…”. Sa Tả nhìn thấy cánh cửa trước mặt mở ra, đèn trong phòng điều khiển sáng lên, phần lớn máy móc trong phòng điều khiển đều đã tắt làm cậu biết được suy đoán của mình là chính xác, các loại máy móc cơ bản vận hành thành phố dưới lòng đất bên trong phòng điều khiển đã bắt đầu lần lượt ngừng hoạt động, “Chính là… Chúng nó có nhìn như thế nào… Di chuyển như thế nào…”.
“Khẳng định là không phải dùng chân”. Naga ở sau lưng cậu, chậm rãi đi vào phòng điều khiển.
“Chào mừng trở về”. Giọng nói của Trình Khản truyền đến từ góc phòng điều khiển.
Khi nghe được giọng nói này, tim Sa Tả vẫn treo lơ lửng chợt thả lỏng, cậu sợ nhất là chương trình chủ đã tắt, vậy thì cậu không còn biện pháp liên lạc với Trình Khản.
“Trình Khản!”. Naga cũng nhìn thấy Trình Khản đứng ở trong góc phòng phía trước, hắn bước nhanh tới.
“Đã lâu không gặp, quái ngư nhỏ”. Trình Khản mỉm cười, nụ cười vẫn ấm áp và bình tĩnh.
“Tôi đã nghĩ sẽ không thấy anh được nữa”. Sa Tả cũng đi tới, đứng trước hình ảnh D của Trình Khản, ” Là do anh tắt chương trình sao? Thiết bị đầu cuối cũng đã bị tắt”.
“Đúng vậy”, Trình Khản cười gật đầu, “Hai cậu còn ba giờ nữa”.
“Ba giờ?”. Sa Tả ngẩn người, “Là sao?”.
“Ba giờ”, Trình Khản chậm rãi đi về phía cậu, hình ảnh D của anh ta lướt qua người cậu đi tới trước bàn điều khiển ở phía sau, đó là chương trình chủ cuối cùng vẫn còn hoạt động, “Là thời gian hai cậu rời khỏi nơi này”.
“Vì sao lại hạn chế thời gian, sau ba giờ chuyện gì sẽ xảy ra?”. Sa Tả đi tới nhìn vào màn hình, trên màn hình có một mô hình D của thành phố dưới lòng đất.
Từ mô hình trực quan có thể nhìn thấy rõ thành phố dưới lòng đất là một hình cầu với kết cấu tổ kiến khổng lồ.
“Đây là thứ tôi vừa mới làm ra, có thể để cậu xem hiểu, ở đây”, Trình Khản chỉ vào khu vực màu đen ở phía dưới cùng của mô hình, “Đây là một phần của khu vực xả, hoàn toàn cô lập với khu cực chủ, vì cơ bản không được sử dụng nên không có cửa ra vào, cũng không có lối đi.
“Anh từng nói những vật thí nghiệm kia ở dưới này đúng không?”. Sa Tả nhìn vào một khu vực có rất nhiều đường ống to thông ra biển.
“Đúng vậy”.
“Hiện tại tầng cách ly đã bị phá hỏng rồi phải không?”. Sa Tả lập tức phản ứng, những đường ống này chính là con đường rời khỏi thành phố dưới lòng đất.
“Đúng thế, cậu thật thông minh”. Trình Khản mỉm cười, chậm rãi bước đi trong phòng điều khiển.
“Mấy thứ kia là do anh thả ra?”. Naga cau mày hỏi.
“Ừ, thật ra còn một con đường khác có thể rời khỏi thành phố dưới lòng đất, nhưng đi ra từ đó sẽ không có tác dụng gì, đi ra từ con đường đó, hai cậu chỉ có thể trở lại trong biển, nơi này là phạm vi của AS, hoặc là chết trong biển, hoặc là chết trên bờ đều giống nhau”, Trình Khản đi đến gần Naga, “Các cậu không chỉ phải rời khỏi nơi này, mà các cậu còn phải sống sót, vì vậy phải đi ra từ chỗ đó”.
“Chỗ đó có cái gì?”. Naga nhìn Trình Khản, nếu như bọn họ rời đi, hắn sẽ không còn cơ hội nhìn thấy Trình Khản, mặc dù hắn hiểu rất rõ đây chỉ là một Trình Khản không chạm vào được mà chỉ có thể nghe được giọng nói.
“Ở bên dưới khu vực xả còn có một kho nuôi cấy”, Trình Khản quay trở về trước màn hình, chỉ vào một chỗ trống nằm dưới khu vực xả, “Ở đây, có một con thuyền để lại cho các cậu”.
Hoàn
Spoil tên