Căn cứ vào nhắc nhở trước đó của Trình Khản và tình huống trước mắt, những vật thí nghiệm này quả thật di chuyển rất chậm chạp, ngoài trừ hình dạng kì dị thì dường như không có lực sát thương, nhưng dưới tình huống đã bị thương lại có thể làm cho Naga suýt nữa không tránh thoát.
“Có biến dị, không, là tiến hóa”, Sa Tả cởi áo khoác, quấn vào tay, muốn lấy xuống nửa đoạn xúc tua bám trên tay Naga, “Vật thí nghiệm đời đầu chắc chắn không có xúc tua thế này… Chúng nó đã tiến hóa…”.
Sa Tả đổ mồ hôi còn nhiều hơn Naga, bởi vì cậu nhanh chóng phát hiện xúc tua đã vùi vào trong da Naga, phần rìa đã bắt đầu rớm máu, trước không nói xúc tua này căn bản kéo không nhúc nhích, cho dù cố gắng kéo xuống thì phỏng chừng da tay của Naga cũng sẽ bị kéo xuống một mảng.
“Đây rốt cuộc là cái gì!”. Sa Tả cắn răng, có hơi bất lực.
“Rất giống với Tác Ba”. Naga nhếch miệng, đau đớn trên cánh tay chắc chắn không chỉ do vết thương mà còn có cảm giác như bị vô số côn trùng nhỏ cắn nuốt, chỉ là hắn không nói ra, Sa Tả sẽ lo lắng.
“Tác Ba là gì?”. Sa Tả ngẩn người.
“Ở đáy biển, một loại động vật thân mềm”.
Động vật thân mềm?
Tay của Sa Tả dừng lại giữa không trung, động vật thân mềm? Trong đầu lập tức hiện lên vô số tư liệu từng nhìn thấy khi công tác trước đây, cậu phải chống tay vào tường để đở lại cơ thể mình.
“Lửa”, Sa Tả vứt áo xuống, vỗ trên người mình, “Dùng lửa đốt”.
“Trên súng có”. Naga nói.
Sa Tả nhanh chóng nhặt súng lên, chỗ họng súng có một lỗ tròn nhỏ, đó là lỗ phun lửa, rất nhiều súng ở AS đều có trang bị như vậy, tuy AS không có chiến tranh, súng cũng không được sử dụng, nhưng thiết kế của súng vẫn khá giống với thiết kế của thế kỉ trước.
Sa Tả nhấn vào chốt mở nằm phía sau lỗ phun lửa, một ngọn lửa phun ra. Cậu quay lỗ phun lửa qua bên cạnh thử hai lần, sau đó mới kéo tay Naga đến, hướng súng về phía nửa đoạn xúc tua rồi nhấn chốt mở.
Ngọn lửa phun lên xúc tua.
Lớp da bên ngoài của xúc tua không có gì thay đổi, nhưng tỏa ra mùi chua thối, ngọn lửa chạm vào lớp da xúc tua cũng biến thành màu xanh đậm.
Xúc tua dần dần co lại, Sa Tả tiếp tục phun lửa vào nó, sau vài giây, nó co lại thành một cục, tróc khỏi cánh tay Naga rồi rơi xuống đất.
“Trời ạ…”. Giọng Sa Tả hơi run.
Naga dùng ngón tay đẩy lớp vải bố lên xem vết thương.
Vết thương rất đều, trông như một nửa vòng tròn, vết thương như vậy không có quá nhiều máu, so với vết thương gây ra do súng thì nó tựa như đã bắt đầu khép miệng.
“Thật sự… là ăn”. Sa Tả nhanh tay xé xuống một mảnh vải từ trên quần áo của mình rồi quấn lên vết thương của Naga, vừa nhìn xúc tua nằm trên sàn nhà.
Nơi xúc tua tiếp xúc với cánh tay của Naga không hề nhìn thấy vết máu, tựa như có vô số cái miệng nhỏ xíu đã ăn sạch máu thịt của Naga.
“Thử lại lần nữa”. Naga rờ lên vết thương được băng bó kĩ, bởi vì đau đớn nên hắn lại cảm giác những vết đạn bắn trên người mình bắt đầu rỉ máu.
“Dùng lửa thiêu đi, chúng nó sợ lửa”.
Naga nhìn cậu rồi đi thẳng về hướng bên kia của hành lang, sau khi đi vài bước thì mới nói: “Khẩu súng kia của cậu có bao nhiêu lửa, sợ đốt một con cũng không đủ”.
“Những thứ này là nhiêu liệu nén, thời gian đốt khá dài…”. Sa Tả đi theo hắn, nhưng khi nhìn thấy vật thí nghiệm ở hành lang bên kia lại đang chậm rãi ngọ nguậy hướng về phía bên này, cậu không thể xác định bên dưới đại sảnh còn có bao nhiêu thứ như vậy, bọn cậu không nhìn thấy, cũng không có cách để tính ra.
Sa Tả nhìn chằm chằm thứ kia một hồi: “Tôi đi tìm khí đốt”.
“Có sao?”. Naga chậm rãi ngồi xổm xuống, tay áp lên sàn nhà, hình như đang nghĩ cách.
“Không biết”. Sa Tả nhíu mày, hiện tại nguồn điện của thành phố ngầm đã bắt đầu ngắt từng phần, muốn đi tìm khí đốt thì phải chạy, thời gian đã không đủ, hơn nữa không biết có thể tìm được hay không.
“Sa Tả”, Naga đột nhiên lên tiếng, “Cậu nhìn xem”.
“Sao”, Sa Tả híp mắt nhìn về phía trước, kinh ngạc phát hiện vật thí nghiệm từng công kích Naga lại bắt đầu vươn xúc tua, hút chặt lấy cơ thể của một vật thí nghiệm khác, hơn nữa đã vùi sâu vào trong, “Ăn đồng loại sao?”.
Đúng vậy, chúng nó phải ăn đồng loại, bằng không chúng nó không thể nào sống sót và sinh sôi nhiều năm ở khu vực xả không có nguồn thực phẩm này.
Thế nhưng…
Vật thí nghiệm bị Sa Tả nổ súng bắn kia cũng vươn xúc tua tới, hút chặt vào đồng loại bên cạnh.
Những xúc tua như bị kéo mạnh ra khỏi cơ thể dính chặt vào người đồng loại như thể nó mọc ra từ đó, thoáng cái gần như không còn phân biệt được xúc tua vươn ra từ trên cơ thể của chính nó.
“Chúng nó có khả năng công kích”. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Sa Tả không có cách nào kiểm soát được nỗi tuyệt vọng xông tới từ sâu trong lòng, chỉ bằng chút diện tích tiếp xúc như vậy là đã có thể khiến Naga không thoát thân được, nếu như tất cả xúc tua đều được vươn ra thì bọn cậu làm sao có thể đi băng qua, giọng nói của Sa Tả cũng khàn đi: “Chúng ta…”.
Sa Tả không tiếp tục nói ra những chữ tiếp theo, đối với cậu mà nói, những chữ “Chúng ta không qua được” sẽ đả kích lòng tin luôn vững vàng của chính mình.
“Ngu ngốc”, Naga khẽ nói một câu, “Tôi bảo cậu nhìn, chỉ có hai xúc tua thôi đúng không?”.
Sa Tả lại nhìn thoáng qua bên kia: “Đúng vậy”.
“Là chỉ có hai cái làm chúng ta bị thương”.
“Đúng vậy…”. Sa Tả chợt hiểu ý Naga: “Chỉ khi chịu kích thích nào đó ở thời điểm bị thương thì mới có thể khiến cho xúc tua của chúng nó dài ra!”.
“Cũng không nhất định, tôi chỉ đoán thôi, nếu như chỉ khi bị thương thì mới có thể đi săn thì bọn chúng đã sớm chết đói rồi”, Naga cầm tay Sa Tả, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, “Thứ này rất giống Tác Ba, vào thời điểm trưởng thành, Tác Ba không ăn thức ăn mà chỉ cần tiêu thụ cơ thể của chính mình, sau khi trưởng thành mới có thể ăn những con cá khác, có điều thời gian trưởng thành của chúng nó rất nhanh, chỉ mất vài ngày”.
“Tôi hiểu rồi!”. Sa Tả dùng tay vỗ nhẹ lên sàn nhà, lúc nghe được Naga nói trước khi Tác Ba trưởng thành, nó phải dựa vào việc tự tiêu thụ cơ thể thì mới sống sót, cậu chợt hiểu ra một điều.
Điều này vừa vặn phù hợp với một phần định nghĩa của nhân loại mới “A-đam hoàn mỹ”.
Sử dụng gien Tác Ba để nghiên cứu, chế tạo ra quái vật như vậy cũng không phải là chuyện không thể.
Thế nhưng, cho dù biết thì có ích lợi gì?
“Anh có cách nào không?”. Sa Tả hỏi Naga.
“Khu vực xả bên dưới kia có thứ gì không, máy móc hay gì đó?”. Naga hỏi.
Khu vực xả? Sa Tả nhanh chóng nhớ lại sơ đồ mô hình của Trình Khản và những con chữ chú thích nhỏ chằng chịt nhúc nhích bên cạnh.
“Có thiết bị tinh lọc, phân loại, phân hủy, đốt…”.
“Có thể đốt cháy?”. Naga ngắt lời cậu.
Sa Tả lập tức biết Naga muốn làm gì, cậu chợt nắm lấy cánh tay hắn: “Không được! Tuyệt đối không được!”.
Naga muốn xuống khu vực xả, lợi dụng thiết bị đốt để đối phó những vật thí nghiệm này!
“Chúng nó chỉ có xúc tua là hoạt động nhanh”, Naga không để ý đến lời của cậu, “Chỉ cần tránh xúc tua…”.
“Người của chúng nó cũng giống vậy! Chỉ cần chạm vào thì sẽ bị dính chặt!”. Sa Tả ôm mặt Naga, tay run lên, cậu biết một khi Naga đã quyết định làm thì cậu không thể nào ngăn lại được: “Chúng chỉ ăn mỗi da thôi, anh hiểu không! Phân rã! Sau đó hấp thụ hết! Vết thương trên tay anh chính là chứng minh!”.
“Chúng ta không có thời gian”, Naga nắm lấy tay cậu, giọng nói rất lãnh tĩnh: “Vả lại không có cách nào khác, nếu chúng nó quả thật giống như tác ba thì có lẽ tất cả sẽ nhanh chóng có xúc tua, đến lúc đó có muốn qua thì cũng không qua được”.
“Naga…”. Sa Tả không biết nên nói gì, Naga nói không sai, bọn cậu không có thời gian, nếu những vật thí nghiệm này lại tiếp tục thay đổi thì bọn cậu cũng chỉ có một con đường là chết ở nơi này.
Nhưng để Naga đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, cậu lại cảm thấy cả người rét run.
“Tôi đã hứa bảo vệ cậu an toàn”, Naga ôm cậu, “Tôi đã hứa thì nhất định sẽ làm được”.
Cho dù là tôi phải chết.
Hai xúc tua dính chặt vào nhau rõ ràng có thay đổi, cơ thể tròn trông như nhựa trở nên càng lúc càng dẹp, như một quả bóng bị xì hơi, trải rộng trên mặt đất.
Sa Tả nhắm mắt lại và hít sâu một hơi, bắt đầu giải thích thật chi tiết vị trí thiết bị đốt cho Naga, làm thế nào để mở nó và dẫn lửa đến.
Bọn cậu không có biện pháp nào khác, nếu như cậu có được năng lực và tốc độ như Naga thì cậu cũng sẽ không ngần ngại xông qua.
Đối diện với đường cùng như vậy, điều duy nhất cậu có thể làm là đảm bảo Naga có thể tìm được thiết bị đốt trong thời gian ngắn nhất.
Sau khi giải thích rõ ràng với Naga, Sa Tả nâng cằm Naga: “Hứa với tôi một việc”.
“Ừ”.
“Ngộ nhỡ, tôi nói là ngộ nhỡ, nếu như không có cơ hội quay lại thì chiếc thuyền nằm ở dưới sàn nhà đối diện với thiết bị đốt, trên sơ đồ mô hình của Trình Khản, chỗ đó có một tay nắm, anh nhấc nó về bên phải, xoay một chút là có thể mở”.
“Ừ”.
“Anh trực tiếp lên thuyền đi”.
“Tôi nói sẽ dẫn cậu đi cùng”. Naga đứng lên.
“Tôi nói là nếu không có cơ hội mang tôi theo thì tự anh đi đi, đừng có trở lại nữa!”. Sa Tả rống lên.
“Vì sao?”. Naga quay mặt về phía cậu, Sa Tả có thể thấy rõ hắn đang cắn chặt môi.
“Bởi vì như vậy chúng ta sẽ chết hết! Có cơ hội thì đi đi!”.
“Ngược lại là cậu, cậu sẽ đi chứ?”. Naga khẽ cử động cánh tay, vòng xích thòng xuống sàn nhà phát ra tiếng kim loại vui tai.
Sa Tả không nói gì.
“Cậu sẽ không đi, vì thế cậu dựa vào cái gì muốn tôi đi một mình hả?”.
…
Gió trên biển thổi rất mạnh, Trình Khản ngồi ở đỉnh núi có thể cảm giác nhiệt độ cơ thể mình đang bị gió mang đi từng chút, cơn lạnh bắt đầu tràn ra từ tay chân rồi lan rộng ra khắp người, chỉ có nơi Kiệt Tu tựa vào là còn ấm.
Nhưng Kiệt Tu sẽ không mở mắt nữa, sinh mạng cuối cùng của cậu cũng đã mất dần đi trong cơn gió biển lạnh buốt.
Trình Khản cúi đầu nhìn Kiệt Tu nằm trên đùi anh tựa như đang ngủ, vẻ mặt yên bình, hai mắt nhắm chặt, an tĩnh tựa như lần đầu anh nhìn thấy cậu.
Đứa bé lãnh tĩnh và quật cường kia, đứa bé mà anh phải mất rất nhiều công sức mới có thể khiến nó mỉm cười.
“Pháo hoa bắt đầu rồi”. Trình Khản đưa tay chỉnh lại mái tóc Kiệt Tu bị gió thổi rối tung, nhẹ giọng nói.
Nơi chân trời đã chuyển đỏ, sắc máu tươi như muốn vùng vẫy vọt ra ngoài.
Ngọn sóng cũng bắt đầu dâng cao, mang theo một đường trắng đánh ập vào rặng đá ngầm.
Đây là lần đầu tiên Trình Khản nhìn thấy cảnh tượng này, tòa thành bên kia bắt đầu bốc lên khói trắng, ánh lửa bập bùng nổi bật dưới bầu trời máu và cơn sóng gió động trời màu đen, tựa như vẻ đẹp quỷ dị của địa ngục.
Sắp kết thúc rồi.
Đây là cơn bạo phát dưới đáy biển mà Trình Khản đã chờ đợi không biết bao nhiêu năm, vì ngày này anh đã bỏ ra không biết bao nhiêu tính toán.
Sở nghiên cứu không còn kiểm soát được hệ thống đã bị Bàng Ca phá hỏng, bọn họ không còn khả năng ứng phó với lần bùng nổ này.
Mỗi bước đi, mỗi kế hoạch, mỗi bước chuyển… Trình Khản ngửa đầu, chuyện quá khứ tựa như bánh xe không ngừng hiện lên trước mắt anh.
Anh đã từng mơ mộng, từng hoài bão, từng quyết tâm muốn làm điều gì đó cho thế giới này, và sự nghi ngờ với bản thân, với chính phủ. Vào lúc này, anh vẫn có thể cảm giác vô cùng rõ ràng lúc hi vọng của mình bị đập vỡ.
Hiện tại, những phần còn lại đều phải kết thúc.
Tương lai sẽ ra sao, anh đã không còn cơ hội cảm nhận nữa, nhưng anh cũng không cần cảm nhận, anh đã làm những việc mà bản thân cho rằng là lựa chọn chính xác, bấy nhiêu đó cũng đủ rồi.
Phía biển rộng truyền đến một tiếng bóp nghẹn rất lớn, tiếp theo đó là tiếng nổ vang lên liên tục.
Cùng với âm thanh này, Trình Khản cảm thấy hòn đảo dưới chân mình bắt đầu rung động.
Rung động truyền đến từ dưới thềm lục địa, làm cho cả người anh đều thả lỏng, rốt cuộc… cũng đợi được thời khắc này.
Biển rộng phẫn nộ.
Trình Khản cận thận đở Kiệt Tu lên, để cậu dựa vào tảng đá sau người, ôm lấy vai cậu, nhẹ nhàng vỗ: “Xem đi”.
Cơ thể Kiệt Tu không có sức lực trượt về phía anh, đầu dựa lên vai anh.
Sau khi một cơn sóng lớn đánh ập tới, ngoài khơi có một khoảnh khắc yên bình.
Tiếp đó, mặt biển dần dần đùn về phía trước, tựa như có một con thú khổng lồ bị nhốt muốn phá biển vọt lên không trung.
Mặt biển càng đùn càng cao, gió càng thêm dữ dội.
Trên trời cao truyền đến một tiếng kêu to thê lương, một bóng đen khổng lồ nhào ra từ trong gió, luẩn quẩn trên đỉnh đầu Trình Khản, liên tục kêu to.
Trình Khản ngẩng đầu, nhận ra đây là Đức Lạp Khố của Naga.
Đức Lạp Khố kêu lên không ngừng, vừa muốn thử hạ thấp xuống, chìa móng vuốt về phía Trình Khản.
“Mày đi đi”. Trình Khản mỉm cười, thời điểm anh gặp nguy hiểm, Đức Lạp Khố của Naga không chỉ cứu anh một lần, lần này Đức Lạp Khố cũng muốn mang anh rời khỏi hòn đảo nhỏ sắp chìm nghỉm.
Anh đặt tay bên mép miệng, huýt một tiếng.
Đức Lạp Khố trên cao ngửa cổ kêu một tiếng thật to, sau khi xoay hai vòng, nó quay đầu bay đi.
Cự thú dưới đáy biển cuối cùng cũng thoát khỏi sự giam cầm của biển rộng, ầm ầm vọt lên khỏi mặt biển.
Dung nham đỏ tươi mang theo ánh lửa từ trong nước biển xông thẳng lên trời, vạch ra một thác nước dung nham giữa không trung, ngọn lửa ngút trời hắt lên toàn bộ mặt biển đen ngòm, mặt biển biến thành một màu đỏ chói.
Lần đầu tiên cự thú vọt ra khỏi đáy biển vẫn chưa kết thúc, ngay sau đó dưới mặt biển bắt đầu đợt bùng nổ thứ hai, ngọn lửa phừng phực chọc thủng mặt biển bắn lên không trung, lần nữa nhuộm đỏ màn sân khấu sóng lớn.
Đây là màn diễn chào cảm ơn cuối cùng của A-đam hoàn mỹ.
Ngoại trừ biển rộng, đảo nhỏ cũng tham gia vào lần cuồng hoan này.
Lúc đảo Liệp Lang run rẩy phẫn nộ, vài chỗ trên đảo cùng phun ra dung nham rực rỡ, đốm lửa nhỏ vàng nổ tung giữa trời, vờn bay.
Đây là nơi khởi nguồn giấc mơ của Trình Khản và cũng là chốn về cuối cùng của anh.
Màn pháo hoa thịnh yến bắt đầu rồi.
…
Naga hôn lên trán Sa Tả, không đợi Sa Tả nói gì thêm mà đã xông về vật thí nghiệm.
Vết thương trên người đều đang rất đau, mảnh vỡ đạn trong cơ thể khiến mỗi khi hắn cử động đều cảm giác được cơn đau khôn cùng, nhưng tốc độ của hắn vẫn không thay đổi.
Hắn nương theo lực của vòng xích nhảy vọt lên, bay giữa không trung.
Lúc cơ thể hắn nhanh chóng xẹt qua phạm vi của xúc tua, hai cái xúc tua gần như cùng lúc duỗi tới phía hắn.
“Naga ____“. Sa Tả thét gầm lên, trong tích tắc này cậu đã đoán được quỹ tích của xúc tua.
Naga không tránh thoát.
Hoàn
Trình Khản là kẻ cô độc nhất trong câu chuyện này. Tự tay xây dựng rồi lại tự tay phá hủy nó. Cảm giác nhìn công sức và mơ ước bao nhiêu năm của mình tan biến thành mây khói quả thật đau không chịu được.
Còn hai chương nữa là hết rồi. Thật không muốn kết thúc chút nào!!!