Liệp Quang

chương 57

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ta đã thắng."

Crazy Shark vốn đã có tên họ đàng hoàng.

Họ của gã là Nevster, đây là một gia đình võ thuật rất có tiếng ở đế quốc Turusman. Vào thời kỳ đế quốc rối loạn trước kia thì đã có rất nhiều quân nhân lưu danh sa trường bước ra từ trong gia tộc này. Trong những năm hòa bình, đời đời kiếp kiếp Alpha trong gia tộc đều hoạt động mạnh trên sàn thi đấu đủ loại như quyền anh, vật lộn tự do và judo. Crazy Shark là một kẻ tài ba trẻ tuổi trong số đó.

Sau khi trở thành đội viên du chiến cơ giáp, Crazy Shark còn từng giành được giải quán quân liên tiếp ba năm liên trong cuộc thi tinh tế liên minh WWE nữa nên kinh nghiệm vật lộn khá phong phú. Với chiều cao hai mét ba, cân nặng vượt hơn nghìn ký, cả người thép sắt, có thể nói sức lực mạnh mẽ hơn người như sông núi, là một vị mãnh tướng không hơn không kém.

Còn về đại thiếu gia Leon ở phía đối diện, cao to anh tuấn, khí lực khỏe đẹp, vẻ ngoài không chê vào đâu được. Nhưng so với Crazy Shark cả người toàn là sát khí dũng mãnh, rõ ràng anh lại thu mình vào rất nhiều, chỉ đứng thẳng đối diện một cách tùy ý, không giống như một vận động viên, ngược lại anh giống như một siêu mẫu hơn.

Ngay cả vẻ mặt của Leon cũng hơi hờ hững, anh ngoảnh mặt làm ngơ với những tiếng hô đang vờn quanh, ánh mắt nhìn Crazy Shark bình tĩnh và không hề lay động.

Khán giả tìm mắt đang rơi đầy đất, bà con nhất thời nghĩ không ra tại sao con trai của công tước lại vào trận thay đồng đội khác.

Lại xem các hạng dữ liệu của Leon. Ghi chép công khai về các giải đấu vật lộn: . Học lực: sinh viên năm hai của trường quân đội MARS. Thành tích... mò riết cả cái màn hình toàn chữ B rốt cuộc cũng coi như tìm ra vài con A, anh theo khoa tập luyện cơ giáp và khoa thể năng, có thể thấy thành tích cũng không tầm thường đến nỗi không có thuốc nào cứu được.

Nhưng so sánh giữa điểm A của năm hai đại học ở trường quân đội đi cùng với giải vàng và quán quân thường thắng của cuộc thi WWE, y như đang để một chiếc cốc sứ màu phấn vàng trước một cái ly nguyên chất thắng cuộc vậy —— yếu ớt mà không đỡ nổi một đòn.

Lại còn là con cháu của hoàng thất được tham gia vào đội quốc gia nhờ có quan hệ nữa, ngay cả vận động viên chuyên nghiệp cũng không bằng. Hồi nãy anh có thể đánh ngang tay với Crazy Shark là toàn nhờ vào chiếc cơ giáp cao cấp kia hỗ trợ thôi phải không?

Người hâm mộ đội Byron mới hưng phấn chưa tới nửa phút mà đã héo xuống. Người hâm mộ đội Tu tập hợp lại, tiếng vỗ tay nghe mới thật hùng vĩ, hát lên bài đội ca, nghiễm nhiên tin rằng thắng lợi đang nằm trong tầm mắt.

Nhưng Crazy Shark cũng không dám xem thường thanh niên tóc vàng ở đối diện này. Tuy thời gian đánh nhau với Leon cũng không lâu nhưng cũng đủ để gã nhìn ra được kỹ xảo vật lộn xuất thần nhập hóa và nghị lực cứng như bàn thạch của đối phương rồi.

Nhưng nếu không có cơ giáp và chỉ vật lộn bằng bằng thân thể thì thiếu niên với cơ thể còn mang một chút tính trẻ con và khuôn mặt tuấn tú như thế sẽ là đối thủ của gã à?

Nếu thua trong tầm tay của một đại thiếu gia đẹp đẽ như vậy, không chỉ gã mà cả danh tiếng của gia tộc đều sẽ bị quét xuống đất hết phải không?

Nghĩ tới điểm này, lòng hiếu thắng của Crazy Shark bành trướng tới mức trước nay chưa từng có, như sắp hóa thành một thứ gì đó giống ngọn lửa và bao phủ toàn thân gã.

Sau này lúc công tước Oran tổng kết kinh nghiệm thi đấu lại với con trai thì có bảo: "Vào lúc ấy là ta biết ngay con sẽ thắng rồi!"

Tiếng còi của trọng tài còn chưa rơi xuống đất mà Crazy Shark đã hóa ngay thành vệt bóng xám mà nhào về phía Leon rồi.

Khán đài xung quanh nổi lên tiếng hô cuồng nhiệt. Động tác của Crazy Shark không chỉ cực kỳ mãnh liệt mà sát ý cũng đang sôi trào, như một con chim đại bàng đang đói bụng mà mù quáng ùa tới một con gà nhỏ, vừa ra tay mà đã tấn công đến những chỗ trí mạng trên người Leon, không để lại cho đối phương một đường lui nào hết.

Hiển nhiên, Crazy Shark cũng không định so tài với Leon mà quyết định đánh bại anh một cách nhanh chóng và chính xác.

Thực ra điều này cũng bắt nguồn từ thói quen quanh năm tham gia vào những cuộc thi vật lộn của gã.

Trên sàn thi đấu, nhanh chóng phân ra thắng bại sẽ có lợi cho tuyển thủ về mặt giữ lại nhiều thể lực nhất cũng như hạ thấp xác suất bị thương. Bọn họ sẽ chỉ chậm rãi bày ra một màn tranh tài mang tính chất biểu diễn nếu được dặn riêng trước để lấy lòng khán giả thôi.

Crazy Shark đã chém giết suốt chín mươi phút trên sàn thi đấu khi nãy rồi, thể lực tiêu hao nhiều hơn so với Leon, điều này khiến gã mong có thể thắng lẹ hơn để kết thúc trận đấu này càng nhanh càng tốt.

Mà cách ứng phó của Leon cũng làm cho khán giả xem mà muốn hoang mang luôn.

Thanh niên tóc vàng trông sa sút tinh thần vậy chứ hình như đều tóm được từng đường tấn công của Crazy Shark trong một phần ngàn giây đó, hai chân như trượt rồi nhảy lên, trái đánh phải né, giơ tay phập phập đón đỡ, gánh được hết những bước tiến um tùm của Crazy Shark.

Crazy Shark không ngừng tấn công, Leon nửa chặn nửa lùi, thái độ ung dung, nhưng cũng chẳng hề phản kích lại, ngay cả phạm vi hành động cũng không lớn. "Phong độ quý ngài" này tao nhã tới mức đủ để viết thành một cách xã giao trong sách giáo khoa luôn.

Sau bảy, tám chiêu liên tiếp như thế, Crazy Shark càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, gã gia tăng năng lượng cho ra, đánh tới những cú nặng nề, chân đá bay vút lên trời cao.

Một cước như vậy có thể đành thành một dấu chân sâu hút trên một tấm thép cơ giáp dày một cen-ti-mét nữa mà. Nếu Leon bị gã đạp trúng, xương ngực và xương sườn sẽ gãy thành vạn mảnh ngay tại chỗ luôn.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cơ thể của Leon đột ngột ngửa ra sau một phen. Thân thể trông mạnh mẽ cường tráng như thế lại hạ thấp eo xuống với một độ cong không tưởng, cứng như tre xanh, hoàn hảo tránh khỏi cú đá này. Hai chân anh lập tức đá ra rồi chuồn nhanh như cá mà kéo dài khoảng cách với Crazy Shark.

Crazy Shark đá một cước không trúng nên lăn khỏi chỗ, gã nhảy lên rồi lại quay người tấn công một lần nữa.

Mà lúc này Leon rốt cuộc cũng ra tay.

Anh đón lấy nắm đấm của Crazy Shark, động tác nhanh đến mức như tỉ lệ khung hình một giây vậy. Trong khung hình này, gã nhảy lên, một cước đạp tới đầu gối của Crazy Shark, cả người xoay một độ, mu bàn chân đá lên mặt Crazy Shark, đánh bay gã đàn ông khôi ngô lực lưỡng này bay xa chừng mười thước.

Cả sân yên lặng như chết, hai giây sau, tiếng gào núi lở đất nứt nổi lên.

Crazy Shark vươn mình nhảy lên, vỗ bay cỏ vụn trên đầu và nhìn về phía Leon, ánh mắt như răng nhọn cắn lên khuôn mặt tuấn tú kia của anh.

Vẻ mặt của Leon vẫn lạnh nhạt như cũ, không nhìn ra nét hỉ nộ, anh chỉ nói với một giọng điệu tao nhã và lễ phép: "Hồi nãy ngươi hao nhiều sức hơn ta, trên đường ta cũng có đổi cơ giáp, nên để cho công bằng, ta chấp ngươi mười chiêu trước. Bây giờ, ta phải quyết tâm."

Một cước đầy yêu thường vừa rồi mà còn chưa có quyết tâm nữa hả?

Đây là kiểu tự tin gì thế? Hoặc là nói, liều lĩnh kiểu gì vậy nè?

Lời nói này của Leon truyền khắp cả sân.

Felix IV cứng ngắc ngồi xuống, con ngươi thẫn thờ xuyên qua màn hình và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung anh tuấn đó, cũng chẳng biết ông đang nghĩ gì. Vẻ mặt của Raphael và Lewis khác nhau, cả hai cũng không nói một lời.

Chỉ có công tước Oran là người thả lỏng nhất, làm một người cha lòng đầy tự hào, ông còn rất ra vẻ quý ngài mà giải thích một số chiêu vật lộn cho vị phu nhân ngồi ở bên cạnh nữa.

Trong tiếng hô của khán giả, Crazy Shark nhếch miệng cười với Leon, trong kẽ răng còn mang theo tia máu.

Lần này đổi thành Leon chủ động tấn công.

Hơi thở tỏa ra từ trên người thanh niên bị gió cuốn đi, sát khí sắc bén và nhanh nhẹn rốt cuộc cũng được phóng thích ra ngoài, như một con sư tử đang phát ra tiếng gào giận dữ cùng với khí thế hùng hồn mà nhào về phía Crazy Shark.

Sau đó rất nhiều năm, trận đấu thêm giờ này vẫn được người hâm mộ mê võ khen là "một màn mười phút mà chẳng khác nào trận cao trào thứ tư cả".

Trận quyết đấu giữa hai đại cao thủ xảy ra một cách đột ngột, hai bên bày ra bữa tiệc thịnh soạn nhất, biểu diễn một màn tranh tài hết mức đặc sắc.

Ian chưa kịp thay quần áo mà đã vội vã chạy lên khán đài ngoài sân của đội Byron rồi.

Chỉ trong , phút ngắn ngủi mà hai người giữa sân đã dùng không biết bao nhiêu chiêu. Bóng dáng như hai cơn lốc xoáy đang quấn quýt lấy nhau, nhanh chóng so chiêu, quyền cước đập tới không ngừng, khiến mắt của người thường cũng nhìn không rõ nữa.

Trong mắt của một kẻ tay mơ như Ian, tuy cách nhau xa đến vậy nhưng hắn lại cảm nhận được từng luồng gió đang đánh lên mặt. Cơn gió này cứng rắn mà sắc bén, thổi lên mặt thôi mà lại mang tới những cảm giác đau như cắt!

Vào đúng lúc này, thể chất mạnh mẽ của Alpha hoàn toàn bày ra trước mặt người trần và xác nhận lại phẩm chất xuất sắc không gì sánh bằng của họ. Cơ thể của họ không hề kém với thân thể sắt thép của cơ giáp, cường độ, tốc độ, sức mạnh và tất cả dữ liệu cũng đang định nghĩa lại hai từ "loài người" này một lần nữa.

Lúc đo lường thể năng trước khi thi đấu, cấp bậc của Crazy Shark là S++, Leon lại là S+. Nhưng ngay cả Ian cũng nhìn ra rằng đẳng cấp của Leon tuyệt đối không thể thấp như S+ được.

"S++!" Huấn luyện viên nói nhỏ, "Thậm chí chắc còn cao hơn nữa. Thằng nhóc này căn bản không dùng hết sức lực lúc kiểm tra đây mà!"

"Tôi thấy hắn đang cố ý đấy." Brandon ngồi một mình trong góc ở phía sau, vừa mở miệng ra là đã bị vài đồng đội xoay đầu sang lạnh lùng liếc một cái, gã không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Cố ý che giấu thực lực cũng được, phát huy vượt xa người thường trong lúc thi đấu cũng được. Biểu hiện hôm nay của Leon đã không thể được tả bằng hai chữ khủng khiếp nữa rồi.

Sau năm phút, ưu thế của anh đã hiện rõ ra ngoài, mỗi chiêu đều khiến Crazy Shark lùi từng bước về sau.

Tuy nói thẳng ra về mặt hình thể và trọng lượng, Leon và Crazy Shark cũng không nằm trong cùng một cấp độ, nhưng anh lại đánh đấm một cách điêu luyện và đâu vào đấy hết. Thái độ ung dung và tự tin đó tuyệt đối được tích lũy từ những năm tháng huấn luyện thực chiến mà ra.

Người nào tinh ý ở đây cũng thấy được đứa cháu trẻ tuổi của hoàng thất này tuyệt đối không đơn giản như lời miêu tả trong sơ yếu lý lịch của anh đâu!

Trong tu viện Thánh Miro, cha xứ Adway hơi ngơ ngác đứng giữa đống tiếng kêu ầm ỉ cuồng nhiệt ở phía sau, cà phê nhiều đường trong tay còn dư lại hơn phân nửa cũng đã nguội ngắt.

Trên thực tế, sau khi hình ảnh của Asura hiện lên, vẻ mặt của gã đã thay đổi hoàn toàn rồi.

Lúc này hắn đang nhìn không chớp mắt về phía thanh niên tóc vàng trong hình. Tia màu tím trong tròng mắt rốt cuộc cũng không trốn tránh nữa mà nổi lên từ một nơi sâu xa, đôi mắt chẳng khác gì năng lượng của ống pháo đang hội tụ lại, ánh sáng màu tím lưu chuyển.

Crazy Shark đoán sai đối thủ nên đã đột phát quá sớm, thể lực trượt xuống rõ rệt sau năm phút.

Leon không hề khách khí bắt đầu nghiền ép mọi mặt của gã, một hơi quét tới liên tục mấy phát, chân cắt đứt đá cứng như một cây đao. Crazy Shark vội vàng né tránh, trực tiếp bị những chiêu thức liên tiếp này hất bay xuống đất!

Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Sau đó, Leon không còn lưu tình với Crazy Shark nữa, bắt đầu kéo da của đối phương bằng răng nhọn như một con sư tử đang nổi khùng rốt cuộc cũng muốn đánh gục con mùi. Anh điên cuồng nhưng không kích động, vẫn giữ lại một nét bình tĩnh khiến lòng người run sợ, nó giống như một linh hồn bị hút ra ngoài, lơ lửng giữa không trung và quan sát hết mọi chuyện này.

Đám Alpha trông cực kỳ đáng sợ khi rơi vào trong trạng thái nổi khùng. Họ sẽ mất đi lý trí, hành động tỏ vẻ ham thích chuyện giết chóc, ra tay không biết nặng nhẹ và cũng xem những ai cố gắng ngăn cản mình là kẻ địch rồi tấn công luôn.

Nhưng chỉ có hai tình huống sẽ khiến đám Alpha rơi vào trạng thái này thôi: chiến đấu và động dục.

Ngay lúc tất cả mọi người đều cảm thấy Leon sắp điên mất, nét bình tĩnh vừa rời khỏi người kia lại phát huy tác dụng.

Sau khi Crazy Shark bị một cước của anh đạp bay ra khỏi sân, đụng ngã lăn ra sau ghế tựa bên sân, Leon đứng lại.

Anh không tấn công nữa mà lại hít sâu vào, khiến hơi thở ổn định, đè nhịp tim nóng nảy trong lồng ngực lại, để dòng máu đang sôi trào hạ nhiệt.

Một đám nhân viên đang chuẩn bị xông vào sân tiêm thuốc ức chế cho Leon dừng lại, cả đám cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Gã không đáng để ta điên mất đâu nhé." Sau này, Leon từng phun tào như thế với Ian, "Ta chỉ tiện tay đánh gã thôi."

Dù sao, anh đã giấu thực lực nhiều năm như vậy, chịu đựng tiếng cười lạnh và những lời chê bai. Dù hiểu được sự lựa chọn này đi chăng nữa, ở tận đáy lòng của anh vẫn có một ngọn lửa quật cường đang càng ngày càng bốc cháy mạnh mẽ hơn nữa. Một khi bộc phát áp lực mình đã tích lũy, anh sẽ chấn động hết cả thế giới này.

Tiếng chuông kết thúc trận đấu vang lên.

Leon đứng ở giữa sân, anh khẽ nói: "Ta đã thắng."

Hệ thống: "Trận đấu kết thúc, bên thắng: Đội quốc gia Byron!"

Tiếng nhạc trang trọng cùng với tiếng hoan hô đầy kích động, thông qua mỗi làn sóng quang tử truyền khắp mỗi ngõ ngách của chòm sao Cự Kình. Chiến sĩ trẻ cuối cùng đã giành được thắng lợi cho cả đội, vẻ mặt tuấn tú mà cương nghị của anh cũng đã đập vào trong con mắt của hàng trăm triệu người.

Cả hai ngẩng đầu nhìn xung quanh. Khán đài chồng chất lên nhau, anh lại đang đứng giữa đóa hoa và đắm nhìn giữa tiếng hoan hô ào tới như sóng biển.

Leon giơ hai tay lên, nắm tay cũng đang rung.

Không cần bất kỳ khẩu hiệu nào, một triệu người cùng nhau điên cuồng hô lên tên của vị chiến sĩ mạnh nhất ở hiện trường này.

"Leonardo ——"

"Leonardo ——"

"Leonardo ————"

Các đội viên ở bên sân cũng điên cuồng la nhảy chung, ôm chặt lấy nhau, cả đám cũng ném huấn luyện viên tới thiếu chút nữa đã kề sát lên trần nhà rồi.

Ian đứng ở bên cạnh nhìn bóng dáng của thanh niên ở giữa sân từ phía xa, dù có làm sao cũng nhìn không rõ hết.

Vì đôi mắt của hắn đã đầm đìa nước mắt rồi.

Leon buông cánh tay xuống, anh hít sâu một hơi, sau đó quỳ một chân xuống với đài khách quý, tay phải để trước ngực, làm ra một tư thế cúi chào chủ quân của một người kỵ sĩ.

Cả sân yên lặng ngay.

"Bệ hạ tôn kính của ta, vị lãnh tụ anh minh vĩ đại của ta. Dưới sự chỉ đạo của huấn luyện viên và đội trưởng, ta, Leonardo Coleman, đã giúp đỡ các đội viên giành được thắng lợi cho trận đấu như ta đã bảo đảm với ngài lúc trước. Ta kính xin bệ hạ cũng làm tròn lời hứa và xin cho phép ta đưa ra một nguyện vọng với ngài."

"Đứa nhỏ này," Lewis cười nhạo, "Thực sự không thể chờ được mà muốn ước nguyện rồi đó hả? Nói trước mặt nhiều người như vậy vì sợ cha sẽ đổi ý à?"

Đại não của Felix dường như phải khẩn cấp bắt đầu lại, biểu cảm hơi trễ nhưng có thể nói công năng rốt cuộc cũng đã trở lại.

Ông chậm rãi nói: "Biểu hiện xuất sắc của con quả thực khiến ta mở mang tầm mắt đó con trai. Con giành được quanh vinh cho mình và cũng giành được một cơ hội để tâm nguyện của con có thể trở thành sự thật. Nói đi. Dưới sự chứng kiến của nhân dân ở hiện trường, nói ra tâm nguyện của con đi."

Leon nói: "Ta muốn xin bệ hạ ban tặng cho ta một tước vị."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio