Màn đêm buông xuống.
Vầng trăng non hình lưỡi liềm.
Vài áng mây như sương khói rải rác trên bầu trời khuya.
Bóng cây trong màn đêm nhạt nhòa như mực.
Dãy phòng phía Tây của Phong viện thấp thoáng ánh đèn.
Trong lọ sứ trắng xanh có cắm một nhành mai vàng rực.
Lò sưởi cháy hồng tỏa hơi nóng ra xung quanh.
Như Ca tựa bên song cửa lặng yên đọc sách, Huân Y cẩn thận lau sạch bụi trên giàn hoa làm bằng gỗ trầm hương, Điệp Y cau mày chỉnh trang lại tấm đệm gấm trên giường.
Trong phòng vô cùng an tĩnh.
Nhưng bầu không khí lại phảng phất như bị dồn nén.
Điệp Y không nhịn được siết mạnh tấm đệm gấm trong tay, quay đầu nói: “Phong thiếu gia cũng thật quá đáng! Người rõ ràng là trong sạch, sao phải ở trong cùng một viện với y chứ? Người ngoài mà biết được sẽ nói gì đây?”.
Sau sự việc vài ngày trước ở sành đường, Chiến Phong liền “mời” Như Ca chuyển tới Phong viện.
Như Ca vẫn chăm chú đọc sách, mỉm cười nói: “Đến đây yên ổn là được rồi”.
Điệp Y nói ngay: “Tiểu thư còn cười! Làm thế là ý gì chứ, nhốt chúng ta lại chắc?! Cả ngày bị nhốt trong Phong viện, muốn ra cũng không được, cũng chẳng có ai nói chuyện với chúng ta, ngay cả bọn a hoàn sai vặt thấy chúng ta như thấy quỷ! Đừng nói người đang là trang chủ, cho dù thân phận chỉ là tiểu thư bọn họ cũng không thể làm càn như thế được!”
Như Ca thở dài. “Ta chỉ không ngờ hai tỷ cũng bị giam lỏng theo.” Xem ra Chiến Phong và Duệ Lãng không muốn cho nàng có chút cơ hội liên lạc với bên ngoài.
Điệp Y tức giận nói: “Không chỉ ta với Huân Y, ngay cả Hoàng Tông cô nương cũng không được ra khỏi cửa Phong viện”.
Huân Y dịu dàng nói: “Mười mấy ngày nay, những thứ lặt vặt cần sắm sửa đều do Phong thiếu gia sai người mua rồi đưa vào”.
“Son phấn họ mua về thơm đến nồng nặc!” Điệp Y càu nhàu.
“Ồ.” Như Ca cười nhạt, lật qua một trang sách.
Căn phòng lại chìm trong yên tĩnh.
Điệp Y cắn môi nhìn Như Ca một lúc lâu, rầu rầu nói: “Tiều thư, người thật sự không tức giận sao?”.
Như Ca ngẩng đầu lên, cười đáp: “Tức giận à, ta cũng thấy chỗ son phấn đó nặng mùi quá”.
Điệp Y giậm chân nói: “Tiểu thư!”.
Như Ca chỉ mỉm cười.
Huân Y dịu giọng nói: “Điệp Y đừng sốt ruột, tiểu thư có thể bình tĩnh như vậy, trong lòng nhất định đã có chủ ý rồi”.
Lúc này, bức rèm thêu hoa bị vén lên.
Hoàng Tông bước vào, chân mày khẽ cau lại.
Như Ca đặt quyển sách xuống bàn gỗ trầm hương, mỉm cười với Huân Y, Điệp Y. “Nếu hai tỷ tỷ đã mệt rồi thì nên nghỉ sớm đi.”
Đợi Huân Y, Điệp Y khom người lùi trở ra, Hoàng Tông mới nhét một mẫu giấy nhỏ vào tay Như Ca.
Như Ca mở nó ra, chăm chú đọc, sau đó chầm chậm hít vào một hơi lạnh.
Hoàng Tông thầm thì nói: “Sợ rằng Lôi công tử không chịu nổi qua đêm nay nữa”.
Như Ca nhắm mắt lại.
Mặc dù hôm ấy nàng từng dùng thân phận trang chủ hạ lệnh không được làm tổn thương Lôi Kinh Hồng, nhưng nếu y “tự nhiên bệnh chết” nàng cũng khó mà lên tiếng. Lôi Kinh Hồng mà chết đi thì sẽ không còn ai đối chứng, cho dù nàng có ra mặt biện bạch cho y cũng khó nói rõ được nhiều chuyện.
Hồi lâu sau, Như Ca mở to mắt hỏi: “Ngoài kia đã an bài thế nào rồi?”.
“Đã tìm được người.”
“Thanh Khuê liệu có nguy hiểm gì không?”
“Vậy thì ngay đêm nay đi.”
“Được, ta đi chuẩn bị.”
“Hoàng Tông…”
“…?”
“Đa tạ”
Hoàng Tông khẽ mỉm cười. “Bọn ta đều hiểu vị trí của cô trong lòng Vương gia mà.”
Như Ca chẳng nói thêm được lời nào nữa.
Trong rừng cây thấp thoáng…
Tà áo xanh phất phơ…
Ấm áp như một viên ngọc…
Làn hơi của y như còn phảng phất bên tai…
Nhưng có rất nhiều thứ đã thay đổi rồi…
Như Ca hít vào một hơi, trong ngực như có dòng máu nóng muốn trào dâng. Nàng không biết việc mình sắp làm là đúng hay sai, có thể thành công hay không, nếu thất bại sẽ phải trả giá ra sao.
Thế nhưng…
Hiện giờ, nàng chỉ có thể chọn cách làm như vậy!
oo
“Cần chi phiền phức như vậy! Cứ dứt khoát đem Liệt Như Ca kia một đao giết chết có phải hơn không!”
Trấn Miêu Hà, lầu Bạch Hạc.
Đao Vô Ngân tức giận ném đôi đũa trúc đi.
Đao Vô Hạ nhẹ nhàng phe phẩy quạt. “Không ngờ Chiến Phong lại là một kẻ đa tình.”
“Đa tình ư?”
“Y nhốt Như Ca cô nương trong Phong Viện, người ngoài chỉ nghĩ là y đang giam lỏng cô ta, làm sao biết Chiến Phong thực chất muốn bảo vệ người con gái ấy.”
Ánh mắt Đao Vô Ngân lộ vẻ uất hận. “Chiến Phong… đối với Hương muội không ngờ lại lạnh nhạt như vậy, sau khi thành thân thì cấp riêng cho muội ấy một biệt viện, hai người dường như chẳng nói với nhau lấy một lời.”
Đao Vô Hạ nhướng mi nói: “Về phần Hương muội , sau này ta tự có cách bù đắp”.
Đao Vô Ngân liếc mắt nhìn huynh trưởng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Một lúc sau.
Đao Vô Ngân nắm lấy cổ tay than thở. “Vốn là một cơ hội tốt lại bị Liệt Như Ca phá hỏng mất rồi”. Nếu có thể thu phục Giang Nam Phích Lịch môn, vậy thì số hỏa khí với uy lực vô song cùng nguồn tài phú vô tận sẽ khiến cho thực lực của Thiên Hạ Vô Đao thành tăng lên rất nhiều.
Đao Vô Hạ phe phấy chiếc quạt giấy vô cùng thanh nhã. “Nếu lúc đó Như Ca cô nương chỉ hơi hoảng loạn một chút thôi, cục diện sẽ không như bây giờ.”
“Cô ta vô cùng tỉnh táo.”
“Tỉnh táo tới mức đáng sợ.”
Đao Vô Ngân nheo mắt lại. “Người như vậy, lưu lại thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm.”
Đao Vô Hạ phe phẩy chiếc quạt cười khẽ. “Cho dù nguy hiểm cũng là nguy hiểm của Chiến Phong và Duệ Lãng. Đừng quên, Liệt Hỏa sơn trang và Thiên Hạ Vô Đao thành dù sao cũng khác nhau.”
Trời đêm thấp thoáng màu lam sẫm.
Ánh trăng non trong sáng và dịu dàng.
Lặng yên soi chiếu xuống Phong viện.
Hương rượu từ một gian phòng phía đông của Phong viện lan tỏa ra ngoài.
Hơi rượu thật nồng.
Nồng như nỗi đau của một kẻ không thể giãi bày.
Trong phòng chẳng hề bày biện, trang trí gì.
Chỉ có một chiếc giường lớn, một cái bàn và hai cái ghế dài.
Dưới cửa sổ, hơn mười mấy vò rượu nằm ngổn ngang.
Chiến Phong ôm lấy vò rượu há miệng tu ừng ực.
Đôi gò má y đã đỏ ửng.
Nhưng đáy mắt vẫn là một màu xanh đen âm u lạnh lẽo.
Có người gõ cửa.
Chiến Phong chậm rãi đặt vò rượu lên bàn gỗ.
“Ai?” Giọng điệu của y trầm thấp.
“Là ta.” Tiếng trả lời nhẹ như tuyết bay.
Chiến Phong đột nhiên sững người.
Lúc đứng lên, chẳng ngờ y lại thoáng lảo đảo, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Cửa sổ mở ra, một cơn gió lạnh ùa vào, men say của y như một đốm than đang ngấm ngầm bốc cháy rồi phần phật bùng lên.
Y mở cửa.
Như Ca đứng ở bên ngoài, mình khoác áo choàng trắng có thêu một đóa bạch mai thanh nhã. Nàng nhìn y, ánh mắt sáng như sao, khóe môi như ẩn giấu nụ cười.
“Ta có thể vào được không?”
Chiến Phong trong cơn ngơ ngẩn bổng thấy những lời nói này mới quen thuộc làm sao.
Khi ấy vốn là mùa hè.
Nàng gõ cửa và cũng hỏi y một câu như vậy.
Nàng mặc xiêm y đỏ tươi, ôm trong lòng một chiếc hộp gỗ lớn, trong hộp gỗ là mười bốn đóa hoa sen đã héo khô…
Lần đó chính là lần nỗ lực cuối cùng của nàng, nàng gặng hỏi xem y có từng yêu minh hay không…
Mảnh sen vụn bay lả tả đầy trời…
Đôi mắt buồn bã của nàng khiến cho lòng y tan nát…
Lần đó, nàng bỏ đi rồi.
Còn nàng lúc này, nụ cười thật nhạt, nhạt như thể y chỉ là một kẻ xa lạ không quen biết.
“Ta có thể vào được không?” Nàng mỉm cười, hỏi lại một lần nữa.
Chiến Phong nghiêng người cho nàng bước vào.
Như Ca ngồi xuống cạnh bàn gỗ, cười khúc khích khi nhìn những vò rượu trên bàn. “Từ trong sân đã ngửi thấy mùi rượu rồi. Rượu thơm quá, gọi là gì vậy?”
“Thiêu Đao Tử.”
Như Ca kéo vò rượu lại gần hơn, ngửi ngửi rồi cười bảo: “Thiêu Đao Tử à? Vốn là một loại rượu thông thường nhất không ngờ lại có hương thơm nồng nàn như thế, có thể nói không chỉ rượu quý mới ngon”.
Chiến Phong nhìn nàng.
Như Ca vuốt mũi cười. “Hi hi, có biết vì sao ta tới đây không?”
“Vì sao?” Giọng của y hơi khàn đi.
Như Ca nhìn y cười. “Bởi vì ta bỗng nhiên rất muốn uống rượu.”
Trong phòng không có chén rượu.
Chiến Phong từ trước tới nay chỉ uống cả vò.
Thế nên, Như Ca cũng chỉ có thể ôm vò lên uống.
Vừa uống vài ngụm, khuôn mặt Như Ca đỏ ửng lên.
Ánh mắt của nàng sáng hơn khi nãy.
Tiếng cười cũng thêm phần trong trẻo.
“Ngươi và Cơ sư huynh đều rất thích uống rượu, cũng đều thích uống cả vò.” Như Ca tay phải chống cằm, hơi thở phả ra mùi rượu. “Sau đó ta rất tò mò, rốt cuộc thì tửu lượng của hai người, ai hơn ai đây?”
Ánh mắt Chiến Phong đột nhiên hơn ngã sang màu xanh.
Như Ca cười hì hì. “Về sau, không ngờ hai người lại tỷ thí tửu lượng thật, uống suốt một buổi tối.”
“Là ta thắng”, Chiến Phong còn nhớ , khi ấy là bốn năm trước, bọn họ giấu sư phụ lấy trộm mười mấy vò rượu, trốn vào sâu trong rừng phong mà thưởng thức. Y và Cơ Kinh Lôi tỷ thí tửu lượng, nàng với Ngọc Tự Hàn làm trọng tài. Y và Cơ Kinh Lôi cùng say túy lúy, nhưng y uống nhiều hơn nửa vò.
Như Ca nghe vậy thì cười rộ, nàng giơ ngón trỏ lên lắc lắc, ánh mắt có chút kỳ lạ. “Ngươi sai rồi.”
Chiến Phong nhìn nàng.
Như Ca cười châm chọc. “Ngươi cũng không thắng, bởi vì có người đã ăn gian.”
“Ăn gian?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt lờ đờ của Như Ca lim dim. “Là ta đã gian lận, ngươi có biết không?” Nàng mỉm cười duyên dáng. “Khi uống tới vò rượu thứ tám, ta lo ngươi sẽ thua, cho nên ta cho thêm nước vào mấy vò rượu sau lưng ngươi.”
Cơ thể Chiến Phong dần cứng lại. “Vì sao?”
Như Ca nằm rạp xuống bàn, sắc mặt ửng hồng khiến người ta muốn vuốt ve, nàng nhìn y cười bảo: “Bởi vì Cơ sư huynh thua cuộc sẽ chỉ cười ha hả, còn ngươi thua cuộc thì luôn để bụng”.
Chiến Phong tu mạnh một ngụm rượu lớn.
Rượu theo thành vò chảy xuống vấy ướt làn áo lam xẫm của y.
Như Ca cười hì hì nói: “Từ nhỏ tới lớn, cho dù ngươi làm gì cũng nhất định phải làm cho đến cùng. Nội lực muốn mạnh nhất, khinh công muốn tốt nhất, đao pháp muốn nhanh nhất… Thơ từ của Ngọc sư huynh xuất sắc hơn ngươi, được sư phụ khen ngợi, ba tháng liền ngươi không vui, khổ luyện thơ từ cho tới ngày sư phụ tán dương ngươi… Cho nên, đọ rượu ta cũng muốn ngươi thắng, hi hi, lúc đó ta chỉ muốn ngươi được vui…”
Nàng nghiêng đầu sang nhìn y. “Ngươi có biết không? Ta luôn cho rằng ngươi là một anh hùng.”
Mái tóc xoăn của Chiến Phong toát lên màu xanh đen âm u, viên bảo thạch màu lam bên tai phải cũng lập lòe lóe sáng.
Ánh mắt y sâu thăm thẳm.
Như Ca khẽ cười bảo: “Ngươi là một anh hùng, nên không thể chịu nổi thất bại, cũng không chấp nhận thất bại. Vì vậy ta cũng từng thích ngươi, thích tới mức chính ta cũng cảm thấy kinh ngạc”.
Đã từng…
Vì sao hai chữ này lại giống như một ngọn đao, đâm vào cõi lòng giá lạnh như đã chết của y.
Như Ca ôm lấy vò rượu, ừng ực uống thêm vài hớp, sau đó vuốt miệng cười khổ. “Giờ ta mới biết, ta đã sai rồi…”
Ánh mắt của nàng trở nên lạnh lẽo. “…Một anh hùng sẽ không xảo quyệt đến mức giẫm đạp lên người khác như vậy!”
Nàng nhìn y. “Còn ngươi, ngươi chỉ là một kẻ bất chấp thủ đoạn. Khi người khác ngăn cản ngươi, ngươi liền không chút nương tình mà trừ khử họ. Tạ Tiểu Phong mới tám tuổi đã như vậy, Oánh Y cũng thế, Lôi Kinh Hồng cũng chẳng khác, với ta, cũng sẽ như vậy thôi.”
Đôi tròng mắt Chiến Phong chuyển thành một màu lam thâm trầm.
“Có lẽ, ta phải cảm ơn ngươi.” Như Ca cười nhạt. “Dù sao ngươi cũng chưa giết ta. Suy cho cùng giết ta rồi sẽ nhẹ gánh hơn rất nhiều, không cần phải mỗi ngày phái đông người đến giám sát ta như thế.”
Trái tim Chiến Phong như bị đóng băng.
“Ngươi muốn làm trang chủ lắm phải không?” Như Ca không cười nữa mà bình tĩnh hỏi.
Khóe môi Chiến Phong chợt nhếch lên một nụ cười cổ quái. “Cô không nên làm trang chủ.”
Như Ca giương mắt nhìn y. “Ta không hề muốn làm trang chủ. Nhưng ta không thể giao Liệt Hỏa sơn trang vào tay ngươi và Duệ Lãng.”
Chiến Phong nhắm mắt lại.
Viên bảo thạch nơi tai phải ảm đạm tối tăm.
“Nói cho ta biết, vì sao lại là Giang Nam Phích Lịch môn?” Như Ca lạnh lùng nói: “Là để tìm một hung thủ cho cái chết của cha ta, là do Phích Lịch môn uy hiếp tới địa vị của Liệt Hỏa sơn trang, hay vì khối hỏa khí cùng tài phú của bọn họ khiến người khác đỏ mắt.”
Lông mày Chiến Phong khẽ nhíu lại, dường như trong cơ thể y có một nỗi đau không thể gọi tên.
Giọng điệu Như Ca càng thêm lạnh lẽo: “Hay vì cả ba lý do đó?”
Chiến Phong nhẹ nàng hít một hơi. “Cô không cần biết.”
Như Ca không ngờ y lại trả lời như vậy, nàng bật cười bảo: “Ồ, hóa ra ta không nên biết chuyện gì cả, để mặc cho các ngươi gây ra một trận mưa máu, gió tanh phải không?”
Đôi mắt Chiến Phong từ từ hé mở.
Trong đôi mắt ấy ẩn chứa nỗi thống khổ.
Cùng một mảng lam nhạt khiến người ta phải giật mình.
“Cô vốn nên ở cạnh ao sen, cất tiếng cười ngọt ngào như chuông bạc, ngắm từng đóa sen hồng, ăn những củ sen tươi, tay chạm nhẹ lên những hạt sương đọng trên lá sen… Đó mới là hạnh phúc của cô.” Y cười gượng. “Cô không nên biết tới những chuyện ô uế này, cô chỉ cần ngắm nhìn những đóa hoa sen đẹp nhất trên trần thế.”
Nàng, là đóa sen thuần khiết nhất trên cõi đời này. Còn y chỉ là một đống bùn nhơ nhớp.
Như Ca nhìn y, thật lâu không thốt nên lời.
Rốt cuộc, nàng cũng gượng cười. “Là ai đã cướp đi hạnh phúc của ta?”
Chiến Phong vuốt ve thanh đao bên cạnh.
Thanh đao tên Thiên Mệnh.
Y đau đớn thầm thì: “Là Thiên Mệnh”.
“Thiên mệnh sao?” Như Ca cười nhạt. “Thế gian quả thật có thiê mệnh sao? Trước đây ta chỉ tin vào nỗ lực mà thôi.”
Gió lạnh từ song cửa khép hờ lùa vào phòng.
Hơi men đã ngấm khiến Như Ca thoáng rùng mình.
Hai mắt Chiến Phong ánh lên một chút nuối tiếc. Y chật vật đứng dậy, hướng về phía của sổ, bước chân có chút loạng choạng, hệt như một gã say. Y run run đóng cửa sổ lại, sau đó chầm chậm trượt xuống.
Y tựa người vào góc tường, sắc mặt tái nhợt, vẻ như không thể đứng dậy nổi nữa.
Cơ thể y như có ngàn vạn con kiến đang cắn đốt, đau đớn triền miên như đến tận lục phủ ngũ tạng.
Như Ca nhìn y.
Ánh mắt của y màu xanh đen ảm đạm.
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người.
“Ta đã hạ độc.” Như Ca lẳng lặng nói với y, chiếc áo choàng trắng ngần, hai gò má ửng đỏ, giọng điệu của nàng vẫn bình tĩnh như vậy.
Chiến Phong đau khổ nói: “Phải”.
Loại độc thật lợi hại, không màu không vị. Lúc nàng chạm tay vào vò rượu, nàng đã bôi độc lên miệng vò.
Như Ca chăm chú nhìn y. “Ngươi sẽ hận ta ư?”
Đôi môi Chiến Phong trắng bệch, nụ cười thật thảm thương. “Có những lời này, ta sẽ không hận cô.” Thì ra nàng vẫn còn để ý tới cảm xúc của y.
Nàng thì thầm nói: “Xin lỗi”.
“…Cô sẽ đợi khi ta chết rồi mới bỏ đi sao?”
Ánh mắt nàng tỏ vẻ kỳ lạ. “Ngươi nghĩ loại độc này sẽ làm ngươi chết được sao?”
“Nếu…chết…cũng tốt…” Giờ phút này, ngay cả khí lực để nói chuyện y cũng không còn nữa.
“Ngươi biết mục đích ta tới đây chứ?” Như Ca thở dài.
Khóe miệng Chiến Phong khẽ nhếch cười đau khổ. Y biết, nếu như không có mục đích, nàng tuyệt đối sẽ không để mắt tới y.
Như Ca bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh y. “Giao lệnh bài cho ta”, muốn mang Lôi Kinh Hồng từ địa lao trở ra nhất định phải có được lệnh bài của Chiến Phong.
Chiến Phong cười gượng hỏi: “Sao cô lại cố chấp muốn cứu Lôi Kinh Hồng chứ?”
Nàng nhíu mày đáp: “Ngươi không thấy việc vu cáo hãm hại người khác là đáng xấu hổ lắm sao?”.
Chiến Phong dựa vào vách tường, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy. “Đừng rời khỏi sơn trang…bên ngoài…nguy hiểm lắm.”
Đôi mắt y chất chứa nỗi khổ đau.
Y hiểu, nếu Như Ca rời khỏi Liệt Hỏa sơn trang, y và nàng sẽ trở thành thù địch, chẳng còn cách nào hòa giải được nữa, ngay cả vẻ bình tĩnh bên ngoài cũng không thể giữ được.
Như Ca khẽ thốt: “Nhưng nếu ở lại đây, ta sẽ bị ngươi giam cầm vĩnh viễn…” Nếu như muốn bay thoát khỏi lồng cấm, tất nhiên cần phải đối mặt với nguy hiểm và gian nan, vậy thì nàng cũng không thể trốn tránh nữa.