Đó là một nam tử trẻ tuổi, vóc dáng cao cao gầy gầy, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, ánh mắt đặc biệt sáng ngời, lông mi thật dài rung động, hết sức vô tội mà nhìn Mộ Diệp.
Qua hồi lâu, mới bước tới phía trước nửa bước chân.
Nhưng y căn bản còn chưa học được bước đi, mới vừa đi một bước liền mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất. Y cúi đầu nhìn nhìn tay chân của mình, đầu tiên vẻ mặt có chút hoang mang, sau đó là tức giận mở to hai mắt, bộ dạng đó cùng đoàn ánh sáng trước kia có chút giống nhau.
Mộ Diệp nhìn thấy, thực sự không nhịn được bật cười. Hắn vì trợ giúp y biến hoá đã dùng hết linh lực toàn thân, dĩ nhiên không thể nào tiếp tục đi nhân giới, không thể làm gì khác hơn là mang thân ướt đẫm bơi vào bờ, bước qua đỡ người.
Thiếu niên kia cũng thật cơ trí, lập tức kéo lấy tay Mộ Diệp không buông. Đáng tiếc у không thể nói, chỉ có thể nỗ lực mở to hai mắt, con nguroi đen láy giống như cất giấu ánh sáng vào trong đôi mắt sâu thẳm đó.
Mộ Diệp thở dài, nói: “Yên tâm, ta tạm thời sẽ không rời đi. ”
Vừa nói vừa niệm chú ngữ.
Trong nháy mắt những cánh hoa màu đen từ trên cỏ bay lên, bay lả tả rơi xuống người thiếu niên, sau đó liền biến thành một bộ sam tử hắc sắc, kiểu dáng mộc mạc cũng coi như vừa người.
Thiếu niên hoan hô một tiếng, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười, nhanh chóng đứng lên xoay mấy vòng. Nhưng hai chân y vẫn mềm nhũn, rất nhanh lại ngã xuống, cùng Mộ Diệp lăn thành một đoàn.
Hai người mặc dù đều chật vật vạn phần, nhưng hết lần này đến lần khác cùng nhau cười phá lên.
Mộ Diệp thấy y ngây thơ hoạt bát, giống như một hài tử không hiểu chuyện, lại dính người rất lợi hại, biết trong thời gian này chắc chắn không đi được.
Ít nhất, cũng phải dạy y bước di.
Thật may là tiểu tử này học đặc biệt nhanh, sau khi bị ngã nhào mấy lần, đã có thể ở chung quanh cấm địa chạy loạn. Y cũng hoàn toàn không sợ bẩn, bàn chân trần ở trên cỏ đạp tới đạp lui, còn nhảy vào dòng suối nhỏ nghịch nước làm cho cả người ướt đẫm. Sau đó lại đến dưới gốc đại thụ nằm phơi nắng.
Mộ Diệp hoàn toàn không có cách nào với y.
Bởi vì y mặc dù vóc dáng khá cao, nhưng đôi mắt ngập nước, dáng vẻ môi hồng răng trắng khiến người yêu thích, chỉ cần đáng thương chớp mắt một cái, người khác liền luyến tiếc làm khó y.
Mộ Diệp thân là Hoa thần, vì vậy thân cận nhất chính là hoa hoa cỏ cỏ từ trước đến nay chưa từng thấy qua thụ tinh thú vị như vậy, lòng nghĩ sau khi dạy y bước đi được sẽ rời đi, nhưng thực tế lại ở nơi đây hết ngày này đến ngày khác.
Bọn họ hai người sớm chiều ở chung, không có tên cũng bất tiện.
Dựa theo dáng vẻ tròn tròn lúc trước của y gọi tên tròn tròn, mập mạp là thích hợp nhất. Có lẽ tính y bướng bỉnh lại sĩ diện nên vừa nghe người khác nói y tròn trịa sẽ tức giận, sẽ trốn đi không thấy bóng dáng, sẽ cố ý đạp vào dòng suối nhỏ, làm cho khắp nơi đều là nước.
Mộ Diệp không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là giúp y tìm một cái tên có chút văn nhã là Diệp Ảnh, xem như hợp với thân phận đoàn ánh sáng trước kia của y.
Diệp Ảnh lúc này mới thoả mãn, mỗi lần nghe Mộ Diệp gọi tên của y, đều cười đến hài lòng.
Chỉ là từ lúc y biến hóa, đại thụ cũng không còn mưa ánh sáng nữa, vạn vật trong cấm địa vì vậy mất đi sinh cơ.
Mộ Diệp mỗi lần nhớ đến việc này, đều có chút thấp thỏm, có phải do mình nhúng tay trợ giúp y hay không. Hơn nữa thời cơ y biến hoá quá sớm, tinh phách cũng không hoàn chỉnh, điểm này cũng khiến kẻ khác lo lắng.
Cho nên Mộ Diệp biết rõ mình nên đi, nhưng vì Diệp Ảnh lại kéo dài, dạy xong bước đi lại dạy nói, thậm chí còn muốn dạy mấy thứ pháp thuật phòng thân. Thỉnh thoảng từ đáy lòng cũng sẽ xẹt qua ý niệm mơ hồ, hoài nghi mình thực sự không muốn rời đi bởi vì muốn lợi dụng y đối phó Lâu Sâm?
Tỷ như, đem thiếu niên hoàn toàn không biết gì luyện thành lưỡi dao sắc bén có thể giết người?
Chuyện như vậy, chỉ suy nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Có đôi khi nghĩ đến thất thần, thậm chí sẽ cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng Diệp Ảnh thường xuyên sẽ đến quấy rối, động một chút là hù dọa Mộ Diệp giật mình hoặc đá hắn một cước, làm xong chuyện xấu lại cười trộm trốn đi, hết sức trẻ con.
Mộ Diệp bận rộn đối phó với đủ loại trêu đùa của y, những tâm tư khác của hắn dần đã phai nhạt rất nhiều.
Đáng tiếc Diệp Ảnh không có thiên phú nói chuyện, bị buộc phải học vài ngày, không ngờ chỉ biết nói một chữ, hơn nữa còn treo bên miệng nói tới nói lui.
“Mộ… Mộ.”
Mộ Diệp chỉ cần nghe cái miệng không rõ ràng kêu to là hiểu được phiền phức lại tới.
Quả nhiên, tiếp theo trong chớp mắt chỉ thấy bóng người cao cao gầy gầy huớng hắn nhào tới, đầu tiên là đem hắn ôm vào lòng, tiếp theo nhảy nhảy kéo hắn đến dòng suối, cười hì hì chỉ mặt nước trong suốt.
Mộ Diệp không nghi ngờ y, khi nhìn thấy đáy nước có cái gì đó khác thường mới nghiêng người nhìn xem không đề phòng bị Diệp Ảnh dùng lực đẩy một cái.
“Ùm”
Mộ Diệp đương nhiên té vào trong nước, toàn thân đều ướt đẫm, nước chảy tong tong chật vật không chịu nổi, đứng dậy đang muốn phát tác, đã thấy một tiểu tử nào đó không biết sống chết cũng nhảy theo vào, tát nước văng tung tỏe, cùng hắn chơi đùa.
Mộ Diệp dở khóc dở cười, giữ y lại giáo huấn vài câu.
Diệp Ảnh một chút cũng không nghe vào, y lại kéo dài âm thanh kêu tên của hắn: “Mộ… ”
Ngữ điệu mềm nhũn chết người, còn liều mạng chớp chớp mắt, rõ ràng đang nói: chơi với ta, chơi với ta, nhanh lên một chút chơi với ta!
Ai có thể đoán được? Đã lớn như vậy, nhưng am hiểu nhất lại là làm nũng.
Mộ Diệp cuối cùng bại trận, chấp nhận bồi y chơi tác nước, vừa cười vừa nháo lại vừa trốn thẳng đến khi hai người đều kiệt sức, mới ướt đẫm tiêu sái lên bờ phơi nắng.
Bốn phía trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào mọi ngỏ ngách đem lại một cảm giác thật ấm áp.
Mộ Diệp dùng phép thuật biến ra một tấm vải mềm mại, cẩn thận giúp Diệp Ảnh lau khô tóc, trong thoáng chốc đột nhiên hy vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
Hắn đang thất thần, chợt nghe Diệp Ảnh bên tai la lớn: “Mộ.”
“Cái gì?”
Mộ Diệp ứng đáp một tiếng, lại không thể nói thêm.
Bởi vì Diệp Ảnh cách hắn rất gần, nụ cười rực rỡ dựa vào gần hắn, đôi mắt phản chiếu hình bóng của hắn. Tiếp theo hình bóng trong đôi mắt kia run rẩy, trong đôi mắt kia ánh lên ý cười nồng đậm, đôi môi ấm áp chợt dán lên.