Đến hơn nữa đêm Văn Chu cảm giác nhiệt độ trong vòng tay mình nóng đến lạ thường mà choàng tỉnh giấc, rồi lại nhìn con người trong vòng tay mình mồ hôi nhễ nhại. Cả cơ thể như bốc cả hơi lên, đôi mày nhíu chặt lại làm hắn cảm thấy đau lòng không thôi mà ôm cậu dậy, nhẹ nhàng lấy khăn lau cơ thể cho ổn hơn, nhưng hắn lại không thấy dấu hiệu giảm sốt nên hoảng sợ mà ôm chặt lấy cậu, tay còn lại vớ cái điện thoại trên đầu tủ mà gọi cho bác sĩ riêng của mình bảo hắn nhanh nhanh tới. Bác sĩ thấy cậu gấp rút vậy liền kêu cậu tả sơ hiện trạng của cậu, sau khi hắn kể lại xong thì bác sĩ chỉ nói nếu sốt nặng như thế thì hắn qua cho uống thuốc giảm sốt, nhưng nếu vẫn không tốt hơn thì phải liền đem đến bệnh viện. Nhìn bệnh vặt như thế chứ đừng chủ quan...
Văn Chu chỉ còn cách đáp ứng, sau khi bác sĩ tới nhà liền cho cậu uống thuốc hạ sốt với tiêm cho cậu vài liều thuốc. Sau gần mười lăm phút thì nhiệt độ của cậu cũng giảm bớt, Văn Chu thở phào ra nhẹ nhõm mà bảo bác sĩ đi về. Sau đó ra ngoài tính nấu chút cháo cho cậu ăn khoẻ người nhưng lại nghĩ tới tay nghề không tốt của mình nên đành chịu, chỉ còn cách đi nấu cháo gói cho cậu.
Đến khi nghe tiếng cậu vì khó chịu nên tỉnh dậy, hắn mới bước ra khỏi phòng bếp mà bưng bát cháo lại cho cậu. Nhưng khi đưa đến bên cậu lại lơ hắn đi, không chịu nhận cháo từ tay hắn. Văn Chu nhíu đôi mày lại mà nhìn khuôn mặt gầy đi rõ rệt của cậu, dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra trong cùng một thời gian ngắn làm hắn với An Minh cảm thấy mệt không thôi.
Văn Chu khẽ đặt bát cháo qua đầu tủ kế bên giường mà ôm nhẹ lấy cậu, thấp giọng thỏ thẻ vào tai An Minh
"Bảo Bối, anh biết anh làm sai nhiều cái, anh biết không nên em ép buộc anh. Đừng giận anh nữa, ăn cháo nhé!"
An Minh kinh ngạc mà chậm rãi từ trong khuôn ngực mà cậu hằng ao ước kia ngẩng đầu lên nhìn Văn Chu một hồi lâu. Nhìn một hồi như thể muốn khắc sau hắn vào trong tâm trí mình, cậu sợ... cậu sợ khi mình đi rồi. Mình sẽ quên đi khuôn mặt này, khuôn mặt đã cho cậu cả hạnh phúc lẫn khổ đau, cậu sợ mình quên đi bản thân, sợ tất thảy mọi thứ khi phải rời xa nơi quen thuộc này... An Minh biết nếu bây giờ đáp ứng hắn, thì sẽ không thể nào có thể dứt khoát với nhau được. Nhìn hắn thoả mãn rồi, cậu mới nhẹ nhàng cười một cái sau đó đẩy Văn Chu ra mà lắc đầu
"Tôi muốn nói... chúng ta chia tay rồi, chúng ta... bao nhiêu năm rồi, tôi mệt, anh cũng mệt. Chúng ta kết thúc đi, tôi đáp ứng cha anh, chính một phần vì quá mệt mỏi rồi. Tôi... chính là không muốn tiếp tục nữa. Chúng ta thực sự, KẾT THÚC RỒI..."
Văn Chu chết lặng đi. Hắn trầm ngâm một hồi, sau đó khẽ cắn môi, ôm cậu vào lòng, tay khẽ vuốt ve hình xăm sau gáy cậu mà nói
"Có thể tha lỗi cho tôi không? Tôi..."
Văn Chu vẫn chưa kịp nói hết lại bị cậu cắt câu
"Văn Chu à! Người anh yêu không phải là tôi đâu. Đừng bỏ lỡ Tú Triệt, anh thương cậu ta lâu đến như vậy mà, anh cảm thấy tiếc nuối tôi... có thể là do chúng ta ở chung với nhau khá lâu thôi. Khi tách ra, khi ở bên Tú Triệt, anh có thể sẽ cảm thấy may mắn... may mắn vì hôm nay tôi nói ra câu này, may mắn vì tôi và anh tách ra. Thật sự đấy Văn Chu, chúng ta... đến lúc kết thúc cái mối quan hệ không rõ ràng này rồi. Tôi... mệt lắm"
Văn Chu tái mét mặt lại, buông cậu ra mà hôn nhẹ lên trán cậu
"Tôi... Chúng ta sáng mai nói chuyện tiếp, tôi cần thời gian."
Cậu khẽ liếc nhìn hắn, sau đó đưa tay ra bảo
"Vậy đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn gọi hỏi thăm mẹ..."
Văn Chu cũng không nghi ngờ mà đưa điện thoại cho cậu sau đó bảo cậu nằm xuống để hắn đắp chăn lại, rồi hôn nhẹ lên môi cậu một lần nữa mới rời đi ra ngoài. Khi nghe cậu nói vậy... đây là lần đầu tiên, hắn sợ mất đi cậu. Nhưng còn tình cảm hiện tại của hắn với Tú Triệt thì sao? Văn Chu thấy An Minh nói cũng không sai, lỡ hắn lựa chọn sai thì sao. Hắn sẽ tổn thương Tú Triệt, cũng sẽ làm đau An Minh. Hắn cảm thấy bản thân không muốn làm An Minh thất vọng hơn nữa... Văn Chu cứ mãi suy nghĩ như thế mà bước về phòng, tối nay có lẽ hắn sẽ bị mất giấc rồi.
Còn An Minh khi thấy hắn đi ra khỏi phòng rồi liền gọi điện cho mẹ cậu, nói sơ là cậu và bạn cùng phòng đang tranh cãi vài thứ. Có lẽ mấy hôm nữa mới qua thăm bà được, còn dặn dò bà đừng bỏ bữa, phải chú ý sức khoẻ. Mới đây lại sắp tới đông rồi, dặn bà đừng để bị bệnh... cậu sẽ đau lòng. Nói một hồi cậu mới cười nhẹ mà tạm biệt mẹ, sau đấy nhắn tin cho cha của Văn Chu. Nói với ông cần thời gian để tách ra Văn Chu, cỡ hai đến ba ngày nữa nếu không có tiến triển thì cậu sẽ bỏ trốn ra sau. Cậu chính là không muốn hắn tổn thương nhiều, để hắn suy nghĩ, để bản thân hắn phải suy nghĩ sẽ lựa chọn Tú Triệt, sau đó cậu và hắn triệt để không còn liên hệ. Lúc đó cậu đi... cũng chưa muộn, tất thảy đều chưa muộn. Nghĩ đến sau này hắn sống hạnh phúc, cậu cũng không khỏi nhếch khoé miệng lên mà cười sau đó chậm rãi đặt diện thoại qua đầu tủ rồi nằm xuống đắp chăn lại mà ngủ...
-----end chương --------
An Minh nó hiền vl mấy thím ạ :V tui chả hiểu sao tui có thằng con hiền đếch chịu được :">~