Liệu Anh Có Yêu Tôi

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

cậu khó chịu, hoảng sợ, cậu muốn kêu hắn cứu cậu. Nhưng cậu biết bây giờ có gọi khản cả cổ hắn cũng không thể tới được...

---------------------------

Cuối cùng An Minh dùng hết sức bình sinh của mình, nhắm mắt lại mà gọi rõ to một chữ tiếng anh

"ONE"

Sau đó liền thấy bảo tiêu thân cận nhất của Văn Chu phái đi theo cậu tiến vào, nói thất lễ, sau đó bế cậu lên rồi mới trả lời lại

"Ông chủ tôi có sắp xếp cho mọi người vài người, mong mọi người không chê. Dạo này ông chủ tôi hay có bệnh trong người, mong mọi người lượng thứ..."

Ba tên đó nhíu mày một hồi, không ngờ cậu còn bố trí người cứu cậu kịp thời thế này, nên cũng không nói được gì đành để bảo tiêu đem cậu bế đi

Cậu thở dốc nặng nề mà ôm chặt lấy bảo tiêu nọ, sau khi người nọ đưa cậu vào xe liền kêu người lái xe đưa cậu về, còn ONE đi thu nhặt vài thứ với thanh toán thay cậu rồi mới về.

An Minh vừa về được quản gia dìu vào nhà, cậu liền khoát tay nói mình không sao, cho mọi người lui, sau đó liền chui vào nhà tắm. Dùng nước lạnh xối lên người mình, hận không thể dìm mình trong bể nước đá, bên dưới của cậu khó chịu... cơ thể dù ngâm qua nước lạnh cũng không thuyên giảm được bao nhiêu

Cậu chịu hết nổi liền lột phăng cái quần mình ra, hai mắt mơ màng sũng nước mà nhắm tịt lại, bắt đầu suy nghĩ về những thứ làm mình có thể thuyên giảm bớt. Một tay cậu cầm "người anh em" đang chịu khổ của cậu mà tuốt lên tuốt xuống nhưng vẫn không có cảm giác muốn ra gì cả, cậu cắn môi tay còn lại mon men xuống nơi tư mật kia. Mặt cậu bây giờ có thể nói là đỏ chả thua gì trái cà chua, cậu khó chịu mà mở rộng bên dưới, sau đó liền cho hai ngón vào mà luật động. Cảm giác nóng trong người cậu có thuyên giảm nhưng cậu cần cái gì đó hơn nữa.

Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại cậu vừa quẳng ngoài cửa phòng tắm kia vang lên, cậu ráng nhẫn nhịn mà bước ra, nhìn thấy tên người gọi làm cậu yên tâm vạn phần, cậu biết mình yêu hắn hết thuốc chữa rồi. Cậu vừa bắt máy lên liền nghe hắn hỏi

"Em đang ở đâu?"

"Ở... nhà" Cậu trả lời một cách mệt nhọc

Văn Chu nhận ra điều gì đó kì lạ, liền hỏi

"Em ổn chứ"

"...."

"An Minh, em không sao chứ?"

"... Văn Chu"

"Tôi đây" Hắn chậm rãi trả lời lại cậu, nhưng không kém phần kiên định làm cậu cảm thấy tâm mình yên bình hẳn, tay cậu đưa xuống dưới lại bắt đầu ra vào, cậu thở dốc hỏi hắn một câu mà đời này cậu chưa hỏi hắn bao giờ

"Liệu anh có từng yêu tôi không? Văn Chu?" (mấy cậu hiểu cái tựa truyện chưaaa :>)

Văn Chu im lặng một hồi, cậu tưởng hắn không muốn nói chuyện yêu đương, đang lúc cậu vừa tắt máy thì liền nghe hắn nói lại

"Không phải là đã từng hay chưa, cho tới hiện tại, tôi vẫn yêu em"

"ahh..ưmm" Cậu không nhịn được bắn ra, sau đó mệt mỏi liền nhắm mắt lại tịnh dưỡng một chút, chỉ nói lại với hắn một câu

"Nói chuyện sau..."

Sau đó dứt khoát tắt máy làm Văn Chu đang ở công ty bận tối mặt một phen lo lắng, ban nãy câu hỏi quá đột ngột của cậu làm hắn vui sướng không thôi, nghĩ có phải cậu đã yêu lại hắn rồi không nên quên mất trả lời luôn. Sau một lúc mới nhận ra mình vừa ngẩn ra nên liền trả lời lại, nhưng vừa trả lời xong cậu lại chỉ thở dốc nặng nề trong điện thoại một tiếng rồi dứt khoát cúp điện thoại làm hắn cảm thấy vừa bị cậu chơi một vố mà mới khóc, Hắn thầm nghĩ, đúng là muốn chuộc lỗi với bà xã không dễ tí nào, hở tí liền bị xoay vòng vòng.

Nhưng Văn Chu biết mình còn thời gian nên cứ từ từ mà bắt lấy cậu thôi, mọi chuyện sẽ không sao cả, đang lúc hắn vui sướng thì bỗng dưng có một mail gửi tới kèm video. Hắn xem xong mặt liền tối đen, gấp rút gọi cho thư kí bảo đặt một vé máy bay, càng sớm càng tốt tới hòn đảo riêng kia mà cậu đang đi kí kết hợp đồng cho hắn.

Lúc này An Minh mới cảm nhận được tri giác cùng ý thức mình đang dần trở về, thân thể cũng bớt nóng hơn nên cậu liền xối nước qua loa thân thể mình rồi bước ra ngoài, lục đại một bộ đồ ngủ bận vào rồi trèo lên giường quấn chặt chăn vào người mình, không hiểu sao bây giờ cậu lại thấy lạnh, lạnh đến nỗi cậu không kìm được run rẩy.

Cậu nằm trên giường mà cười tự giễu, ban nãy cậu quá xúc động rồi. Cậu còn chưa biết chắc được hắn còn muốn đùa giỡn mình bao lâu mà đã đi hỏi câu đó, điều khiến cậu ngạc nhiên chính là hắn trả lời lại theo một cách mà cậu không ngờ tới... cậu hoang mang về bản thân mình, về hắn, về tình cảm của cả hai người. Cậu yêu hắn không ư? Chắc chắn là còn, nhưng cậu cũng sợ, hắn trước giờ chưa bao giờ nghiêm túc...

Lúc này điện thoại lại reo lên một lần nữa, bây giờ là một cái tên cậu còn không ngờ tới hơn, khoảng thời gian này có lẽ Jim hơi bận nên không gọi hay nhắn tin cho cậu, bây giờ ở bên đấy có lẽ là trời sáng, cậu nhẹ nhàng bắt máy Jim liền tấn công cậu bằng một tràng câu hỏi

"An Minh, em dạo này khỏe không, tôi tính qua lại Trung Quốc thăm em này, tôi nhớ em muốn chết vv và vv"

Cậu chỉ mỉm cười khẽ, cậu lần trước hỏi cũng có nghe Jim nói qua là đã tìm được đối tượng nhưng bây giờ lại bảo nhớ cậu, muốn qua Trung Quốc thăm cậu thì chắc chắn là cãi nhau rồi

"Jim à, anh tới tôi chơi thì người yêu của anh sẽ giận đó"

"Hừ" Jim hừ một tiếng rõ to, bắt đầu ai oán nói "Tên đó còn chưa dứt khoát với người cũ còn dám qua lại với tôi, An Minh à, tôi khổ quá điiiiii. Rõ ràng yêu thì chỉ đơn giản là ở bên nhau, còn không yêu thì cút m nó đi cho đẹp trời, hà cớ gì hắn cứ bám lấy tôi xin lỗi không ngừng? Mẹ nó, bây giờ tôi không muốn gặp hắn..."

Cậu bó tay, chỉ hỏi lại hắn một câu

"Jim này, nếu có một người anh rất là yêu, yêu đến cả thân thể này cũng không cần nhưng họ không biết trân trọng, họ chỉ biết tổn thương anh.... bẵng đi một thời gian, cả hai tách ra, bây giờ gặp lại lại nói là năm đó không xác định rõ được tình cảm của mình, nói với anh rằng muốn bắt đầu lại một lần nữa, nhưng lúc đó anh rõ ràng còn yêu nhưng không có cảm giác an tâm hay tin tưởng khi ở bên người đó thì anh tính sao?"

"Liều thôi" Jim thả một câu nhẹ tênh "Tôi đối với chuyện tình yêu không câu nệ tiểu tiết như thế, nhưng khi quay lại, đó chắc chắn là cơ hội cuối cùng tôi dành cho họ. Chỉ cần tổn thương một lần nữa thôi, tôi thà ở một mình cả đời... em đang nói về vấn đề của em đúng không Minh?"

"Ừm..." Cậu trả lời lại một câu, não bộ của cậu bây giờ đang rất rối rắm nên cũng không nói nhiều "Tôi nghĩ mình cần thời gian suy nghĩ thêm"

"Tôi thấy mấy lần tên đó của em nhìn tôi với đôi mắt sắp giết người đó, nếu có thể thì cứ thử một lần nữa đi Minh. Tôi sẵn sàng chúc phúc cho em mà, nhưng đừng để mình chịu ủy khuất là được rồi"

"Cảm ơn anh. Tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ, tôi ngủ đây, tạm biệt" Cậu cười khẽ cảm ơn Jim sau đó tắt máy. Lúc này ONE bước vào đưa thuốc đau dạ dày cùng cháo cho cậu, cậu nhận lấy rồi khẽ cảm ơn, nếu không có anh ta thì chắc chắn nãy cậu xong đời rồi....

ONE chỉ nói đó là trách nhiệm của hắn sau đó lui ra ngoài. Cậu cũng không ồn ào, uống thuốc xong liền trùm kín thân mình lại mà ngủ... đợi cậu kí hợp đồng xong, đem về cho hắn xem rồi chuyện của hai người nói tiếp sau đi....

-------------------End chương ---------

Vote với cmt đi các đồng chí, để tui có động lực cho bộ này hoàn trong năm luôn, chắc khoảng - chương nữa là hoàn rồi aaaaaa

Quá mệt aaa :((((( Năm nay học không ngóc đầu lên nổi TvT Chúc các thím sắp tới thi cuối kì thật tốt nha, moah moah~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio