An Minh cùng Văn Chu xuất viện không cùng lúc. Tình trạng An Minh khá nặng hơn nên cậu bị yêu cầu ở lại bệnh viện để tiện quan sát hơn, Văn Chu nghe bảo bối nhà mình bị ở lại bệnh viện. Thế là nháo nhào đòi ở lại, nửa bước không rời bệnh viện. An Minh nhìn một màn đó mà phì cười
" Anh đừng con nít như thế, tôi khỏe thì bác sĩ mới cho về được. Không lẽ anh không muốn tôi khỏe sao?"
"Em nói bậy" - Văn Chu phản bác, khẽ hôn nhẹ vào trán An Minh "Tôi... Tôi sợ lầm sau vào, sẽ không thấy em. Chúng ta... Còn nhiều cái chưa nói rõ ràng"
"Vậy ý anh là, sợ tôi chạy trốn ra nước ngoài nữa sao? Không yên tâm à!?"- An Minh chống cằm ngồi trên giường bệnh, cậu híp mắt cười hướng về phía Văn Chu "Vậy anh muốn sao mới tin tưởng tôi nào?"
"Em kể hết chuyện hôm nọ, đám thuộc hạ của em từ đâu ra? Cùng mấy việc khi em ở bên Mĩ... Rốt cuộc qua bển em làm gì giấu tôi??"- Văn Chu như chờ giây phút này từ lâu rồi mà chen miệng vào hỏi, không để cho cậu một giây nói thêm câu khác.
An Minh nghe Văn Chu gấp như thế, khẽ cười nói
"Anh gấp như thế à? Để tôi xem nên kể từ đâu..."
"Từ đầu. Tôi muốn nghe tất cả"
"Anh thật tham lam đấy" An Minh liếc khẽ Văn Chu
Văn Chu không ngại, hắn nói
"Chuyện của em, tôi muốn biết tất cả, từ ăn uống, ngủ nghỉ. Tất cả"
"Ừm..." - An Minh đăm chiêu một hồi, bắt đầu kể vắn tắt nhất có thể cho hắn nghe
"Tôi qua bển là ba năm trước, một năm sau mẹ tôi mất. Tôi tưởng mình như chết rồi, tôi mệt mỏi, đau đầu, hôm nào tôi cũng không ngủ được... Sau đó Jim rủ tôi làm ăn, anh ta cứ dăm ba bữa lại qua giúp tôi. Đời này thực sự tôi nợ anh ta quá nhiều, nhưng tôi lại không thể trả cho anh ấy, sau đấy tôi theo anh ấy làm ăn. Làm ăn thì đâu phải nói làm là làm được. Ban đầu tôi và anh ta còn chui cả vào hắc đạo, khởi sắc một xíu, cả hai đều biết đường dừng. Bắt đầu đi lại con đường chính đạo. Sau đó lại có vài anh em bên hắc đạo quyết định đi theo, họ bảo tôi tốt, tôi làm đàn anh giỏi. Tiếc là tôi không hứng thú với hắc đạo nên họ đành cải tà quy chính theo. Họ không hối hận với quyết định đó, tôi cũng đành chịu, tôi liền sắp xếp cho một số ở lại công ty bên Mĩ phụ giúp, một số sẽ bí mật theo tôi và Jim phòng trường hợp bất trắc.
Tuy trong hắc đạo không lâu, nhưng chắc chắn đắc tội không ít người, đó là điều không thể tránh khỏi. Nên tôi phân bố một xíu theo bảo vệ tôi cùng Jim, không ngờ lúc dùng tới... Lại là bảo vệ anh. Bây giờ tôi cảm thấy may mắn, may mắn vì lúc đó tôi để bọn họ đi theo mình, tôi không dám suy nghĩ lúc đó anh có mệnh hệ gì. Tôi sợ mình chịu không nổi..."
tay An Minh run run khi kể lại, nhớ lại lúc đó bản thân cùng Văn Chu ngàn cân treo sợi tóc. Nếu lúc đó không có đám người của cậu, sợ cả hai đều không xong rồi.
Văn Chu nắm lấy tay An Minh, kéo cậu vào người mình mà ôm ấp
"Em đừng lo, qua cả rồi. Tôi dùng phần đời còn lại bù đắp cho em, còn về Jim... Nếu cậu ta cần giúp, tôi sẽ giúp hết sức của mình. Tôi thay em trả nợ cậu ta"
An Minh ôm lại Văn Chu, lại cười khẽ vào tai hắn
"Anh nói hay nhỉ. Bây giờ tôi cũng giàu ngang ngửa anh đấy, bây giờ tôi không theo đuổi anh nữa. Tôi cho anh thêm cơ hội này... Chỉ cần anh lừa dối tôi lần nữa. Tôi chỉ còn cách không từ mà biệt với anh rồi"
"Sẽ không!! Tôi chắc chắn sẽ không để em buồn nữa. Bây giờ tới lúc tôi theo đuổi em"
An Minh cảm thấy một trận ấm lòng mà hôn môi với Văn Chu. Văn Chu được bảo bối nhà mình hôn, liền một trận vui vẻ mà hôn đáp trả
"Tôi xem xem, anh có thể kiên trì đến bao giờ"
"Tôi có thể kiên trì cả đời, miễn người đó là em" - Văn Chu cười ấm áp mà đáp trả
-----End Phiên Ngoại------
Chòi oi :((( bh mới rảnh mà viết PN cho mấy nàng á. Tui sắp thi đh rồi nên m.n thông cảm nhe ỤvỤ học sấp mặt huhu