Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

chương 55: mẫu tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiểu Tinh trở về biệt thự Hà gia, lúc này đã gần 11 giờ đêm, Lệ Oánh từ sau khi Hà Chí Cường vào tù liền mắc chứng bệnh mất ngủ, cho nên giờ này vẫn còn đi đi lại lại trong phòng.

Giữa lúc căn biệt thự đang chìm trong sự yên tĩnh thì bất chợt một âm thanh lớn vang lên, cánh cửa gỗ sang trọng bị Hiểu Tinh vung tay mở một cái thật mạnh.

Người hầu gái khi đó vừa đưa Lệ Oánh vào phòng trở ra, vốn dĩ đã bị tiếng động làm cho giật mình, giờ lại vì nhìn thấy dáng vẻ của Hiểu Tinh thì càng bị doạ cho kinh hồn bạt vía.

Cả người cô ướt sũng, tóc tai xơ rối, trên thân váy thì dính đầy bùn đất bẩn thỉu và những vết đỏ loang lổ, giống như là vừa chui từ dưới hồ lên vậy, đã thế hai bàn tay bị thương thì đang không ngừng chảy máu, từng giọt, từng giọt, tí tách rơi xuống sàn đá hoa cương lạnh lẽo. Trông thật khiếp sợ.

Người hầu gái kinh hãi đến mức toàn thân cứng lại, rồi từ từ ngồi bệt xuống chân cầu thang, miệng ú ớ không thành lời.

Hiểu Tinh một mạch đi thẳng lên lầu, không cần gõ cửa mà trực tiếp bước vào phòng Lệ Oánh.

“Đã bảo…” Lệ Oánh trên tay cầm cốc nước, vừa ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy dáng vẻ doạ người của Hiểu Tinh liền kinh hãi không thôi.

Cốc nước ấm trên tay cũng vì thế mà rơi xuống, vỡ tan.

“Hiểu… Hiểu Tinh….con… con”

Hiểu Tinh không nói gì, tay chỉ ấn gì đó trên điện thoại rồi đưa đến trước mặt Lệ Oánh.

Bà ta toàn thân run rẩy, phải mất một lúc mới có thể bình tĩnh mà cầm lấy điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Hiểu Tinh.

Chỉ đến khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm trên ảnh, thì gương mặt Lệ Oánh mới lộ rõ sự bàng hoàng, kinh hãi, thiếu chút nữa thì khiến điện thoại tuột khỏi tay.

Giọng Hiểu Tinh lúc này vang lên nhẹ nhàng đến mức đau xót: “Tại sao mẹ có thể làm như vậy… tại sao lại có thể nhẫn tâm lừa dối con… tại sao không nói cho con biết rằng con có một đứa con chứ? Tại sao mẹ có thể biến con thành người tồi tệ như vậy?”

“Hiểu Tinh à…thật ra mọi việc không như con nghĩ đâu, đây chắc chắn là kết quả giả mà thôi. Có phải cái tên An Mạc Ngôn đã nói gì đó với con có phải không? Có phải là do nó không?” Lệ Oánh chủ động bước đến cầm lấy tay Hiểu Tinh, ánh mắt ẩn chứa một loại thâm sâu khó đoán.

Hiểu Tinh trực tiếp nhìn thẳng vào mẹ mình, đáy mắt đều là nỗi đau…

“Mẹ thôi đi! Con không tin mẹ nữa… tất cả những gì mẹ nói đều là dối trá, cái gì mà tai nạn năm cấp ba, cái gì mà mổ ruột thừa? Mẹ từ đầu tới cuối đều là lừa gạt con…”

Dứt lời, cô dứt khoát hất tay Lệ Oánh ra khỏi tay mình.

“Hiểu Tinh con nghe mẹ nói đã! Thôi được rồi….mẹ sẽ nói sự thật với con. Đúng là con đã có thai với An Mạc Ngôn, nhưng mà là con tự mình chia tay nó, cũng tự mình muốn bỏ cái thai đó, cho nên…”

“KHÔNG PHẢI! Hiểu Tinh hét lên một tiếng đầy thống khổ.

“Con không đời nào vứt bỏ con của mình! Đêm ngày 26 tháng 6 tại sao con lại ôm bụng bầu giữa đêm mưa bỏ chạy khỏi nhà, để đến nỗi xảy ra tai nạn? Phải chăng đêm đó con đã biết được sự thật mà con không nên biết?”

Nước mắt mang theo nỗi uất hận lẫn day dứt rớt rơi trên gò má lạnh lẽo, tâm can cô mỗi khi nghĩ đến đêm đó đều đau đớn không thở được.

“Tại…. Tại sao… con…. Có thể…” Lệ Oánh kinh ngạc đến nói không thành câu, không nghĩ đến làm sao mà Hiểu Tinh lại nhớ ra được chuyện này.

Hiểu Tinh không chút che giấu, thú nhận: “Con đã đến gặp người tài xế gây tai nạn cho con vào bảy năm trước, và nhờ ơn của mẹ mà bây giờ người đó đang sống không bằng chết đấy!”

Nghe đến đây mi tâm Lệ Oánh liền nhíu chặt lại, đầy giận dữ: “Con dám sau lưng ta lén lút điều tra?”

Hô hấp của Hiểu Tinh lúc này cũng không còn ổn định, gương mặt kiều diễm đã tràn đầy đau đớn, nhưng hơn hết sự phẫn nộ trong mắt cô dường như muốn đốt cháy hết mọi thứ. Cô nhìn mẹ mình, gắt gao nói:

“Có như vậy con mới biết được sự thật rằng mẹ đã tàn nhẫn đến mức nào. Nếu như mẹ muốn che giấu những hành động tội lỗi của mình, không dám tiết lộ, thì con cũng không cần mẹ phải thú nhận nữa… nhưng mà con, nhất định sẽ đưa tất cả ra ánh sáng, để những kẻ có tội nhất định phải đền tội.”

Nói xong cô xoay người ra khỏi phòng, đi thằng về phía cầu thang.

Lệ Oánh hớt hải chạy theo, vội vàng túm chặt lấy tay cô giữ lại: “Hiểu Tinh con định đi đâu? Định đi đâu hả?”

“Đương nhiên là đi tìm con của con rồi!” Cô dứt khoát đáp.

“Không được! Con không được đi! Con và bọn chúng chẳng có mối liên hệ nào cả, thứ dơ bẩn như vậy con tuyệt đối không được chạm vào!”

Hiểu Tinh đột ngột dừng lại, đôi mắt đẹp mở lớn: “Mẹ vừa nói cái gì? Ai dơ bẩn? Con của con sao?”

Lệ Oánh lập tức trở về dáng vẻ thanh lãnh, ngạo mạn, ánh mắt y hệt như bảy năm về trước: “Đúng vậy! Nó chính là vết nhơ trong cuộc đời của con, vốn dĩ con nên quên đi và sống tốt cuộc sống của mình mới phải, có như vậy mới không uổng phí công sức của ta.”

Cô kinh hãi lùi lại vài bước, trong lòng đang dần dâng lên cơn sóng dữ dội.

“Mẹ thật là đáng sợ… mẹ huỷ hoại cuộc đời của người khác mà không một chút áy náy, hay ân hận nào. Kể cả đó có là cháu gái của mẹ, mẹ cũng không hề nương tay…”

“Tại sao ta phải làm như thế? Bọn họ chỉ là một lũ thấp kém, ngu xuẩn, càng không có tư cách để ta phải coi trọng.”

Câu nói của Lệ Oánh đã hoàn toàn đạp đổ mọi nỗ lực để bình tĩnh của cô. Cô nắm chặt hai tay, ánh mắt tràn ngập sự kích động:

“Vậy thì kể từ giờ phút này con cũng không muốn liên quan gì đến mẹ nữa!”

“Không được! Con không được đi! Tuyệt đối không được đi tìm bọn chúng!” Lệ Oánh giận dữ lao tới túm chặt lấy tay cô.

“Mẹ buông tay ra đi! Con không muốn ở cùng với mẹ thêm một giây phút nào nữa đâu!”

“Con dám cãi lời ta sao? Đồ ngu xuẩn này!”

BỐP——-.

Lệ Oánh vung tay tát cho Hiểu Tinh một cái bạt tai như trời giáng. Cú đánh này khiến cô say xẩm mặt mày, trượt chân rơi từ trên cầu thang xuống.

“Rầm” một tiếng thật mạnh, âm thanh vang vọng khắp căn biệt thự khiến người ta không khỏi giật mình kinh sợ.

Hiểu Tinh nằm bất động dưới sàn, dáng vẻ vô cùng thê thảm. Cô tựa như một đoá hoa bị dẫm nát, một chút khí sắc cũng phiêu tán.

Ở trên này Lệ Oánh lại bình tĩnh như nước, sắc mặt tựa như không chút dao động. Bà ta thản nhiên quay người bước vào trong phòng, gọi đi một cuộc điện thoại, rồi sau đó mới trở ra, nhìn cô quằn quại trong đau đớn.

Cú ngã khiến toàn thân cô đau đến chết lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt. Lúc này mùi máu tanh xộc thẳng vào trong khoang miệng khiến cô bừng tỉnh, trong một khoảnh khắc cô không biết bản thân còn sống hay đã chết…

Nhưng ý niệm về con gái khiến cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cô chống tay gượng dậy, từng chút bò ra cửa.

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng khởi động xe, thì đôi mắt giận dữ của Lệ Oánh cũng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Từng khớp xương trên người Hiểu Tinh như muốn gãy rời ra, cô đau đớn cắn chặt môi, gồng mình giữ vững tay lái. Lúc này mồ hôi trên trán đã vã ra như tắm, ngay cả việc hít thở cũng khiến cô cảm thấy rất khó khăn.

Nhưng mà những điều đó không có là gì, chỉ cần nghĩ đến việc được gặp lại An Nguyệt, thì dù đau đớn cỡ nào cô cũng có thể chịu đựng được.

Nhưng thật không may mắn cho cô, đúng lúc này một chùm sáng từ xa rọi tới, rồi bất ngờ lao thẳng vào xe của cô.

Cô kinh hãi đánh lái qua một bên, khiến bánh xe ma sát với mặt đường tạo tia lửa điện cùng âm thanh ken két vang vọng đến chói tai.

RẦM————.

Chiếc xe sau đó đâm thẳng vào gốc cây ven đường.

Đầu xe bẹp rúm, khói đen không ngừng bay lên.

Ở bên trong, Hiểu Tinh gục đầu lên vô lăng, hai mắt mơ mơ hồ hồ khép lại, toàn thân bất động. Rồi ngay sau đó máu từ trên trán chảy xuống, rất nhanh đã nhuộm đỏ một khoảng lớn trên gương mặt.

Ngón tay rướm máu của cô co giật nhẹ, cô gom chút sức lực cuối cùng của mình chầm chậm đặt tay lên bụng, thì thào từng câu yếu ớt:

“Có ai không… cứu con của tôi với… làm ơn hãy cứu con tôi….”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio