Phải mất một lúc An Mạc Ngôn mới có phản ứng, hắn chưa tưởng tượng được câu chuyện hắn vừa nghe thấy là trong tình huống gì, nhưng mà linh tính cho hắn biết người vừa gọi cho hắn là ai? Và người đó đang gặp nguy hiểm như thế nào?
Ngay sau đó hắn ấn nút gọi điện cho Tử Dịch.
Giây phút Tử Dịch bắt máy, ánh mắt hắn như không còn một chút tình cảm con người nào.
“Tử Dịch…”
“Vâng em nghe đây anh Ngôn!”
“Có 3 việc cậu cần làm gấp. Thứ nhất tra vị trí số điện thoại mà tôi vừa gửi cho cậu, thứ hai chuẩn bị người, thứ ba theo dõi chiếc xe tải mang biển số Q3xxx đang chạy hướng Thường Đức - Dư Niêu, bằng mọi cách phải bắt được người đàn bà Triệu Lệ Oánh cho tôi!”
“Em hiểu rồi!”
Tử Dịch là người khá nhạy bén, chỉ cần vài lời An Mạc Ngôn nói đã nắm rõ được tình hình và hiểu mình nên sắp xếp như thế nào, cho nên hắn không cần phải hỏi thêm điều gì, liền lập tức tắt máy.
…----------------…
Lúc này bóng tối đã hoàn toàn bao phủ khắp nơi, gió nổi lên làm những tán cây xung quanh bị xoay chuyển, tạo thành âm thanh xào xạc, ầm ĩ.
Con đường duy nhất rời khỏi bệnh viện tâm thần cũng trở nên u ám, đáng sợ hơn ngày thường. Một bên là vực thẳm, một bên là sườn dốc treo leo, thi thoảng mới có một ngọn đèn cao áp cũ, đã không còn tác dụng chiếu sáng.
Ở trên con đường ấy Hiểu Tinh một thân đầy máu, đang cắn chặt răng mà lết từng chút một.
Khắp người cô đều bị kẽm gai sắc nhọn cứa phải, máu nhuộm đỏ bộ đồ bệnh nhân, ngay cả lúc này, trên đầu ngón tay máu tươi đang không ngừng nhỏ giọt, chảy xuống.
Mỗi một vết cắt như vậy đều đau đớn tận xương tuỷ.
Trong chút ánh sáng lờ mờ, gương mặt gầy gò của cô trở nên trắng bệch, dường như không còn một chút huyết sắc nào, đến mức hơi thở cũng trở nên mỏng manh, yếu ớt.
Cô run rẩy bước đi, thân hình giống như cây non trước gió, có thể bị quật ngã bất cứ lúc nào. Nhưng mà cô vẫn không dám dừng lại, không dám chậm trễ một giây phút nào.
Đúng lúc này từ phía sau vọng đến tiếng chó sủa, khiến tim cô trong khoảnh khắc như ngừng đập. Cô đã từng nghe thấy âm thanh này, nó chính là một trong những con chó đã tấn công cô, trong lần cô chạy trốn trước đó.
Vậy là bọn họ sắp đuổi đến đây rồi.
Hiểu Tinh hoảng sợ đến quên cả đau đớn, cô điên cuồng cắm đầu chạy về phía trước.
Mỗi một giây phút trôi qua thì tiếng chó sủa lại càng gần, mà con đường phía trước lại không có lấy một chỗ để trốn, cô gần như đã cạn kiệt sức lực, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng vô cùng lớn.
Cô cắn chặt môi, nước mắt không ngừng chảy trên gò má lạnh buốt.
An Nguyệt con ơi…
Mẹ thèm khát được ôm con quá…
Mẹ muốn nói cho con biết mẹ là mẹ của con…rằng mẹ chưa bao giờ muốn bỏ con… rằng mẹ còn yêu con hơn cả tính mạng của mình…
Nhưng mà mẹ phải làm thế nào đây? Mẹ không thể đến bên con được nữa rồi…
Ngay lúc Hiểu Tinh không thể bước tiếp được nữa thì bất ngờ một chùm sáng từ xa rọi tới, ngay sau đó một chiếc xe màu trắng đột ngột dừng lại ngay trước mặt cô.
Cô còn chưa kịp định thần, thì người trên xe đã vội mở cửa bước xuống, cất tiếng gọi tên cô: “Hiểu Tinh!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô run rẩy thì thào như con thú nhỏ đáng thương: “Thành Hoàng…”
“Là anh đây!”
Cô kinh ngạc không biết vì sao Sở Thành Hoàng lại có mặt ở đây, ngay lúc này, nhưng mà cô biết rõ một điều cô vẫn còn cơ hội được sống rồi.
“Thành Hoàng làm ơn… cứu em.”
Nói xong câu đó trước mắt cô mọi thứ liền tối sầm lại, cũng may Sở Thành Hoàng nhanh tay đỡ kịp, sau đó vội vàng bế cô lên xe, nhanh chóng rời đi trước khi đám người kia đuổi đến.
Đúng lúc này thì xe của An Mạc Ngôn chạy tới.
Nhưng do trong đầu An Mạc Ngôn chỉ nghĩ đến Hiểu Tinh, nên không hề để ý đến chiếc xe vừa chạy qua, cứ thế lần nữa lại vuột mất cô.
Không lâu sau xe của An Mạc Ngôn dẫn đầu, cùng 3 chiếc xe khác đã đến trước cổng bệnh viện tâm thần, không cần đợi mở cửa hắn trực tiếp đạp ga lao thẳng vào bên trong.
ẦM——-.
Một tiếng động lớn vang lên làm chấn động toàn bộ bệnh viện, hai cánh cửa sắt theo cú tông của An Mạc Ngôn liền bay về hai phía.
Tất cả những người bên trong đều bị một phen kinh hồn bạt vía, ngay sau đó gã giám đốc bệnh viện cùng những người khác mới vội vàng chạy ra. Tuy nhiên còn chưa ra khỏi đại sảnh đã bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sững người.
Từ bên ngoài hơn chục người đàn ông cao lớn, vận trang phục đen lừng lững bước vào.
Trong nháy mắt một luồng khí lạnh tràn tới, luồn lách đến từng ngóc ngách bệnh viện.
Thân hình cao lớn của An Mạc Ngôn được ánh đèn phản chiếu rất rõ, khuôn mặt hắn như ngâm trong hồ băng, đôi mắt Hắc Diệu lại giống như được nung trong hoả lò, cả người tỏa ra hơi lạnh thấu đến tận tâm can, khiến kẻ khác không rét mà run, vô cùng bất an.
“Các người là ai? Tại sao lại ngang nhiên xông vào đây?” Trong nhất thời, tay chân của gã giám đốc hoảng cả lên, sau đó hắn lục túi lấy điện thoại ra, với ý định gọi cảnh sát đến.
Nhưng còn chưa kịp ấn số, đã bị An Mạc Ngôn cướp lấy, trực tiếp bẻ gãy điện thoại làm đôi. Đam Mỹ Hài
“Các người….” Phút chốc toàn thân gã giám đốc đổ mồ hôi lạnh, hắn kinh hãi lùi lại vài bước.
“Các người muốn gì?”
“Người phụ nữ tên là Hiểu Tinh, đưa cô ấy ra đây!” Giọng nói âm trầm nhưng mang theo nộ khí vang lên, khiến đám bọn họ đều nơm nớp lo sợ.
Bấy giờ gã giám đốc mới nhận ra tình huống trước mắt, liền cố nén đi sự sợ hãi trong lòng, nói: “Thì ra là muốn tìm người sao? Bình tĩnh… bình tĩnh một chút… tôi sẽ đưa người đến ngay!”
Nói xong gã gấp rút quay đầu về phía sau, ánh mắt tìm kiếm: “Ôn Bích! Ôn Bích đâu rồi! Lại đây nhanh lên!”
Từ trong đám y tá đang khép nép sợ sệt, Ôn Bích chầm chậm bước tới.
“Hiểu Tinh có phải là người phụ nữ vừa được đưa vào đây có đúng không?” Gã trừng mắt hỏi.
“Vâng thưa giám đốc.” Ôn Bích hơi cúi đầu đáp.
Khoảnh khắc giọng nói của Ôn Bích vang lên làm tim An Mạc Ngôn đau thắt lại, hắn ngay lập tức nhận ra giọng nói này, nó chính là giọng nói mà hắn đã được nghe qua điện thoại.
“Vậy đem cô ta đến đây nhanh lên!”
“Nhưng mà…”
Đến đây Ôn Bích liền dừng lại, không dám nói tiếp nữa.
“Còn nhưng nhị gì nữa!”
Trước lời thúc giục của gã giám đốc, cô ta sợ hãi liếc nhìn An Mạc Ngôn một cái, sau đó nuốt xuống một ngụm khí lạnh, lắp bắp nói: “Cô ta…cô ta… vừa mới bỏ trốn rồi!”
“Cái gì? Bỏ trốn?” Hô hấp của gã giám đốc trở nên dồn dập, hắn nhíu chặt mi tâm quát lớn.
“Chuông báo cháy ban nãy cũng là do cô ta gây ra.” Ôn Bích bồi thêm chuyện.
“Vậy đã đi tìm chưa? Mà không…là tìm thấy chưa?” Lúc này mồ hôi trên trán gã giám đốc vã ra như tắm, hắn cuống cuồng hỏi.
Ôn Bích không trả lời chỉ rụt rè lắc đầu.
“Mẹ kiếp! Cô quản lý kiểu gì vậy hả? Tại sao lại để cho bệnh nhân trốn thoát được!”
Gã giám đốc tức giận đến run rẩy cả người, hắn hiểu rõ tối nay đám người kia ngang nhiên xông vào đây như vậy, hiển nhiên đều không phải là dạng tầm thường. Nếu như không giao người cho bọn họ, thì cả cái bệnh viện này chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Thấy biểu hiện lo lắng của gã giám đốc, Ôn Bích liền thấp giọng thì thào:
“Là cô ta trèo từ chỗ hàng rào sắt ra, nhưng mà tôi thấy chỗ đó có vết máu, có lẽ là bị thương không nhẹ, như vậy khó mà chạy xa được. Ngài yên tâm hiện tại tôi cũng đang cho đội bảo vệ tìm kiếm, nhất định sẽ sớm tìm thấy thôi.”
Nói xong Ôn Bích liền cảm giác thấy một luồng sát khí ập tới, ngẩng đầu, phát hiện ra An Mạc Ngôn đã đứng trước mặt cô ta từ lúc nào.
Sắc mặt Ôn Bích đột nhiên kinh hãi, giống như là trông thấy quỷ.