"Hàm tỷ." Vừa về đến kí túc xá cô lên tiếng gọi Lãnh Thanh Hàm
"Hửm?" Nghe thấy tiếng cô gọi Lãnh Thanh Hàm đi từ bếp ra.
Cô đi đến ôm Lãnh Thanh Hàm.
Rúc vào lòng chị.
"Sao vậy?" Lãnh Thanh Hàm ôm lấy cô hỏi
"Em có chút mệt chỉ muốn ôm chị một chút thôi."
Hai người cứ vậy không ai lên tiếng đứng ôm nhau một hồi lâu.
Sáng hôm sau,
"AAA!" Tiếng hét thất thanh phát ra từ kí túc xá của Băng Tuyết Ngân.
"Tối qua mình làm gì vậy trời!" Băng Tuyết Ngân vùi mặt vào ngối mà hét
"Bình tĩnh não, bình tĩnh.
Quên đi là được..quên đi là được....."
"MÌNH KHÔNG QUÊN ĐƯỢC!"
————————————
Cạch
"Dậy rồi, mau ra ăn sáng đi." Nhạc Y Trân đứng trong bếp nói vọng ra ngoài vì biết em đã dậy
"Chị làm bữa sáng sao?" Băng Tuyết Ngân đi vào bếp nhìn chị hỏi
"Rảnh thì làm thôi, trên bàn có canh giải rượu uống đi."
Băng Tuyết Ngân đi đến bàn lấy bát canh uống.
"Cảm ơn." Băng Tuyết Ngân nói vọng vào bếp
————————
"Mau ăn sáng đi." Nhạc Y Trân ngồi đối diện Băng Tuyết Ngân nói
"Ừm." Băng Tuyết Ngân động đũa bắt đầu dùng bữa sáng
Hai người dùng bữa trong yên tĩnh
"Tối qua chị đưa tôi về phòng sao?"
"Ừm." Nhạc Y Trân đứng rửa bát trả lời
"Tôi....có làm gì quá phận không?"
".....Không có" Nhạc Y Trân dừng lại một chút nhưng vẫn đáp lại
"Vậy sao, tôi không có nhớ gì hết."
"Vậy em có muốn nhớ lại không." Nhạc Y Trân quay sang nhìn Băng Tuyết Ngân
"Nhớ...nhớ gì?" Băng Tuyết Ngân hốt hoảng cầm cốc nước trên tay chặt hơn
"Nhớ lại chuyện tối qua." Nhạc Y Trân nở nụ cười nhếch môi tắt vòi nước đi đến chỗ Băng Tuyết Ngân
"N...này c-chị đến gần l...làm gì vậy." Băng Tuyết Ngân lùi ra sau nói
"Em kêu không nhớ vậy tôi giúp em nhớ lại chuyện tối qua."
"K-không cần."
Băng Tuyết Ngân lùi ra sau đụng vô cạnh bàn
"Chết tiệt hết đường lui rồi." Băng Tuyết Ngân thầm than trong lòng.
Thấy Nhạc Y Trân càng đến gần càng hoảng loạn
"Có....có gì đứng từ xa nói...đừng đến gần."
Nhạc Y Trân bước đến gần Băng Tuyết Ngân.
Đôi mắt không động mà nhìn thẳng Băng Tuyết Ngân.
Em thì ngược lại mắt đảo đi chỗ khác.
"Có gì mà em hoảng vậy? Chỉ là tôi giúp em nhớ lại thôi mà?" Nhạc Y Trân nhìn em hỏi
"T..tôi có v-việc bận rồi đi trước." Băng Tuyết Ngân mau bịa ra một lí do liền mau lách người ra định chạy.
Nhạc Y Trân nhanh tay kéo em lại.
Ôm lấy eo em nói
"Việc bận? Hôm nay tôi xem lịch trình của em không hề có viêc bận.
Bạn của em cũng có việc bận không rảnh cùng em đi chơi."
Băng Tuyết Ngân trợn mắt nhìn Nhạc Y Trân
"Bất ngờ sao tôi lại biết đúng không?" Nhạc Y Trân kéo eo em sát lại gần mình
"Giờ tôi giúp em nhớ lại chuyện tối qua đã."
Băng Tuyết Ngân ín thở nhìn chị
"Đồ thần kinh này nữa!" Băng Tuyết Ngân thầm chửi trong lòng
"Em đang nói xấu tôi đúng không?"
"Chị đi guốc trong bụng tôi sao?!"
"K-không có." Băng Tuyết Ngân nói
Hai người cao xấp xỉ nhau nên hai mắt đối nhau.
Nhạc Y Trân cười nhẹ
"Tối qua, tôi đỡ em lên phòng, em nói tôi đẹp vậy em lỡ thích tôi thì sao, rồi biết sao không? Tôi kêu em chứng minh, vậy là em và tôi....." Nhạc Y Trân nói càng kéo gần em gần lại
"TÔI NHỚ, TÔI NHỚ!" Băng Tuyết Ngân đỏ mặt quay sang chỗ khác nói lớn
"Em kêu không nhớ mà?"
Băng Tuyết Ngân biết mình mắc bẫy chị thì trợn mắt
"Nhìn em như cún con vậy." Nhạc Y Trân nói
"Chị so sánh tôi với cún sao?"
"Em dễ thương như vậy làm tôi liên tưởng đến."
"Vậy là em giả vờ sao?"
"Hừm, buông ra!" Băng Tuyết Ngân hậm hực nói
"Không buông." Nhạc Y Trân ôm càng chặt nói
"Chị! Bắt nạt người quá đáng!"
"Tôi bắt nạt em hồi nào? Đây là đang ôm em đàng hoàng."
"Cái đồ mặt dày!"
"Lại nói xấu tôi rồi." Nhạc Y Trân nhăn mày nói
"Em như vậy tôi càng muốn....." Nhạc Y Trân nói rồi đến sát tai em thì thầm
"Ăn em đó."
Băng Tuyết Ngân đỏ mặt đẩy mạnh chị ra
"Cái...cái đồ...đồ..."
"Đồ gì?" Nhạc Y Trân thấy em tức giận đỏ mặt phừng phừng như con cún bị chọc cho tức như vậy thấy có chút dễ thương.
"Biến thái!" Băng Tuyết Ngân nói xong liền chạy đi
Nhạc Y Trân chỉ biết cười nhẹ
"Dễ thương thật."
————————
"Cái đồ biến thái, bắt nạt người quá đáng, đầu óc có vấn đề, không hiểu sao tôi lại có thế tạo ra một người như chị, CÁI ĐỒ ĐẸP MÀ THẦN KINH!" Băng Tuyết Ngân hét lớn câu cuối khiến nhiều người chú ý né xa.
"Mẹ ơi chị ấy bị gì vậy?" Đứa bé đi qua hỏi
"Chắc đầu óc có vấn đề đó con đi thôi." Người phụ nữ nói rồi dắt đứa bé đi nhanh hơn
—————————
Hắt xì
"Nhóc con này lại nói xấu tôi rồi, cái tính tình không bỏ được." Nhạc Y Trân đứng tưới hoa bên cửa sổ than thở nói
End Chương
-//
-Hi everyone im back!????️.