Chuyện Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến nhận nuôi là chuyện của hơn hai tháng trước. Khoảng thời gian này, Tiêu Chiến đi sớm về khuya. Còn Vương Nhất Bác ? Hắn ngày ngày lặp đi lặp lại duy nhất bốn việc : Ăn - học - ngủ. Và không thể không nói thêm việc cuối chính là nhắn tin hay điện thoại với Tiêu Chiến.
Tỷ như hôm nay là thứ bảy rồi nhưng Tiêu Chiến vẫn không về nhà. Vì sao ư ? Đơn giản thôi, Tiêu Thị đang trong thời gian trở mình, y cần phải sát sao theo dõi a. Còn Vương Nhất Bác thì cuối tuần học hành gì ? Dành thời gian này học hỏi tay nghề từ dì Lộ.
"Ây, Tiểu Bác cho ít muối thôi kẻo mặn a."
"..."
"Tiểu Bác, mở lửa nhỏ thôi, cháy đó !"
"..."
"Ta bảo con cắt dưa chuột không phải là đập dưa chuột."
"..."
Mỗi một việc Vương Nhất Bác làm đều nghe thấy tiếng nhắc nhở của dì Lộ phía sau. Phòng bếp hiện tại ừm chính là bãi chiến trường. Chắc chắn là không nói quá !
Sau những giây phút cực khổ thì Vương - phá hoại nhà bếp - Nhất Bác đã hoàn thành bữa ăn. Hình thù thì khỏi nói rồi, chả ra gì cả, nhưng ăn vẫn được !
"Cái này..." Vương Nhất Bác nhìn đống đồ ăn do tự mình làm ra có chút chán ghét. Hẳn là ăn được mà phải không ?
Dì Lộ cầm đũa lên nếm thử, ừm không tệ, khẽ nói : "Không tệ nha, lần sau cố gắng hơn."
Nghe được lời này, Vương Nhất Bác vui vẻ cười híp cả mắt. Nếu hắn có đuôi hẳn là đang quẫy tới quẫy lui a.
"Chiến ca hôm nay vẫn không về ạ ?"
"Đúng a. Sáng nay thằng bé có về lấy văn kiện rồi đi."
Vương Nhất Bác ỉu xìu. Hắn muốn khoe với Chiến ca thành quả của hắn a. Vả lại hơn hai tháng không thấy mặt y rồi, có chút nhớ nhung !
"Hay là như vầy, cháu mang cơm trưa đến cho Chiến Chiến ? Sáng nay ta thấy thằng bé về lấy văn kiện, người gầy hẳn, thật xót."
"Như vậy cũng được ạ ?" Vương Nhất Bác mắt sáng như sao, hỏi lại.
"Xem như tặng Chiến Chiến một kinh hỉ."
Dì Lộ nói xong liền quay lại vào bếp lấy thêm vài món bổ dưỡng gói lại đưa cho Vương Nhất Bác.
"Ừm....cái kia..." Vương Nhất Bác nhìn đồ ăn mình làm lại nhìn dì Lộ.
"Ta quên mất, phải gói cả cái này nữa." Dì Lộ bật cười, nhanh chóng gói cả đồ ăn quái dị kia cho Vương Nhất Bác cầm theo.
.
.
Đứng trước tòa nhà cao tầng, hai chữ "Tiêu Thị" lọt vào mắt. Vương Nhất Bác thầm cảm khái, vị trí công ty của Tiêu Chiến nằm ở trung tâm đã đành còn to hơn nhưng tòa nhà xung quanh nữa.
Vương Nhất Bác tay cầm hộp thức ăn tiến vào sảnh công ty. Tiếp viên ở quầy lễ tân thấy Vương Nhất Bác liền lịch sự chào hỏi : "Tiên sinh, tôi giúp gì được cho ngài ?"
"Ừm...cái kia...tôi muốn tìm Tiêu tổng."
Cô tiếp viên sững sờ một lúc. Quan sát cách ăn mặc của Vương Nhất Bác, chỉ là quần jeans áo thun đơn giản phối với giày Nike không giống như đến bàn chuyện làm ăn. Như thế nào lại muốn tìm Tiêu tổng của bọn họ ? Là quan hệ gì ?
"Vậy xin hỏi ngài hẹn trước chưa ạ ?"
"Hẹn trước ? Chưa a." Vương Nhất Bác ngây ngốc đáp lại. Chỉ là gặp người thôi, có cần phiền phức vậy không ?
Đang lúc Vương Nhất Bác bối rối không biết nên làm gì để được gặp Tiêu Chiến thì thân ảnh Trịnh Phồn Tinh tay cầm cơm hộp tiến tới.
"Anh Trịnh."
Trịnh Phồn Tinh nhìn thấy Vương Nhất Bác cũng rất ngạc nhiên. Thằng nhóc này làm sao lại chạy tới đây ? Tay còn đang xách cái gì kia ?
"Sao cậu lại chạy đến đây ?"
"Em đi đưa cơm." Vương Nhất Bác vừa nói vừa đưa hộp cơm cỡ to lên chứng minh.
Cô tiếp viên thấy Trịnh Phồn Tinh liền nói : "Trợ lý Trịnh người này..."
Trịnh Phồn Tinh phất tay, bảo cô cứ làm việc của mình. Còn cậu thì làm gì được nữa, chính là dẫn bạn nhỏ này đi gặp Tiêu tổng !
Hai người khuất dạng sau cánh cửa thang máy chuyên dụng dành cho sếp lớn của Tiêu Thị thì nhân viên ở sảnh xôn xao cả lên.
"Ai thế a ?"
"Đòi gặp cả Tiêu tổng ?"
"Quan hệ rất tốt trợ lý Trịnh nha, mặt mũi dáng dấp không tệ, bất quá hình như còn ở tuổi vị thành niên."
.
.
Trịnh Phồn Tinh dẫn Vương Nhất Bác đến trước cửa phòng làm việc của Tiêu Chiến liền gõ cửa mấy cái.
"Cậu vào đi, tôi còn có việc."
Vương Nhất Bác gật đầu, vặn tay nắm cửa bước vào. Thật con mẹ nó rộng quá đi ! Căn phòng làm việc của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác choáng ngợp không ít.
Tiêu Chiến cứ ngỡ là nhân viên vào đưa hồ sơ hay văn kiện gì cho y nên chẳng buồn mà ngẩng đầu lên, khẽ nói : "Cứ để trên bàn, tôi xem sau."
Vương Nhất Bác chậm chạp tiến đến bàn làm việc của Tiêu Chiến, đứng đối diện y kêu lên : "Chiến ca."
Tiêu Chiến lúc này mới ngẩng đầu khỏi mớ giấy tờ, ngước mặt lên nhìn hắn. Chính là bất ngờ không giấu được !
"Sao lại tới ?"
"Ừm...mang cơm trưa cho anh."
Tiêu Chiến nhìn hộp cơm cỡ to mà Vương Nhất Bác đang cầm cũng chẳng hỏi nữa. Y trực tiếp đứng dậy đi về phía bàn nhỏ dùng để uống trà ngồi xuống. Vương Nhất Bác lẽo đẽo theo sau y rồi cũng ngồi xuống.
"Cùng ăn ?"
"Không anh ăn đi, em ăn rồi."
Tiêu Chiến gật đầu, đưa tay mở hộp thức ăn ra. Vương Nhất Bác có chút chờ mong khi thấy y đang động đũa vào thức ăn mình làm a.
"Cậu làm ?"
Vương Nhất Bác đưa tay vò tóc, "ừm" một tiếng, nhịn không được hỏi thêm : "Anh...thấy thế nào ?"
"Không tệ."
Vương Nhất Bác được khen liền vui vẻ ra mặt. Hắn chăm chú nhìn Tiêu Chiến ăn lại quan sát thêm một chút về căn phòng này. Bên kia còn có một cánh cửa nữa, hẳn là phòng nghỉ cho y đi ?
Đợi đến lúc Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến lần nữa thì y đã ăn xong rồi.
"Anh ăn xong rồi ?"
"Ừ."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến rồi lại nhìn mớ đồ ăn kia, còn rất nhiều a. Hắn thấy y thật sự là ốm trông thấy nhưng làm sao lại ăn ít như vậy ?
"Chiến ca, anh..."
Vương Nhất Bác đang muốn nói lại nghe có tiếng mở cửa, là Triệu Dương bước vào. Tay ông cầm hồ sơ nhìn Vương Nhất Bác rồi nhìn Tiêu Chiến ngỡ ngàng. Đây là cái tình huống gì ?