Tiêu Chiến rất nhanh thích ứng được với bóng tối trong nhà. Đưa tay vào túi quần tìm điện thoại mở đèn led thì lại phát hiện hết pin sập nguồn rồi.
"Vương Nhất Bác ?"
"..."
"Cún con ?"
"..."
Tiêu Chiến kiên nhẫn kêu vài lần nhưng vẫn không ai đáp lại. Đúng lúc này phía dưới bếp truyện đến động tĩnh. Y sải bước đi về phía nhà bếp dù có chút khó khăn nhưng vẫn là đến thuận lợi.
Do mắt Tiêu Chiến từ sớm đã cận một chút nên bây giờ thích ứng được với bóng tối thì vẫn phải nhìn lâu hơn một chút. Y nheo mắt nhìn chàng trai đang ngồi co ro ngay dưới chân bàn không khỏi sinh ra chút lo lắng.
"Nhất Bác ?" Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đang gục mặt ôm lấy đầu gối nghe thấy giọng nói quen thuộc kia liền ngẩng đầu lên. Mắt hắn đã sớm phủ một tầng hơi nước.
"Chiến...ca ?"
"Ừ."
Được người kia xác nhận, Vương Nhất Bác đưa tay nắm lấy cổ tay đối phương, có hơi dùng sức. Cổ tay y bị nắm có chút nhói đau lên, cau mày muốn nói lại thấy Vương Nhất Bác đang run lên đành nén xuống.
"Làm sao vậy ?"
"Lúc nãy đang nấu ăn liền cúp điện."
Tiêu Chiến không đáp. Giọng nói Vương Nhất Bác run lên theo từng chữ hắn thốt ra khiến y không khỏi khẳng định : Vương Nhất Bác sợ tối !
"Đã kiểm tra cầu dao trong nhà chưa ?"
Vương Nhất Bác lắc đầu nguầy nguậy. Hôm nay vì sao lại cúp điện ? Hắn thật sự sợ hãi, tự ôm lấy bản thân đang run của mình chờ đợi hình bóng quen thuộc kia về. Hôm nay anh về thật trễ. Hắn cứ đợi. Đợi đến lúc nghe được tiếng động cơ xe truyền đến bên tai. Đợi nghe được giọng nói trầm ấm kia.
"Vẫn...vẫn...chưa."
"Ở yên đây, tôi đi kiểm tra." Tiêu Chiến gỡ bàn tay của Vương Nhất Bác đang bám víu lấy y ra, khẽ nói.
Vương Nhất Bác hốt hoảng, liền giữ chặt hơn không cho y gỡ ra.
"Anh...anh đừng đi...có được không ?"
"Chỉ một lát sẽ quay lại."
Vương Nhất Bác vẫn gắt gao giữ chặt lấy Tiêu Chiến. Y khẽ thở dài, ôn nhu nói một câu : "Cún con, em đi cùng tôi thế nào ?"
Tâm Vương Nhất Bác khẽ gợn sóng. Tiêu Chiến vừa gọi hắn là gì ? Có phải là cún con không ? Trước đây hắn chỉ nghe Tiêu Chiến gọi "Vương Nhất Bác" hay "Nhất Bác" hoàn toàn không phải là cái danh xưng có chút kì quái cùng thân thiết kia. Thật không ngờ...
Vương Nhất Bác đang cố gắng tiêu hóa câu nói của Tiêu Chiến lại có âm thanh truyền đến bên tai.
"Cún con ?"
Lần này thì Vương Nhất Bác chắc chắn là Tiêu Chiến đang gọi mình rồi. Chỉ là...
"Chân em...tê rồi."
"..." Cậu ! Con mẹ nó đùa tôi sao ?!
Tiêu Chiến ngồi hẳn xuống nền nhà lạnh lẽo, cất giọng : "Duỗi chân ra một chút đi."
Vương Nhất Bác xác định Tiêu Chiến sẽ không rời đi mà ở đây liền ngoan ngoãn làm theo. Hắn duỗi hai chân ra một chút liền thấy đỡ hơn nhưng thật giống như bị đám kiến bu lên chân mà cắn. Vừa ngứa vừa nhột nhột !
Tiêu Chiến suy đi nghĩ lại thế nào lại chấp nhận ngồi đây cùng Vương Nhất Bác. Y cũng chấp nhận luôn cái bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay mình.
"Có mang điện thoại theo bên mình không ?"
"A ? Có."
"Tôi mượn, điện thoại sập nguồn."
Vương Nhất Bác đưa tay sờ vào túi quần của mình lấy ra chiếc Iphone đưa cho y.
"Mật khẩu ?"
"Sinh...sinh nhật của anh."
Tiêu Chiến sững người nhưng sau đó nhanh chóng nhập vào. Y bấm gọi cho bên nhà cung cấp điện trao đổi một chút. Gác máy, liền nhìn đồng hồ trong điện thoại, đã giờ kém rồi. giờ phút mới có điện lại, vậy là hơn nửa tiếng nữa a.
Nhờ ánh sáng lấp lóe từ điện thoại, Vương Nhất Bác quan sát thấy dường như Tiêu Chiến rất mệt. Sắc mặt y cũng không tốt lắm.
"Hay anh về phòng nghỉ ngơi đi ?"
"Cậu ở đây một mình được ?" Tiêu Chiến nhướng mày hỏi.
"Em..."
Vương Nhất Bác á khẩu, hắn chỉ muốn tốt cho sức khỏe của y một chút. Hóa ra là tự đào hố chôn mình ?
Tiêu Chiến không có ý định cùng Vương Nhất Bác đôi co vấn đề này. Y dựa lưng vào cạnh bếp, nhắm hờ mắt.
"Chiến ca..."
"Ừ."
"Em..."
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác. Cậu có nói hay không ? Cứ ấp úng cái quái gì ?
"...trước đây em vốn dĩ không sợ tối." Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, nhẹ nhàng kể ra.
Sắc mặt Tiêu Chiến đổi đổi một chút. Y biết trước giờ thứ Vương Nhất Bác không muốn nhắc lại chính là quá khứ ngày trước. Vì sao bây giờ lại chủ động kể ?
Vương Nhất Bác nói ngày trước gia đình hắn sống rất vui vẻ. Hắn của ngày đó rất nghịch ngợm, hiếu động. Cuộc sống hạnh phúc đó chỉ duy trì được đến năm hắn tuổi. Năm ấy, gia đình hắn cùng đi ra ngoại ô thành phố mừng sinh nhật mẹ hắn. Trên đường đi chẳng hiểu vì sao xe đứt thắng, không phanh được. Đến đoạn cua mới phát hiện thì muộn rồi, không giảm được tốc độ, xe lao thẳng vào dãy phân cách. Mẹ hắn đã nhanh tay giúp hắn thoát ra khỏi chiếc xe sắp phát nổ. Còn mẹ và ba thì đã không thoát kịp.
Năm tuổi, Vương Nhất Bác chứng kiến cảnh ba mẹ ra đi trước mắt mà không làm gì được. Hắn vô dụng, hắn bất lực. Mãi đến lúc cảnh sát khu vực đến giải quyết, hắn mới hoàn hồn và nhận ra ba mẹ hắn mất rồi.
Khi đó Vương Nhất Bác - hắn có khóc không ? Không, hắn không khóc ! Chỉ cảm thấy khi ấy, tim mình bị khoét một lỗ thật lớn ! Đám tang được diễn ra, bây giờ hắn mới rơi lệ. Hắn khóc đến nỗi ngất đi.
Bi kịch cuộc đời chưa dừng ở đó, nó vẫn tiếp diễn. Hắn trở thành đứa không cha không mẹ. Họ hàng vì không muốn rước phiền phức liền rũ bỏ trách nhiệm nhận nuôi hắn. Nhà hắn dẫu sao vẫn thuộc hạng khá giả nhưng không có nghĩa gia sản đó sẽ không hao mòn. Vương Nhất Bác nhận thức được điều ấy, hắn nghỉ học, chính mình bắt đầu trải nghiệm sự đời.
Lúc gặp được Hạ Bằng, Vương Nhất Bác cứ ngỡ anh ta sẽ giúp cho cuộc sống mình thay đổi, không còn phải cực khổ như vậy. Nhưng hắn đã sai, sai hoàn toàn. Anh ta sau khi lấy được lòng tin của hắn liền cho hắn vào quán bar làm việc. Hắn đâu có ngu mà không biết được cái nơi đó có bao nhiêu thối nát ? Hắn khước từ công việc ấy. Hạ Bằng liền lộ bản chất thật, hành hạ hắn, ép hắn làm. Mỗi ngày đều phải đối diện với biết bao con người ghê tởm.
Có lần, một người phụ nữ nhìn trúng hắn, muốn bao dưỡng hắn. Hắn cự tuyệt. Cũng có người nhìn trúng hắn, trắng trẻo, mặt mũi không đến nỗi nào liền muốn mua hắn. Hạ Bằng vui vẻ đồng ý, hắn không đồng ý. Hắn không phải món hàng ! Ngày đó Hạ Bằng đã nhốt hắn vào một gian phòng tối, không chút ánh sáng, bắt hắn nhịn ăn. Cứ như vậy kéo dài ba bốn ngày liền.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại hai năm ròng rã, cuộc sống như địa ngục. Vương Nhất Bác đã hình thành nỗi sợ bóng tối từ đó. Những lần hắn làm trái ý anh ta liền sẽ bị đối xử như vậy, thậm chí còn bị đánh đập. Vương Nhất Bác tìm đủ mọi cách để trốn thoát anh ta. Đến cuối cứ ngỡ là đã thoát được nhưng anh ta lại 'tặng' mình một viên đạn để ghi nhớ.
Sau đó chính là gặp được Tiêu Chiến, hắn vẫn phòng bị, sẽ nghĩ mình lại sống những ngày tháng kia. Nhưng không phải vậy, cuộc sống Vương Nhất Bác thay đổi từ khi gặp y. Y luôn cho hắn những thứ tốt nhất, không để hắn chịu thiệt hay ủy khuất từ người khác.
Tiêu Chiến muốn vờ như không thấy nhưng từng câu từng chữ lại in sâu vào đại não y. Điều Tiêu Chiến chú tâm là vụ tai nạn năm đó của ba mẹ Vương Nhất Bác. Làm sao lại giống với tai nạn của ba y như vậy ? Đứt thắng xe ? Là trùng hợp hay cố tình ?