Trời vừa tờ mờ sáng, trong viện an dưỡng đã vô cùng ồn ào náo nhiệt, Long Tuấn Hạo khẽ trở mình một cái, tiếp tục vùi đầu vào lớp chăn nệm êm ái.
“Tiên sinh, ngài muốn đi đâu đấy? Chỗ này là hồ nước, ngài mau trở về phòng đi, a—” Thanh âm hốt hoảng đứt quãng của một y tá từ bên ngoài truyền đến.
“Ta là cá, ta là mỹ nhân ngư, ta muốn quay về biển cả…”
“Tiên sinh, đây không phải là biển cả, thật a, tôi dẫn ngài đến chỗ có biển nhé, ngài… A!” Theo thanh âm kinh hoảng kia là tiếng vật nặng rơi vào nước.
“Có ai không, mau đến đây, có bệnh nhân rơi xuống hồ…”
Long Tuấn Hạo lại trở mình sang bên khác, tiếp tục ngủ.
Lúc này, cách đó không xa lại vang lên một tiếng thét oai dũng, “Toàn quân nghe lệnh, lập tức thu binh, ngày mai tái chiến.” Trong tiếng ồn ào lại truyền tới một giọng nữ du dương cùng lời hát êm ái triền miên:
“Nhân sinh ngắn ngủi, còn mãi luyến tiếc những kỉ niệm đẹp đẽ bao tháng năm xưa, một giấc mộng tan biến …”
Long Tuấn Hạo khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không chịu mở mắt ra.
“Nghĩ đến đường đường tám mươi vạn đại quân ta, cuối cùng phải bại dưới tay các ngươi! Thương thiên phụ ta!”
Khúc hát kia vẫn tiếp tục ngân nga uyển chuyển:
“Chìm trong men say túy lúy, mặc cho hai vầng nhật nguyệt, luân chuyển không ngừng…”
“Ồn ào quá…” Long Tuấn Hạo bất mãn nói thầm một tiếng, rốt cuộc đành nhận mệnh ngồi dậy, trước mắt vẫn là cảnh tượng đã nhìn qua suốt từ khi tỉnh lại vào một tháng trước. Hắn không khỏi bi ai thở dài một tiếng, yên lặng ngồi ở trên giường, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong một tháng qua.
Hắn đường đường là một Vương gia, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn mỹ nhân có mỹ nhân, cho dù cả ngày chơi bời lêu lổng, hoành hành ngang ngược khắp nơi cũng không ai dám trông nom, cuộc sống của hắn vốn dĩ có thể tiếp tục tiêu dao đầy khoát hoạt như thế.
Chính là, chỉ trách hắn nhất thời hứng khởi, vì khiến cho Đại tướng quân chú ý mà chạy tới trước mặt y đùa bỡn con gái nhà lành, không nên vì sĩ diện bản thân mà một hai không chịu nói rõ thân phận của mình, càng không nên bỏ chạy khi Đại tướng quân ra lệnh cho thuộc hạ mang hắn trở về, càng càng không nên tìm một tên nô tài ngu ngốc đến đánh xe ngựa!
Mà điều không nên nhất chính là, hắn không nên không có cốt khí trực tiếp hôn mê bất tỉnh khi xe ngựa rơi xuống từ một cái sườn núi rất nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến cơ hồ có thể xem nhẹ độ cao của nó. Mà khi hắn tỉnh lại, đã thấy mình đến nơi này, thân thể cũng thay đổi, ấn tượng sâu đậm nhất lúc ấy là bản thân bị bao quanh bởi một mảng trắng như tuyết, sau đó… hắn nhớ là bản thân đã bạo phát.
Đúng vậy, khi thấy một khung cảnh trắng toát cùng một người nam nhân ăn mặc kỳ quái và một đám nữ nhân ăn mặc không ra thể thống gì líu ríu cạnh bên, định giở trò với hắn thì muốn hắn không bùng nổ cũng là chuyện cực kỳ khó khăn. Càng đáng giận chính là, trên người hắn còn có một nữ nhân diễm lệ cũng đồng dạng ăn mặc không ra thể thống gì, nữ nhân này gắt gao ôm lấy thân thể hắn, thống khổ tuôn nước mắt, “Con a, cuối cùng con cũng chịu tỉnh rồi, làm mẹ sợ muốn chết. Mẹ chỉ có một đứa con trai bảo bối a a a…”
Trong nháy mắt, trán hắn lộ ra một sợi gân xanh, há miệng rống to, “Làm càn, ta đường đường là Vương gia, một tiện dân như ngươi muốn ôm là ôm sao? Cút xuống cho bản vương!”
Nữ nhân kia bị kinh hãi bởi tiếng rống của hắn, hoảng sợ lui về phía sau, đến bên người nam nhân mặc hắc y kỳ quái nãy giờ vẫn đứng yên lặng ở một góc, vẻ mặt vô cùng bi thương hỏi hắn, “Anh yêu, vừa rồi con trai bảo bối vừa gọi em là gì thế?”
Nam nhân kia yên lặng quay đầu nhìn nàng, bình tĩnh phun ra hai chữ, “Tiện dân.”
Nữ nhân liền khóc đến lê hoa đái vũ (hoa lê dính hạt mưa, vốn dùng để miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, sau được dùng để chỉ chung cho những cô gái đẹp ).
Trên trán Long Tuấn Hạo lại hiện ra một sợi gân xanh, nhìn đám người mặc đồ trắng toát kia hết chỉ chỉ trỏ trỏ lại ríu ra ríu rít, hắn loáng thoáng nghe thấy mấy chữ “viện an dưỡng”, “chứng vọng tưởng”, “thuốc an thần”, đây là cái quái gì vậy?
Chuyện này còn nhịn được thì có gì mà không nhịn được nữa!
Quyết đoán lật bàn, “Làm càn! Bọn nô tài các ngươi muốn tạo phản hay sao? Cút ra ngoài cho bản vương!”
Mọi người bị khí thế của hắn chấn nhiếp, sợ tới mức đồng loạt lùi về phía sau, vội vàng gật đầu, “Dạ dạ dạ, ngài là Vương gia, Vương gia cát tường, thỉnh an Vương gia, vậy… Vương gia ngài có thể uống thuốc trước không?”
“…” Tiếp tục lật bàn, “Ta thực sự là Vương gia!”
“Dạ dạ dạ, ngài là Vương gia, ai dám nói ngài không phải Vương gia, ta sẽ liều mạng với kẻ đó.”
“…Các ngươi đủ rồi…”
Đoạn đối thoại trên không ngừng lặp lại trong mấy ngày đầu hắn đến nơi này, mà cũng từ miệng đám người kia, hắn cũng dần dần hiểu biết đại khái tình huống xung quanh mình.
Đầu tiên, nơi này tên là “viện an dưỡng”, chỉ là, có chút đặc thù, theo như lời của mấy tên mặc đồ trắng kia, chỗ này phải cao cấp hơn mấy viện an dưỡng bình thường gấp mấy lần, nghe nói, lúc trước Viện trưởng xây nơi này là vì người yêu hắn, hắn muốn chữa bệnh cho người yêu theo cách thức riêng, không ngờ lại có hiệu quả vô cùng tốt, bệnh của người yêu hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn, vì thế để nhiều người nữa có cơ hội khôi phục bệnh tình, hắn liền thành lập viện an dưỡng này.
Càng phải nói thêm là, chi phí cho việc trị liệu ở nơi này rất cao, hơn nữa lại vừa thành lập không lâu, nên tính luôn cả hắn thì cả viện an dưỡng cũng chỉ có bốn bệnh nhân. Ân, đúng thế, hắn phát hiện ngoại trừ một đám mặc đồ trắng toát kia ra thì nơi này chỉ có ba kẻ có cùng cảnh ngộ như hắn, mà ba kẻ kia… chẳng có ai là người bình thường. Theo như một loạt thanh âm hắn vừa nghe được khi vừa tỉnh giấc, còn nửa tỉnh nửa mê thì, ba kẻ này, một người phát điên nhảy xuống hồ nước, một tên hôm nay bắt đầu hoang tưởng bản thân lãnh binh chinh chiến với quân địch trên chiến trường, kẻ còn lại vẫn tiếp tục màn hát hò như cũ.
Quả thật là náo nhiệt a.
“A, Vương gia, ngài tỉnh rồi sao?” Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một y tá mang bữa sáng vào, cung kính đặt lên chiếc bàn đã được cố định trong phòng, sau đó ngọt ngào nói, “Cung thỉnh Vương gia dùng bữa.”
Trán Long Tuấn Hạo nhẹ nhàng nảy lên, ân, trong mấy ngày này, hắn cũng phát hiện ra một chuyện, toàn bộ những người ở nơi này đều hầu hạ mấy kẻ không bình thường tại đây theo chuẩn mực của đại gia, chỉ cần không vượt qua giới hạn nhất định nào đó, hầu như yêu cầu nào của bọn hắn cũng được đáp ứng. Hắn còn nhớ khi vừa mới tỉnh lại, mấy bác sĩ y tá vì đón ý hùa theo hắn đã đặc biệt thay đổi một thân thứ bọn họ gọi cổ trang, khiến hắn vừa nhìn thấy mấy bộ quần áo chẳng ra gì kia liền tức giận đến điên người, từ đó về sau, bọn họ lại đổi về trang phục cũ, bất quá, cách xưng hô “Vương gia” vẫn được giữ nguyên đến giờ.
Long Tuấn Hạo liếc nhìn y tá kia một cái, bình tĩnh xuống giường, rửa mặt chải đầu, sau đó diện vô biểu tình bắt đầu dùng bữa sáng. Hắn theo thường lệ, thử đẩy đẩy khay đựng thức ăn, không biết những người này dùng cách gì mà vừa đặt khay lên, nó liền dính sát vào mặt bàn, dù có lay mạnh thế nào cũng không di chuyển được, mà trong căn phòng này, phần lớn các vật dụng đều đã được cố định một chỗ, phía trên mỗi thứ còn được phủ thêm một lớp lông mềm mại, hắn biết, đây là để phòng ngừa bọn hắn làm ra chuyện gì nguy hiểm hay bị thương chính mình.
Bĩu bĩu môi, hắn bắt đầu hưởng thụ bữa sáng. Năng lực thích ứng của hắn vốn rất mạnh, mà những thứ xung quanh này mấy bác sĩ y tá đều đã giới thiệu qua, hắn cơ bản xem như nhận biết hết, cũng có thể sử dụng được rồi. Không thể không nói, nơi này khác biệt một trời một vực với chỗ hắn từng sống, bất quá, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy an ủi là sống ở nơi này cũng xem như thoải mái, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể lờ đi ba sinh vật chân chính không bình thường kia.
Chỉ có điều, trải qua một khoảng thời gian, hắn thật sự đã có thể vô cùng bình tĩnh đối diện với mọi việc rồi.
Long Tuấn Hạo vừa bi ai nghĩ, vừa cầm lấy chiếc cốc được chế từ nguyên liệu đặc biệt, uống một ngụm sữa. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên “phịch” một tiếng, bị người đạp ra, cánh cửa nện mạnh vào tường rồi bắt đầu không ngừng lay động.
Long Tuấn Hạo giật thót tim, lập tức phun ra ngụm sữa vừa uống vào miệng. Hắn kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy người tới hùng hổ chạy vào, “bùm” một tiếng, quỳ gối trước mặt hắn, bắt đầu thở than khóc lóc, “Hoàng thượng, tám mươi vạn đại quân của chúng ta… đều đã bị phản quân tiêu diệt! Thần cô phụ sự phó thác của Hoàng thượng, tội thần đáng chết vạn lần!”
“Khụ khụ …” Long Tuấn Hạo vì chuyện vừa rồi mà bị sặc, đang ngồi ho kịch liệt trên giường, nhất thời không rảnh chú ý đến hắn.
“Hoàng thượng…” Người kia không hề nhận ra tình trạng khác thường của Long Tuấn Hạo, kêu lên một tiếng, chứa đựng vạn phần tuyệt vọng, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trào ra, theo khóe mắt chảy xuống, “Triều ta… vong (mất) rồi… A!” Hắn còn chưa nói xong đã bị Long Tuấn Hạo đang vô cùng tức giận, cầm luôn cái cốc quăng vào đầu, đau đớn hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
“Đừng có mà ở đây yêu ngôn hoặc chúng (dùng tà thuyết sai lầm để mê hoặc dân chúng)!” Long Tuấn Hạo mang theo vẻ mặt tức giận, xuống giường, bước tới đạp hắn mấy cái, một cước cuối cùng là giẫm lên ngực hắn, sau đó cao cao tại thượng nhìn xuống, nói, “Các ngươi thảm bại như thế mà còn có mặt mũi đến gặp trẫm sao?”
“Hoàng thượng!” Người nọ nằm trên mặt đất, vẻ mặt tuyệt vọng, lại hàm chứa đầy thâm tình, gọi hắn một tiếng, “Lòng trung thành của thần đối với Hoàng thượng có nhật nguyệt chứng giám, mà,… thần, thần…” Vừa nói tới đây, trên mặt hắn liền hiện lên hai cụm mây đỏ ửng, ngượng ngùng tiếp tục, “Tấm lòng của thần đối với Hoàng thượng cũng… cũng sẽ vĩnh viễn không thay đổi…”
Khuôn mặt Long Tuấn Hạo lập tức trở nên méo xệch, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì thấy một loạt bác sĩ y tá theo tiếng kêu thảm thiết của người kia tiến vào, ba chân bốn cẳng kéo người kia thoát khỏi gót chân của hắn.
Hắn lạnh lùng đảo mắt qua, uy phong lẫm lẫm ra lệnh, “Lôi ra ngoài, chém!”
Mọi người bị khí thế của hắn dọa cho khiếp vía, lập tức cúi người hành lễ, nói, “Tuân chỉ.” Sau đó, lập tức kéo người kia ra ngoài, đồng thời còn nghe được một tiếng thét thê lương ảm đạm, “Không — thần bị oan — oan a —”
Long Tuấn Hạo nhìn mấy vệt sữa dính trên người mình, trên trán bật lên một sợi gân xanh, ta phải bình tĩnh, bình tĩnh… Chết tiệt! Thế này bảo hắn sao có thể bình tĩnh đây?!
Người y tá dáng vẻ ôn nhu yểu điệu thục nữ lúc nãy nhẹ nhàng lướt đến gần hắn, nhấp nháy đôi mắt to trong veo hỏi, “Vương gia, ngài soán vị lúc nào thế?”
“…” Long Tuấn Hạo yên lặng quay sang nhìn cô, bình tĩnh phun ra hai chữ, “Vừa mới.” Sau đó chạy như bay vào nhà tắm, thay một bộ quần áo khác.
.
Hôm nay, trời rất đẹp, nắng ấm tỏa khắp nơi, Long Tuấn Hạo đẩy cửa phòng, bước ra viện tắm nắng. Viện an dưỡng này được xây dựng trên sườn núi, các phòng ở đều được xây dựng tinh tế và trang nhã, nhìn bên ngoài thì có vẻ như được kiến trúc theo phong cách phương Tây, nhưng bên trong lại giống với phương Đông hơn, vài gian phòng chụm lại tạo thành một cái đình viện, sau đó vài đình viện lại nối liền với nhau, toàn bộ các hành lang đều được lót gỗ phẳng lì, trên các lan can, rất nhiều dây leo màu tím bò lan, giữa sân lại trồng đầy các loại hoa cỏ cùng cây cối, chỗ anh đào, chỗ hoa đào, mỗi mùa hoa nở, cả đình viện đều trở nên xinh đẹp huyền ảo như chốn thần tiên.
Vài đình viện lại vây thành một không gian lớn hơn nữa, bên trong có bãi cỏ xanh tươi cùng với các trang thiết bị cần thiết, còn có cả một hồ sen rộng lớn. Long Tuấn Hạo vừa bước ra ngoài, liền thấy cách đó không xa, một đám đông vừa vớt một người từ trong hồ sen ra, sau đó đặt lên cáng, nhanh chóng chạy vào trong viện, theo đó còn có mấy lời linh tinh truyền đến tai hắn —
“Ta thực sự là mỹ nhân ngư, ta muốn quay về biển cả, các ngươi cứ cố giữ ta ở lại đây, ta sẽ không hạnh phúc, thật đó…”
Mọi người lập tức phụ họa, “Đúng vậy, dạ dạ, ngài là mỹ nhân ngư, chúng tôi là mang ngài đi tìm vương tử, tìm vương tử yêu dấu của ngài a…”
“Đồ vô dụng, ta mới không thèm yêu hắn! Hắn dám vứt bỏ ta đi tìm người khác, ta đã sớm đá văng hắn ra khỏi đầu! Hiện tại, người ta yêu là kẻ khác, là kẻ khác a! Đám người ngu ngốc các ngươi không biết thì đừng có nói lung tung!”
“…Tôi, tôi, chúng tôi ngu ngốc… ngu ngốc…” Trái tim mỏng manh bé nhỏ của mọi người đều run lên, yếu ớt hỏi, “Vậy người hiện tại mà ngài yêu là ai thế?”
“Người ta yêu là phù thủy dưới đáy biển, ta muốn đi tìm nàng! Các ngươi làm như thế là chia cắt uyên ương, có hiểu hay không?”
Mọi người cứng đờ trong chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói, “…Kỳ thật, phù thủy đã bị phụ vương ngài đuổi ra khỏi biển rồi, hiện giờ nàng đang ở trên lục địa.”
“Cái gì?! Thật thế à?! Sao ta lại không biết!”
“Là thật… Tin tức vừa tới nơi, ngài tạm thời còn chưa nhận được, chúng tôi mang ngài đi tìm nàng, đúng thế, mang ngài đi tìm nàng nhé.”
“Vậy… ta đây sẽ cố gắng tin tưởng các ngươi một lần.”
Mọi người lập tức rầm rầm dập đầu, “Tạ ơn đại gia.”
“Chú ý lời nói của các ngươi, ta là mỹ nhân ngư! Mỹ nhân ngư!”
Mọi người lại dập đầu, “Vâng vâng, tạ ơn mỹ nhân ngư đại gia.”
“…A, thế này còn tạm được.”
Mọi người liền hoa lệ nâng hắn lên, nhanh chóng chạy về phòng.
Long Tuấn Hạo lấy tay xoa bóp trán, nghĩ thầm, người nọ rõ ràng là mang bộ mặt tú lơ khơ không chút biều tình, nhưng suốt ngày lại cứ thích làm một ít việc yêu thiêu thân (Yêu thiêu thân là từ địa phương của người Bắc Kinh, Thiên Tân, ý chỉ làm việc gì đó có vấn đề, sai lầm; theo Từ điển Hán ngữ, yêu thiêu thân có nghĩa là ý đồ xấu, chủ ý không tốt), thật sự là bó tay mà.
Xa xa, làn điệu du dương uyển chuyển vẫn tiếp tục truyền đến,
“Ta như con quạ đen kinh hoảng muốn thoát khỏi tán cây rậm rạp đến chốn yên bình,
Ai lại mong như chim yến về tìm tổ cũ lại bị khắc lên những cột xà kia?
Hôm nay kẻ tri âm gặp được người tri kỉ, phải chăng đây là duyên phận?
Sao không cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc này!
Để ta chậm rãi truyền lại một khúc nghê thường lưu đến mãi ngàn năm…” ()
Giọng hát thê lương uyển chuyển, xúc động lòng người, Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn về phía tiểu đình xây trên hồ nước, nơi đó có một mỹ nhân tóc dài đến tận thắt lưng đang đứng, khuôn mặt thấm đượm vẻ bi thương, nỉ non hát khúc. Người ấy bắt chước nữ âm rất giống, nếu không phải vì y mặc áo cổ rộng, lộ cả vùng ngực, từ bên ngoài có thể nhìn thấy một bờ ngực vô cùng bằng phẳng, thì hắn quả thực liền nghi ngờ y thật sự là nữ.
Người ấy tựa như cảm nhận được ánh mắt của hắn, hơi hơi nghiêng đầu, vẫy tay gọi hắn, vẫn tiếp tục bắt chước nữ âm, câu hát cất lên êm ru mà như đang nói, “Nếu kiếp này tình duyên trắc trở không thành, liệu quân có nguyện kiếp sau lưu luyến…”
“Nguyện ý…” Long Tuấn Hạo bi ai thở dài một tiếng, nhận mệnh đi đến tiểu đình, thầm nghĩ, một ngày dài của hắn lại bắt đầu rồi.
Chú thích:
()
人生有几, 念良辰美景, 一梦初过
…
且酩酊, 任他两轮日月, 来往如梭
Phiên âm:
Nhân sinh hữu kỷ, niệm lương thần mỹ cảnh, nhất mộng sơ quá
…
Thả mính đính, nhâm tha lưỡng luân nhật nguyệt, lai vãng như toa.
(Trích “Sậu vũ đả tân hà” – Nguyên Hiếu Vấn)
()
俺好似惊乌绕树向空枝外,
谁承望旧燕寻巢入画栋来?
今日个知音喜遇知音在,
这相逢异哉!恁相投快哉!
待俺慢慢地传与恁一曲霓裳播千载
Phiên âm:
Yêm hảo tự kinh ô nhiễu thụ hướng không chi ngoại,
Thùy thừa vọng cựu yến tầm sào nhập họa đống lai?
Kim nhật cá tri âm hỉ ngộ tri âm tại, giá tương phùng dị tai!
Nhẫm tương đầu khoái tai!
Đãi yêm mạn mạn địa truyện dữ nhẫm nhất khúc nghê thường bá thiên tái
(Trích đàn từ “Trường Sinh điện”)
Đàn từ là loại hình văn nghệ dân gian hát nói có dùng đàn tỳ bà hay tam huyền để đệm nhạc, lưu hành ở các tỉnh miền Nam Trung Quốc. Bối cảnh của đàn từ Trường Sinh điện là khi loạn An Lộc Sơn nổ ra, nhân dân trôi dạt khắp nơi, Lý Quy Niên – một nhạc công tài ba chốn cung đình cũng phải lưu lạc ở Giang Nam, hát rong kiếm sống. Lý Mộ, một người giỏi thổi sáo, trong đại hội trên Thứu Phong tự đã có dịp được nghe Lý Quy Niên hát, nghe ông thương cảm cho hưng suy của giang sơn, từ lúc Đường Minh Hoàng sủng ái Dương Quý Phi đến lúc triều đình sụp đổ, chiến loạn nổi lên, vô cùng cảm động. Từ đó về sau Lý Mộ kết bạn với Lý Quy Niên và được học tập, kế thừa toàn bộ “Nghê thường vũ y khúc”.
Đoạn trên kia là phần kết thúc của đàn từ.