Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

chương 18: đầu sỏ gây tội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô Thần nhìn Long Tuấn Hạo không chớp mắt, tựa hồ đang tự hỏi xem nên trả lời thế nào, cũng lại giống như chỉ đang đơn thuần nhìn người trước mặt mà thôi.

Long Tuấn Hạo thầm hít sâu một hơi, cảm thấy khí tức trên người Cô Thần đã thay đổi. Loại khí thế bức nhân này, hắn đã nhìn thấy hai lần, lần thứ nhất là vào ngày y vừa trở về, lúc nhắc đến biểu hiện trước kia của thân thể mà hắn đang chiếm giữ, một lần khác là khi giao đấu với sát thủ cách đây vài ngày trước, thậm chí còn cường liệt hơn lần đầu, hiện tại là lần thứ ba… Nói như vậy, dường như hắn đã chạm phải điểm mấu chốt rồi?

Long Tuấn Hạo nuốt nuốt nước miếng, vô cùng muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn xuống. Nghĩ lại thái độ của Cô Thần đối với mình cùng với nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, đồng thời tự nhủ hẳn là y không dám làm gì mình giữa thanh thiên bạch nhật, hắn từ từ hít một hơi dài.

Cô Thần biết Long Tuấn Hạo là đang hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí ngả bài với mình, liền ung dung chờ đợi người nọ lên tiếng.

Chỉ thấy Long Tuấn Hạo bước sang bên cạnh một bước dài, run rẩy ôm lấy cây cột gần nhất, chỉ chừa lại hai con mắt nhìn vào Cô Thần, yếu ớt nói, “Ngươi… Ngươi không nói… Bản vương chẳng lẽ… không biết đoán sao?”

“…” Cô Thần nói, “Cậu còn có thể mất mặt hơn nữa không? Dù gì cậu cũng đường đường là một Vương gia, là hoàng thân quốc thích, người của cả cái viện an dưỡng này còn đang nhìn cậu kia kìa.”

Long Tuấn Hạo yên lặng nép sát cột thêm một chút, lấy đó chứng minh hắn vẫn còn có thể mất mặt hơn chút nữa, rồi nói bằng một giọng cực kỳ đáng thương, “Hiện tại ta chỉ là quang cán tư lệnh (thành ngữ chỉ người lãnh đạo không có thuộc hạ ở cạnh để trợ giúp) mà thôi…”

Cô Thần gật đầu đồng ý, bước lên trước một bước, lại phát hiện Long Tuấn Hạo rụt lui về phía sau khiến anh không khỏi cứng người, bất đắc dĩ thở dài, “Tôi sẽ không làm hại cậu.”

“Ân,” Long Tuấn Hạo gật gật đầu, “Nếu ngươi muốn làm gì thì cũng đã làm từ sớm, không cần chờ đến bây giờ.”

Cô Thần giật giật khóe miệng, hỏi, “Vậy cậu đang trốn cái gì?”

Long Tuấn Hạo siết chặt cánh tay đang ôm lấy cây cột, hoàn toàn không có cốt khí mà nói, “Ta đây không phải là vì… vì phòng ngừa vạn nhất sao… Ha hả…” Dứt lời lại rụt người nép vào sau thân cột.

Cô Thần nhắm mắt thở dài, đưa tay bóp trán, một bộ cực kỳ bất đắc dĩ, tự nhủ không thể nghiêm túc với cậu ta, nghiêm túc liền thua, nhưng ai biết được vừa mở mắt ra đã thấy người nọ thu toàn bộ người lại, nấp sau cây cột. Anh nhíu mày, bước đến lôi người nọ rời ra khỏi cây cột, siết chặt trong vòng tay mình, nghiến răng nghiến lợi nói, “Xem cậu còn chạy được đi đâu!”

Long Tuấn Hạo giãy không thoát, run giọng nói, “Ngươi đã nói, sẽ không làm gì ta…”

“Ừ, nhưng cậu mà còn chạy nữa thì không chắc đâu,” Cô Thần ôm Long Tuấn Hạo ngồi xuống lan can, xoa xoa đầu rồi hỏi, “Nói đi, cậu đoán được những gì rồi?”

Long Tuấn Hạo cắn cắn ngón tay, ngửa đầu nhìn Cô Thần, ngập ngừng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Mấy ngày hôm trước, ta hỏi ngươi về chuyện sát thủ… Nếu ngươi thật sự không liên quan, đại khái có thể sẽ nói với ta rằng ngươi không biết, thế nhưng ngươi lại không nói, vẫn giữ im lặng cho đến hôm nay mới ngả bài, chứng tỏ ngươi biết không ít, thậm chí là rất nhiều. Mà Lôi Nham là boss của một tổ chức lớn như vậy, chuyện hắn bị người nhìn trộm thứ gì đó không có khả năng bị lộ ra ngoài, thế nhưng ngươi lại biết, cho nên ta đoán, kỳ thật ngươi và hắn cùng một phe, có đúng không?”

Cô Thần “Ừ” một tiếng, kéo một tay của cậu qua, đặt trong lòng bàn tay của mình mà đùa nghịch.

“Đương nhiên,” Long Tuấn Hạo cười nịnh nọt, “Đây cũng là vì ngay từ đầu, ngươi vốn không có ý định gạt ta… Điểm này ta cũng biết… Ha hả.”

“Ừ, nói đúng lắm,” Cô Thần khen, “Nói tiếp đi.”

Long Tuấn Hạo thật cẩn thận liếc Cô Thần một cái, nói, “Còn có, lần trước Hà Thiên Phàm nói trước khi ta ngất, người cuối cùng ta nhìn thấy là ngươi. Trong lúc ta hôn mê thì ngươi rời khỏi đây, sau khi ta tỉnh không lâu, ngươi lại quay về, mà ngươi cũng đã nói, Lôi Nham ban đầu vốn muốn giết ta… Cho nên ta đoán có lẽ ngươi…” Hắn nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, “Là đến để giết ta… Có đúng không?”

Cô Thần nhìn Long Tuấn Hạo một lúc lâu, sau đó chậm rãi nở nụ cười, “Cậu rất thông minh. Tôi là một sát thủ, bạn của Lôi Nham.”

“Ngươi có quan hệ thế nào với tổ chức kia?”

“Quan hệ rất phức tạp,” Cô Thần hơi hơi thở dài, quay đầu nhìn ra khoảnh sân nhỏ trước mắt, chỉ cảm thấy ánh mặt trời quá mức chói chang. Anh đưa tay xoa đầu Long Tuấn Hạo, “Về sau tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Long Tuấn Hạo ngoan ngoãn gật đầu, cắn môi do dự một lúc, rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng, trái tim nhảy lên kịch liệt, cũng không biết đang mong chờ cái gì, “Vậy tại sao ngươi lại không giết ta?”

Cô Thần đưa tay nhéo má Long Tuấn Hạo, cười nói, “Bởi vì tôi phát hiện, cậu đáng yêu hơn rất nhiều so với trước kia, giết thì sẽ rất đáng tiếc…”

“Ngươi luyến tiếc?”

“Ừm.”

Long Tuấn Hạo giống như bị kích thích, tiếp tục hỏi cho đến cùng, “Như vậy, nếu đến một lúc nào đó, ta quay lại như trước thì sao?” Tim hắn đập càng lúc càng nhanh, chờ người nọ có thể tiếp tục nói một câu cẩu huyết lãng mạn, ai ngờ Cô Thần lập tức trả lời, không chút do dự, “Đến lúc đó lại giết cũng không muộn.”

“…”

Long Tuấn Hạo sụt sịt mũi, định quay đầu bỏ chạy, lại bị Cô Thần nhanh tay đè lại. Anh kề sát lỗ tai cậu cười nhẹ một tiếng, khẽ hỏi, “Muốn chạy đi đâu?”

“Chạy càng xa càng tốt, cùng ngươi một chỗ thật sự là quá nguy hiểm, không niệm một chút tình nghĩa nào. Dù sao chúng ta cũng đã từng cùng ngủ với nhau vài lần rồi, nhất dạ phu thê bách dạ ân a…” Long Tuấn Hạo yếu ớt đưa tay ôm lấy trái tim đang nhỏ máu, giả vờ đáng thương nói.

“….” Cô Thần cảm thấy mình cần phải nhắc nhở một chút, “Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như đến bây giờ tôi vẫn chưa ăn được vào miệng đâu, đúng không?”

“Dù sao ngươi cũng đã ngủ rồi!” Long Tuấn Hạo phản bác, tiếp tục thương tâm, thầm nghĩ nếu bản thân thật sự trở lại như cũ, chẳng lẽ mình sẽ phải đi đời nhà ma sao? Di, không đúng, hắn cũng không phải bản tôn, cho dù giết cũng không phải giết hắn a. Di? Di? Lại càng không đúng! Hắn quay đầu nhìn Cô Thần, “Ta hỏi ngươi một chuyện… Ngươi thành thật nói cho ta biết…”

Cô Thần bị vẻ mặt nghiêm túc của Long Tuấn Hạo làm cho ngẩn ra, liền gật đầu.

Long Tuấn Hạo nhìn chằm chằm ánh mắt của Cô Thần, nghiêm túc nói, “Tại sao trước khi ta ngất đi, người cuối cùng ta nhìn thấy là ngươi? Lúc ấy ngươi định giết ta có đúng không?”

Đồng tử của Cô Thần hơi rụt lại, thanh âm nghe được ngày đó giống như vẫn đang vang vọng bên tai.

—— Đừng… Cầu, cầu ngươi… Đừng giết ta… Đừng giết ta…

Anh trầm mặc, thầm nghĩ rốt cuộc vẫn là hỏi đến đây rồi. Kỳ thật, anh cũng đã từng tự hỏi vô số lần, có phải người kia biến thành thế này là do khi ấy bị kích thích quá lớn mà tạo thành hay không? Thế nhưng, nếu thời gian có quay ngược lại về thời điểm ấy một lần, anh vẫn sẽ ra tay, bởi đó là nhiệm vụ của anh.

Long Tuấn Hạo thấy Cô Thần trầm mặc, lập tức đoán được câu trả lời. Hắn bi thống hỏi, “Cho nên ta ngất đi là do ngươi làm? Đúng không?!”

Cô Thần không hiểu được cảm xúc kích động nơi đáy mắt của Long Tuấn Hạo có nghĩa là gì, ngập ngừng một lúc mới gật đầu.

Mẹ nó —— Long Tuấn Hạo bị kích thích lập tức giãy ra khỏi vòng tay Cô Thần, nhảy xuống sân, chạy lòng vòng quanh sân như động vật hoang dã bị nhốt trong lồng để tìm hung khí, tìm được rồi a tìm được rồi, thì ra nguyên nhân khiến hắn đến cái nơi tồi tệ này không phải chỉ tại một mình hắn, mà còn có sự trợ giúp của người này!

Hai đầu sỏ đã ở ngay trước mắt, hắn còn chờ cái gì?! Long Tuấn Hạo rốt cuộc tìm được một cục gạch, không chút nghĩ ngợi liền cầm lên, quay đầu chạy về phía Cô Thần.

Mắt thấy người nọ giống như đang phát điên, Cô Thần không khỏi mở miệng khuyên, “Hạo Hạo, cậu bình tĩnh một chút.”

“Bình tĩnh cái rắm a!” Long Tuấn Hạo run rẩy đưa tay chỉ vào mặt Cô Thần, ngay cả thanh âm cũng run run, “Vinh hoa phú quý của bản vương a, sự tài trí hơn người của bản vương a, tiêu dao khoái hoạt của bản vương a, tướng quân của bản vương a a a! Ngươi… Ngươi lại đây, ta đập chết ngươi trước, sau đó đập chết chính mình! Chúng ta cùng chết đi? A? Cùng chết đi!”

“Hạo Hạo…”

“Đừng, đừng gọi ta, ta kỳ thật không tồn tại ở nơi này, ta nên chết từ lâu rồi. Ngươi mau tới đây, ta muốn kéo ngươi làm đệm lưng.”

“…”

“Chúng ta sinh đồng miên, tử đồng huyệt (sống cùng ngủ, chết thì được chôn chung một mồ… cứ hiểu nôm na là thân thiết đến mức sống chết đều có nhau á :>), Long Tuấn Hạo nheo nheo mắt, lạnh lẽo gằn từng tiếng, “Lãng mạn biết bao nhiêu… Ngươi nói xem có đúng không…”

“…” Cô Thần bóp trán, tự hỏi đây rốt cuộc là nhân cách phân liệt hay mất trí nhớ, hoặc đã thật sự điên rồi a a a? Tại sao anh lại cảm thấy cậu ta là thật sự điên rồi? Đây không phải ảo giác, đúng không? Cô Thần chỉ có thể thở dài một cách bất đắc dĩ, “Vậy cậu đập đi, lại đây mà đập.”

Long Tuấn Hạo nhìn chằm chằm vào Cô Thần một lúc lâu, chỉ cảm thấy ánh mặt trời quá chói mắt. Hắn liền hầm hừ ném cục gạch sang một bên, quay đầu bước đi. Cô Thần hài lòng, vui vẻ hỏi, “Cậu đi đâu thế?”

“Tìm viện trưởng, nói cho hắn biết thật ra ngươi là sát thủ, để hắn ném ngươi ra khỏi đây.”

“Vô dụng thôi,” Cô Thần đuổi theo Long Tuấn Hạo, cười nói, “Ngay từ đầu, Lê Hiên đã biết thân phận của tôi, cũng biết tôi đến đây để giết cậu.”

Mẹ nó —— thì ra đầu sỏ có tới ba người!

Long Tuấn Hạo khựng lại một chút, sau đó lặng lẽ quay đầu tìm lại cục gạch vừa bị ném đi cách đây không lâu.

“…” Cô Thần hỏi, “Cậu định làm gì?”

Long Tuấn Hạo lạnh lùng nhìn Cô Thần. Hắn không nỡ ra tay đánh người này, nhưng cái tên Lê Hiên vắt cổ chày ra nước (nói thuần Việt là keo như kẹo kéo ấy :”>) kia thì không thành vấn đề, nghĩ vậy, hắn liền cất bước chạy về phía phòng viện trưởng, thanh âm rít gào lớn đến đinh tai nhức óc, “Bản vương đi làm thịt hắn để hắn đến âm phủ trước đăng ký chỗ cho chúng ta a a a!”

“…”

Lúc này, Lê Hiên đang cúi đầu xem văn kiện, đột nhiên có người đạp cửa ban công mà vào, hấp tấp xông tới, kéo cổ áo anh mà rống to, “Ngươi rốt cuộc làm viện trưởng kiểu gì vậy? Cả sát thủ cũng có thể trà trộn vào, có còn để cho chúng ta sống hay không?! A? Lỡ như ta bị giết chết thì phải làm sao đây hả?!”

Lê Hiên vẫn giữ vẻ phong độ mà một viện trưởng nên có, “Cậu buông ra trước đã, rồi chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện, bất cứ chuyện gì cũng đều sẽ có cách giải quyết mà, đúng rồi, thuận tiện bỏ cục gạch trên tay xuống luôn đi, cứ cầm trên tay mãi như vậy thì cổ tay sẽ mỏi lắm, mà cho dù cổ tay không mỏi thì vai cũng sẽ bị mỏi đó nha.”

“Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết?” Long Tuấn Hạo trừng mắt nhìn Lê Hiên.

“Đúng, đúng, “ Lê Hiên cam đoan, “Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.”

“Tốt lắm,” Long Tuấn Hạo gật đầu, “Vậy lão gia ngài có thể đến âm phủ báo danh trước, thuận tiện giữ thêm hai chỗ cho bản vương không?”

“…” Lê Hiên nói, “Tôi có thể hỏi lý do vì sao không?”

“Có thể, ai bảo ngươi tùy tiện tuyển người? Sát thủ cũng có thể trà trộn vào, lão gia ngài đây là muốn đẩy ta vào chỗ chết sao?”

“Đành phải vậy thôi,” Lê Hiên nói, “Cô Thần là bạn của tôi, hơn nữa, quan trọng nhất là không cần phát lương cho anh ta nha.”

“…” Long Tuấn Hạo lặng lẽ giơ cục gạch lên cao.

Lê Hiên vội vàng nói, “Không phải cuối cùng vương gia ngài vẫn không có chuyện gì sao?”

Mắt thấy cục gạch trên tay Long Tuấn Hạo sắp đập xuống, trong giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này, bỗng nhiên lại có người xông vào, chính là vị trợ lý trung thành và tận tâm của Lê Hiên. Người nọ thậm chí cũng không thèm nhìn tình trạng căng thẳng trong phòng, sắc mặt tái nhợt, trên tay cầm điện thoại di động, nói, “Lão… Lão bản, ngân hàng vừa nhắn tin đến, báo tài khoản còn lại… còn có một nguyên (đơn vị tính tiền tệ của Trung Quốc, giá trị hiện nay hình như bằng khoảng VNĐ…)…”

“Cái gì?!” Lê Hiên kinh hãi, hình tượng của một viện trưởng lập tức bể tan tành khi âm cuối đã gần như tiếng gầm thét. Anh đột ngột vùng ra khỏi tay Long Tuấn Hạo, bước đến trước mặt người trợ lý, kéo cổ áo cậu ta lại, rống to, bộ dạng cực kỳ giống Long Tuấn Hạo cách đây vài phút, “Nhiều tiền như vậy mà đã hết rồi?! Cậu ấy mua cái gì rồi?!”

Long Tuấn Hạo bị Lê Hiên đẩy ra, lập tức rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, chính là Cô Thần vừa đuổi đến không lâu. Long Tuấn Hạo đứng thẳng dậy, nghe trợ lý của Lê Hiên lắp bắp nói, “Máy… Máy bay trực thăng…”

“Không thể như vậy được!” Lê Hiên xoay vòng vòng quanh phòng làm việc, có vẻ cực kỳ nôn nóng, “Tiền trong thẻ tuyệt đối không đủ mua máy bay trực thăng!”

“Chuyện đó tôi cũng vừa mới hỏi…” Trợ lý nhìn Lê Hiên bằng ánh mắt thương hại, “Cậu ấy nói phần còn thiếu đã đi vay nặng lãi… Máy bay trực thăng thì mua tới tay rồi…”

“…” Lê Hiên nhất thời an tĩnh lại, kéo ghế ngồi xuống, biểu tình cực kỳ bình tĩnh, cứ như người vừa rồi bị kích thích rống to không phải là anh.

Long Tuấn Hạo đánh giá Lê Hiên từ trên xuống dưới, nghĩ thầm, chẳng lẽ là vật cực tất phản?

Cô Thần cũng đưa mắt đánh giá Lê Hiên, không khỏi âm thầm gật đầu. Lê Hiên người này tuy bình thường nhìn như không có gì đáng chú ý, nhưng khi gặp chuyện đại sự thì lại rất bình tĩnh. Anh ta… dù sao cũng không phải một nhân vật đơn giản.

Chỉ có vị trợ lý kia vẫn không ngừng gọi, “Viện trưởng, viện trưởng? Viện trưởng! Viện trưởng?!”

Lê Hiên vẫn không phản ứng.

“…”

“…”

Thì ra không phải vật cực tất phản, Long Tuấn Hạo nghĩ, chỉ là bị kích thích đến ngu rồi mà thôi.

Thì ra mình đã đánh giá anh ta quá cao… Cô Thần trầm mặc kéo Long Tuấn Hạo ra ngoài, cảm thấy cực kỳ mất mặt. Ngay lúc anh đóng cửa lại, còn có thể nghe được thanh âm lo lắng của cậu trợ lý kia, “Viện trưởng? Viện trưởng có ổn không? Viện trưởng, anh tỉnh lại đi a! Viện trưởng, anh đừng làm tôi sợ a a a!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio