Không khí trong tiểu đình vẫn tiếp tục duy trì tình trạng quỷ dị, dường như mọi thứ nơi đó đều ngưng lại, thanh âm xem như duy nhất còn sót lại đang vang lên từ mặt đất – vị Vương gia nào đó thê thê thảm thảm nhìn xa xăm lên bầu trời, bày ra bộ dáng mọi thứ đều đã hết, rống lên thảm thiết, “Không cam lòng a, ta không cam lòng a… Cứ thế mà gánh tội thay người, anh niên sớm thệ (hiểu đơn giản là chết sớm), ta có chết cũng không nhắm mắt a a a!”
Âm cuối của câu nói có chút khàn khàn, để người chung quanh không khỏi run rẩy vì sợ hãi, đồng loạt đưa mắt nhìn hắn, Cô Thần cúi người, dùng tay bịt miệng hắn, mạnh mẽ kéo người trở về ghế đá.
Vị vương gia nào đó sau khi về lại ghế lại cúi đầu “Bốp” một tiếng, đập vào bàn.
Y tá vừa thông báo tin tức yếu ớt lên tiếng, “Vương, Vương, Vương gia, ngài làm sao thế…”
“Ta sắp chết rồi…” Long Tuấn Hạo nằm bất động trên bàn, thì thào nói, “Chư vị ái khanh, giờ này sang năm đừng quên đốt chút vàng mã cho trẫm a, trẫm ở dưới cửu tuyền vẫn cần tiền đấy, thuận tiện còn có thể dưỡng mấy nữ quỷ cùng tiểu quỷ làm tùy tùng, có tiền là có thể xui ma khiến quỷ a.”
Cô Thần nhịn không được nhắc nhở, “Hạo Hạo, em là Vương gia…”
“Hừ, đúng là gỗ mục không thể khắc a!” Long Tuấn Hạo vẫn không ngẩng đầu lên, “Bản vương sắp chết rồi, chẳng lẽ không thể soán vị một lần sao?”
“…”
Long Tuấn Hạo than than thở thở, cuối cùng duỗi móng vuốt lau lau mặt, ngẩng đầu lên, nhìn qua Cô Thần, khẽ vuốt mặt anh, “Mười năm tu được chung thuyền, trăm năm tu đến vai kề gối chung, nể tình chúng ta đã từng ngủ qua, hàng năm ngươi đến thăm ta hãy nhớ mặc bộ quân phục của Tướng quân, lại để người đánh mình gậy trước mộ ta, bản vương nhìn thấy cũng đủ ngậm cười nơi chín suối rồi…”
“…” Cô Thần nói, “Tại sao…”
“Ai bảo ngươi cùng tên chỉ yêu con mèo cái lông trắng đốm vàng kia có khuôn mặt giống nhau như đúc a, đúng rồi, tiện thể nhớ nhắn nhủ câu này với lão cha yêu nghiệt của ta, dù sao trước khi chết ta cũng không thể gặp lại hắn,” Long Tuấn Hạo nắm chặt tay, bi phẫn nói, “Liền bảo nếu có kiếp sau, bản vương không bao giờ muốn nhìn thấy mặt hắn nữa!” Hắn lau lau đôi mắt đang rướm lệ, “Chết tiệt, thật sự là không muốn nhìn thấy nữa a!”
“…”
“Còn ngươi nữa,” Hắn nhìn về phía Lê Hiên, “Nếu như lúc đến tế bái ta, ngươi có thể đem viện phí suốt thời gian này đốt cho ta, ta cũng sẽ rất vui sướng a…”
“A,” Lê Hiên gật đầu, vô cùng thành khẩn nói, “Vương gia, ngài cứ chết không nhắm mắt đi.”
Long Tuấn Hạo nhìn anh nửa ngày sau mới nói, “Ta biết ngay là không thể trông cậy vào ngươi mà…” Sau đó nhìn sang La Dịch, suy tư một chút, “Ngươi coi như xong, lo mà làm cho tốt lão đại hắc đạo kiêm cảnh sát đi, phải chiếu cố Sở thiên sư nhà ta cho tốt đấy.”
La Dịch thở ra một hơi, nói tiếp, “Không phải, cậu ấy là người nhà tôi.”
Long Tuấn Hạo không thèm để ý, chuyển mắt sang nhìn Vu Ngạo, “Về phần ngươi~” Ánh mắt của hắn đột nhiên trở lên vô cùng đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi hãy nấu lẩu tên cầm thú chết tiệt kia cho ta! Bản vương cùng hắn không đội trời chung! Có thành quỷ cũng không tha cho hắn!”
“Không được,” Vu Ngạo lập tức chối từ, “Anh ấy là vợ của tôi.”
“Bản vương nói gì mà hắn lại nghe thành cái gì,” Long Tuấn Hạo tiếp tục nghiến răng nghiến lợi, “Loại vợ ngu ngốc như thế, có gì hữu dụng?”
“Hữu dụng,” Vu Ngạo rất nghiêm túc nói, “Có thể áp.”
“…” Long Tuấn Hạo trầm mặc, lướt mắt nhìn sang người cuối cùng ở đây, chỉ thấy vị y tá nọ đã sớm co rụt thân mình vào sau thân cột, ôm chặt cây cột lộ ra đôi mắt sũng nước, run run rẩy rẩy nói, “Viện, viện, viện, trưởng, Lôi tiên sinh vẫn đang chờ kìa…”
Vị vương gia nào đó trật đầu, đập bốp vào trên bàn, chẳng buồn động đậy nữa.
Lê Hiên nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Vu Ngạo, thử hỏi, “Cậu có biết Lôi Nham không?”
“Biết a.” Vu Ngạo gật đầu, có chút kỳ quái nhìn anh, “Sao thế?”
Lê Hiên giải thích ngắn gọn, “A, Lôi Nham đến rồi, anh ta muốn gặp cậu.”
“Gặp tôi?” Vu Ngạo càng thêm kỳ quái, “Gặp tôi làm gì, tôi với anh ta cũng đâu quen thuộc gì cho cam.”
“Ai mà biết.” Lê Hiên nhún nhún vai, “Cậu ra xem đi.” Nói xong phân phó y tá kia dẫn Vu Ngạo đi, lại móc ra một giấy bút trong túi áo blouse, viết một dòng chữ, tùy tiện ngoắc người mang đến cho Lôi Nham, sau đó mới ngồi xuống ghế đá.
“Ngươi định để cho chính hắn lại đó sao?” Long Tuấn Hạo ngẩng mặt lên khỏi bàn, nhìn vòng vo một lát, rồi mới nhìn lên Lê Hiên, “Lỡ như Lôi Nham tưởng là hắn phản bội y, tức giận muốn làm thịt hắn thì sao? Đúng rồi, vừa nãy ngươi viết gì thế.”
“Linh hồn của Vu Ngạo không thay đổi, chính là mấy chữ này a.” Lê Hiên ăn ngay nói thật, “Lôi Nham là người thông minh, cho dù chúng ta có sớm tìm lý do thoái thác thì về sau anh ta cũng sẽ nhận ra trong đó có vấn đề, không bằng ngay từ đầu nói với anh ta rằng Vu Ngạo bị người thôi miên.”
Vị vương gia nào đó bỗng nhiên ngồi dậy, cắn ngón tay nghĩ nghĩ, hai mắt lập tức lóe sáng, như cảm nhận được ánh sáng của hi vọng, duỗi duỗi móng vuốt, “Cái kia… Nói cách khác hắn biết rõ Vu Ngạo chưa từng phản bội? Cho nên ta cũng không phải là uy hiếp của hắn?”
Mọi người trầm mặc nhìn sang.
Long Tuấn Hạo yếu ớt vươn móng vuốt, lại nói thêm một câu, “Cho nên hắn sẽ không giết ta đúng không…”
Mọi người vẫn im lặng.
Long Tuấn Hạo nháy mắt mấy cái, yếu ớt quay đầu sang nhìn Cô Thần, Cô Thần bất đắc dĩ thở dài, “Nếu như anh ta biết được chuyện này, sẽ lập tức nghĩ đến là do Hà Thiên Phàm làm.”
Long Tuấn Hạo gật đầu, “…Sau đó?”
Cô Thần lại thở dài, đồng tình nhìn Long Tuấn Hạo, “Sau đó anh ta chỉ cần tìm hiểu thêm môt chuyện là đủ rồi, chính là việc Hà Thiên Phàm thôi miên do xuất phát từ bổn ý hay bị người sai sử, nếu là cái đầu tiên anh ta sẽ nghĩ cách giải thôi miên cho Vu Ngạo rồi giết Hà Thiên Phàm, nếu là cái thứ hai, sau khi giải thôi miên xong sẽ tìm kẻ sai sử giết luôn… Cho nên…”
Long Tuấn Hạo bi phẫn, “Cho nên ta vẫn phải chết?!”
Cô Thần gật đầu.
Long Tuấn Hạo lần nữa đập đầu vào bàn, khoát khoát tay với mọi người, “Lôi Nham sẽ lập tức tìm cớ đến gặp ta, các ngươi hãy giải tán đi, đi thôi, để cho ta có thể chết trong an tĩnh.”
“Vương gia đừng bi quan như thế nha,” Lê Hiên cười tủm tỉm khuyên nhủ, “Lôi Nham tuy rất biến thái nhưng nếu anh ta muốn gây sự ở đây thì cũng phải cân nhắc đắn đo a, nếu không thì với thực lực kia, anh ta đã sớm mang người đến đây san bằng rồi, làm gì tới phiên chính mình đi đến.”
Long Tuấn Hạo lập tức nhìn anh đầy nghi ngờ, “…Thật sao?”
Lê Hiên vô cùng thành khẩn gật đầu.
“Ta không tin ngươi,” Long Tuấn Hạo nói, sau đó quay đầu nhìn Cô Thần, “Đến, tiện dân, ngươi nói đi.”
“…” Cô Thần nói, “Em có thể đổi cách xưng hô sao?”
Long Tuấn Hạo khoát tay, “Hừ, sinh tử ngay trước mắt còn so đo loại chuyện nhỏ này làm gì?”
“…”
La Dịch thấy bọn họ bắt đầu phân tích cục diện liền nhìn sang Lê Hiên, “Túc Thanh dậy chưa?”
“Tỉnh, tôi đã nói chuyện với cậu ta xong rồi, nhưng khi biết được Lôi Nham đến đây liền không đến, còn giữ luôn Túc Tòng trong tiểu viện.” Lê Hiên đơn giản thuật lại, sau đó nghiêm túc nói, “Tôi cảm thấy chúng ta tốt nhất là đổi nơi khác nói chuyện.”
La Dịch nhướn nhướn mày.
Lê Hiên nhìn thoáng qua vị vương gia nào đó đang tiếp nhận tri thức ở phía đối diện, kéo La Dịch ngổi xổm xuống cạnh bàn, nhỏ giọng nói, “Túc Thanh nói sợ Lôi Nham bỗng nhiên động kinh mang theo bom hẹn giờ tới, để hai anh em cậu ta không bị ngộ thương sẽ không tới, cậu cũng biết Túc Thanh gần đây…”
La Dịch sững sờ gật đầu, “Miệng quạ đen…”
“Đúng vậy, cho nên để phòng ngừa biến cố có thể xảy ra, chúng ta cũng chuồn lẹ a.”
“Đúng, phải chuồn thôi.” La Dịch gật đầu, “Đúng rồi, cậu với Túc Thanh rốt cuộc là nói sao rồi a?”
“À, như thế này,” Lê Hiên nói xong liền rút một tờ giấy trong túi áo ra, “Đây là danh sách, tôi đã cố gắng hạ giá thành xuống thấp nhất rồi…” Nói xong vẫn duy trì tư thế cũ, mặt đối mặt với La Dịch, ngồi chồm hổm dưới đất.
Long Tuấn Hạo đang tiếp thu tri thức khẽ nhìn qua, chỉ thấy hai người ngồi ở đối diện đã biến mất tự lúc nào, mà cách bàn một đoạn lại có một người khác đang đứng, hắn khẽ giật mình, yên lặng ngồi xổm theo, chen vào giữa hai người, nhỏ giọng rống, “Này, các ngươi đang nói gì thế?”
Hai người kia nói chuyện khá là chuyên chú, bị hắn rống một lát mới hoàn hồn, La Dịch khiêu mi, “Có chuyện gì sao?”
Long Tuấn Hạo yên lặng gật đầu, duỗi ngón trỏ ra, chỉ chỉ phía trên, La Dịch nhíu mày, lập tức nhận ra phía sau anh và Lê Hiên có một người khác, vội vàng ngẩng đầu lên, sau đó liền choáng váng. Chỉ thấy đồng chí Sở Kiên đang nhìn anh, biểu tình trên mặt phải nói là cực kỳ ôn nhu a.
Lê Hiện vội ho một tiếng, lặng lẽ cầm tờ giấy trên mặt đất gấp lại, cất đi, yên lặng xê dịch sang một bên, ném cho La Dịch ánh mắt “Chúc cậu may mắn”, lập tức quay đầu sang nơi khác, giả vờ chuyện không liên quan gì mình.
Đồng chí La Dịch run rẩy sợ hãi nhìn Sở Kiên, cắn ngón tay suy nghĩ một lúc, ngây thơ vô tội hỏi, “…Sư phụ?”
Sở Kiên chậm rãi cúi đầu nhìn anh, ánh mắt ấy cứ như rắn độc đang nhìn chằm chằm vào thỏ con, dịu dàng hỏi, “Anh gọi ai là sư phụ? Hử?”
Chân La Dịch lập tức mềm nhũn, “Em em em yêu…”
“Ừ.” Sở Kiên lười biếng trả lời, “Tờ danh sách vũ khí vừa rồi là gì thế? Anh muốn buôn bán vũ khí sao?”
La Dịch yếu ớt vươn móng vuốt, “Là hợp pháp a, em yêu, là hợp pháp đó…”
“Dù có hợp pháp thì cũng liên quan đến mạng người!” Sở Kiên lạnh lùng nhìn anh, “Anh muốn chết sao?”
“Em yêu a, anh đóng quán bar cùng sòng bạc ngầm rồi, không bán thuốc phiện cũng không buôn lậu nữa… Mà anh còn phải nuôi thêm một đống người, chỉ là buôn bán vũ khí hợp pháp thôi mà…” La Dịch yếu ớt giải thích, “Hơn nữa, anh cũng đang kiếm tiền nuôi gia đình nha, tiền viện phí của em mắc lắm đấy…”
Sở Kiên suốt đoạn đường ra đây đã biết đại khái tình trạng hiện tại của mình từ y tá, nghe vậy liền nổi giận, “Có mắc thì lão tử cũng tự kiếm tiền, tự trả!”
La Dịch than thở, nhận mệnh hai tay cầm hóa đơn dâng lên, Sở Kiên cầm lấy nhìn nhìn, càng tạc mao, “Quả thật là cướp tiền của người ta mà! Ai là viện trưởng?”
La Dịch trong ánh mắt trợn to của Lê Hiên, bình tĩnh duỗi tay ra bán rẻ bạn tốt của mình, “Đó, chính là anh ta, hơn nữa anh buôn bán vũ khí cũng là từ anh ta ra chủ ý.” Dứt lời liền quăng một ánh mắt “Chúc cậu may mắn” cho Lê Hiên.
Sở Kiên yên lặng ngẩng đầu qua nhìn, thuận tiện bẻ bẻ các khớp tay.
Lê Hiên, “…”
“Đáng đời chưa đồ tham tiền, ngươi cũng có ngày hôm nay?” Long Tuấn Hạo phẫn hận thêm dầu vào lửa, uốn éo đầu quay sang Cô Thần, “Đến, nói tiếp, vừa nói đến chỗ ở đây có ba thế lực kiềm chế Lôi Nham rồi, một là Lê Hiên, hai là Túc Thanh, ba là kẻ nào?”
Cô Thần chỉa chỉa chính mình, “Anh.”
Long Tuấn Hạo điềm tĩnh chớp mắt hai cái, sau đó tỏa sáng, “Đúng rồi, ta nhớ trước kia ngươi có nói qua quan hệ giữa ngươi và tổ chức kia rất phức tạp, các ngươi rốt cuộc là có quan hệ thế nào?”
Cô Thần vừa muốn nói gì liền ngừng lại, trầm mặc nhìn phía xa xa, Long Tuấn Hạo lập tức có dự cảm không tốt, cứng ngắc nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ thấy có một đám người đang chậm rãi bước đến đây, hai người đi đầu, một là Vu Ngạo, kẻ còn lại, hắn không biết… nhưng hắn có thể đoán, mà đoán cái liền trúng, không sai vào đâu được.
Hắn yếu ớt nói, “Đó là Lôi Nham a.”
Cô Thần gật đầu. La Dịch cũng nhanh chóng kéo vợ mình vào lòng, yên lặng nhìn đám người kia. Chỉ thấy Vu Ngạo nói với Lôi Nham cái gì đó, biểu tình vô cùng sung sướng, Long Tuấn Hạo không khỏi bội phục tốc độ thu mua lòng người cùng năng lực của Lôi Nham, mà đúng lúc này, chỉ thấy bên cạnh có một người đi đến, bước đi có chút chậm, đúng là kẻ vốn đau khổ nằm trên giường, nghe được động tĩnh liền chạy đến xem – Hà đại cầm thú.
Long Tuấn Hạo vừa nhìn thấy đã muốn lập tức xông lên làm thịt Hà Thiên Phàm, thế nhưng có mặt Lôi Nham ở đây, hắn không dám manh động. Vu Ngạo lúc này cũng nhìn thấy Hà đại cầm thú, vội vàng đi đến.
Lôi Nham ở bên cạnh nhìn nhìn, hơi hơi híp mắt, giương cằm lên với Hà Thiên Phàm, thủ hạ phía sau hắn hiểu ý, rút súng, bóp cò, “phịch” một tiếng.
Vu Ngạo đứng ở bên người Hà Thiên Phàm, hắn lăn lộn giang hồ đã lâu nên rất nhạy cảm với nguy hiểm, nên vừa nghe thấy tiếng súng vang lên liền lập tức ôm Hà Thiên Phàm nghiêng theo một cái đường cong, lập tức kêu rên một tiếng, viên đạn kia bắn trúng bả vai, máu chảy ròng ròng.
“Cậu…” Hà Thiên Phàm kinh ngạc nhìn gương mặt gần trong gang tấc, không nói nên lời.
Vu Ngạo ôm Hà Thiên Phàm vào ngực bảo hộ, ngẩng đầu nhìn Lôi Nham, không nói tiếng nào.
Con ngươi của Lôi Nham từ lúc Vu Ngạo bổ nhào qua đã trở nên thâm trầm một ít, nhưng rất nhanh đã có thể trở lại trạng thái bình thường, vội vàng kinh ngạc cùng áy náy lướt qua, cúi đầu viết gì đó trên cái máy nắm ở lòng bàn tay rồi đưa cho thư ký sau lưng nhìn xem.
Người thư ký kia là nữ, vô cùng xinh đẹp lại thêm giọng nói ngọt ngào, phảng phất như có thể khiến cho đa số người nghe dù đang giận dữ cũng tiêu tan, chỉ nghe cô nói, “Vu tiên sinh, thật có lỗi, boss nói ngài ấy và vị Hà tiên sinh này có chút ân oán cá nhân, nhưng ngài ấy không biết ngài và vị này là bạn bè, nếu như biết, ngài ấy nhất định sẽ không làm như thế, thỉnh ngài thứ lỗi, ngài ấy nói, nếu đã như vậy, nể mặt ngài, ngài ấy sẽ không làm khó dễ Hà tiên sinh nữa.”
Vu Ngạo nghe nói thế cũng thu bất mãn lại, còn gật đầu với Lôi Nham.
“Còn… thật biết ăn nói, rõ ràng là cố ý nổ súng a.” Long Tuấn Hạo từ tiểu đình nhìn thấy rõ mọi chuyện, nhỏ giọng nói, hắn lặng lẽ đánh giá Lôi Nham, đường nét trên khuôn mặt người này cương ngạnh, khí thế lạnh lùng, khiến người ta không khỏi sinh sợ hãi, thế nhưng mà a… Nhìn thiết bị công nghệ cao trên tay người nọ, lại nhớ đến y nãy giờ vẫn không mở miệng, nghĩ thầm, một kẻ như vậy mà lại là người câm, quả nhiên ông trời đối mỗi người đều là công bằng a.
Cô Thần nghe hắn nói, thấp giọng giải thích, “Anh ta đang thăm dò thái độ của Vu Ngạo với Hà Thiên Phàm, điều này có thể giúp anh quyết định khi nào giết Hà Thiên Phàm, hơn nữa có rất nhiều thư ký giúp anh ta truyền lời, mỗi trường hợp khác nhau sẽ dùng các thư ký khác nhau, bộ dạng cùng giọng nói của một người có thể ảnh hưởng đến tâm tình của người nghe, đây cũng là chỗ cao minh của Lôi Nham.”
Long Tuấn Hạo hít hít mũi, Lê Hiên đã phất tay phái người vịn Vu Ngạo về nghỉ ngơi, mà Lôi Nham liền không hề lo lắng tiến về phía hắn khiến lá gan của hắn không ngừng run sợ, không ngừng rút lại sau lưng Cô Thần, “Ta… ta không muốn đối mặt với một kẻ nham hiểm như vậy…”
Cô Thần còn chưa kịp nói gì, thư ký của Lôi Nham từ bên ngoài tiểu đình đã lên tiếng, “Long tiên sinh, boss của chúng tôi nghe nói ngài bị bệnh liền đặc biệt đến thăm ngài một chút.” Vừa dứt lời, Lôi Nham đã bước vào đình, nhìn thẳng vào Long Tuấn Hạo.
Lá gan của ai đó càng thêm kinh hãi, mọi suy nghĩ trong đầu loạn cả lên, cuối cùng chỉ có thể bày ra dáng vẻ ngây ngốc nhìn người trước mặt, ngây thơ nói, “Ca ca, ta muốn ăn kẹo…”
Lôi Nham bình tĩnh nhìn hắn một lát, cúi đầu ghi ghi gì đó trên máy, Cô Thần lặng lẽ nhéo vị vương gia nào đó một cái, cho hắn biết kế này không ổn, ai đó liền lập tức hít hít cái mũi, “Cái kia, ta biết ngươi không tin ta giả điên, được rồi, ta không thèm giả vờ nữa.”
Tay của Lôi Nham ngừng một chút, xóa bỏ đoạn đã ghi phía trước, một lần nữa ghi lại.
Vị vương gia nào đó thấy thế hai mắt sáng ngời, nhanh nhảu mở miệng, “Còn có, kỳ thật ta bị mất ký ức, ngươi nếu không tin có thể hỏi đám người Lê Hiên, bọn hắn đều có thể làm chứng.”
Tay của Lôi Nham lại ngừng, xóa bỏ, ghi cái mới.
Long Tuấn Hạo tiếp tục nói, “Ta biết nhìn lén đồ của người khác là không tốt, nhưng bây giờ ta đã quên hết, thầy thuốc cũng nói ta đời này cũng chẳng thể nghĩ ra được, cho nên ngươi hãy tha thứ cho ta đi, ta vô cùng xin lỗi.”
Lôi Nham trầm mặc nhìn dòng chữ vừa viết ra, lại xóa đi ghi mới, ngón tay hắn bắt đầu có chút đau rồi.
Thư ký đứng sau đã ra một thân mồ hôi lạnh, từ trước đến giờ nào có ai dám mở miệng nói tiếp trước khi boss “lên tiếng” a. Những người biết chuyện ở đây cũng hơi giật mình nhìn Long Tuấn Hạo, vẻ mặt nhăn nhó.
Long Tuấn Hạo thấy thế lại nói, “Hơn nữa chuyện của Cô Thần, ngươi cũng không thể trách hắn, hắn là vì yêu mến ta mới lựa chọn ở bên cạnh ta a, không phải ta bắt hắn ở lại đâu, hắn cũng không phải đào ngũ.”
Lôi Nham ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn Cô Thần một chút, nhúc nhích ngón tay, cúi đầu lặp lại động tác lúc trước.
Long Tuấn Hạo quả thật là vui như mở cờ trong bụng, nghĩ thầm chúng ta cứ thế mà mài a, mài đến khi nào cũng được, a ha ha ha~
Hắn nói tiếp, “Ngươi cũng đừng trách Cô Thần nữa, về phần chuyện của ta, ngay cả cha mẹ của mình cũng không nhớ được sao có thể nhớ đến những chuyện khác, trên căn bản thì đã là người vô dụng, ngươi nhìn gì thế?”
Lôi Nham trầm mặc một lát, lại nhìn hắn, cúi đầu xóa chữ, ghi mới.
Long Tuấn Hạo cắn môi, cố gắng để bản thân không phá lên cười, thở sâu, nói tiếp, “Ngài chính là một nhân vật lợi hại như thế, cớ sao phải làm khó dễ một tiểu nhân vật như ta đâu? Cho nên ta với ngài không có chút uy hiếp nào, ngài liền đại nhân đại lượng thả ta, đừng… giết… ta…” Chữ “nữa” còn chưa ra khỏi miệng đã không tự chủ dừng lại, bởi vì lần này hắn vừa nói được một nửa, Lôi Nham đã ngừng viết, lạnh lẽo nhìn hắn, khí thế trên người phải gọi là dọa người, dọa đến hắn chỉ có thể ngậm miệng.
Lôi Nham bình tĩnh nhìn hắn một lát, bỗng nhiên mở miệng, “Không giết.”
Thanh âm trầm ổn hữu lực, giống hệt con người hắn uy thế mười phần. Long Tuấn Hạo lập tức liền ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm nguyên lai người này không phải không thể nói, mà là quá ngạo mạn, ngạo mạn đến mức khinh thường nói chuyện với bọn họ, hắn dù là hoàng thân quốc thích cũng chưa từng ngạo mạn như thế, người này dựa vào cái gì? Hắn mạnh mẽ tiến về phía trước, lấy hơi, bắt đầu nịnh nọt cười nói, “Ôi chao, tạ ơn lão đại không giết, ta tuy không nhớ rõ ân đức trước đây của ngài, đã có thể từ những lời này thấy được, ngài tuyệt đối là lão đại tốt nhất trên thế giới này, ta cảm thấy đi theo phụ tá ngài tuyệt đối là tiền đồ vô lượng, ta…”
Hắn còn chưa nói xong Lôi Nham đã mở miệng, chỉ vào hắn nói, “Không giết cậu, cậu, tôi, tôi, tôi thực, thật xin lỗi, chính… chính… chính…” Hít sâu một hơi, dậm chân, nói hết, “Chính mình!”
Một tia sét từ chân trời xuất hiện, ầm ầm giáng xuống, Long Tuấn Hạo thậm chí cảm nhận được hương vị da thịt của chính mình bị đốt trọi ngay lúc đó, đốt đến sạch sẽ từ trong ra ngoài, nụ cười nịnh hót lập tức cứng lại, sau đó… bắt đầu vặn vẹo, Lôi Nham đang nói – Không giết cậu, tôi thật xin lỗi chính mình!
Đúng thế a! Đây là tình huống gì? Nguyên lai người này không phải là người câm, mà là nói lắp, lắp đến vô cùng triệt để a! Đáng giận nhất là người này nói muốn giết hắn, thế nhưng, hắn quả thật rất muốn cười, muốn cười đến lăn lộn, hắn cảm thấy bản thân mình quả thật muốn điên rồi! Trong lòng hắn đang có một ngàn con ngựa ùn ùn lướt vó chạy qua!
Khuôn mặt hắn tiếp tục vặn vẹo, không khí trong tiểu đình chìm trong tĩnh mịch.
“Ha ha ha ha…” Đúng lúc này kẻ vẫn luôn đứng ở bên cạnh xem kịch – Sở Kiên bỗng nhiên cọ đến bên một cây cột, ôm bụng ngồi xổm xuống, “Ôi, chết cười mất… ha ha ha…”
Long Tuấn Hạo cắn chặt môi, run rẩy thân thể, trong lòng cho Sở Kiên dựng thẳng ngón cái, Sở Kiên, ngươi quá ngưu!
La Dịch vội vàng kéo Sở Kiên chạy đến phía sau Long Tuấn Hạo – bởi vì đám người Lôi Nham đang chặn trước cửa vào tiểu đình, nhỏ giọng khuyên bảo, “Vợ… Em nói nhỏ chút…”
“Tại sao?” Sở Kiên trợn trắng mắt, “Một đám không tuân thủ pháp luật như các người cũng đòi quản ta cười hay không sao! Lão tử chính là cười các người đó!”
Long Tuấn Hạo tiếp tục dựng thẳng ngón cái, Sở Kiên, ngươi rất soái!
La Dịch lập tức khóc không ra nước mắt, “Không có anh trong đó, em cũng đừng chọc giận anh ta a…”
“Hả?” Sở Kiên nghiêng đầu hỏi, “Anh ta sẽ giết tôi?”
La Dịch lắc đầu, “Có anh ở đây, em sẽ không có chuyện gì.”
“Vậy chẳng phải là không sao à,” Sở Kiên nói, “Anh ta nếu có giận thì cũng phát đến trên người vị vương gia nào kia, đâu có liên quan gì đến tôi?”
“…” Bản vương muốn giết ngươi!
Lôi Nham tiếp tục nhìn hắn, “Tôi, tôi, tôi không, không, không…”
Long Tuấn Hạo duỗi móng vuốt, run run thân thể, “Ngài vẫn là ghi đi a, lần này ta tuyệt đối không ngắt lời…” Có chết cũng không ngắt, nếu không thì hắn phải chết!
Lôi Nham liền cúi đầu ghi, một lát sau thư ký ngọt ngào nói, “Long tiên sinh, boss nói ngài ấy không tin ngài đã quên, nhưng sự tình lại rất quan trọng, ngài ấy muốn có sự đảm bảo…”
Long Tuấn Hạo càng sợ hãi, “Cái kia, phải làm gì mới có thể tin ta?”
“Rất đơn giản, boss sẽ sử dụng máy phát hiện nói dối kiểm tra, ngài chỉ cần thông qua cuộc thử nghiệm, ngài ấy sẽ tin tưởng ngài.”
Long Tuấn Hạo hai mắt tỏa sáng, không chút nghĩ ngợi liền nhảy tới, “Được!”
Đồng tử Cô Thần và Lê Hiên bỗng nhiên co rụt lại, Cô Thần vội vàng chạy tới, “Hạo Hạo, đừng…”
Anh còn chưa nói xong, Lôi Nham đã đè Long Tuấn Hạo lại, vị vương gia nào đó chỉ nghe một tiếng “răng rắc” vang lên bên tai, trên cổ đã bị tròng vào thứ gì đó, cùng lúc đó Lôi Nham cũng buông hắn ra.
Thanh âm của thư ký lại ngọt ngào vang lên, “Đây là một quả bom hẹn giờ, năm phút sau sẽ phát nổ, bất quá chư vị cứ an tâm, uy lực của quả bom này rất nhỏ, chỉ đủ nổ gãy cổ cậu ta, cho nên tất cả mọi người sẽ không có chuyện gì,” Cô vừa dứt lời liền quay sang nhìn Cô Thần đang mặt mũi âm trầm, “Boss nói nếu ngài đã thích vị này như vậy thì ngài ấy cho cậu ta một cơ hội, nếu như cậu ta mạng lớn không chết, boss sẽ không muốn mạng cậu ta nữa, các vị, tạm biệt.” Nói xong, một đám người quay đầu bước đi, Lôi Nham trước khi đi có quay lại liếc Cô Thần một cái, cuối cùng không nói gì, sau đó nhìn Long Tuấn Hạo, “Chúc, chúc, cậu, cậu, may… may… may…” Lại dậm chân nói hết, “May mắn!”
“…” Long Tuấn Hạo nói, “Ta có cần nói cảm ơn không…”
Lôi Nham không trả lời, quay đầu đi thẳng, bọn họ vừa rời đi, Lê Hiên cùng La Dịch lập tức xếp thành một hàng, đồng loạt hướng về phía tiểu viện của Túc Tòng vái ba vái.
Long Tuấn Hạp cứng ngắc nhìn bọn họ, giọng nói run rẩy, “Các… ngươi… đang… làm… gì… thế?”
Hai người trăm miệng một lời đáp, “Vái quạ đen.”
Long Tuấn Hạo câm lặng một chút, bi phẫn rống lên, “Bản vương đều sắp chết đến nơi mà các ngươi còn vái viếc cái quái gì thế a a a! Cứu mạng a a a! Ta không muốn chết a a a!”
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ Thường: Lôi Nham, tôi thật sự thực xin lỗi ngài a thực xin lỗi a… Ngài hi sinh một chút, giải trí cho quần chúng a…
Lôi Nham: …