Tô Mã tùy tiện chọn một đôi nến đỏ, sau đó hai người đi đến tiệm bán điểm tâm ngọt.
Tô Mã nói:
- Ngươi chọn đi.
Bách Lý Kiêu cúi đầu, chuyên chú chọn lựa.
Tô Mã có chút buồn bực, chỉ vài loại điểm tâm mà thôi, mà phải chọn lựa cẩn thận như vậy sao?
Bách Lý Kiêu chọn mấy khối bánh như ý, dặn chủ quán đóng gói cẩn thận, sau đó móc ra một thỏi vàng thưởng cho chủ quán.
Chủ quán vui vô cùng, ngàn ân vạn tạ mà nhận lấy:
- Khách quan thật là hào phóng, tiểu nhân chúc người cùng phu nhân bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.
Bách Lý Kiêu dừng một chút, lại bỏ tay vào vạch áo.
Tô Mã hoảng sợ, vội đè tay Bách Lý Kiêu lại:
- Ngươi định làm gì?
Bách Lý Kiêu:
- Thưởng.
Tô Mã:
- !
Hắn bị gì vậy? Hắn đưa một thỏi vàng đã đủ dọa nàng, lại còn muốn đưa thêm một thỏi?
Nàng biết hắn luôn hào phóng, ngay cả uống trà cũng có thể ném ra một thỏi vàng, nhưng tình huống này không giống quán trà của tổ tôn kia, nếu lần trước là "bồi thường", vậy lần này là cái gì, "Cao hứng"?
Cao hứng liền ném một thỏi vàng ra? Nếu cứ như vậy chỉ sợ dạo phố xong, hai người bọn họ sẽ phá sản?
Không đúng, vàng của hắn chính là của nàng, vậy chẳng phải là nàng sẽ phá sản?
Nàng bất đắc dĩ kéo Bách Lý Kiêu sang một bên, nhỏ giọng nói:
- Thưởng một thỏi vàng là đủ rồi, sao ngươi lại muốn thưởng hai thỏi? Nếu cứ như vậy cuộc sống này còn có thể trôi qua sao?
Nàng nói không kiềm được cơn giận, khóe miệng xụ xuống hàng lông mày nhíu chặt, hoàn toàn chính là bộ dáng của tiểu thê tử đang chỉ trích trượng phu tiêu xài phung phí.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, yên lặng nắm lại tay nàng:
- Nghe ngươi.
Tô Mã trừng mắt liếc hắn một cái:
- Của ngươi chính là của ta, đương nhiên phải nghe ta.
Hắn khẽ cong khóe môi.
Hai người rời khỏi quán điểm tâm, Tô Mã vừa đi vừa ngáp, đi theo Bách Lý Kiêu mua đồ vật, mơ mơ màng màng mà cũng không biết đã mua cái gì.
Nàng xoa xoa đôi mắt:
- Sao lại mua nhiều đồ như vậy, xe ngựa có thể chở hết sao?
Nàng đã mệt mỏi quá mức.
- Chở được.
Nàng thầm oán giận:
- Ta buồn ngủ quá a, ngươi còn muốn mua bao nhiêu đồ nữa.
Bách Lý Kiêu nghĩ nghĩ, đột nhiên ngồi xổm trước mặt nàng.
Tô Mã:
- ?
Bách Lý Kiêu:
- Lên đi.
Nàng sửng sốt, hắn muốn bối (cõng) nàng?
Lúc này có phải nàng nên cố tình khinh thường, quật cường đi về phía trước?
Nhưng nàng quá mệt nhọc, lưng hắn như giường lớn, hung hăng dụ hoặc nàng.
Chỉ một lần, nàng an ủi chính mình.
Chỉ một lần mà thôi, bị hắn cõng cũng không mất gì.
Nàng nghĩ nghĩ, cẩn thận leo lên.
Bách Lý Kiêu nói:
- Còn phải mua rất nhiều đồ, nếu ngươi mệt thì ngủ trên lưng ta.
Tô Mã nói:
- Hay ngươi đem ta lên xe ngựa đi.
Bách Lý Kiêu dừng một chút, nói:
- Ta phải mua đồ, ngươi theo ta là được.
Hắn cõng nàng chậm rãi đi về phía trước.
Tô Mã tay cầm điểm tâm, điểm tâm trước người Bách Lý Kiêu không ngừng lắc lư.
Bách Lý Kiêu cứ như vậy mà cõng nàng, công khai đi trên đường lớn ở Biện Thành.
Nói thật, nàng từng bị Bách Lý Kiêu dắt đi, từng bị hắn ôm, nhưng chưa từng bị hắn cõng đi.
Ban đầu tâm trạng hỗn độn, nhưng dựa vào lưng hắn cảm giác xao động cuồn cuồn tăng lên.
Thì ra được hắn cõng là cảm giác như thế này…… Tô Mã nhịn không được suy tưởng.
Đầu ngón tay đong đưa trước ngực hắn, nhịn không được mà vòng lấy, nhỏ giọng nói:
- Nếu ngươi không ngại mệt thì cứ cõng ta đi.
Nhưng ngươi phải đi thật yên ổn, nếu ném ta xuống, ta sẽ tịch thu toàn bộ vàng của ngươi.
Bách Lý Kiêu hơi quay đầu lại:
- Tất cả đều là của ngươi.
Tô Mã hừ một cái, vẫn nhịn không được cơn buồn ngủ, liền lâm vào mộng đẹp.
Trước khi ngủ, nàng không yên tâm nói thầm:
- Mua xong hết nhớ đánh thức ta.
Bách Lý Kiêu nhẹ giọng:
- Ngủ đi, sau khi trở về sẽ có một chuyện rất trọng yếu cần phải làm.
Lúc mơ mơ màng màng, nàng còn có thể nghe thấy tiếng rao hàng bên đường, lại nghe hắn mua một ít trái cây, lại như mua một ít lụa đỏ.
Nàng nói thầm mua này đó làm gì.
Không biết qua bao lâu, nửa mộng nửa tỉnh thân thể đột nhiên xóc nảy lên, nàng nghe được tiếng của Truy Thiên Trục Địa.
Bách Lý Kiêu nhẹ nhàng nói bên tai nàng:
- Chúng ta về nhà.
Về nhà?
Nhà nào? Là Vô Thượng Phong?
Hắn lăn lộn mấy ngày, chỉ vì ở Phái Thành một đêm, mua vài thứ ở Biện Thành rồi trở về?
Tô Mã nhắm hai mắt, rầm rì mở miệng:
- Hồi Vô Thượng Phong? Nhanh như vậy?
Nàng vừa định mở mắt, Bách Lý Kiêu hơi bế nàng lên:
- Ngủ tiếp đi.
Thanh âm quá mềm nhẹ, ôm ấp quá ấm áp, dần dần nàng lại ngủ thiếp đi.
Vó ngựa lẹp xẹp, không biết khi nào chung quanh trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, nàng bị ánh nến choáng tỉnh.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, phát hiện trước mắt không phải đỉnh xe, mà là nóc giường.
Nàng sửng sốt, theo bản năng ngồi dậy, vừa quay đầu liền thấy đầu giường phiêu đãng lụa đỏ.
Trên bàn là đôi nến đỏ, cùng điểm tâm ngọt chỉnh tề đặt trong mâm.
Nàng có chút buồn bực, nơi này là chỗ nào?
Chỉ là giây tiếp theo, nàng thấy được cảnh tượng quen thuộc, đột nhiên mở lớn hai mắt.
Cửa sổ nho nhỏ, bức màn theo gió phiêu động.
Trước cửa sổ là cây xanh, vẫn tươi tốt như thế.
Trên tường treo túi thơm, cho dù cách thật sự xa cũng có thể ngửi được thanh hương, cánh cửa quen thuộc ngăn cách bóng đêm, còn có lục lạc treo trên cửa, gió vừa thổi, liền phát ra tiếng vang dễ nghe.
Kí ức như thủy triều tràn về, vòng đi vòng lại rồi vọt tới.
Nàng run rẩy môi, không thể tin hình ảnh trước mắt.
Nơi này, là nhà gỗ nhỏ ở Khê Thủy thôn.
Là nơi thuộc về Tiểu Lê cùng Bạch Tiêu.
Là nơi thuộc về nàng cùng Bách Lý Kiêu!
Chua xót đột nhiên vọt tới yết hầu, vọt tới xoang mũi, trước mắt một mảnh mông lung, ánh nến loè loẹt trong nước mắt.
Từ lúc nàng đốt căn nhà gỗ này, cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nhìn thấy nó.
Nàng bừng tỉnh cho rằng đây là mộng.
Nàng chậm rãi đứng dậy, lại lảo đảo té ngã, theo bản năng dùng tay chống xuống giường, cảm giác dưới lòng bàn tay có gì đó.
Nàng xốc lên gối đầu, phát hiện phía dưới có một túi thơm.
Run tay cầm lấy, ngửi được hương lê quen thuộc, trong lòng cuồn cuộn tiết ra.
Nàng nghẹn ngào một tiếng, nước mắt rơi như mưa.
.