Tô Mã nâng mắt thấy nơi xa dãy núi vờn quanh, dưới mây mù ẩn ẩn có thể thấy được một màu nâu cong, khó khăn lắm dò ra một góc.
Nàng nói:
- Đó chính là Luyện Nhận Cốc? Có vẻ cũng không xa.
Bách Lý Kiêu rút ra trường kiếm:
- Chỉ là có vẻ mà thôi.
Hắn cùng Tô Mã chậm rãi đi về phía trước, thấy phía trước là một mảnh đào viên, quả đào còn treo sương sớm, phấn hồng no đủ, khiến người thèm nhỏ dãi.
Tô Mã lăn lộn cả đêm, lúc này bụng đã sớm biểu tình, nhưng nhớ lời xa phu miêu tả, hận không thể đem Luyện Nhận Cốc trở thành địa ngục nhân gian, bởi vậy nàng nhìn quả đào kia có bao nhiêu mê người, liền cảm thấy trên đó có ít nhiều độc dược.
Nàng hỏi:
- Muốn đi xuyên qua sao?
Bách Lý Kiêu muốn nàng đừng cử động, sau đó hắn thả người nhảy lên, giống một con hùng ưng, nháy mắt xoay quanh trong mây mù.
Chỉ nghe hai tiếng vang phá không trung, trong mây mù có hắc ảnh hiện lên, Bách Lý Kiêu xoay người trở về, sắc mặt lạnh lùng:
- Bên trong có cơ quan, chỉ có thể xông vào.
Tô Mã thấy hắn lạnh lùng bẻ gãy một cây độc tiễn, khóe mắt co giật.
Hai người đi vào đào viên, dưới chân dẫm lên cành khô, mỗi một bước đều như dẫm lên cơ quan khiến lòng nơm nớp lo sợ.
Đi đến trung gian, Bách Lý Kiêu dừng bước, đột nhiên hắn đẩy Tô Mã ra, chỉ nghe ba tiếng" keng keng keng", hắn dùng mũi kiếm chặn ám khí, bùm bùm rớt xuống.
Tô Mã té ngã trên đất.
Nhìn thấy một cây độc tiễn bay tới, không chỉ phiếm lãnh quang, còn mang theo sát khí, nếu bị đâm trúng thế nào cũng mất một tầng da.
Sắc mặt nàng trắng bệch.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thấy độc tiễn bay về phía mình, vẫn có chút nghĩ mà sợ.
Lần này nếu nàng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng nhất định sẽ đem bình dược kia rót vào miệng Bách Lý Kiêu, tìm chút bồi thường.
Lúc nàng đang ngây người, bị Bách Lý Kiêu kéo tới.
Tay hắn trầm ổn hữu lực, khiến nàng yên tâm.
Bách Lý Kiêu kéo Tô Mã ra sau lưng, suy nghĩ Luyện Nhận Cốc bị tàn sát, nhưng cơ quan lại hoàn hảo, nhất định là người quen ra tay.
Đến nỗi là ai......
Hắn nhấp một chút môi, mặt mày đen tối.
Hiện thực không chấp nhận hắn nghĩ quá nhiều, nhìn thấy độc tiễn như mưa phùn bắn tới, hắn giơ tay ngăn trở.
Đảo mắt vừa thấy, tuy đào viên này cảnh sắc hợp lòng người, nhưng từng bước sát khí, mây mù lượn lờ cùng cành lá bề bộn, đều là thủ thuật che mắt, vì vậy không thể tìm ra nơi phát ra độc tiễn.
Bách Lý Kiêu trở tay kéo ra áo choàng, vung lên phá hủy vô số mũi tên, trong mắt lạnh lẽo:
- Đi!
Tô Mã lảo đảo đi theo hắn, trong mưa tiễn đầy trời nghiêng ngả lảo đảo, cảm giác chỉ cần nàng hơi vô ý sẽ bị xuyên thành con nhím, nhưng vừa chuyển đầu, thấy Bách Lý Kiêu nhấp chặt môi mỏng, đôi mắt đạm mạc, lập tức cái gì cũng không sợ.
Tuy mưa tên dày đặc, nhưng Bách Lý Kiêu khinh công cao siêu, hắn thấy Tô Mã đi đường gian nan, mặt mày chợt tắt, đột nhiên ôm nàng, mũi chân nhảy về phía trước.
Này nhảy, giống như là bia ngắm trong không trung, tất cả độc tiễn đều phóng về phía hai người.
Lúc này Tô Mã cũng không kịp nghĩ này là ôm kiểu công chúa hay ôm heo, nàng sợ hãi kêu một tiếng.
Chỉ nghe một tiếng vù vù, hàn khí từ trên người Bách Lý Kiêu chấn động bay ra, độc tiễn trong không trung bị một cổ năng lượng vô hình đánh lui, bùm bùm rơi xuống, nhân cơ hội này Bách Lý Kiêu mang theo Tô Mã nhảy ra khỏi đào viên, nhẹ nhàng tiếp đất.
Tô Mã miễn cưỡng mở mắt ra, cảm giác trên người không hề đau đớn, liền nhẹ nhàng thở ra.
Nâng mắt, thấy sắc mặt Bách Lý Kiêu có chút tái nhợt.
Nhíu mày:
- Vừa rồi ngươi sử dụng nội lực?
Bách Lý Kiêu nhìn nàng một cái:
- Có những lúc, không thể không dùng.
Tô Mã nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng vẫn nhịn xuống.
Nàng biết tính Bách Lý Kiêu, nếu đã đi vào nơi này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Bách Lý Kiêu nhắm mắt, đợi chân khí thông thuận, nói:
- Đi thôi.
Thấy sơn trang gần ngay trước mắt, kỳ thật còn rất xa.
Đi ra rừng đào, đi được một lúc, lại nhìn thấy một đào viên.
Tô Mã ngây ngốc, nàng quay đầu, thấy đào viên vừa đi qua đang ở sau người, nhưng đào viên trước người là sao?
- Không lẽ lại phải trải qua một trận mưa tên?
Nàng nhớ đầu mũi tên màu lam quang, trong lòng còn sợ hãi.
Bách Lý Kiêu nhíu mày, hắn nói:
- Đi vào thử xem.
Hai người cẩn thận đi vào, phát hiện địa hình nơi này giống y đúc đào viên vừa nãy, hướng mỗi cây đào cũng không sai biệt lắm.
Nếu không phải không có mấy cây bị kiếm của Bách Lý Kiêu xẹt qua, nàng sẽ cho rằng bản thân đi lại một lần nữa.
Tuy nơi này thật sự an tĩnh, cũng không có độc tiễn bay tới, nhưng không biết mới đáng sợ.
Ở trong yên tĩnh, càng khiến người không rét mà run.
Nàng nhớ lại nguyên tác, có lẽ vì Bách Lý Kiêu là vai ác, đối với hắn nhận biết chân tướng như thế nào cũng không miêu tả quá nhiều, chỉ nói hắn phun huyết ra khỏi cơ quan, cũng không nói hắn ra như thế nào, cơ quan trận là như thế nào.
Cái này khiến nàng muốn tìm phương pháp giải quyết cũng không được.
Hai người đi về phía trước một khoảng cách, phát hiện không có gì khác thường, Tô Mã hỏi:
- Không biết cơ quan này muốn làm gì, chỉ cần không có mũi tên là được.
Bách Lý Kiêu nói:
- Lời này hãy còn sớm.
Hắn chỉ chỉ ký hiệu trên cây:
- Ngươi không phát hiện ra, chúng ta vòng lại chỗ này đã ba lần rồi sao?
Tô Mã:
- ...
Nàng biết sẽ không đơn giản như vậy.
- Chẳng lẽ nơi này là mê cung?
Nàng nhìn ký hiệu trên cây, bị Bách Lý Kiêu cắt ba đường, đại biểu hai người đi ngang qua nơi này ba lần.
Nhưng rõ ràng phủ đệ kia gần ngay trước mắt, hơn nữa nàng cũng không có cảm giác vòng cong, trừ mê cung chẳng lẽ còn nguyên nhân khác?
Bách Lý Kiêu nhíu mày, hắn nhìn mây mù trong không trung, lại nhìn cây cối cành lá phồn thịnh, nói:
- Không chỉ cây đào, sương mù cũng có vấn đề.
Tô Mã theo bản năng ngừng thở.
Hắn nhìn nàng một cái, như ánh nắng minh diễm, trong mắt có ánh sáng nhạt hiện lên.
Tô Mã có loại ảo giác, hắn đang chê cười nàng.
Tuy biết khó ra khỏi mê cung, hai người cũng không thể không đi.
Nhưng nếu là mê cung, sẽ không dễ dàng ra ngoài.
Nhìn thấy trên cây đánh dấu càng ngày càng nhiều, nhưng phủ đệ kia vẫn không xa không gần, Tô Mã có chút nhụt chí.
Đi một lúc lâu, trán nàng đầy mồ hôi, bụng cũng ục ục kêu lên.
Tô Mã xấu hổ che bụng, cầu nguyện Bách Lý Kiêu không nghe thấy.
Bách Lý Kiêu dừng bước.
Tô Mã sửng sốt, hắn ngồi xuống:
- Tạm nghỉ ngơi.
Tô Mã thở phào một hơi, nàng theo hắn ngồi dưới cây đào, nhìn đỉnh đầu lung lay quả đào sắp rớt, gian nan dời đi tầm mắt.
Bách Lý Kiêu bẻ một cành đào, trên mặt họa lộ tuyến đồ, Tô Mã không dám quấy rầy hắn, nóng lòng muốn thử ăn quả đào no đủ kia.
- Đừng động.
Tô Mã vội thu hồi tay:
- Chẳng lẽ quả đào này cũng có độc?
Bách Lý Kiêu lắc đầu:
- Không độc, nhưng bị sương mù tiêm nhiễm, sẽ tổn hại thân thể.
Tô Mã gian nan dời đi tầm mắt, khô cằn nói:
- Ta cũng không muốn ăn.
Bách Lý Kiêu hỏi:
- Ngươi đói bụng?
Lúc này thừa nhận nàng đói bụng, còn không phải là thừa nhận nàng không làm được gì còn vướng tay vướng chân? Vì thế nàng không thành thật mà lắc đầu.
Bách Lý Kiêu yên lặng vươn tay, đầu ngón tay thon dài, dưới ánh mặt trời như bạch ngọc.
Tô Mã do dự một chút, mò toàn thân cũng không tìm được đồ vật gì hữu dụng, cuối cùng nghĩ nghĩ, đem khăn tay run rẩy đặt vào tay hắn.
Bách Lý Kiêu nhíu mày:
- Không phải cái này.
- Vậy là cái gì?
Nàng rút khăn tay lại.
Hắn quay đầu:
- Tay.
- Gì?
Tô Mã có chút ngạc nhiên.
Hắn nhấp môi, lặp lại:
- Tay.
Tay?
Hắn muốn tay nàng?
Tô Mã nhìn sắc trời, lại nhìn sương mù bốn phía, ban ngày ban mặt, chẳng lẽ nàng hít quá nhiều khí độc, sinh ra ảo giác?
Hắn muốn tay nàng làm gì? Cho nàng ăn?
Thấy nàng không có động tĩnh, Bách Lý Kiêu quay đầu lại nhìn nàng, nàng vội đặt tay lên.
Run rẩy, nhẹ đặt lên.
Nàng suy nghĩ trước kia không biết có bao nhiêu người muốn âu yếm nàng mà không thể, dù chỉ chạm vào tay nàng đã có thể hạnh phúc đến ba ngày không rửa mặt.
Hôm nay nàng đích thân đưa tay qua, lại còn khẩn trương như trúng gió.
Tô Mã, ngươi không có tiền đồ.
Nàng bi ai suy nghĩ.
Tay nhẹ nhàng đặt vào tay Bách Lý Kiêu, hai người hơi chấn động.
Lúc vừa mới chạm vào, liền cảm thấy một cổ lực lượng ôn lương theo đầu ngón tay truyền tới thân thể của nàng.
Tức khắc, sắc mặt khô nóng trở thành hư không, tuy bụng vẫn đói khát, nhưng không phải toàn thân vô lực.
Nàng ngẩn ngơ:
- Ngươi...
Bách Lý Kiêu thu hồi tay:
- Nội lực giúp ngươi tạm thời chống đỡ được một lúc.
Tô Mã nói:
- Ngươi đang có thương tích trong người, không cần quan tâm tới ta.
Bách Lý Kiêu quay đầu lại:
- Nếu đã mang theo ngươi, ta sẽ phụ trách đến cùng.
Tô Mã đỏ mặt, tuy nàng biết Bách Lý Kiêu nói “Phụ trách”, không phải “Phụ trách” mà nàng nghĩ, nhưng vẫn nhịn không được, tim đập gia tốc.
- Sao ngươi lại mang ta theo?
Hắn nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo:
- Vì đôi mắt của ngươi.
- Đôi mắt?
Tô Mã chớp chớp hai mắt, lông mi dài che khuất kinh ngạc nơi đáy mắt.
- Đôi mắt của ngươi, có thể ức chế nội lực xao động trong cơ thể ta.
Tô Mã:
- ...
Thì ra kỹ năng của thân thể này còn có tác dụng này.
Chỉ là nàng không thể thừa nhận:
- Ta cảm thấy đôi mắt của ta rất bình thường.
Nói xong, có lẽ là không khí vừa lúc, nàng lại bắt đầu không quản được miệng:
- Ngươi có nhớ lần thứ hai gặp mặt, ta đã nói gì với ngươi?
Bách Lý Kiêu nhíu mày.
Tô Mã không đợi hắn trả lời, cười nói:
- Ta nói rồi, đôi mắt của ta chỉ để cho người thích ta nhìn.
Bách Lý Kiêu đột nhiên ngẩn ra.
Lúc này không khí chung quanh như đình trệ, sương khói như bị rút đi không khí, trở nên ngưng đọng.
Có một mảnh lá cây chậm rãi bay xuống, mềm nhẹ theo chiều gió, uốn lượn rơi giữa hai người.
Tĩnh đến nổi có thể nghe được tiếng lá khô rơi xuống đất xào xạc.
Lúc sau, Bách Lý Kiêu nâng tay lên, che mắt Tô Mã:
- Vậy không nhìn.
Tô Mã:
- ...
Nàng lên án:
- Ngươi nhìn ta rất nhiều lần, ngươi thích ta còn không thừa nhận!
- Phía trước còn có cơ quan, nếu ngươi muốn giữ thể lực, chớ có nhiều lời.
Tô Mã híp mắt:
- Ngươi chột dạ.
Bách Lý Kiêu nhắm mắt lại, không quan tâm tới nàng.
Tô Mã bực mình:
- Ngươi chỉ biết dùng chiêu này đối phó ta.
Không phải trầm mặc thì là nói sang chuyện khác, mà nàng lại không có biện pháp bắt lấy hắn.
Bách Lý Kiêu nói:
- Ta không có đối phó ngươi.
Hắn vẫn nhắm hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc hơn rất nhiều:
- Chỉ là đang nghe.
Tô Mã vội yên lặng, nàng nghiêng tai lắng nghe, chỉ có thể nghe được một ít tiếng chim thú kêu, hoặc tiếng lá rụng.
Nàng hỏi:
- Nghe gì?
- Tiếng gió.
Bách Lý Kiêu hơi nâng sườn mặt.
Dưới ánh mặt trời, mặt nghiêng thiếu một ít lạnh lùng, hình dáng nhu hòa.
Tô Mã nội tâm mềm nhũn, nhìn chung quanh sương khói tràn ngập, ở trong sơn cốc tiếng gió mỏng manh, không biết hắn nghe cái gì, nhưng hắn muốn nghe thì nghe đi.
Nàng an tĩnh ngồi bên cạnh hắn.
Nói là nghe gió, nhưng Tô Mã không ngờ hắn lại nghe lâu như vậy.
Đến khi mặt trời lặn, đáy cốc tối, lạnh lẽo dần dần dâng lên, hắn vẫn như nhập định, không hề mở mắt.
Tô Mã run lập cập, cảm giác đầu ngón tay sắp đông cứng.
Nàng ngó trái ngó phải, nơi này trừ cây chỉ còn cây, không có nơi che đậy.
Nàng lại không có nội lực, chẳng lẽ cứ để bị đông lạnh?
Đột nhiên, nàng nghĩ nàng không có nội lực, nhưng Bách Lý Kiêu có a.
Chỉ là nàng nhớ tới nội lực ôn lương kia, lại run lập cập.
Vốn dĩ rất lạnh, nếu nhận nội lực lạnh lẽo kia, nàng sẽ đông chết a.
Tô Mã nhìn hắn, trong lòng hắn nhất định ấm.
Dù Bách Lý Kiêu trầm tư, vẫn thẳng sống lưng.
Hắn thân hình thon chắc, lồng ngực rộng lớn, bị huyền sắc bao lấy, khiến nàng nhớ tới giường lớn ở hiện đại, bình thản ấm áp, đầy đủ tản ra dụ hoặc “Mau tới lăn ta đi.”
Nàng yết hầu vừa động, không khí lãnh, nội lực lạnh, chỉ có ngực đối phương là ấm...
Ánh mắt chợt lóe, tận lực khống chế suy nghĩ, nhưng ngực hắn giống như bếp lò trong đêm tuyết, tràn ngập dụ hoặc.
Rõ ràng biết hắn chỉ trầm tư, cũng không phải ngủ, chỉ cần tới gần hắn sẽ biết ngay, sẽ dùng lời nói lạnh nhạt với nàng, nhưng nàng vẫn nhịn không được muốn đi về phía trước.
Nàng nghĩ thầm, nàng sẽ cẩn thận dựa vào một chút chỉ một chút, nàng bảo đảm sẽ không dùng sức, cũng sẽ không vui vẻ vùi mặt vào trong, nàng chỉ dựa một chút, chỉ dựa một chút mà thôi.
Tô Mã giống như bị gió lạnh phong ấn tư duy, khắp đầu nàng chỉ có một sự kiện:
“Nếu hắn mang nàng tới đây, là có điều kiện, như vậy nàng thu một ít "lợi tức" cũng có thể...”
Nàng ngừng thở, cẩn thận đi về phía Bách Lý Kiêu.
Thấy hắn gần ngay trước mắt, hai người cơ hồ hô hấp giao triền.
Hắn lẳng lặng nhắm mắt, sườn mặt trầm tĩnh, hoàn toàn không biết hành vi của nàng.
Tô Mã yết hầu vừa động, nàng run rẩy xòe năm ngón tay lạnh buốt, thử duỗi về hướng Bách Lý Kiêu.
P/s cỡ c nữa sẽ hơi ngọt rồi những chương sau sẽ buồn thật buồn...!
Rồi sẽ ngọt dần đều....!Ngọt nặng.....!Cẩu lương đầy trời..