Từ rất sớm Hải My thu dọn phòng ốc xong xuôi liền đi Tài quản lí nhìn cô cũng đầy hiếu kì " chưa đến giờ làm, sao cô đến sớm vậy?
Không phải chú cũng đến sớm hơn cháu sao? Cô lấy chổi quơ quơ sương sương sảnh ăn.
Thấy còn sớm cô đi lại ngồi cạnh chú Tài đang ghi chép doanh thu tháng này, tay cô khiêù khiều vào tay ông " Chú này anh chàng hôm qua là là..
miệng cô do dự.
"Hôm qua có rất nhiều chàng trai ý cô muốn nói là chàng nào? Ông bỏ cặp kín đen xuống nhìn cô với ánh mắt thừa biết là ai nhưng vẫn giả vờ không biết.
Là Hứa Minh
Đúng vậy - ở trung tâm thành phố này ngoài nhà hàng này ra vẫn còn nhiều nhà hàng khách sạn do cậu ta quản lí.
Cậu ta là người không đơn giản tốt nhất đừng động.
Sao cô còn muốn hỏi thêm gì nữa à? Ông cười nhạt nhìn cô! rồi hỏi lại ngược lại " hai người có mối quan hệ gì? hình như có chút mờ ám? chuyện tối qua tôi cũng thấy
Hải My lia lịa phủi bỏ hiểu lầm..
Con và anh ta thuộc tầng lớp khác nhau sao có thể có gì chứ! cô xua tay
- À vậy à! nên tránh xa vạn dặm
Ùm! vậy con ra đằng kia lau chùi! được đi đi...cửa tiệm do khá cao phải bắt ghế dối tay không cẩn thận bị té xuống đau điếng cả người " ui cái mông của tôi " cô lấy tay xoa xoa rồi đứng lên chuyển qua cánh cửa khác làm tiếp.
Vừa định trèo lên thì từ đâu đó một bàn tay lạnh nếu lấy tay cô lôi xuống.
Bất ngờ cô xoay đầu quay ra sau nhìn ôi trời " một bản mặt lạnh như sương mắt phượng sống mũi cao, nghiêm nghị nhìn cô.
Hoảng hồn nhận ra đây chẳng phải tên yêu nghiệt sếp lớn hay sao.
" Nè anh làm gì đó, buông ra coi " bỏ ra.
Tay trái anh vẫn nắm chặt tay phải cô, gương mặt không chút biểu cảm y như Phùng Hải My dực nợ anh từ đời nào.
Chú Tài bên trong nhìn ra cũng thấy liền vội xách thân già chạy ra " Sếp có chuyện gì sao sếp, cổ là người mới chưa hiểu chuyện nếu làm gì sai xin bỏ qua.
Dường như anh không để tâm đến lời quản lí nói, một mạch xách tay lôi cô đi.
Đến cái tạp dề đang mặc bị rớt xuống bị anh dẫm lên.
Sếp, Sếp gương mặt của Hứa Minh lườm chú Tài cũng hú vía Ông định chạy theo thì.
" Ông lo chuyện của ông đi, đừng đi theo tôi" nhìn mặt không chút biến chuyển của cậu ta...!ông thầm nghĩ ông nội tui cũng không dám đuổi theo.
Anh lôi cô lên văn phòng làm việc hất tay Hải My không thương tiếc làm cô loạng xạ ngồi xuống sofa.
Quá bức cảm cô nhìn cậu với ánh mắt câm phẳng chửi " anh bị hâm sao? có thấy tôi đang làm không, lôi tui lên đây chi " Tránh ra " Cô đứng lên bước ra mở cửa thì bị chặn lại.
Cô ngồi xuống đó tôi muốn hỏi cô chút chuyện!
" Giữ tôi với anh có gì để nói đâu chứ?
Những chuyện lúc nhỏ cô còn nhớ không?
Hải My bắt đầu ngạc nhiên nhìn anh " sao lại hỏi quá khứ của tôi?
Lúc này quan sát cơ mặt của anh dường như giãn ra trong bớt sát khí hơn.
Tay anh chỉ về phía cổ cô...!cô có còn nhớ người đã tặng cô sợi dây chuyền cô đang đeo không? vừa nói vừa nhìn vào mắt cô dường như anh đang huy vọng điều gì đó!
Nghe những câu hỏi quái lạ của Hứa Minh cô cũng nhớ đến những biểu hiện lạ của mẹ mình Hải my đoán được anh ta biết gì đó về quá khứ của cô.
" Tôi không nhớ " Mà anh hỏi chi đấy bộ có vấn đề gì với anh sao? vẻ mặt cậu hiện lên tia thất vọng! anh còn nói thêm..
có bao giờ cô ghi ngờ về lai lịch mình chưa?
Hải My nghĩ rằng đầu óc anh chạm mạch nên lại mắng cho một trận...!Đồ điên, anh nhầm tôi với ai rồi.
Nhìn anh đứng bất động liền xô anh qua bên,mắt hấy anh rồi chạy lẹ ra mở cửa.
Khoan đã
Hải My chững lại hít vào rồi thở ra - Còn chuyện gì nữa thưa sếp.
Cô còn biết tôi là sếp của cô à.
Hứa Minh ngồi xuống khập người các ngón đan lại hỏi - Cô sinh ra ở bệnh viện nào?
Không nhớ
Ảnh gia đình từ hồi mới sinh đến năm tuổi cô có không: Anh đưa mắt nhìn cô
Có lần ngồi cùng mẹ xem lại ảnh cũ cô cũng từng thấy lạ ảnh chụp kỉ niệm của cô chỉ từ sinh nhật thứ chứ không có những năm về trước: Cô tự nhủ rằng ba tôi nói gia đình khi đó kinh tế khó khăn điện thoại không mua nổi nên hông có kỉ niệm.
"Được tôi sẽ cho cô xem cái này " Hứa Minh lấy một tấm ảnh kẹp kĩ càng trên giá sách đưa ngay trước mắt cô" Có ấn tượng không" Biểu cảm trong chờ
Hải My tay run run sờ vào mặt người trong hình tế bào não bị kích thích cô lơ mờ đầu óc - Xin lỗi tôi còn nhiều việc cần làm tôi ra ngoài trước
" rầmmmm"
Hứa Minh lại nhếch môi cười " trái đất thật tròn, xa cách đã lâu không ngờ có thể gặp lại "
Em là Đường Hạ: Anh vừa đi vừa lầm bầm Mong em cả đời này cũng đừng nhớ lại, nếu không tôi sợ em chịu không nổi..